Ed: Bích ThảoBeta: Ngọc DuyênAn Sơ Hạ đột nhiên nhận ra, chuyện như vậy cô cũng không phải không giúp anh.
Tính cách của Hàn Thất Lục, nói không chừng đưa món quà này cũng nói không ra cái gì tốt đẹp, chẳng để cho cô tới đưa, cũng hòa hoãn một phần quan hệ cha con bọn họ.
Còn có chính là... Cô hiểu lầm Hàn Lục Hải, cũng muốn mượn cơ hội lần này, để giảm bớt cảm giác áy náy của mình.
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ hớn hở đáp ứng: "Không thành vấn đề, bất quá... Có thể giảm bớt mấy ngày làm người giúp việc hay không?"
"Giảm bớt?" Hàn Thất Lục hạ mi: "An Sơ Hạ, chẳng lẽ tôi có để cho cô làm gì bẩn, sống mệt mỏi sao?"
An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
"Không phải là được, cô ngủ đi!" Hàn Thất Lục đưa tay gõ đầu An Sơ Hạ một cái.
Sau đó, anh xoay người ra khỏi phòng.
An Sơ Hạ nhún nhún vai, chấp nhận đi tới trước bàn máy vi tính, mở Laptop chuẩn bị viết tiểu thuyết.
Nhìn các độc giả đánh bom tựa như thúc giục, một khi cô viết sẽ viết ba giờ. Chờ máy vi tính xách tay tắt rồi đi ngủ, đồng hồ đã chỉ hướng mười hai giờ rưỡi.
Đại khái là quá muộn, cô một khi dính vào gối đầu liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua ban công, rơi vào gian phòng trên sàn nhà. Ngoài cửa sổ một con chim phịch cánh rơi vào trong ban công, phát ra tiếng kêu chíp chíp.
Tủ đầu giường, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, ngoài ban công con chim bị thanh âm bất thình lình là sợ hãi, lập tức phịch cánh bay đi.
An Sơ Hạ bị đồng hồ báo thức đánh thức, cau mày nhắm mắt lại đưa tay đi đến tủ đầu giường tắt đồng hồ báo thức. Đang chuẩn bị ngủ tiếp năm phút nữa, cô quay người lại, tay cũng là sờ thấy một cái tay!
Buồn ngủ, hoàn toàn biến mất. An Sơ Hạ phản xạ có điều kiện nhanh chóng mở mắt, đập mắt chính là Hàn Thất Lục đang ngủ.
"Đi ra!" An Sơ Hạ theo bản năng duỗi một cái chân, Hàn Thất Lục trực tiếp liền bị cô đá ra khỏi giường, ngã trên đất.
"A ——" Hàn Thất Lục kêu một tiếng, bưng kín đầu.
Ý thức được là Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cô mới vừa rồi thật còn tưởng rằng là có ma!
"An Sơ Hạ, cô làm gì thế?! Mưu sát chồng a!" Hàn Thất Lục từ dưới đất bò dậy, rất không vui nhìn An Sơ Hạ nói.
An Sơ Hạ "Hứ" một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra kéo cổ áo ngủ, tiếp theo nói: "Ai cho anh lặng yên không một tiếng động leo lên giường của tôi? Anh là biến thái sao? Thích nửa đêm lẻn vào phòng con gái?"
Sáng sớm không khí đặc biệt mát mẻ, cộng thêm tối hôm qua An Sơ Hạ quên đóng cửa ban công, trong phòng có một chút lạnh lẽo.
Hàn Thất Lục chà xát tay, từ dưới đất trực tiếp bò lại đến trên giường, kéo qua chăn qua cuốn lên người.
"Này —— nói chuyện!" An Sơ Hạ đưa tay đấm vào đầu Hàn Thất Lục, (anh giờ phút này chỉ có đầu lộ ở bên ngoài), rồi sau đó người còn lại là mí mắt liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ.
"Này ——" An Sơ Hạ còn gọi một tiếng.
Một tiếng này kêu Hàn Thất Lục không có phản ứng, nhưng là cửa phòng nhưng là bị gõ mấy cái, truyền đến giọng nói của Hàn quản gia: "Thiếu phu nhân, đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi đi vào sao?"
"Không không không." Thần sắc An Sơ Hạ hốt hoảng, vội vàng hướng về phía cửa hô: "Không cần, không có sao, tôi nói mớ thôi! Hiện tại đã xuống khỏi giường."
Cô chỉ sợ Hàn quản gia biết tối hôm qua cô cùng Hàn Thất Lục là một ngủ chung một giường, mặc dù bọn họ không xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Dù sao cô còn là một cô gái chưa chồng!
"Vâng. Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, cô cùng thiếu gia rời giường có thể xuống ăn." Hàn quản gia không sợ hãi, trong lời nói rõ ràng để lộ ra ông cũng sớm đã biết Hàn Thất Lục ngủ ở chỗ này.
Sau đó, ngoài cửa không có tiếng động nữa.