Edit: Nguyễn Thuỳ LinhBeta: La Pluie"Làm sao vậy?" Xe đột nhiên dừng lại, An Sơ Hạ theo bản năng nhìn về phía Kim Khả.
"Không có chuyện gì." Kim Khả nhìn xung quanh một hồi: "Tôi còn tưởng rằng có thể tìm được trạm xăng dầu. Nơi này cách bệnh viện trung tâm thành phố không xa, cháu có thể tự mình đi không? Tôi ở chỗ này chờ xe tải rồi sẽ đến các bệnh viện tìm cháu."
"Vâng." An Sơ Hạ một lời đồng ý ngay.
Mặc dù nói An Dịch Sơn với cô chưa bao giờ giống cha con thật sự hay quá thân thiết, nhưng Kim Khả nói rất đúng, đúng là trên đời này, cô chỉ có duy nhất ông ấy là người thân.
Xuống xe, cô ngay lập tức chạy về hường bệnh viện.Sau khi chạy qua bên đó, cô rất ít đến nơi này, nhưng đường đến bệnh viện hẳn là cô vẫn còn nhớ.
Ngày mới sắp đến, trời dần dần bắt đầu sáng lên, mặt trời cũng sắp mọc lên rồi.
"Anh nói, nhà họ An có thể dễ dàng sụp đổ như vậy hay không?"
"Nếu muốn biết việc này thì phải xem Chủ tịch An có tỉnh lại không đã."
"Cũng không nhất định như vậy, coi như là Chủ tịch An tỉnh lại nhưng xem ra An thị sụp đổ cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Bây giờ trời chưa sáng rõ hẳn, các phóng viên ký giả cũng đã xuất hiện ở chỗ này. Điều này nói rõ là những phóng viên này vốn ngồi xổm canh giữ ở cửa bệnh viện qua đêm. Cảnh tượng này, giống với lúc Tiêu lão thái gia nằm viện.
"Nhưng An thị....Mau nhìn xem, người kia thật giống An Sơ Hạ!" Phóng viên đột nhiên hét lên một tiếng.
Ngoài anh ta ra những phóng viên khác cũng nhao nhao nhìn sang.
"Đáng chết...." An Sơ Hạ vừa mới đi qua khúc ngoặt, liền nhìn thấy một đám phóng viên ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Đồng thời trái tim cô đập nhanh thêm mấy nhịp, cô chạy theo bản năng, nhưng thời khắc mấu chốt ống tay áo lại bị vướng vào cái đinh trên tường. Lúc cánh tay áo của cô bị xé ra thì đám ký giả kia đã vọt lên, vây cô lại ở một bên tường.
"An tiểu thư! Xin hỏi trong tin tức nói cha ruột cô là Chủ tịch tập đoàn An thị An Dịch Sơn, chuyện này có thật hay không?"
"Cô lần này tới đây để thăm Chủ tịch An sao?"
"An tiểu thư, cô chính là người nói cho truyền thông về quan hệ huyết thông cha con sao?"
Các ký giả hỏi dồn dập, tất cả đều chung một bộ dạng kích động. Ngẫm lại cũng là, thân phận An Sơ Hạ bây giờ không giống ngày xưa, chỉ là vị hôn phu của đại thiếu gia nhà họ Hàn, cô hiện tại là nhân vật chính trong tin tức: An Dịch Sơn vứt bỏ con gái ruột.
Đừng nói An Sơ Hạ có trả lời hay không, coi như không nói bất cứ điều gì, chỉ cần xuất hiện tại cửa bệnh viện thì chuyện này cũng xuất hiện trên trang nhất của hàng loạt tờ báo!
"Tôi chỉ là đi ngang qua, phiền các người để tôi đi!" An Sơ Hạ cố gắng vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Cô dĩ nhiên đã quên những phóng viên này sẽ ngồi xổm canh giữ ở cửa bệnh viện! Đây thực sự là cô đã tính toán không kĩ rồi!
"Thật sự chỉ là đi ngang qua sao? Nhưng bây giờ cô không phải nên ở Đại Học A sao? Tại sao lại trùng hợp xuất hiện tại đây như thế, từ Đại học A đến bệnh viện này đâu có gần?" Phóng viên hùng hổ doạ người, căn bản không nghĩ tới việc để cho cô đi.
"Tôi chỉ là đi ngang qua!" Cô nâng lên âm lượng, nội tâm đột nhiên cảm thấy rất oan ức.
Tại sao những người này giống như là cô đáng thiếu nợ bọn họ vậy?
Mà cảnh tượng này, lại nhìn vô cùng quen mắt.
Mấy năm trước, cô cũng bị chặn lại ở bệnh viện trung tâm thành phố, sau đó....Hàn Thất Lục xuất hiện.
Nhưng lúc này đây, Hàn Thất Lục sẽ không xuất hiện, cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
"Phiền các người nhường một chút!" Cô ra sức đẩy phóng viên, nhưng rất nhanh lại có nhiều phóng viên xông tới hơn nữa. Vòng tròn tròn quanh cô, bị vây đến càng lúc càng lớn, những phóng viên nơi khác nghe tin cũng nhao nhao chạy tới.
Nhiều người vây quanh cô như vậy, máy quay phim cách cô gần nhất chỉ có hai mươi centimet, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm đến đầu của cô! Một loại cảm giác bất lực to lớn xuất hiện trong lòng.
Phải làm sao? Cô phải làm sao đây?!
"Các người đều cút ngay cho ta!" Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, tình cảnh hỗn loạn lúc nãy liền yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh truyền đến.
"Hàn thiếu gia!" Không biết là ai hô lên một tiếng, mới khiến cho mọi người đang sững sờ phục hồi tinh thần lại. Lại là Hàn Thất Lục, thật sự là Hàn Thất Lục!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, An Sơ Hạ trong lòng vui vẻ, bước chân mới vừa bước ra một bước lại dừng lại ngay, sự vui mừng cũng trong nháy mắt ngưng trệ trên khuôn mặt.
Hàn Thất Lục... Cô phải đối mặt với anh như thế nào?
Cô còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt Hàn Thất Lục, nhóm người đã tự động nhường ra một con đường, dáng dấp Hàn Thất Lục rơi vào tầm mắt của cô.
Tóc anh lộn xộn, vành mắt đen nặng nề, cằm râu tua tủa và chiếc áo khoác cài sai nút. Dáng vẻ Hàn Thất Lục chật vật như vậy, cô chưa từng thấy bao giờ! Coi như là khi ở Núi Rắn, Hàn Thất Lục bị bắn thì lúc đó vẫn đủ đep trai. Còn anh hôm nay lại vô cùng lôi thôi!
Nếu không phải cặp mắt kia vẫn như cũ, đen và sâu thẳm như màn đêm, cô dường như không thể nhận ra đây chính là Hàn Thất Lục! Đường đường là người thừa kế tập đoàn Hàn thị Hàn Thất Lục! Được gọi là Đại thiếu gia Ác ma Thất Lục!
Trong lòng cô, đột nhiên dâng lên sự chua xót nặng nề.
Nước mắt vô tình không tự chủ tràn ra khỏi viền mắt.
"Hàn Thất Lục..." Môi cô run rẩy khẽ nhếch lên, nhưng điều gì cũng không nói được thành lời.
Hiện tại các ký giả cũng là cực kỳ kinh ngạc khi thấy Hàn Thất Lục biến thành bộ dạng như lúc này, nhưng không một ai cầm lấy máy quay phim hoặc là máy ảnh nhắm vào anh, bởi vì không người nào dám!
"Đều cút cho tôi!" Hàn Thất Lục gầm nhẹ một tiếng, đám ký giả đều ngẩn ra, tiện đà nhao nhao hoảng loạn chạy hết, không ai dám ở lại, càng không có người dám nhìn lén.
Hàn Thất Lục như vậy, càng khiến người ta cảm thấy không rét mà run!
Nhất thời, tất cả phóng viên đều không thấy đâu nữa, trong khi xung quanh đều là người của Hàn gia đảm bảo an toàn từ phía xa, nhưng cũng phải quay lưng về phía họ.
Cho rằng lần này gặp mặt, cô sẽ rất hận anh. Hết sức hận anh!
Nhưng khi nhìn Hàn Thất Lục như vậy, trong trái tim chỉ xuất hiện duy nhất một cảm xúc chỉ là — đau lòng.
Là tình yêu quá sâu đậm, mới không thể hận sao?
"Sơ Hạ...." Hàn Thất Lục từng bước tới gần cô, trong mắt hiện lên sự đau khổ và lo lắng, mà trên khuôn mặt chỉ tràn ngập một cảm xúc, dĩ nhiên là sợ hãi!
Sợ hãi điều gì? Sợ cô sẽ không để ý tới anh sao?
"Làm sao anh lại biến thành như vậy?" Nước mắt không thể kiểm soát nữa, tuôn ra như suối: "Anh...."
Câu nói thứ hai còn chưa ra khỏi miệng, cả người cô đã bị Hàn Thất Lục ôm thật chặt, dường như bị anh ôm chặt đến mức không thở nổi.
Thực ra, vấn đề này căn bản không cần hỏi, Hàn Thất Lục biến thành bộ dạng như vậy, đơn giản là bởi vì cô mất tích!
Hận cái gì, che giấu điều gì, lừa dối chuyện gì, tất cả đều bỏ lại ở phía sau!
"Xin lỗi, xin lỗi...." Hàn Thất Lục lẩm bẩm nói, trong giọng nói mang theo âm điệu hối hận, khiến người ta nghe xong không khỏi mềm lòng.
Nói cho cùng, Hàn Thất Lục cũng không làm sai gì cả, chỉ lo lắng cô biết chuyện sẽ càng thêm đau khổ, nhưng việc nói dối cô cũng không phải là một biện pháp hay, nhưng xuất phát điểm luôn luôn là muốn tốt cho cô!
"Anh không sai, là vấn đề của em. Là em quá ích kỷ, bản thân mình cảm thấy buồn, liền quên mất anh đối với em như thế nào. Xin lỗi anh...." Mặt cô đã đẫm nước mắt, cảm đau lòng và cảm động khiến cho cô nói cũng nói không lưu loát.
"Em tha thứ cho anh?" Hàn Thất Lục buông tay ra, đôi mắt sốt sắng nhìn cô.
Tha thứ?
An Sơ Hạ lắc đầu một cái: "Em xưa nay chưa từng trách anh."
Cảm giác mềm mại chợt xuất hiện ở trên môi, kèm theo cằm râu tua tủa chạm vào mặt cô.
"Theo anh về nhà!" Hàn Thất Lục ngữ khí kiên quyết: "Anh sẽ bắt ông già lập tức xin lỗi em! Còn nữa, chúng ta đi nói với truyền thông, giám định huyết thống đó chỉ là giả mạo!"
"Thứ đó làm sao có thể dễ dàng làm giả?" An Sơ Hạ cười khổ một tiếng: "Có thể, ông ta là cha em... nên mới thừa nhận. Mẹ em bởi vì ông ta, cả đời đều chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh bảo vệ em, đó là quả báo ông ta đáng nhận được."
Hàn Thất Lục kinh ngạc một lúc: "Em thật sự muốn như vậy? Em không trách cha anh? Không trách gia đình anh sao?"
"Vốn dĩ...Là hận." Cô khẽ mím môi lại: "Chỉ là...yêu càng sâu đậm hơn... Mà cha anh, từ khi bắt đầu đã bù đắp cho em, mặc dù chỉ là lợi dụng, ông ấy cũng tận lực không làm tổn thương em. Em không trách ông ấy, cũng không trách gia đình anh, lại càng không trách anh."
Cánh tay Hàn Thất Lục lại một lần nữa thật chặt quanh người cô.
"Sơ Hạ, cảm ơn em! Cảm ơn! Anh cho rằng, anh đã vĩnh viễn mất em!"
Sức mạnh ở cánh tay lại một lần nữa tăng thêm.
"Hai đứa trẻ âu yếm nhau bên đường còn ra thể thống gì nữa?" Tiếng nói quen thuộc đến từ chính miệng Khương Quốc Lập.
Hàn Thất Lục ý thức được buông tay ra, An Sơ Hạ cũng liền nhảy ra hai bước, giữ vững một khoảng cách nhỏ với Hàn Thất Lục.
Nhưng hành động này của cô khiến cho Hàn Thất Lục khá khó chịu, khuôn mặt anh không chút biến sắc tới gần cô vài bước, một bàn tay lớn cầm lấy tay cô thật chặt, thấp giọng nói: "Anh cấm em chạy trốn khỏi anh một lần nữa!"
Tiếng nói rất nhẹ, nhưng đủ rõ để cô nghe thấy được.
"Hai đứa tình cảm như thế, chuyện gì cậu cũng sẽ không giúp hai đứa giải quyết." Khương Quốc Lập liếc mắt một cái.
Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Thất Lục phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng hỏi: "Giải quyết? Giải quyết chuyện gì? Giải quyết thế nào ạ?"
"Đầu cháu bị ngáo sao?" Khương Quốc Lập toàn thân mặc quân trang, quắc mắt lườm một cái, vẻ mặt cùng cách ăn mặc cực kỳ không phù hợp: "Đương nhiên là giải quyết chuyện An thị rồi. Trước tiên giải trừ sự khủng hoảng tin tưởng của bọn họ, tìm người nói vì muốn khiến An thị sụp đổ mới ngụy tạo một giám định như vậy, nhưng truyền thông có tin hay không mới là quan trọng, cậu sẽ ở sau lưng tạo áp lực. Vấn đề tài chính, cậu sẽ để Hàn Lục Hải giải quyết."
"Nhưng..... Sẽ đáp ứng chứ ạ?" An Sơ Hạ chần chừ hỏi.
Hàn Lục Hải làm như vậy, chính là vì muốn An thị sụp đổ. Cứ như vậy, việc Hàn Lục Hải đã làm không phải dã tràng xe cát rồi sao?
Dường như là nhìn thấu cô đang suy nghĩ gì, Khương Quốc Lập đi lên trước vài bước, nói rằng: "Cháu yên tâm đi, coi như An thị có thể quay trở lại, cũng tuyệt đối không thể đối chọi với Hàn thị. Hàn Lục Hải chắc sẽ đồng ý giúp đỡ, hơn nữa....ông ta hiện tại đang chuẩn bị làm như vậy."
"Tại sao ạ?" An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi.
Khương Quốc Lập nhún nhún vai: "Trước đây câu còn suy nghĩ, liệu Hàn Lục Hải có phải loại người máu lạnh hay không, bây giờ nhìn lại, là cậu nghĩ lầm rồi. Nhờ vào chuyện lần này, Hàn Lục Hải không còn biện pháp, đã bắt đầu trợ giúp An thị rồi. Vì lẽ đó, Sơ Hạ, cậu hi vọng cháu có thể tha thứ cho ông ta. Trên đời này, mỗi người đều bởi vì lợi ích của bản thân mà sống sót. An thị mấy năm qua dã tâm quá lớn, nếu không phải như vậy, ước chừng Hàn Lục Hải cũng sẽ không động thủ gấp gáp như vậy."