Edit: Thiên Dương" Cám ơn." An Sơ Hạ có chút câu nệ nói một tiếng
Đúng vào lúc này, mọi người phía dưới đột nhiên ồn ào, ầm ĩ một trận.
Một đám người mặc quân trang lần lượt đi lên đài từng bước từng bước, trong tay mỗi người đều cầm một bó hoa hồng. Đúng vậy, một đóa, cơ bản là không giống như Hướng Mạn Quỳ thu được một nhúm, một nhúm.
Xuyên qua mọi người, đám người mặc quân trang trực tiếp đến trước mặt An Sơ Hạ, dâng hoa hồng trên tay, sau đó cúi đầu trực tiếp rời đi.
Động tác lưu loát, không chút nào dây dưa dài dòng.
Người MC chủ trì trong lúc này nhất thời đứng sững sờ ở bên trong, không biết phản ứng như thế nào. Mà An Sơ Hạ chỉ là lúc này quá kinh ngạc, chỉ ngây ngốc tiếp nhận hoa hồng, câu nệ mà nói hai tiếng cảm ơn.
Một đóa, hai đóa, ba đóa...
Rất nhanh, trong ngực cô tất cả đều là hoa hồng, đến cuối cùng, cô căn bản ôm không xuể nhiều hoa hồng như thế, vẫn là phải để người chủ trì hỗ trợ cầm giúp mới có thể hết được tất cả hoa hồng từ những người mặc quân trang.
Tổng cộng, 999 đóa!
999 đóa hoa hồng, cái này cũng không thấm vào đâu, nếu dựa theo giá cả mỗi đóa hồng mười ngàn..., 999 đóa hồng cũng chỉ chín ngàn chím trăm chín mươi đồng. Số tiền này đối với học sinh tại học viện Tư Đế Lan, chỉ là tiền tiêu vặt trong một tuần lễ.
Nhưng, mỗi một đóa hồng này là do chính tay mỗi một người mặc quân phục đưa lên nha!
Ai có thể đủ bản lĩnh điều phái nhiều bộ đội như vậy lên tặng hoa? Đây mới thật sự là đai nhân vật a!
" An Sơ Hạ." Thanh âm của Hàn Thất Lục xuyên thấu trùng trùng điệp điệp lớp người vang lên, trong tay anh, không biết từ lúc nào xuất hện một cái microphone.
" Thất Lục thiếu gia..." Người chủ trì đang cầm giúp hoa hồng có chút run rẩy.
" Tuy cô đàn không tốt, nhưng bổn thiếu gia lại thích nghe." Hàn Thất Lục không ai bì nổi nói: " Xuống, cùng bổn thiếu gia xem phần biểu diễn tiếp theo."
Vốn là hiện trường đang ầm ĩ bỗng lặng ngắt như tờ.
Mà đứng trên sân khấu, An Sơ Hạ khuôn mặt không thể khống chế run rẩy hai cái.
Thế nào là trong mồm chó nhả không ra được ngà voi? Xem như cô đã lĩnh hội được rồi!
" Ha ha..." Người chủ trì cười hoà giải: "Thật sự là quá lãng mạn rồi, cám ơn tiết mục của bạn học Sơ Hạ."
An Sơ Hạ lúc này mới có thể cúi người, thuận lợi bước ra, Mạc Hân Vi, Hoàn Tử, Manh Tiểu Nam ba người đã sớm ở góc nào đó chờ cô rồi. Mạc Hân Vi vừa đi vừa tiến đến, nặng nề nện hai cái vào ngực An Sơ Hạ: " Cô thật làm cho người khác phải choáng váng mà! Chưa gì đã không chừa tí mặt mũi nào cho tôi rồi!"
Vừa nói xong, Manh Tiểu Nam lập tức không vui: " Tôi thật muốn quăng cô đi mà! Ai làm cô mất mặt? Cô là ai chứ?"
Mắt thấy chiến tranh muốn bộc phát, An Sơ Hạ liền vội vàng kéo Manh Tiểu Nam, khuyên can mãi hai người lửa giận mới lui xuống được.
"Đúng rồi, Sơ Hạ" Manh Tiểu Nam vỗ đầu một cái, nói: " Cậu vừa rồi có chú ý hay không tới biểu tình của Hướng Mạn Quỳ? Cái biểu tình kia thật giống như đã ăn hết mười đống phân thối vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy." Hoàn Tử sờ cằm nói: " Tôi cảm thấy cô ta là cố ý muốn cướp danh tiếng của cô, chỉ là không nghĩ tới hiện tại ai nổi trội hơn ai mà thôi!"
Danh tiếng của cô so với Hướng Mạn Quỳ có phần lớn hơn, nhưng cô thật mất hứng. Cô cảm thấy người như Hướng Mạn Quỳ, vào Tư Đế Lan cư nhiên không đơn giản chỉ làm một cô giáo.
Không nghĩ tiếp nữa, trên thế giới vốn có rất nhiều chuyện, nếu chuyện gì cũng nghĩ nhiều như vậy chỉ tổ rước thêm phiền não cho bản thân.
Tiết mục của Mạc Hân Vi xếp thứ sáu, cho nên cô ta rất nhanh vào bên trong đọc lại lời kịch chuẩn bị cho tiết mục của mình, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam hướng phía Hàn Thất Lục đang đứng, đi tới.
Không biết có phải hay không Hàn Thật Lục đang nói gì đó, không chú ý tới bọn họ đang tiến đến. An Sơ Hạ nội tâm lúc này đồng thời nảy ra một chút gian manh, liền đi qua nâng chân giáng cho Hàn Thất Lục một cước.
Một cước này của cô vốn không mạnh, nhưng Hàn Thất Lục cả khuôn mặt đều nhăn nhó, vặn vẹo ngồi xổm xuống, làm như một cước này của cô có thể đem so sánh với sức mạnh của quyền Vương vậy.
" Này..." An Sơ Hạ đi qua, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: " Đừng giả bộ! Đứng dậy, đi theo tôi!"
Nói xong, cô hướng cửa sau bước đi trước.
Vừa ra khỏi cửa sau cô mới phát hiện, bên ngoài cửa sau rỏ ràng vẫn còn 999 quân nhân đang đứng đấy, xếp hàng ngay ngắn. Cô không hiểu cái gì là quân hàm, chỉ biết bọn họ đều là quên nhân. Dân chúng sợ quân, như chuột sợ mèo, An Sơ Hạ cả người lập tức cứng đờ đứng tại chỗ.
Chín trăm chín mươi chín quân nhân, tại ví trí đang đứng, đồng thời nhìn cô!
" An Sơ Hạ, mưu sát chồng cũng không được hành động trước mặt bao nhiêu người a?" Hàn Thất Lục rất nhanh theo sau đi ra, hậu tri hậu giác mới phát hiện An Sơ Hạ đang đứng ngốc tại chỗ, vội vàng đẩy cô thoáng một phát: " này, cô làm sao vậy?"
" Họ...Bọn họ." An Sơ Hạ tiếng nói đều là run rẩy" " Bọn họ như thế nào vẫn còn ở đây?"
Không phải cô kinh sợ, mặc kệ là ai, lần thứ nhất gặp tình cảnh này, cũng sẽ vô cùng khẩn trương.
" Bởi vì còn có nhiệm vụ." Hàn Thất Lục giật hạ khóe miệng, ngay sau đó vô cùng suất khí, một một cái vỗ tay vang lên. Đám quân nhân thoáng cái đã xếp đặt đội ngũ trở thành một hình chữ nhật cô cùng ngay ngắn.
Nguyên bản sau lưng bọn họ bày biện vô số ngọn nến, những ngọn nến nho nhỏ kia được thêu dệt thành hàng chữ " you are the best"
Mà Khương Viên Viên ở giữa những ngọn nến lung linh, trong tay còn ôm một đóa hoa, cười đi lên trước.
"Mummy..." An Sơ Hạ trong nháy mắt cũng không biết phản ứng thế nào, chỉ là ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Khó trách mãi cho đến khi tiết mục của cô kết thúc Khương Viên Viên không có lộ diên, nguyên lai đúng là xem hết tiết mục đã tới đây rồi.
Trong lúc nhất thời, nước mắt lượn quanh, trước mắt như bao phủ một tầng sương.
" Tiểu Sơ Hạ, con là niềm tự hào của mẹ!" Khương Viên Viên cầm bó hoa, chậm rãi đi đến trước, đưa đến trước ngực An Sơ Hạ.
"Cám ơn..." Giờ khắc này, ngoại trừ cám ơn, cô thật sự cái gì đều cũng không nói ra miệng
được nữa rồi.
" Cám ơn cái gì chứ!" Khương Viên Viên trừng mắt liếc cô: " Bản thảo của mẹ vẫn còn chưa viết xong, biểu diễn của con đã kết thúc mỹ mãn, như vậy mẹ phải đi rồi! Nhiệt huyết sôi trào ở hiện trường thật đúng là không thích hợp với mẹ."
Khương Viên Viên dặn dò vài tiếng liền rời đi, những quân nhân kia, cũng toàn bộ đi theo Khương Viên Viên.
Nhìn bóng lưng bọn họ, An Sơ hạ không nhịn được hỏi: " Những người này, là người của Lăng gia sao?"
Hàn Thất Lục biết rõ cô là đang nói đến những quân nhân kia, anh nghiêng qua cô, liếc: " An Sơ Hạ, chẳng lẽ khắp thiên hạ cũng chỉ có Lăng gia mới điều động được những người này?"
An Sơ Hạ lắc đầu, rất thành thật nói" Tôi mới vừa rồi đã nghĩ như vậy đấy."
Quệt quệt khóe môi, Hàn Thất Lục mở miệng nói ra: " Là người của cậu, Lăng gia hiện tại đang có sự tình, kẻ thù chính trị nhìn chằm chằm, thật là không thể tự ý điều động người như vậy."
"Cậu?" An Sơ Hạ áp lực nhìn nhìn Hàn Thất Lục, hỏi: " Anh còn có cậu? Vì cái gì tôi chưa từng nghe đến? Cũng chưa từng gặp qua?"
Hàn Thất Lục ánh mắt trở nên ấm áp, anh nhu hòa nói: " Ông ấy quanh năm trong quân đội, đại khái chỉ có trong lễ mừng năm mới mới có thể về nhà một chuyến. Nếu như cô muốn gặp ông ấy, tôi ngược lại là có thể mang cô đi gặp."
Nhìn ra được quan hệ giữa cậu với anh không tệ lắm.
Cô không phải là người chủ động như vậy, vội vàng lắc đầu: " Không cần, lễ mừng năm mới không phải được gặp rồi sao? Hiện tại vẫn còn nhiều tiết mục kia mà? Tôi phải vào cổ vũ cho Hân Vi."