Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1035

Đối với người còn gái như Văn Thái Y, Diệp Mặc lại rất nhiều lần nghe nói đến, cùng Tố Tố liệt vào đệ nhất trong mười mĩ nữ Nam An. Không ngờ người con gí này không những xinh đẹp, công phu cũng rất tốt.

Vương Phiên Bình lại rất thích buôn chuyện nói:

- Nghe nói Đổng Thiên Nhai này lại thích Văn Thái Y, nhưng Văn Thái Y lại không có chút hứng thú gì với anh ta. Văn Thái Y lại chỉ thích sư huynh của cô ấy, Viên Quan Nam – đệ tử nòng cốt thiên tài đứng đầu ở Vô Cực tông.

Văn Thái Y và Diệp Mặc mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng có thể cùng Tố Tố xếp thứ nhất, rõ ràng là người con gái vô cùng xinh đẹp. Người con gái xinh đẹp như vậy cùng với thiên tài đệ nhất của Vô Cực tông, cũng xứng đôi.

Nhưng Vương Phiên Bình lại cười ha hả, nói nhỏ:

- Chỉ là Viên Quan Nam mặc dù cũng thích Văn Thái Y nhưng đồng thời cũng nghe nói gã lại càng ngưỡng mộ là Tố tố Huyền Băng phái hơn, cô Tố Tố kia cũng là đệ nhất mỹ nhân ở Nam An. Tôi nghe người ta nói Văn Thái Y vì chuyện này mà muốn khiêu chiến với Tố Tố...

Diệp Mặc nghe thấy lời này, ánh mắt lạnh lùng. Viên Quan Nam là thứ gì, không ngờ dám thu hút sự chú ý của Tố Tố. Cái cô Văn Thái Y kia cũng không tốt đẹp gì, Tố Tố sẽ để ý đến đồ bỏ đi Viên Quan Nam đó sao? Cô ta dựa vào cái gì mà muốn khiêu chiến với Tố Tố?

Vương Phiên Bình cũng không nhìn sắc mặt của Diệp Mặc, vẫn líu lo nói:

- Cô Tố Tố kia cũng không phải là người con gái đơn giản, khi Văn Thái Y nói cô ấy không thể đứng trong đệ nhất mười mỹ nhân, cô ấy liền khinh thường nói cô trước giờ chưa bao giờ để ý đến cái gì mà mười mỹ nhân Nam An, Văn Thái Y thích thì cứ lấy đi. Văn Thái Y không còn gì để nói, đành phải bảo cô ấy không được đến gần Viên Quan Nam, không ngờ cô ấy khinh thường nói, cô ấy đã có chồng rồi, thậm chí còn nói ngoài chồng của cô ấy ra, Văn Thái Y cho dù cướp hết đàn ông trên thiên hạ thì cũng chẳng có quan hệ gì đến cô. Lúc đó Văn Thái Y đến nói cũng không thể nói được một câu, có thể nói trên quảng trường đề danh ở Nam An, hai người con gái đứng đầu mười mỹ nhân tranh đấu, Văn Thái Y hoàn toàn thua.

Diệp Mặc vừa nghe liền biết được Vương Phiên Bình nói hoàn toàn là sự thật, Tố Tố đúng là có tính cách này, nghĩ tới Tố Tố trong lòng vẫn đang nhớ mong mình, Diệp Mặc hận không thể lập tức đến Huyền Băng phái ngay được. Chỉ có điều hắn biết rằng đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, hắn chỉ có thể hy vọng Tố Tố sẽ đến Vẫn Chân điện.

- Dịch Song Hồ của Thiên Tinh phái lên rồi, y đứng thứ mười sau trên Bia đề danh Kim Đan, cách Đổng Thiên Nhai một hạng, lần này có trận hay để xem rồi.

- Đặc sắc đây, mong đợi...

Diệp Mặc thấy lại có một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ nhất bay vọt lên đài, rõ ràng y vừa mới thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ nhất cách đây không lâu, không cần hỏi, cũng là vì Vẫn Chân điện.

Cát Liên cùng với Vương Phiên Bình cũng như những người còn lại, đều bị hai tu sĩ thiên tài trên đài thu hút.

Đổng Thiên Nhai và Dịch Song Hồ rõ ràng là quen biết nhau. Sau khi gặp mặt liền bắt chuyện một chút, rồi sau đó tự phóng pháp bảo của mình ra.

Pháp bảo của Đổng Thiên Nhai Diệp Mặc cũng biết, là một ấn chương (con dấu), nhưng hắn không ngờ pháp bảo của Dịch Song Hồ lại cũng là ấn chương. Hai ấn chương khổng lồ dường như không có chút chậm trễ nào, trong nháy mắt liền phát ra khí thế rồi đập vào nhau trên không trung.

Dưới sự kích động của chân nguyên, cho dù đại luận đạo có cấm chế mạnh hơn nữa cũng không ngừng rung chuyển, có thể thấy hai người cũng không thua kém gì nhau, kẻ tám lạng người nửa cân.

Tu sĩ Ngưng Thể kia làm trọng tài gật gật đầu, rõ ràng tu vi của hai người này khiến ông rất hài lòng.

Diệp Mặc vừa nhìn cũng biết, thực lực của hai người này chênh nhau không nhiều. Cho dù là muốn phân thắng bại cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.

Hắn nghĩ đến ngày trước Đổng Thiên Nhai vẫn còn là Kim Đan viên mãn, hắn vẫn còn là Kim Đan tầng thứ nhất, hôm nay mình đã là Nguyên Anh tầng thứ ba rồi, đối phương mới chỉ là Nguyên Anh tầng thứ nhất. Không khỏi thầm than đời người gặp gỡ vô thường, không ai biết được chuyện sau này như thế nào.

Cho dù Diệp Mặc biết tốc độ tăng cấp của mình có thể nhanh hơn Đổng Thiên Nhai là vì hắn nắm giữ Thiên Hoa đan, còn cả một lình mạch và vô số đan dược nữa. Nhưng Diệp Mặc trong lòng vẫn rất sảng khoái, trong thời gian ngắn có thể vượt qua được một đệ tử thiên tài, điều này vốn đã là một chuyện vô cùng thích thú rồi. Huống chi đãi ngộ của Đổng Thiên Nhai cũng không tệ. Một đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao, đãi ngộ kém mới là chuyện lạ.

Với tu vi của Diệp Mặc, trận đấu của Đổng Thiên Nhai và Dịch Song Hồ cũng đã chẳng có hứng thú gì lắm rồi, hắn thấy Vương Phiên Bình và Cát Liên đều say sưa xem, cũng không quấy rầy hai người họ.

Diệp Mặc dời ánh nhìn, lại phát ra một bóng dáng tu sĩ Nguyên Anh xinh đẹp bước vào một Linh Tức lầu ngoài đài luận đạo. Linh Tức lầu tương tự như quầy bar và câu lạc bộ ở Trái Đất là chỗ để cho tu sĩ nghỉ ngơi, trong này có các loại linh tửu và linh trà, hơn nữa linh khí cũng rất đầy đủ.

Diệp Mặc sở dĩ chú ý đến không phải là Linh Tức lầu, mà là bóng dáng xinh đẹp kia dường như hắn rất quen, tuyệt đối là một người quen nào đó rồi.

Hắn thậm chí còn không kịp chào Cát Liên và Vương Phiên Bình, lập tức tiến về phía Linh Tức lầu.

Lăng Hiểu Sương cùng sư tỷ đi dạo một hồi lâu trong phường thị, hai người vừa mới bước vào Linh Tức lầu này, cô liền nhìn thấy Diệp Mặc cũng vào theo, lập tức anh mắt hình viên đạn, lạnh giọng nói:

- Cái tên Ninh Tiêu Ma này đúng là vô liêm sỉ...

- Hiểu Sương, em nói ai vô liêm sỉ...

Vị đạo cô bên cạnh Lăng Hiểu Sương sau khi nghe thấy Lăng Hiểu Sương nói vậy, lập tức hỏi một câu. Nhưng không đợi Lăng Hiểu Sương trả lời, cô cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc đang bước đến, hơn nữa bộ dạng lại rất gấp gáp.

- Tên kia quả nhiên vô liêm sỉ, thậm chí còn dầy mặt đến đây nữa.

Vị đạo cô đứng bên cạnh Lăng Hiểu Sương cũng khinh thường nói một câu.

Diệp Mặc không nhìn thấy Lăng Hiểu Sương, cho dù là nhìn thấy, hắn cũng cần phải đến nhìn xem người con gái đó có phải là người trong ấn tượng của hắn không, điều này đối với hắn mà nói là chuyện rất quan trọng. Nếu như không sợ tu sĩ Nguyên Anh đứng bên cạnh người con gái đó cho rằng mình khiêu khích gã, thần thức của Diệp Mặc sớm đã quét ra rồi. Đứng sau tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy, dùng thần thức quét người con gái đứng bên cạnh gã, rõ ràng là khiêu khích không còn nghi ngờ gì.

Lúc này bóng dáng xinh đẹp trước mặt Diệp Mặc bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn Diệp Mặc một cái, không để ý.

Không ngờ lại là cô ấy thật? Diệp Mặc trong đầu “oong” lên một tiếng, hắn không ngờ lại gặp Đông Phương Na Na ở đây.

Lúc đó khi hắn phế đi đan điền của cô, muốn giết cô, bởi vị Diệp Tử Phong mê mệt người con gái này thấm vào xương cốt rồi, nên mới buông tha. Sau đó Diệp Tử Phong và Đông Phương Na Na rời khỏi Lạc Nguyệt, còn chuyện đi đâu, Diệp Mặc cũng không có tin tức gì.

Rồi nhiều năm sau, hắn không ngờ lại Đông Phương Na Na ở một thành thị của Nam An châu này, Đông Phương Na Na ở đây, Diệp Tử Phong thì sao? Đông Phương Na Na tu vi đã là Kim Đan tầng thứ nhất rồi, rõ ràng chẳng những đan điền được loại thuốc nào đó phục hồi lại, hơn nữa tố chất tu chân lại vô cùng tốt.

Diệp Mặc trong lòng vô cùng lo lắng, lại càng không nghĩ ngợi gì, lập tức chạy tới bên người Đông Phương Na Na nắm lấy cánh tay của cô:

- Tôi tìm cô có chút chuyện, đi cùng tôi trước đã.

- Đúng là đồ không biết xấu hổ...

Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc trực tiếp bắt lấy cánh tay của Đông Phương Na Na, lại không nhịn được, phóng phi kiếm ra muốn giết chết Diệp Mặc. Lúc đó cô đã hiểu được Diệp Mặc đi vào Linh Tức lầu không phải vì cô mà là vì người con gái mà vừa nãy hắn bắt lấy cánh tay. Nhưng trước đó trong lòng cô, Diệp Mặc cũng đã là một gã lưu manh háo sắc rồi, lúc trước chắc là không chọc được mình mời từ bỏ, bây giờ không ngờ hắn lại đi đùa giỡn với một cô gái khác.

Loại người như vậy phải giết chết, mặc dù giết người trong thành Vẫn Chân thì gặp phiền phức không nhỏ, nhưng Lăng Hiểu Sương lại chỉ biết cô muốn giết thì giết, không có ai vì một tu sĩ không quen biết lại đi đắc tôi với Thanh Mộng trai của cô.

Nhưng không đợi Lăng Hiểu Sương ra tay, tu sĩ Nguyên Anh bên cạnh cô gái đó đã động thủ với Diệp Mặc rồi. Gã phóng một cây quạt gấp ra, xuất thủ trong nháy mắt, quạt gấp liền mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo lập tức bao lấy Diệp Mặc.

Cho dù là Diệp Mặc, cũng không thể không tạm thời buông tay, đồng thời dưới sự cổ động của chân nguyên, hòa tan toàn bộ sát khí của đối phương đi hết.

Lúc này Đông Phương Na Na kinh hãi giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy ra sau tu sĩ Nguyên Anh, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc, cô cũng không biết Diệp Mặc tại sao lại đột nhiên bắt lấy tay cô, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp người này?

- To gan thật, không ngờ lại dám càn rỡ trước mặt Ngô Dự tôi, nể tình anh vừa mới chặn lại được một chiêu của tôi, bây giờ sẽ chặt đứt cánh tay vừa mới bắt lấy cánh tay của người ta, sau đó cút...

Tu sĩ Nguyên Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói, rõ ràng Diệp Mặc bây giờ trong mắt gã chỉ là một con dê đợi làm thịt mà thôi.

- Hả, không ngờ anh lại là đệ tử thiên tài Ngô Dự của tông môn bảy sao Vô Lượng Hải.

- Anh nói chính là Ngô Dự, người chưa đến một trăm tuổi mà đã là Nguyên Anh tầng thứ bảy, đứng thứ 260 trên bia đề danh Nguyên Anh sao?

- Đương nhiên là anh ta...

- Tu sĩ mạo phạm đến anh ta xong đời rồi, cũng may Ngô công tử không muốn giết người, nên mới muốn chặt đi cánh tay của hắn...

Có rất nhiều tu sĩ trong Linh Tức lầu, Ngô Dự vừa mới xưng tên, rất nhiều người đã biết lại lịch của gã.

Diệp Mặc lạnh như băng nhìn Ngô Dự, Đông Phương Na Na lại ngay trước mặt, hắn nhất định phải dẫn cô ấy đi bằng được, sau đó hỏi tin tức của Diệp Tử Phong. Diệp Tử Phong sở dĩ ở cùng với Đông Phương Na Na không thể nói là không có trách nhiệm của Diệp Mặc. Nếu như không phải hắn dẫn Diệp Tử Phong đến Lạc Nguyệt, Đông Phương Na Na cũng sẽ không tìm được Diệp Tử Phong.

Cảm nhận được khí thế của Diệp Mặc bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ, Ngô Dự có chút sửng sốt, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba thôi lại dám động khí thế trước mặt mình? Hắn cho rằng hắn là Viên Quan Nam hay sao?

Ngô Dự đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên Đông Phương Na Na kéo gã một cái nói:

- Anh Ngô, thôi đi, chúng ta vào thôi...

Đông Phương Na Na bỗng nhiên nhìn thấy một tia tức giận quen thuộc trong ánh mắt của Diệp Mặc, không ngờ trong lòng cô lại phát hoảng, cô xác định mình chưa từng gặp Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc lại khiến cô có chút sợ hại từ đáy lòng.

- Tại sao lại phải đi? Anh cần phải lấy một cánh tay của hắn, đồ rác rưởi này, không giết hắn là tốt lắm rồi.

Ngô Dự nghe thấy Đông Phương Na Na bỗng nhiên vì Diệp Mặc mà cầu xin, trong lòng có chút không thoải mái.

Diệp Mặc bình tĩnh trở lại, hắn nhìn cục diện một chút, nếu như hắn giở hết thủ đoạn ra, hẳn là sẽ đánh bại được Ngô Dự. Nhưng nơi này là thành Vẫn Chân, hắn cũng không thể giết Ngô Dự. Còn một chuyện nữa, một khi hắn đánh bại Ngô Dự, hắn lập tức sẽ bị người khác để ý đến.

Nếu như thân phận của hắn bại lộ, nói không chừng sẽ liên lụy đến Mặc Nguyệt Chi Thành và Lạc Ảnh còn cả mấy người Tống Ánh Trúc nữa, nghĩ đến nhưng điều này, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác mình có chút tự phụ rồi.

Vừa nãy hắn đột nhiên nhìn thấy Đông Phương Na Na, lo lắng cho Diệp Tử Phong, không nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ xem ra mình có chút vội vàng rồi.
Bình Luận (0)
Comment