Ed: Bích ThảoBeta: Võ Nana"Tôi không đi." Hàn Thất Lục mặt lạnh lùng, nói: "Tôi hôm nay chính là muốn xem một chút thái độ của bà chủ quán, coi xem cô buôn bán được lời bao nhiêu!"
Chung quanh người đi người đi qua đều ngoái nhìn sang, An Sơ Hạ thật muốn "" đào lỗ chu xuống"".
Mất mặt, thật sự là quá mất mặt quá!
"Nhìn! Bệnh điên lại tái phát à?" Bà chủ một bên vừa nấu, vừa nói: "Cô gái, anh ta uống thuốc cũng không thể dừng a!"
Chung quanh người xem náo nhiệt,càng ngày càng nhiều, ở trước mắt vẫn chưa có người nào nhận ra bọn họ là ai.
"Đừng làm lớn." An Sơ Hạ kéo kéo vạt áo Hàn Thất Lục: "Anh muốn cho tất cả mọi người nhìn chúng ta sao? Đi mau."
Hàn Thất Lục mặc dù tức giận, nhưng là không đến nổi tức giận đến trình độ não tàn. Cộng thêm anh đã biết những chỗ này không có chủ quản, càng không có quản lý, coi như là gây gổ cũng gây ồn ào.
Nghĩ tới đây, Hàn Thất Lục thuận theo theo sát An Sơ Hạ rời đi.
Thấy không có gì náo nhiệt có thể nhìn mọi người cũng dần chịu tản ra.
"Thái độ của những người này không tốt rồi, sớm biết không nên mang cô tới đây." Hàn Thất Lục một bộ dáng rất là hối hận, anh là muốn chờ bà lão đưa lênn cung kính anh mới nhận lấy, không nghĩ tới chuyện phát triển trở thành như vậy.
An Sơ Hạ liếc nhìn anh một cái: "Là tính khí của anh quá không tốt, Đại thiếu gia?"
Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái, một bộ dáng muốn nói lại thôi, tựa hồ không phục lắm.
Tính tình của anh, so trước kia tốt hơn quá nhiều! Lại còn dám nói tính khí anh không tốt!
"Tức giận?" An Sơ Hạ cười cười một tiếng: "Đừng nóng giận, tính khí anh tốt cũng có thể bay lên trời được chưa? Tới, cho anh ăn một miếng."
Cô vừa nói, sâm một thải hồng cuốn đưa tới trước miệng Hàn Thất Lục.
"Tôi không đói bụng, không ăn!" Mí mắt Hàn Thất Lục vừa nhấc, đưa mắt rơi vào nơi xa.
Lúc này đã sắp bảy giờ, trời cũng đã tối, nhưng nơi này náo nhiệt giống như ban ngày. Thời gian đã muộn, cộng thêm Hàn Thất Lục mới vừa tối hôm qua tập luyện với cường độ rất cao, nói không đói bụng nhất định là nói dối.
Nhưng trong lòng anh nghẹn một hơi đây,bà lão kia cư nhiên coi anh là kẻ ngu! Khẩu khí này, anh đến bây giờ còn nuốt không trôi đi!
An Sơ Hạ tự nhiên biết anh là đang giận lây, cô không có nhận lời của anh, chẳng qua là thu hồi tay tới, há miệng, trực tiếp đem cả thải hồng cuốn cho nhét vào trong miệng.
Này phó dáng vẻ ở Hàn Thất Lục xem ra lâu rồi chưa bị ăn đòn, lông mày anh một hàng, hơi giận nói: "An Sơ Hạ, tôi đang tức giận đây!"
"Tôi biết a." An Sơ Hạ hời hợt: "Cho nên tôi tính toán chờ anh hết giận rồi mới nói chuyện cới anh."
Hàn Thất Lục một cái tay nắm thành quyền, anh thề, nếu là người đối diện không phải là An Sơ Hạ, anh đã sớm đem đối phương bóp chết tám lần!
"Tôi cũng muốn ăn." Hàn Thất Lục nắm thành quyền dần dần thả lỏng, có vẻ có chút bất đắc dĩ: "Cô cũng sẽ không dụ dỗ tôi một chút."
An Sơ Hạ trong lòng vui sướng, trên mặt lại làm bộ như một bộ dáng vẻ rất nghiêm chỉnh: "Hàn Thất Lục, anh là người lớn, còn phải có người dụ dỗ?"
Lần này Hàn Thất Lục không có để ý lời của cô, đưa tay liền đoạt lấy cái ly của cô, nhanh và gọn đem tất cả Kantō nấu cũng giải quyết. Hoàn toàn không có một chút dáng vẻ Đại thiếu gia.
Xong chuyện, anh còn tặc lưỡi, hối tiếc nói: "Sớm biết cũng đem chén kia của tôi cũng cầm rồi."
"Vậy anh bây giờ trở lại lấy nhé?" An Sơ Hạ thiêu mi, buồn cười nhìn anh.
Người này, bây giờ đơn giản giống như một đứa bé.
"Không." Hàn Thất Lục thái độ kiên quyết: "Còn có cái gì ăn ngon, tiếp tục mang tôi đi ăn. Tự cô nói, hôm nay cô mời mà."