Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 887

Editor: shinoki

"Đây là hiện tượng bình thường, tiếp tục hạ nhiệt là tốt rồi, tôi đoán qua hai ba ngày nữa sẽ hết nóng." Bác sĩ chủ trị viết trên bệnh án.

"Nghe thấy không? Hai ba ngày nữa sẽ hết nóng." Cô cười nhìn về phía Lăng Hàn Vũ, lại phát hiện đối phương gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt tràn đầy hờn giận.

Dùng loại ánh mắt này nhìn cô để làm gì, thật giống như, muốn đem cô lột sống! Thật sự là cô chưa từng trêu chọc gì khiến hắn buồn bực. 

"Tốt, trước hết như vậy, nếu có gì biến hóa, lập tức báo cho chúng tôi biết. Vết thương trên mặt có chút thâm, việc để lại sẹo là không thể tránh được, tóm lại trước tiên mỗi ngày đổi thuốc hai lần thuốc, về sau nếu cần, có thể đi làm giải phẫu trừ sẹo." Bác sĩ chủ trị khép bệnh án lại, nhìn Lăng Hàn Vũ một cái, lại nhìn cô một cái, trong mắt mang theo đồng tình. Đây đã là người thứ sáu, hi vọng đây là người cuối cùng!

"Được." Giang Tiểu Tháp gật đầu, sau khi các bác sĩ rời khỏi, bắt đầu thu dọn xe đẩy.

"Về sau, ít đụng chạm tới tôi!"

Trên giường bệnh, Lăng Hàn Vũ đột nhiên nói một câu, cô bị âm thanh bất thình lình làm hoảng sợ, theo bản năng quay lại, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Lăng Hàn Vũ, trong mắt, là chán ghét cùng khinh thường.

Ánh mắt đả thương người khác.

Nếu một người con gái được hắn thích, nên cảm thấy may mắn hay khổ sở?

Thực không nho nhã!

Cô bĩu môi: "Biết rồi, về sau tôi sẽ tận lực giảm bớt tiếp xúc với anh. Nhưng bây giờ tôi muốn đổi thuốc cho anh."

"Không cần, chờ Khôn Ni trở về, tôi sẽ bảo hắn đổi thuốc cho tôi!" Lăng Hàn Vũ nói xong, trực tiếp cúi đầu xem truyện tranh, ngay cả liếc nhìn cô mọt cái cũng không muốn.

Rõ là... Không nho nhã!

"Biết rồi, biết rồi!" Giang Tiểu Tháp bĩu môi, có thể giảm bớt công việc cô lại không vui sao?

Cửa phòng bệnh lại bị gõ, lần này người đi vào không phải bác sĩ, mà là nam nhân mặt Poker kia- Khôn Ni!

Thì ra tên là Khôn Ni, lần sau cũng không thể gọi là người giám hộ rồi. Nhận nhầm người khác là hộ lý, cũng khó trách vừa rồi hắn dùng ánh mắt lạnh như vậy nhìn cô!

"Thiếu gia, tôi đã mua xong bữa sáng, người nên ăn cháo thịt nạc trứng trứng muối mới tốt." Khôn Ni tiến vài bước đến cạnh giường bệnh, đặt thứ cầm trong tay lên trên tủ đầu giường.

"Ừ." sắc mặt Lăng Hàn Vũ dịu đi một chút, điều này làm cho cả khuôn mặt hắn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Nếu có thể nhu hòa như vậy đối với mọi người thì tốt rồi. Giang Tiểu Tháp thở dài, đúng là hiện thực, vị thiếu gia này thấy người khác, liền giống như một khối thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, cũng khó trách phòng này đã đổi tới năm hộ lý, nếu không phải da mặt cô dày, phỏng chừng cũng đã bị mồm miệng độc ác của hắn tổn thương đến khóc đi.

Từ từ, cô vừa rồi mắng da mặt mình dày sao?

"Cô điếc à? Gọi cô nhiều như vậy cũng không phản ứng!" Thanh âm của Lăng Hàn Vũ đột nhiên xâm nhập vào màng tai cô.

Cô giật mình, nhìn qua, hơi mê mang hỏi han: "Anh vừa nói cái gì?"

"Thuốc " Lăng Hàn Vũ không kiên nhẫn nói: "Tôi muốn đổi thuốc rồi!"

Cô lúc này mới phát giác Lăng Hàn Vũ đã ăn xong cháo thịt nạc trứng muối, Khôn Ni cũng kỳ quái nhìn cô, mặt cô nóng lên, vội vàng nói: "Thật có lỗi! Vừa rồi quân nhân đào ngũ! Thuốc còn đang đặt trên bàn y tá bên kia, tôi lập tức lấy cho anh!"

Giang Tiểu Tháp nói xong, thần tốc chạy ra ngoài.

"Thiếu gia, cần đổi một hộ lý khác không? Người hộ lý này xem ra không quá đáng tin."

"Không cần." Lăng Hàn Vũ nhàn nhạt nói: "Chọn cô ta đi."

Vâng ạ Khôn Ni đáp.

---Bàn y tá---

"Tiểu Tháp! Cô đang phụ trách bệnh nhân ở giường số 22 kia?" Người hộ lý lúc trước phụ trách Lăng Hàn Vũ tiến lại gần lên hỏi.

"Vâng." Giang Tiểu Tháp gật đầu: "Tôi phải nhanh đem thuốc qua đó, thuốc để ở đâu?"

"Tôi giúp cô đi lấy!" Hộ lý nói một tiếng, xoay người đi vào phòng trị liệu bên cạnh bàn y tá, rất nhanh cầm một lọ thuốc mỡ đi ra "Cô yên tâm, Tiểu Tháp, chuyện đổi thuốc không cần cô làm, cái người tên Khôn Ni ở giường số 22 kia sẽ đổi, nhưng, cô tốt nhất là nên tránh xa một chút, để khỏi đau tai."

Đau tai... Có ý gì?

Mặc kệ!

Cô nhận lấy thuốc, nói cảm ơn, nhanh chân trở về.

Cô chạy rất nhanh, nhưng khi trở lại phòng bệnh vẫn bị Lăng Hàn Vũ chê chậm. Cô khẽ cắn môi, không lên tiếng, đề phòng giao thuốc cho Khôn Ni.

Năm phút sau...

"A - - Khôn Ni ngươi làm ta đau muốn chết a! A! Đau đau đau! Nhẹ thôi!"

"Vâng! Thiếu gia!"

"A! Ta bảo ngươi chấm nhẹ thôi, ngươi không nghe thấy à?!"

"Thật xin lỗi, thiếu gia!"

"Đau đau đau! A - - đau quá!"

Giang Tiểu Tháp há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Cô rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao chị hộ lý kia lại nói đau tai, thì ra là như vậy!

Cô mặc dù đứng hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng Khôn Ni thay thuốc cho Lăng Hàn Vũ. Cũng không phải Khôn Ni xuống tay quá nặng, chỉ có thể nói là do tay đàn ông thô ráp, không mềm mại như tay phụ nữ. Thêm nữa Lăng Hàn Vũ liên tục kêu lên khiến cho tay Khôn Ni không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.

"Ai!" Cô thở dài một hơi, rốt cục nhịn không được, đi tới: "Để tôi."

Khôn Ni liếc nhìn cô một cái, rồi quay đầu nhìn Lăng Hàn Vũ. Hắn chỉ nghe lời Lăng Hàn Vũ nói.

"Không cần! Ngươi tiếp tục!" Lăng Hàn Vũ liếc cô một cái, rồi nói với Khôn Ni.

Tay Khôn Ni vừa vươn ra, Giang Tiểu Tháp lập tức kéo tay hắn lại, bất đắc dĩ nói: "Tôi biết anh không thích người khác đụng chạm vào anh, nhưng không phải anh vừa mới kêu đau sao? Cảm giác đau trái lại không sao cả, nếu như hắn không cẩn thận động vào miệng vết thương của anh, tôi không biết anh có người trong lòng hay không, nhưng tôi biết, trên mặt mà có vết sẹo thâm sẽ khiến mặt mày hốc hác, anh thấy đúng không, ngoại trừ khuôn mặt này, anh còn có gì có thể hấp dẫn con gái sao?"

Lăng Hàn Vũ chần chờ một phen, Giang Tiểu Tháp lập tức lấy lại đồ trong tay Khôn Ni, tự mình thay thuốc cho Lăng Hàn Vũ.

Đầu tiên phải dùng cồn i-ốt sát trùng, cái này khôn Ni đã làm không sai biệt lắm, cô lại sát trùng tiếp, tiện thể bôi thuốc mỡ mới cho hắn, băng bó vết thương thật cẩn thận một lần nữa.

"Xong rồi." Cô thu thập đồ bỏ đi, nhìn Lăng Hàn Vũ nói: "Về sau việc thay thuốc để tôi làm đi, đây là nhiệm vụ của tôi, là tôi lĩnh lương. Nếu không cần tôi làm, tôi nhận phần tiền lương cũng không an tâm."

Nói xong, cô bưng khay dụng cụ ra ngoài.

"Thiếu gia, sao cậu không kêu đau nữa?" Khôn Ni nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì không đau!" Lăng Hàn Vũ trừng mắt nhìn hắn: "Lúc cầm súng tay ngươi còn không run, tại sao bôi thuốc mỡ tay lại run!"

"Tôi..." mặt Khôn Ni tối sầm, xấu hổ xoay đầu qua đi.

"Y tá trưởng! Bệnh nhân giường số 11 hôm nay muốn xuất viện, cô mau làm thủ tục xuất viện, sau khi tiêm thuốc sẽ lập tức trở về."

"Được, tôi biết rồi." Y tá trưởng đáp, động tác trên tay không ngừng.

Thứ hai, là thời điểm bệnh viện bận nhất.

"Nha! Tiểu Tháp! Cô trở lại rồi hả? Bệnh nhân giường số 22 kia có làm khó dễ cô không?" Y tá trưởng thả văn kiện trong tay xuống, đi vài bước đến trước mặt cô, lo lắng hỏi.

"Không có." Giang Tiểu Tháp lắc đầu, thoải mái cười nói: "Kỳ thật cũng không khó chăm sóc như thế, chị không cần lo lắng cho tôi nữa rồi."

"Thật vậy không?" Y tá trưởng chăm chú nhìn cô một lúc, thở dài nói: "Tôi biết cô không muốn làm phiền tôi nên mới nói như vậy, thật là một đứa ngốc. Có gì cần tôi giúp, không cần ngại, trực tiếp nói với tôi. Nếu không kiên trì được nữa, cũng nói cho tôi biết, tôi giúp cô  nói lại với viện trưởng, đổi người khác."

"Vâng." Giang Tiểu Tháp gật đầu: "Chị có việc thì nhanh đi đi, tôi giúp hắn đổi bình truyền dịch khác."

"Được." Y tá trưởng lúc này mới vội vàng đi làm chuyện của hắn.

Mấy hộ lý nhàn rỗi thấy y tá trưởng rời đi, vội vàng bu lại.

"Tiểu Tháp, bệnh nhân kia thật sự không khó đối phó sao?"

"Không có khả năng này a, Tiểu Tháp, cô mau nói cho tôi biết đi!"

Mấy hộ lý đều có vẻ rất hưng trí, ánh mắt sáng ngời nhìn cô hỏi.

Khóe miệng Giang Tiểu Tháp cong lên, cười nói: "Các cô cảm thấy hứng thú với bệnh nhân của tôi như thế, vậy không bằng... chúng ta đổi một phen?"

"Không không không..." Mấy hộ lý đồng loạt xua tay, bước nhanh rời đi.

Cô che miệng cười trộm, vừa muốn tiến vào phòng trị liệu pha thuốc, xoay người lại bỗng thấy Khôn Ni.

"Có chuyện gì sao?" Tuy không xác định Khôn Ni có phải tới tìm cô hay không, nhưng cô vẫn hỏi một câu.

"Tôi muốn đi xử lý chút chuyện, thiếu gia phiền cô chăm sóc một lúc." ngữ điệu Khôn Ni không hề biến hóa, để cho cô hoài nghi Khôn Ni phải chăng là một người máy dây cót, không phải thế thì tại sao người luôn cứng nhắc như khúc gỗ.

Cô lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu: "Được, anh yên tâm đi, mau đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt người bệnh."

"Ừ." Khôn Ni liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Kỳ thật cho dù Khôn Ni không nói, cô cũng sẽ chăm sóc tốt cho Lăng Hàn Vũ, dù sao đây cũng là trách nhiệm của cô.

Vội vàng pha nước thuốc, cô đi tới phòng bệnh.

"Tôi vẫn ổn, chỉ là bên này vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, cho nên nhất thời chưa về được." Giọng nói của Lăng Hàn Vũ vang lên, có thể do gọi điện thoại quá chuyên chú, nên khi cô mở cửa phòng hắn không phát hiện ra.

"Tôi thật sự rất ổn, cứ yên tâm đi, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lăng Hàn Vũ ngoéo môi một cái, mãi đến khi bên kia cúp máy, hắn mới đặt điện thoại di động xuống, thở phào một cái.

Rõ ràng trên người rất nhiều chỗ gãy xương, lại nói chính mình rất ổn?

Đây là cố ý gạt người gọi điện tới cho hắn. Là người nào khiến cho mặt mày của hắn trở nên ôn nhu như thế, cũng cô đơn như thế....

Là người trong lòng sao?

Cô nhún nhún vai, chuyện này không mắc mớ tới cô.

Cô dơ tay, gõ gõ cửa: "Tôi vào được không?"

Lăng Hàn Vũ liếc nhìn qua, lập tức lạnh như băng, xoay đầu trở về.

“Tốc độ nhỏ dịch hình như quá nhanh, tôi giúp anh điều chỉnh chậm lại một chút, tránh tổn thương đến tĩnh mạch." Giang Tiểu Tháp buông bình truyền dịch trong tay ra, đi lên phía trước điều chỉnh tốc độ nhỏ dịch cho Lăng Hàn Vũ.

Những thứ này đều là thuốc Tiêu Viêm, đối với tổn thương tĩnh mạch nên truyền chậm một chút.

"O " Giang Tiểu Tháp kinh ngạc nhìn về phía truyện tranh bên giường, nói: "Truyện này không phải được phát hành từ rất lâu rồi sao? Bây giờ anh còn đọc? "

"Cô nói quá nhiều lời vô ích! Không cần đứng ở chỗ này làm phiền tôi!" ngữ khí Lăng Hàn Vũ vẫn như cũ ác liệt, từ khi bác sĩ nói chân của hắn sau này có khả năng vĩnh viễn không khôi phục được, tính tình của hắn càng ngày càng kém, rõ ràng không muốn phát hỏa, thế nhưng tính tình lập tức loạn lên.

Hốc mắt Giang Tiểu Tháp đỏ hồng, rõ ràng muốn tìm đề tài nói chuyện cùng hắn để kéo gần quan hệ, nhưng lại không muốn...

"Được rồi, tôi ra ngoài, anh có chuyện gì thì nhấn chuông..." Cô giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi phòng bệnh, một giọt nước mắt liền lăn xuống.

Thật sự là tên hỗn đản! Nếu hắn không phải là người bệnh, cô đã sớm tát hắn một cái thật đau!

" Tiểu Tháp, cô đứng ở bên ngoài làm gì?" Thanh âm quen thuộc của bác sĩ chủ trị vang lên, cô lập tức thần tốc lau khô giọt nước ở khóe mắt, cười một cách cứng ngắc.

"Tôi ra ngoài hít thở không khí, trong phòng bệnh có phần hơi buồn bực. Đúng rồi, ngài tới đây là có chuyện gì sao?" Bác sĩ nếu không có chuyện gì thì sẽ không tới phòng bệnh, phần lớn đều là ngồi ở trong phòng làm việc. Bác sĩ chủ trị chăm chú nhìn cô, hòa ái nói: "Tôi tới tìm cô, cô là hộ lý của bệnh nhân giường số 22, những lời này nên nói với cô. Cho cô, mau lau nước mắt đi."

Bác sĩ chủ trị nói xong, đưa một tờ giấy cho cô.

Không nghĩ tới bị hắn phát hiện mình vừa khóc, trên mặt cô hiện lên bối rối, vội vàng nói: "Tôi không có..."

"Được, Được, được, tôi tuổi tác đã cao, lại không nhìn ra cô vừa khóc sao?" Bác sĩ chủ trị cười cười, làm động tác “xin mời”, "Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi."

Lăng Hàn Vũ truyền dịch còn cần nửa giờ, cô nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh đang đóng chặt, xoay người đi theo bác sĩ chủ trị đến cuối hành lang.

"Tình huống của bệnh nhân này có vẻ đặc biệt." Đi đến cuối hành lang, bác sĩ chủ trị dựa cửa sổ, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính: "Lấy bối cảnh của hắn, chúng ta tuyệt đối không thể trêu vào nhân vật này, nếu không phải người bệnh tự mình yêu cầu nằm ở bệnh viện bên ngoài, có lẽ đã sớm chuyển tới một bệnh viện quốc tế nổi danh rồi."

"Người bệnh tự mình yêu cầu?" trong đầu Giang Tiểu Tháp hiện ra vẻ mặt không hề nho nhã của Lăng Hàn Vũ, tự mình yêu cầu muốn chữa trị ở trong cái bệnh viện nhỏ này của bọn họ, tựa hồ không phải phong cách làm việc của vị bệnh nhân giường số 22 kia.

Nhìn cô có chút nghi hoặc, bác sĩ chủ trị giải thích: "Kỳ thật dựa theo tình huống của hắn lúc mới đến, có thể bình tĩnh như bây giờ, đã xem là không tệ rồi."

"Bình tĩnh? Hắn đã mắng tới năm hộ lý, cái này còn gọi là bình tĩnh?" Giang Tiểu Tháp không khỏi bĩu môi, nhưng vài giây sau, biểu tình trên mặt cô đột nhiên ngưng trệ, yên lặng nhìn bác sĩ hỏi: "Ngài nói... Tình huống của hắn, là tình huống gì? Không phải là gãy xương sao? Chỗ trúng đạn, giải phẫu cũng đã cực kỳ thành công, vì sao ngài muốn nói như vậy?"

"Xem ra cô chưa xem kỹ bệnh án của hắn." Bác sĩ chủ trị than nhẹ một tiếng, nói: "Tuy phẫu thuật gắp đạn cực kỳ thành công, nhưng chân muốn khôi phục lại như bình thường là chuyện rất khó. Chờ vị trí gãy xương ổn định, mới có thể biết hắn có thể đi lại bình thường được không, bởi vì chỗ trúng đạn, đè lên dây thần kinh chân, trước mắt, chúng tôi không có biện pháp xác định hắn có thể khôi phục như bình thường hay không."

Sắc mặt Giang Tiểu Tháp trắng bệch.

" Vì sao hắn không chuyển tới bệnh viện tốt hơn?"

Bác sĩ chủ trị khoát tay áo: "Đây mới là điểm tôi thích ở hắn. Vì không muốn khiến cho người nhà lo lắng, đến tiền phẫu thuật hắn cũng không cho chúng tôi thông báo với người nhà hắn, cho tới bây giờ, cũng đều là gạt người nhà chuyện mình bị thương."

Cô đột nhiên nhớ tới cú điện thoại kia, Lăng Hàn Vũ cười nói mình rất ổn.

"Tôi nói những thứ này với cô, chỉ hi vọng cô có thể chịu được tính xấu của hắn. Bệnh viện chúng ta, người lớn tuổi tuy ít, nhưng năng lực nhẫn nại so với người khác tốt hơn, nếu cô cũng không muốn chăm sóc hắn, thì khả năng sẽ không có hộ lý nào nguyện ý chăm sóc hắn rồi." bác sĩ chủ trị nói xong, thân mật vỗ vỗ vai cô: "Tôi tin cô có thể làm được, đúng không?"

Trong mắt Giang Tiểu Tháp lóe lên tia sáng kiên nghị.

"Tôi có thể"
Bình Luận (0)
Comment