Ed: Ánh HồngBeta: Ngọc Duyên+Linh LinhLý Nam mặc dù là huấn luyện viên nữ, nhưng là cho bọn họ huấn luyện cường độ so trước kia bất kỳ một nam huấn luyện viên đều phải nghiêm khắc hơn. Nhưng là toàn bộ câu lạc bộ bóng rổ tiến bộ thật nhanh ai cũng có thể nhìn thấy.
Hàn Thất Lục đuối lý, dĩ nhiên chỉ có thể cúi đầu bị phê bình.
Nghiêng đầu chốc lát, anh thấy An Sơ Hạ vui vẻ mỉm cười nhìn anh, lại là đang cười anh bị chửi!
Hàn Thất Lục sắc mặt bất động, quả đấm cũng là âm thầm nắm lại.
Sau khi phê bình xong, huấn luyện đương nhiên là như cũ. Bởi vì Hàn Thất Lục mới vừa rồi không có thể bỏ bóng vào rổ, bị đối phương đoạt bóng từ rổ, vì vậy điểm số hai đội bị san bằng. Đây là thời khắc quan trọng, Mạnh Tiểu Nam cũng không nhịn được đứng lên nhìn bóng.
Manh Tiểu Nam tương đối tập trung, An Sơ Hạ đối với bóng rổ một chữ cũng không biết,đối với những thứ đồ này dĩ nhiên không có hứng thú. Chán đến chết, cô lấy điện thoại di động ra chơi một chút.
Cô xem bình luận của cuốn tiểu thuyết, có một độc giả cư nhiên nhắn lại uy hiếp nói sẽ không đọc những bản cập nhật, nhưng là cập nhật cũng phải có thời gian chứ. An Sơ Hạ thở dài, cô cẩn thận thật ra thì còn không đến trình độ đó, còn là ít xem bình luận đi. Chắc khoảng 36 dòng, mỗi dòng cũng không dễ dàng.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nhớ Phỉ Lợi Á nói với cô về chuyện Lạc Thiếu. Cô đối với ánh đèn sân khấu hoàn toàn không biết. Phỉ Lợi Á nói, ánh đèn sân khấu cùng và vai trò của đạo diễn, diễn viên và tài năng nghệ thuật cũng quan trọng không kém. Mà trình độ học vấn đối với vấn đề nghề nghiệp mà nói, cũng là không quan trọng, quan trọng là... hoạt động thực tiễn.
Ngọn đèn này hình như vô cùng hiếm có, có thể nói, ánh đèn này hoàn toàn chính là bát cơm vàng. Mà Lạc Thiếu hoàn toàn chính là một thành viên hiếm có.
Cô thật đúng là không thể nào tin nổi Lạc Thiếu nhìn trông giống như không có việc làm, lại còn có khả năng lớn như vậy.
Cũng không biết trải qua bao lâu, An Sơ Hạ ngồi ở chỗ đó cũng mau ngủ thiếp đi, đột nhiên cô cảm giác mình bị đẩy một cái. Vừa mở mắt nhìn, chính là Manh Tiểu Nam. Hàng này đang hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, không biết trong đó có cái gì.
"An Sơ Hạ!"
Một tiếng la lớn trong không khí, cảnh này khiến toàn trường mọi người cơ hồ cũng yên tĩnh lại.
Câu lạc bộ bóng rổ lớn như thế, tựa hồ chỉ có ở lúc không có người mới có thể yên tĩnh như vậy.
An Sơ Hạ cổ cứng ngắc theo thanh âm nguồn gốc phương hướng nhìn, bọn họ đã đang nghỉ ngơi uống nước, xem ra huấn luyện cũng kết thúc. Nhưng Hàn Thất Lục gọi tên cô làm gì?! Làm cho toàn bộ mọi người hướng nhìn phía cô.
"An Sơ Hạ, gọi cô đấy!" Hàn Thất Lục mặt lạnh nhìn cô nói: "Xuống mở nắp chai cho bổn thiếu gia!"
Nói xong, Hàn Thất Lục còn quơ chai nước suối trong tay.
Mở nắp chai...
Chẳng lẽ, mở nắp bình, không đều là nam làm sao? Tại sao muốn gọi cô, một cô gái yếu đuối...
Khi An Sơ Hạ đang muốn cự tuyệt, Manh Tiểu Nam thấp giọng ở bên người cô nói: "Cậu ta đã gọi cậu ba tiếng rồi... Tớ đoán chừng theo tính khí Thất Lục đại thiếu gia, chờ lúc không có người sẽ đem cậu nuốt sống, cậu nên ngoan ngoãn đi xuống mở nắp chai đi, cô nương."
Câu nói này làm cho An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt.
Cô mới vừa rồi rõ ràng là nửa ngủ nửa tỉnh a... Cư nhiên không nghe thấy Hàn Thất Lục đang gọi cô. Chẳng lẽ là, nửa ngủ nửa tỉnh chẳng qua là chính cô tự cho là trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh?
Bất quá bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, cô thật đúng là tin tưởng Hàn Thất Lục dám đem cô nuốt sống.
An Sơ Hạ vì vậy ở dưới con mắt mọi người đi xuống,đi tới khu sân bóng rổ. Ném quần áo và khăn bông lên ghế dài, Hàn Thất Lục cứ như vậy cứ dang chân ngồi ở chỗ đó, giống như hoàng đế. Cả người cũng thoát ra hơi thở: "Ngàn vạn lần không nên chọc tôi"