Edit Trần Ngọc Yến Nhi"Đông Vũ, có rất nhiều chuyện không đơn giản như bên ngoài." Hàn Thất lục đột nhiên mở miệng nói.
Nghe nói, Lưu Đông Vũ ngồi thẳng người, cải cọ nói: "Tôi không rõ, anh không thích cô ta, cũng không phải là người làm sai. Cô ta tự sát, là chính mình không quý trọng sinh mệnh, sự tình không phải là đơn giản như vậy sao?"
Hàn Thất Lục lắc lắc đầu, chăm chú nhìn phía trước: "Anh không biết rõ về Hướng Mạn Quỳnh, tôi biết rất rõ cô ta. Cô ta không phải tự sát cho tôi xem, mà là uy hiếm tôi thôi"
"Uy hiếm?" Lưu Đông Vũ quá sợ hãi: "Còn có người dám hi sinh sinh mệnh của chính mình để uy hiếm?"
"Chuyện này không phải rất thường trong các chuyện tình hay sao?" Hàn Thất Lục sắc mặt như thường: "Hướng Mạn Quỳnh tuyệt đối có thể làm ra chuyện này. Muốn là lúc sau cô ta, muốn gặp tôi, hoặc là có việc muốn tôi giúp đỡ, tôi nếu không đáp ứng, cô ta chỉ cần đem chính mình đã từng vì tôi, lấy chuyện tự sát để uy hiếm, cổ phiếu của Hàn thị sẽ giảm xuống vài điểm."
Vài điểm nghe qua rất nhỏ, nhưng hơn triệu tiền giấy! Hàn thị tái Tài Đại Khí Thô, cũng chịu không được một người có lòng ác ý chửi bới.
Những thứ này, Lưu Đông Vũ đương nhiên không biết.
"Kia... Chẳng lẽ về sau anh phải nghe theo của cô ta?" Lưu Đông Vũ chần chờ hỏi han.
Hàn Thất Lục khinh thường, bĩu môi: "Cô ta nếu thực có can đảm làm như vậy, trừ khi là đi đến cùng đồ mạt lộ rồi. Nhưng liền tính nếu cô ta thực làm như vậy, cô ta chính xác đang huỷ hoại tiền đồ của gia tộc mình, Hàn thị tổn thất, rất nhanh có thể khôi phục."
Nếu một tin tức ác ý như vậy, có thể phá đổ Hàn thị, như thế Hàn thị liền không thể trở thành Long Đầu Lão Đại của thành phố A.
"Vậy anh vì cái gì đối... đối với người đại diện phải ăn nói khép nép"
"Bởi vì áy náy." Không đợi Lưu Đông Vũ xin ý kiến hỏi ra miệng, Hàn Thất Lục trực tiếp hồi đáp: "Dù nói thế nào, cô ta tự sát cũng do tôi không dứt khoát được quan hệ. Hướng gia tuy suy bại, nhưng ít nhiều vẫn lại là có phần lực ảnh hưởng, tôi muốn là không khiêm nhường, người nhà của Hướng Mạn Quỳnh cũng khó lấy lại."
Lưu Đông Vũ cái hiểu cái không.
Tại trước kia trong sinh hoạt của anh ta, chỉ có đánh nhau, lên mạng hai kiện sự, sinh hoạt hắc ám mặt, anh ta gặp vẫn là quá ít rồi.
Trở về Hàn gia, thời gian đã chỉ hướng về phía buổi sáng bốn điểm. Hàn Thất lục mệt mỏi đi lên cầu thang, lại thấy An Sơ Hạ ngồi ở trước cửa phòng của anh.
Cửa phòng đột nhiên xuất hiện bóng người, nếu không phải đêm nay ánh trăng coi như sáng ngời, Hàn Thất lục thật đúng là cũng bị An Sơ Hạ làm sợ.
Hàn Thất Lục đi lên phía trước, An Sơ Hạ vẫn không nhúc nhích. Liên tưởng đến lúc ấy nằm trên mặt đất Hướng Mạn Quỳnh không nhúc nhích, Hàn Thất lục trong lòng đột nhiên có chút bối rối.
Hàn Thất Lục vội ngồi xổm xuống đi, tranh thủ dò xét hơi thở của An Sơ Hạ.
Hô hấp đều đều. Hàn Thất lục nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi Hướng mạn quỳnh tự sát, người trò chuyện cuối cùng với cô ta là Hàn Thất Lục, nếu hướng mạn quỳnh đã chết, Hàn Thất Lục nhất định sẽ bị cảnh sát giải đi điều tra, cho nên lúc ấy khi Hàn Thất Lục nhìn trên đất đầy máu tươi, trong lòng thực sự có một chút bối rối.
Nhưng loại bối rối vừa rồi cũng không bằng lần này, Hàn Thất Lục chú ý tới An Sơ Hạ vẫn không nhúc nhích khi đó bối rối không thể so sánh nổi.
An Sơ Hạ, tự nhiên ở trước cửa phòng ngủ thiếp đi.
Hàn Thất Lục tranh thủ lợi dụng cơ hội xoa gương mặt cô, tóc của cô có chút rối, anh ta nghĩ muốn gỡ tóc cho cô, vừa đúng lúc này An Sơ Hạ đầu nghiêng hơi hơi lệch lạc, vừa lúc tránh được tay anh.
Một giây sau, An Sơ Hạ nhanh chóng mở mắt, ánh mắt như bị con chuột tiếng kêu đánh thức mèo kêu một loại cảnh giác.
Sợ dọa đến cô, Hàn Thất Lục đợi cô mở to mắt đồng thời mở miệng nói: "Là tôi."
Hành lang đèn đã tắt, chỉ có một chút ánh trăng xuyên thấu qua hành lang tận cùng cửa sổ chiếu vào, tạo nên ánh sáng mờ ảo.