Ed:Bích ThảoBeta:Ngọc DuyênCô cũng biết, Hàn Lục Hải cũng không phải cái loại nam nhân độc ác!
"Tôi nghe nói cậu với ba cậu quan hệ bây giờ không được tốt?" Kim Khả quay đầu trở lại, nhìn Hàn Thất Lục nói từng câu từng chữ: "Nếu như là bởi vì tôi, thì không cần. Máu mủ tình thâm, cậu nên tin tưởng ba cậu. Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên đi xuống, hai người nếu là muốn ở lại uống chén rượu, vậy tôi cũng không có ý kiến."
Nói xong, Kim Khả xoay người, trực tiếp đi ra khỏi gian phòng.
"Này bây giờ chúng ta đi đâu?" An Sơ Hạ lôi kéo tay áo Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục lúc này mới lấy lại tinh thần, đáp: "Về nhà."
"Về nhà?" An Sơ Hạ ngưng mi: "Hiện tại liền trực tiếp về nhà sao?"
Câu nói buông ra, Hàn Thất Lục vươn tay gõ vào trán An Sơ Hạ: "Không trở về nhà, chẳng lẽ còn đi lầu hai mất mặt xấu hổ?"
Vu khống người khác là nhỏ ba, anh nghĩ như thế nào cảm giác mình mất thể diện!
An Sơ Hạ vội vàng lắc đầu một cái, thành thật mà nói: "Tôi đã không còn mặt mũi tạm biệt bà ta, chúng ta mau trở về nhà đi. Có lẽ, cũng đuổi kịp trước khi ba về đến nhà."
Cô chỉ sợ Hàn Lục Hải biết bọn họ đi gặp Kim Khả, nếu quả thật biết chuyện này, Hàn Lục Hải không biết trong lòng nên có phức tạp hơn.
"Rồi." Hàn Thất Lục gật đầu: "Đi thôi."
Vừa nói, anh kéo tay An Sơ Hạ, bước nhanh ra khỏi phòng.
Xe mở ra, lập tức giống như mũi tên trở về Hàn gia. Sự thật chứng minh ý tưởng của An Sơ Hạ là sai, bọn họ coi như trễ nữa giờ trở về cũng không có sao, bởi vì đêm đó Hàn Lục Hải căn bản không có về nhà.
Nhưng trong lòng hai người cũng rõ ràng, Hàn Lục Hải không phải là ở chỗ Kim Khả.
Ăn cơm tối xong, An Sơ Hạ cùng Khương Viên Viên tản bộ, thuận tiện đi xem Lưu Đông Vũ một chút. Thân thể Lưu Đông Vũ đã bình phục, ngày mai có thể trở về tới trường đi học.
Vì Lưu Đông Vũ vui vẻ, đồng thời trong lòng An Sơ Hạ cũng tiếc choanh. Thích một người không thích mình, loại cảm giác này có nhiều đau khổ?
Cô chỉ hy vọng Lưu Đông Vũ có thể quên nhanh một chút.
"Vèo!" Một loạt ánh sáng bay trên bầu trời, tiếp theo vang lên âm thanh "đoàng ——". Chùm ánh sáng trong không trung đột nhiên nổ tung, chói mắt bảy màu vỡ tung ra, sặc sỡ loá mắt.
"Pháo hoa..." An Sơ Hạ không nhịn được nói.
"Đúng a, thật đẹp." Khương Viên Viên cũng không nhịn được tán thưởng đứng lên, nhưng mới vừa nói xong, bà liền đắc ý nói: "Bất quá cũng không bằng năm kia sinh nhật mẹ, lão già làm cho mẹ pháo hoa đẹp mắt."
Khương Viên Viên cùng Hàn Thất Lục đều gọi Hàn Lục Hải vì "Lão già", mặc dù có điểm bất nhã, nhưng là biểu thị bọn họ tình cảm tốt. An Sơ Hạ kìm lòng không được khóe miệng cong lên.
"Dì, dì cùng chú quan hệ rất tốt?" Cô hỏi dò.
Nghe cô hỏi như thế, Khương Viên Viên thu hồi tầm mắt nhìn phía pháo hoa, ánh mắt phức tạp địa nhìn mủi chân mình. Một lúc lâu, bà mới lên tiếng: "Nói như thế nào đây... Mẹ cùng cha quan hệ thật ra thì rất phức tạp."
"..." An Sơ Hạ không biết nên nói tiếp như thế nào, cô tự nhiên biết Khương Viên Viên theo như lời "Phức tạp" là cái gì, nhưng cô không thể nói ra được.
An Sơ Hạ đang ở trong lòng hối hận khi hỏi cái vấn đề này, Khương Viên Viên giọng nói không cao không thấp nói: " Lúc mới vừa gả cho cha con, cha con ngay cả con mắt cũng không nhìn qua mẹ."
An Sơ Hạ an tĩnh nghe, không có lên tiếng.
"Ông ta có yêu một nữ nhân, nhưng là bởi vì mẹ quan hệ mà không thể ở bên nhau. Không, phải nói là, bởi vì thân phận ông ta. Dù sao, không phải là mẹ gả cho ông ta, cũng sẽ có Kim Khả gà vào cửa. Đại khái là nghĩ thông suốt, cộng thêm thời gian trôi qua, ông ta rốt cục cũng biết mẹ không dễ dàng."