Ed: dangngocchauBeta: @anhduong2506Âm nhạc bắt đầu dần dần nổi loạn lên, cũng bắt đầu càng thêm sôi động. Hai bên sân khấu cũng bắt đầu thoát khỏi căng thẳng, nhộn nhịp sống động.
"Ghi điểm!"
Hàn Thất Lục nhiều lần ghi điểm, tiến lên làm cho đám người của Mạc Hân Vi liên tục thét chói tai.
"Các người đang làm gì vậy? Nhanh lên một chút tiến hành chiến thuật cũ!" Nhan Nhược lớn tiếng hô, thế nhưng trên sân khấu lẫn đầy tiếng thét chói tai, lập tức đem giọng của cô ta bao phủ lại, căn bản là mọi người không nghe được cô ta nói gì.
Coi như nghe được, tựa hồ cũng sẽ không để ý tới cô ta!
Lạc Phàn Huy lau mồ hôi một cái, mặt lộ vẻ hung dữ:"Các anh em! Tôi sẽ khiến chúng ta tới nhất!"
"Chúng ta bây giờ đã là 61 tương đương bốn mươi hai rồi, còn có hai phút, ván này bọn họ sẽ không thắng." Manh Tiểu Nam mặt lộ vẻ mừng rỡ, nắm tay áo Lý Nam nói rằng:"Bọn họ không nén được tức giận!"
"Đúng!" Lý Nam gật đầu, trên mặt lãnh đạm mải miết nhìn.
Trận này cuối cùng cũng kết thúc, thi đấu kiêng kị nhất là vui mừng quá sớm.
Trận thứ ba hai phút cuối cùng Buông Lập lập tức hoàn toàn đuổi kịp, nhưng vẫn là ở hạng dưới, lúc tiếngcười tiếng vang, Nhan Nhược xông tới, thiếu chút nữa trật tay, liền mắng một trận.
"Nhưng đó là huấn luyện viên, chúng ta dựa theo vào cái gì, tối đa cũng chỉ có thể theo chân bọn họ, ngược lại như liều mạng!" Nắm chặt nắm tay nói rằng:"Thể lực của bọn họ... Dường như chưa dùng hết."
" Bọn họ thiếu chí khí!" Nhan Nhược nói một cách lạnh lùng, kêu tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, đợi mọi người đều tới rồi, cô ta mới lên tiếng:" Tôi thấychiến lược phòng thủ là không được, các ngườikhiến điểm số nhanh chóng giảm xuống, hiện tại chỉ có thể tấn công. Hãy nghe tôi nói..."
Manh Tiểu Nam chú ý bên kia tựa hồ đang họp.
"Ôi chao!" Manh Tiểu Nam xé một góc áo Tiêu Minh Lạc, nói rằng:" Cậu nhanh xem bọn họ, hình như là họp! Bọn họ sẽ không đợi sau cùng một ván phản công các cậuchứ?"
"Cái này cũng khó mà nói." Tiêu Minh Lạc cười cười, nhìn về phía Lý Nam.
Lý Nam dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, đưa cho Tiêu Minh Lạc một con khăn tay:" Ngậm cái miệng quạ của cậu lại, lau người đi!"
Vừa nhìn thấy bộ dáng này của Lý Nam, trong lòng Sơ Hạ ung dung rất nhiều. Lý Nam là một người chững chạc, chứng kiến tình huống bên kia, biểu tình không biến hóa chút nào, cũng không có cùng đội viên bàn luận cái gì, cái này đã nói lên, mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay của cô ấy.
"Ra sân!" Hàn Thất Lục nói một câu, đem khăn mặt ném lên đùi An Sơ Hạ.
Một ván tranh tài cuối cùng bắt đầu!
Sơ Hạ nhịn không được khẩn trương lên. Mặc dù nói Lý Nam rất bình tĩnh, nhưng sự tình trên trường đấu, ai nói được trước đâu?
"Cố gắng lên!" Tập thể Buông Lập bên kia vỗ tay hoan nghênh " Kéo dài thời gian" đi đến sân so tài.
Bởi nhiều nguyên nhân, trận này bị đẩy tới cuộc thi bóng rổ, trận này sẽ quyết định thắng bại.
Sơ Hạ xem không hiểu cuộc thi, nàng chỉ biết là thời gian thi đấu từng giây từng phút trôi qua, đối phương đã đem điểm số đuổi theo, 76 so với 76, hiện nay điểm số ngang hàng. Người trên khán đài càng ngày càng nhiều, toàn là người Buông Lập, ngay cả đoàn người hiệu trưởng Buông Lập đều đi tới khán đài xem so tài.
Tiêu Minh Lạc chạy tới bên người Hàn Thất Lục, thấp giọng nói rằng: "Có thể bắt đầu rồi..."
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, lấy tay đặt trên môi, huýt sáo một cái. Các đội viên Tư Đế Lan nhao nhao nhìn lại, đều gật đầu một cái.
Bắt đầu đi! Đối với bọn anh mà nói, đến bây giờ, thi đấu mới xem như chính thức bắt đầu!
Dẫn bóng, người tiếp bóng, vị trí phòng thủ.
Các đội viên học viện Tư Đế Lan nhao nhao như là mở phần mềm hack, mỗi một người đều thể hiện bản lĩnh chính mình.
Một đường, hai đường, ba đường, bóng trong tay Hàn Thất Lục, Nam Cung Tử Phi không phải cùng Tiêu Minh Lạc hỗ trợ truyền banh, đem mấy người lân cận ngăn ở phía sau. Hàn Thất Lục không cần lo lắng, mấy bước chạy lên, vọt nhảy lên, nặng nề đem banh ném vào rổ đối phương.
Tiếng cười vừa vang lên:"Ghi điểm!"
Lưu Đông Vũ, Nam Cung Tử Phi liên tục ghi điểm vẫn phụ trách phòng thủ.
Hàn Thất Lục dẫn bóng trước mặt Lạc Phàn Huy, anh giương tay một cái, đem cầu ném cho Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc nhân lúc không có người chú ý cậu, cậu đứng dậy nhảy lên, vững vàng tiếp nhận bóng, lấy được banh, cậu trực tiếp xoay tròn, tránh đội viên xông tới, xông về phía trước, giương tay nhắm ngay khung rổ.
"Hai điểm!"
"Quá tuyệt vời!"
Manh Tiểu Nam cùng An Sơ Hạ đồng thời đứng lên, ngay cả vẻ mặt rất bình tĩnh Lý Nam cũng lộ vẻ mừng rỡ, nhàn nhạt quay đầu nhìn thoáng qua Nhan Nhược.
Nhan Nhược sẽ không ngờ Lý Nam bình tĩnh như vậy, cô ta vẫn luôn đứng ở sân khấu, lớn tiếng chỉ đạo, nhưng âm thanh của cô ta luôn là bị ân thanh khán đài bao phủ lại, truyền tới tai các đội viên, thế cục đã từ lâu thay đổi.
Nhưng thực lực Phàn Huy cũng không phải không tốt, lúc nghỉ ngơi Nhan Nhược một lần nữa an bài, bọn họ gượng chống đuổi sắp kịp điểm.
" Mau nhìn, còn có hai phút." Manh Tiểu Nam chỉ tay lênđồng hồ trên vách tường to nói rằng.
" Ừ." Sơ Hạ gật đầu, Hàn Thất Lục thua liền đảo lại, tuy là cô cố gắng muốn xem, thế nhưng cô vẫn là hy vọng Tư Đế Lan có thể thắng!
"Làm sao bây giờ? Đội trưởng? Chỉ còn hai phút cuối cùng!" Các đội viên nhao nhao khẩn trương lên, hiện nay Tư Đế Lan là 94 điểm, mà bọn họ còn lại là 89 điểm, chênh lệch 5 điểm, nói cách khác, bọn họ phải trong hai phút, ném vào hai trái ba điểm, mới có cơ hội thắng được cuộc thi đấu này.
" Bất luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp ném vào hai trái ba điểm!" Mồ hôi Lạc Phàn Huy từng giọt nhỏ rơi trên mặt đất.
Hàn Thất Lục hoàn toàn không nói, hướng về phía Nam Cung Tử Phi nhưng không gật đầu một cái, hai người khó ăn ý,một người chạy về một hướng, người còn ở lại ứng phó người trước mắt, ngạo mạn di chuyển tới hàng phía trước.
"Không được! Đội trưởng, căn bản là không đột phá nổi phòng thủ của bọn họ, hơn nữa phương thức phòng thủ của bọn họ, tựa hồ nhìn rất... quen mắt."
Người đội Phàn Huy rơi vào phiền lo nói rằng.
Lạc Phàn Huy chống đầu gối, miệng thở hổn hển bởi thể lực hư tổn quá độ, trên mặt cậu ta trở nên không có chút máu nào, gương mặt trở nên tái nhợt như thoa lên thật nhiều sương. Nhìn những đội viên khác, tình huống cũng không khác biệt lắm, thậm chí có người đã hoàn toàn chạy hết nổi rồi.
Nhưng bên này số lần bọn cậu ta thay người đã đạt mức tối cao, không thể lại đổi người rồi. Nhưng trái lại thì ở bên kia thì học viện Tư Đế Lan, so với bọn cậu thật tốt hơn nhiều.
"Chết tiệt!" Tàn bạo nói:"Bọn họ căn bản là đang dùng huấn luyện viên Nhan Nhược dạy chúng ta chiến lược kia, chẳng qua điều chỉnh một tí mà thôi! Hỗn đản! Bọn họ đã bỏ tấn công, chỉ cần bảo vệ số điểm này, bọn họ liền thắng chắc!"
Trong mắt của cậu ta hiện ra vẻ tuyệt vọng, bên ngoài sân Nhan Nhược lảo đảo đi tới khu nghỉ ngơi, hồn bay phách lạc ngồi xuống.
"Tức --" Tiếng cười lanh lảnh vang vọng toàn trường.
Chiến thắng thuộc về Đội Tư Đế Lan 94: 89!
Tư Đế Lan thắng!
" Yeah! Chúng ta thắng!" Manh Tiểu Nam nhảy một cái cao ba mét, kích động vừa thét vừa nhảy dựng lên, xoay người ôm thật chặt lấy An Sơ Hạ, hưng phấn mà lập lại:"Thắng thắng! Chúng ta thắng!"
Cuộc tranh tài này, chuyện liên quan đến mặt mũi của hai giáo viên, mà kết quả của cuộc so tài, chính là Tư Đế Lan thắng!
Luôn luôn khinh thường Tư Đế Lan, lúc này đây, sự thật là đã thắng!
"Quá tuyệt rồi!" Đại Hổ chợt ôm lấy đội viên bên cạnh, quay nhiều vòng, huấn luyện vất vả như vậy khiếnanh ta gầy hơn mười kí! Bây giờ cuối cùng làmây tan thấy trăng rồi!
"Mập, cậu xem một chút người ôm là ai." Tiêu Minh Lạc nhịn cười, đứng ở một bên cố giả bộ bình tĩnh nói rằng.
Đại Hổ lúc này mới dừng lại động tác.
"Hàn... Hàn Thất Lục!" Cả người anh ta đều cứng lại, lui về phía sau, dáng vẻ hoảng sợ.
Cái quỷ gì thế?
Làm sao vừa rồi anh ta có thể ôm Hàn Thất Lục chứ? Muốn chết muốn chết!
Bị để xuống, Hàn Thất Lục biểu tình cũng không có biến đổi nhiều, chỉ là từ tốn nói một câu:"Cực khổ."
Người trên khán đài còn lại biểu tình khác nhau, mắt đào hoa nhìn đoàn người Tư Đế Lan, có vẻ rất là khó chịu.
Hiệu trưởng Buông Lập từ trên khán đài đi xuống, đi tớitrước mặt Lý Nam, lạnh nhạt nói:"Chúc mừng."
"Cảm ơn, gặp mọi người tôi thấy rất tốt." Lý Nam lễ phép cười, hiệu trưởng kia gật đầu một cái, xoay người đi, lúc xoay người sang chỗ khác, biểu tình trên mặt trở nên âm trầm.
Cục diện như vậy, sợ là hiệu trưởng Buông Lập cũng không nghĩ tới.
Nhóm Hàn Thất Lục đi tới, vỗ tay hoan nghênh lẫn nhau, như vua chúa trở về.
Đội cổ động viên các đội viên nhao nhao chạy tới, thậm chí còn có nữ sinh cao đẳng Buông Lập chạy tới xin chụp ảnh chung.
" Thế nào? Có chụp được bản thiếu gia anh tuấn lúc ném rổ không?" Hàn Thất Lục tiếp nhận khăn Sơ Hạ đưa tới, vừa lau mồ hôi vừa nói.
Đôi mi thanh tú của Sơ Hạ theo bản năng giương lên, chuyện này cô hoàn toàn quên.
"Hắc hắc... Anh đẹp trai như vậy, anh tuấn phóng khoáng, ảnh chụp cũng không thể hoàn toàn biểu hiện thần sắc, cho nên em liền..."
"Cho nên em không chụp." Hàn Thất Lục tiếp tục nói tra hỏi An Sơ Hạ, nghiêng mặt sang một bên nhìn cô một cái.
Sơ Hạ chột dạ cười cười, kế tiếp chính là trao giải, cô muốn chụp Hàn Thất Lục mấy tấm hình, hết lần này tới lần khác Manh Tiểu Nam đột nhiên bụng đau dữ dội, cô không thể làm gì khác hơn là đỡ Manh Tiểu Nam đi tìm WC.
May mắn trong sân bóng rổ có một WC, Manh Tiểu Nam như được giải thoát chạy vào, cô nhịn không được buồn cười.
Vì không muốn cản người khác đi nhà vệ sinh, Sơ Hạ lui ra bên ngoài, tình huống bên kia vừa lúc Hàn Thất Lục chạm ánh mắt, cô liền không nhìn tới.
"Cậu tới nơi này làm gì? Cậu còn có mặt mũi tới nơi này?" Âm thanh quen thuộc, hóa ra là đội trưởng đội cổ vũ bạn của Mạc Hân Vi, không phải, hiện tại chắc là bạn trai cũ rồi.
Sơ Hạ nhận ra được giọng nói đó, theo bản năng nhìn sang.
Hai người đối diện nhau phía sau khung bóng rổ, người đối diện Lạc Phàn Huy là...