Edit: La Pluie"Anh đi vệ sinh kéo em đi làm gì, thôi, em muốn nghe Sơ Hạ hát mà." Manh Tiểu Nam tỏ ra cực kỳ khó chịu muốn rút tay về.
Tiêu Minh Lạc cũng không có ý buông tay ra, vừa lôi vừa kéo Manh Tiểu Nam ra ngoài.
Cửa phòng hát lần thứ hai đóng lại.
Không biết Tiêu Minh Lạc kéo Manh Tiểu Nam cùng đi vệ sinh là trùng hợp, hay là nghe được đoạn đối thoại của cô và Hàn Thất Lục, tóm lại, trong lòng cô bởi vậy mới thả lỏng được một chút.
Với Hàn Thất Lục có một người đã là mất mặt, so với hiện tại có ba người trước mắt lại càng mất mặt hơn.
"Vẫn còn thất thần làm gì hát đi thôi." Hàn Thất Lục vẫn ung dung dựa vào sô pha nhìn cô.
Âm nhạc từ từ vang lên.
"Khi em nghe thấy giọng nói của anh, có một cảm giác rất đặc biệt."Ánh mắt An Sơ Hạ nhìn lời bài hát trên màn hình, không chú ý đến thời điểm Hàn Thất Lục nghe thấy câu đầu tiên, niềm xúc động đã hiện lên trong đôi mắt.
"Khiến cho em không ngừng suy nghĩ, không thể quên anh một lần nữa."Cô cho rằng hát ca khúc này sẽ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thật sự hát ra miệng, một chút buồn cười cũng không dấy lên, thay vào đó trong lòng lại cảm thấy nặng trịch. Cô nhớ lại những ngày bản thân ở thôn Thiên hộ, thời gian ở nhà kẻ vô lại kia.
Khoảng thời gian đó, không một giây phút nào cô ngừng nghĩ về anh.
Hàn Thất Lục nắm thật chặt lòng bàn tay, quả thật anh đã từng quên An Sơ Hạ một lần, nhưng về sau, mãi cho đến hết cuộc đời này, anh cũng sẽ không quên, cũng không dám quên nữa.
"Em nhớ rằng một người mãi mãi ở trong trái tim em."Giọng hát trong vắt, không sai một nốt nhạc, từng câu từng chữ, giống như đều là tiếng lòng cô.
Đương nhiên, đó cũng là của anh.
"Em yêu anh, mãi yêu anh, giống như chuột yêu gạo.Cho dù bao mưa gió nhọc nhằn, em vẫn luôn luôn ở bên anh."An Sơ Hạ phát âm từng chữ rõ ràng, ngân từng tiếng, tất cả bài hát đều đã chạm tời trái tim Hàn Thất Lục.
"Chỉ cần có thể làm cho anh vui vẻ, thì điều gì em cũng chấp nhận. Sẽ mãi yêu anh như vậy."Cuối cùng bài hát cũng kết thúc, cô chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, từ từ xoay người lại.
Lúc này tất cả các ngọn đèn chiếu sáng, trong nháy mắt đều vụt tắt chỉ còn bóng tối.
Trong lòng Hàn Thất Lục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng lau giọt lệ nơi khoé mắt. Lúc này đột ngột mất điện quả thật không tồi, nếu không, cô sẽ nhìn thấy bản thân anh bị bài hát này làm cho cảm động đến vậy.
Chỉ đơn giản một bài Chuột yêu gạo, cũng có thể khiến anh khóc.
"Tại sao mất điện Hàn Thất Lục?" An Sơ Hạ theo bản năng dừng bước lần tìm điện thoại di động trong túi áo, thế nhưng điện thoại di động biến mất, không thấy đâu.
"Không có gì đâu." Hàn Thất Lục đứng lên: "Di động của anh không biết để ở đâu, anh ra bên ngoài xem xem, có thể là bị nhảy công tắc nguồn."
Nói xong, anh dựa vào trí nhớ xác định vị trị, đi đến trước mặt An Sơ Hạ, kéo cô lại để cô ngồi ở trên ghế sô pha, dặn dò: "Em ngồi ở chỗ này đừng động đậy, anh đi ra xem."
"Em đi cùng với anh." An Sơ Hạ túm chặt góc áo Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục trầm mặc vài giây, nhỏ giọng nói: "Em ở trong này đừng động đậy, nghe lời. Hiện tại đều không nhìn thấy cái gì, như vậy không chừng sẽ đụng vào đâu đó."
"Vâng, được ạ, anh đi nhanh về nhanh." Cô buông tay ra, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Anh cẩn thận một chút."
"Anh biết."
Để lại một câu như vậy, Hàn Thất Lục lần mò đi ra ngoài, bên ngoài cũng chìm trong bóng tối. Sau khi cửa phòng hát đóng lại, không khí cũng giống như ngưng chuyển động.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, An Sơ Hạ thử lần mò tìm điện thoại di động, kết quả lại đụng vào góc bàn. Cô hít một hơi thật sau, khéo léo quay lại chỗ ngồi, chờ Hàn Thất Lục trở về.
Khí lạnh thổi ra từ điều hoà dần dần tản hết, trên trán từng giọt mồ hôi từ từ xuất hiện.
Thật sự là quá nóng.
Cô cởi nút áo đầu tiên trên trang phục của mình, vẫn không thể nào cảm thấy mát mẻ thêm một chút.
"Hàn Thất Lục!"
An Sơ Hạ cuối cùng nhịn không được hét lên, đáp lại của cô là sự yên lặng vô biên.
Đã qua lâu như vậy, vì sao anh còn chưa trở về, chắc không xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Cô lại thử gọi vài tiếng, vẫn như cũ không bất cứ âm thanh gì đáp lại cô.
Cửa phòng hát là cách âm, sau khi cô ý thức được điều này bèn đứng lên, lần mò theo bờ tường đi tới cửa.
Cửa vừa mở ra, khí lạnh bên ngoài nhất thời ùa vào.
Cô không nhịn được rùng mình một cái, trước mắt là một mảng tối đen. Cô không tin là trên đời có ma, nhưng thật sự khi đứng giữa bóng tối đen như mực, trong đầu hiện ra một chút gì đó đáng sợ. Vẫn lại khiến cô cảm thấy có một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.
"Hàn Thất Lục?" Cô hắng giọng gọi một tiếng.
Đáp lại tiếng gọi của cô, là...
"Anh ở đây."
Giọng nói Hàn Thất Lục dường như ở ngay trước mặt cô.
Cô nán lại một chút, theo bản năng liền muốn lùi lại phía sau. Vừa đúng lúc này, trước mắt đột nhiên sáng trưng, tất cả đèn vào thời điểm này đều bật lên, ánh sáng chói loá khiến cô nhịn không được đưa tay che mắt.
Khi mở to mắt ra, khuôn mặt Hàn Thất Lục tươi cười xuất hiện trước mắt cô, trong tay cầm thứ gì đó, hoá ra là bó hoa cưới ở hôn lễ Lam Thấm.
Sau lưng Hàn Thất Lục, còn có một đám người.
Tất cả đều là những người cô quen biết, thậm chí bạn học năm thứ nhất cũng được mời tới. Manh Tiểu Nam đứng giữa, đang hướng về phía cô nháy mắt một cái.
Đương nhiên, Khương Viên Viên cùng Hàn Lục Hải không có ở đó, ước chừng đang bận rộn lo chuyện của Khương Quốc Lập.
"Chuyện này" Cô há miệng thở dốc, bao nhiêu kinh ngạc bộc lộ hết ra.
Thời điểm này Hàn Thất Lục đang quỳ một bên gối, một tay cầm bó hoa, một tay lấy ra một chiếc hộp: "Sơ Hạ, gả cho anh nhé?"
Ánh sáng chớp lên, An Sơ Hạ lúc này mới chú ý tới, có rất nhiều phương tiện truyền thông xuất hiện ở đây.
"Sơ Hạ, đồng ý đi." "Đồng ý!" "Đồng ý đi!"
Đám đông bắt đầu la ó.
Cô cuối cùng hiểu rõ, vì điều gì khi ở hội trường tổ chức hôn lễ, Hàn Thất Lục nói cô không cần lo lắng. Cũng hiểu rõ vì sao Thịnh Thế KTV nổi danh lại xảy ra sự cố mất điện như vậy. Hoá ra, đều do Hàn Thất Lục sớm đã sắp xếp chuẩn bị tất cả.
Thậm chí, tất cả mọi người đều biết, chỉ riêng mình cô không biết.
"Đây là năm thứ năm chúng ta quen nhau. Năm năm qua, chúng ta đã có được rất nhiều, khi hạnh phúc, khi không vừa lòng. Anh làm cho em buồn, hay thậm chí khiến em thất vọng. Nhưng anh thật sự đã không nói với em, bất cứ khi nào em buồn, anh còn cảm thấy buồn hơn em. Anh muốn ở bên em cả cuộc đời này, vì thế em sẽ không bao giờ phải buồn nữa. Cưới anh nhé, được không?"
Khuôn mặt Hàn Thất Lục chỉ có thể miêu tả bằng một từ dịu dàng.
Cô đã từng đọc rất nhiều cảnh cầu hôn, dường như mỗi người phụ nữ khi được cầu hôn đều đã rơi nước mắt. Khi đó cô cảm thấy thật là giả tạo, đến khi thật sự xảy ra với bản thân mình, nước mắt cô tại sao không thể ngừng rơi.
"Vâng." Giọng nói mạnh mẽ của cô đều đã vỡ oà nức nở như tiếng khóc.
Từ khoé mắt Hàn Thất Lục tràn ra một nụ cười rạng rỡ, như thế nào cũng không phân tán hết.
Anh mời rất nhiều phương tiện truyền thông như vậy, Lăng lão thái gia cũng sẽ giúp anh, bây giờ, anh chắn chắn có thể kết hôn với An Sơ Hạ.
Hàn Thất Lục dĩ nhiên dang nở nụ cười tươi, nhóm quay phim, chụp ảnh vội vàng phóng ống kính gần hơn.
"Hôn nhau đi!" Manh Tiểu Nam dẫn đầu la lên.
Mọi người liền nhao nhao phụ họa, đến ngay cả Lăng lão thái gia đều đã ngẩng cổ mỉm cười híp mắt nói: "Tuổi trẻ hiện nay thật sự biết cách hưởng thụ."
Hàn Thất Lục đứng lên, bước đến phía trước kéo tay An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ xấu hổ chặn lại một chút, thấp giọng nói: "Có phóng viên kìa."
"Phóng viên thì sợ cái gì." Hàn Thất Lục mỉm cười một cách ma mãnh, nhìn về phía các phóng viên: "Tất cả các người chụp đẹp một chút cho tôi."
Nói xong, anh đặt tay lên vai An Sơ Hạ, đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng.
Như vậy tiêu đề tin tức nóng nhất ngày mai, chắc chắn đều thuộc về Khương gia cùng Hàn gia.
Hiện tại, chỉ cần chờ xem ngày mai Khương Thập Tam sẽ phản ứng như thế nào.
Quản lí Thịnh Thế đẩy xe để một chiếc bánh kem lớn đến: "Hàn thiếu gia, An tiểu thư, nên cắt bánh kem rồi."
An Sơ Hạ lúc này mới chú ý, ban đầu cái gì cũng không có trong đại sảnh, nhưng giờ lại bài trí thành một bữa yến tiệc.
Ngay lúc cô ngồi chờ Hàn Thất Lục trong phòng hát, chỉ tròn mười phút đồng hồ, KTV đã biến thành một cái hội trường.
Cô thật sự không thể không cảm thấy câu này có lý: Có tiền mua tiên cũng được.
Vị khách mời cuối cùng ra về, An Sơ Hạ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô ngồi trên ghế sô pha của đại sảnh, cởi giày cao gót, vẻ mặt mệt mỏi xoa mắt cá chân. Tiệc tùng này tổ chức xong, thực sự trời đã tối, một ngày thật dài.
Cũng không biết Khương gia thế nào? Kim Khả bây giờ có đang ở bên cạnh Khương Quốc Lập không?
Tâm trí cô đang nhớ lại mọi chuyện lộn xộn xảy ra, một đôi bàn tay lớn đã phủ lên tay cô. Cô nhấc mắt, nhìn thấy Hàn Thất Lục đang ngồi xổm trước mặt mình, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân giúp cô. Ánh mắt tập trung, không giống như xoa bóp chân, mà giống như đang nâng niu lau một món báu vật quý giá.
"Để em tự làm." Cô xấu hổ rụt chân lại.
"Đừng động đậy." Hàn Thất Lục nhíu mày: "Em đừng động tay động chân, vẫn là để anh."
Cô làm sao động tay chân?
"Em....."
Một chữ vừa mới nói ra miệng, Hàn Thất Lục liền trừng mắt nhìn lại. Cô đành phải ngoan ngoãn im miệng, thuận theo Hàn Thất Lục để cho anh xoa bóp chân.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay Hàn Thất Lục truyền tới mắt cá chân của cô, thật ấm áp.
"Hàn thiếu gia." Quản lí Thịnh Thế KTV đi lên phía trước, lấy lòng nói: "Đối diện là một tiệm mát xa, hoặc không tôi bây giờ lập tức đi mời thợ mát xa chuyên nghiệp xoa bóp cho An tiểu thư."
Hàn Thất Lục giống như không quan tâm.
Quản lí Thịnh Thế cho rằng Hàn Thất Lục không nghe thấy, ngừng lại một chút, sau đó lại lặp lại: "Hàn thiếu gia, đối diện chính là..."
"Biến!" Hàn Thất Lục hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi có thể để cho người đàn ông khác đụng chạm vào chân bà xã của tôi sao?"
Quản lí Thịnh Thế sửng sốt rất lâu sau mới kịp phản ứng: "Cũng có cả thợ mát xa là phụ nữ."
"Phụ nữ cũng không được." Hàn Thất Lục cau mày: "Ai biết được có bị bẻ cong hay không!" (
Vch anh nhà, độc chiếm chị Hạ quá thể, ghen với chó xong giờ còn thế này. Hạn hán lời...)Khuôn mặt quản lí Thịnh Thế tối lại, mỉm cười xấu hổ, đến từ nơi nào trở về nơi đó.
An Sơ Hạ càng thêm xấu hổ, thân thể đang ngồi cứng lại.
Một lúc sau, Hàn Thất Lục mới dừng động tác lại, nhẹ nhàng xỏ gìay vào chân giúp cô: "Về sau không cho phép đi gìay cao như vậy."
"Không cao à, chỉ có sáu phân."
"Về sau tối đa chỉ có thể đi ba phân." Hàn Thất Lục cưỡng chế nói.
"..."
"Đi thôi." Hàn Thất Lục vượt lên dẫn trước, vừa rồi vẫn dịu dàng với cô như thế, hiện tại lập tức có thể cau có, tính cách này thật sự khó nắm bắt.
Cô bĩu môi, bước nhanh theo sau.
"Chúng ta đi đâu vậy, về Khương gia sao?"
Trong tiềm thức, cô là không muốn về Khương gia.
"Tất nhiên, vẫn phải quay trở về đó, chỉ là trước khi trở về, còn phải đi đến một chỗ." Hàn Thất Lục dừng bước chờ cô.
Kế tiếp, mặc kệ cô hỏi han như thế nào, Hàn Thất Lục cũng không nói sẽ đi đâu.
Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa toà nhà.
Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào ba chữ "Cục dân chính" to đùng mạ vàng kia.
Ôi trời ơi!
"Hàn Thất Lục, anh sẽ không..."
"Ừ ha" Hàn Thất Lục nhíu mày: "Đi thôi, mẹ anh đã tìm người tính qua, ngày hôm nay cực kỳ may mắn, là một ngày tốt lành để đăng ký kết hôn."
Trọng điểm không phải chuyện ngày tốt lành hay ngày xấu, được không?
An Sơ Hạ hung hăng nuốt khan một cái: "Hàn Thất Lục, chúng mình sẽ đi.........đăng ký luôn như vậy sao?
"Nếu không thì là gì?" Hàn Thất Lục nhìn về phía cô: "Em muốn lại có phóng viên đến chụp ảnh sao, Anh bây giờ liền gọi họ quay lại?"
Để cho phóng viên lại đây, quả thật là ý kiến hay.