Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 8

"An Sơ Hạ, em không thể đi! Đừng đi! Không thể đến đó được!!"

Phía sau truyền đến kêu gào của Tiêu Minh Lạc. Cô căn bản không để ý tới, một cước đá văng cánh cửa phòng học lớp A năm hai...

Phanh!

Ba giây trôi qua, cô vẫn giữ nguyên tư thế đá cánh cửa, không biết ai đổ đầy một chậu nước, sau đó để lên phía trên cánh cửa. Cô đá một cái, nước vừa lúc đổ ập lên người. Cả người ướt đẫm không sao, quan trọng là..., còn có chậu nước vừa vặn úp lên đầu cô. Nhìn như vậy, giống như một anh lính không mua nổi cái mũ sắt, trông rất buồn cười.

" —— Ha ha ha ha ha" Trong lớp không ngừng phát ra từng trận cười to cùng với tiếng đập bàn đá ghế.

"Anh đã nói không nên đi vào rồi mà..." Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Minh Lạc ở phía sau tiếc hận thở dài.

An Sơ Hạ rũ đôi mắt xuống, trên mặt cảm giác có một dòng nước ấm. Cô khóc, nhưng không ai để ý.

"Cười cái rắm!" Hàn Thất Lục hét to, cả lớp lập tức im lặng lại, hắn trầm mặc một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Kêu cô đi mua một chai cô ca lạnh thôi màm sao chậm như rùa vậy? Không đúng, phải là chậm như ốc sên. Cho dù có chậm như rùa thì cũng đã phải sớm đến đây rồi chứ!"

Hắn nói xong, đứng lên đi đến trước mặt An Sơ Hạ.

Cô không nói lời nào, hai mắt trống rỗng nhìn hắn. Không phải chỉ vì sống nhờ ở nhà bọn họ sao? Vậy nên cứ như vậy khi dễ cô sao?

"Tôi bảo cô đi mua một chai, như thế nào lại vác về một thùng?" Hiện tại Hàn Thất Lục mới phát hiện trong tay An Sơ Hạ vẫn ôm khư khư thùng cô ca lạnh. Hơn nữa lại là loại lạnh, vì hơi lạnh nên hai tay cô trở nên trắng bệch.

"Là anh bảo tôi mua một thùng!" Cô hít một hơi thật sâu, nhưng nước mắt không nhịn được, rơi xuống.

Hàn Thất Lục giật mình, thanh âm hạ xuống: "Thật vậy sao? Có lẽ... là tôi dùng sai lượng từ." Những lời này của hắn đều là thật lòng, môn ngữ văn của hắn vốn không tốt.

Nhìn bộ dạng oán hận của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục bĩu môi: "Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì? Cô nghĩ rằng mắt cô lớn lắm à? Tôi dùng sai lượng từ thì cô không biết dùng đầu óc mình xem lại sao? Một mình tôi làm sao uống hết được một thùng cô ca lạnh được?"

"..." Cô vẫn không nói gì.

Hàn Thất Lục khó chịu tiếp tục nói: "An Sơ Hạ, cô đừng làm ra vẻ tôi thiếu nợ cô, rõ ràng là cô..."

"Bốp"

An Sơ Hạ cư nhiên ăn phải gan sư tử, cho Hàn đại thiếu gia Hàn Thất Lục một cái tát.

Cả lớp hóa đá, cả Tiêu Minh Lạc đứng ở phía sau An Sơ Hạ cũng ngây ngẩn cả người.

"Hàn Thất Lục, anh là đồ khốn nạn!" Cô để lại một câu sau đó khóc chạy ra ngoài.

"Này, An Sơ Hạ..." Tiêu Minh Lạc thoáng nhìn qua Hàn Thất Lục, xoay người đuổi theo.

Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, thật lâu vẫn không thể tiêu hóa được cái tát kia.

Đến lúc chuông tan học vang lên, Hàn Thất Lục vẫn còn đứng đó, đầu óc trống rỗng căn bản không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chuyện này được truyền đi nhanh đến nỗi cả vận tốc ánh sáng của thế kỉ hai mươi cũng không bằng, bạn gái tự xưng của đại thiếu gia Hàn Thất Lục kiêm hoa khôi của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan Mạc Hân Vi của chúng ta một phút sau đã biết chuyện này, ngay cả trang điểm còn không kịp liền chạy tới lớp A năm hai.

"Thất Lục, anh có sao không? Đừng làm em sợ a?" Cô nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của Hàn Thất Lục, biểu tình cơ hồ như muốn khóc.

Bị Mạc Hân Vi gọi một lúc, hắn cuối cùng cũng trở về thực tại.

"Thất Lục... Anh nói gì đi!"

Mạc Hân Vi không ngừng kéo tay Hàn Thất Lục khiến hắn nhăn mặt, gạt tay Mạc Hân Vi ra.

"Cút cho tôi! Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!!"
Bình Luận (0)
Comment