Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1166

Đám người Diệp Mặc không hề động, trên pháp bảo phi hành của đối phương có khoảng bốn tên tu sĩ. Hơn nữa còn là bốn Tu sĩ Ngưng Thể, khi bốn tên vừa ra khỏi pháp bảo thì đã nhìn thấy đám người Diệp Mặc.

- Này mấy người kia…

Hoàng Lan Lan vừa nói được một nửa, đã bị Lạc Phi kéo lại. Lạc Phi đã trải qua việc bị trưởng bối trong môn phái ám sát, đã từng là một người vợ bị vứt bỏ, đã từng chứng kiến sư môn bị diệt vong, đã sớm không còn là một cô gái đơn thuần nữa rồi.

Lúc này Lạc Phi đã hoàn toàn trưởng thành, thậm chí còn có vẻ tang thương không tương xứng với tuổi của cô. Đối diện với mấy người vừa ra khỏi cái pháp bảo phi hành kia, Lạc Phi tuy rằng không nhìn ra tu vi của họ nhưng cũng biết rằng thực lực của bọn họ cao hơn so với bên cô rất nhiều.

Không những thế, bọn cô lại không biết đám người này là địch hay là bạn, cho nên Lạc Phi cũng không có ý định sẽ nhắc nhở bọn họ.

- Linh khí thật là nồng đậm…

Một gã trung niên mặc quần áo màu vàng đất hút một hơi khoan khoái.

- Mấy cô gái kia thật là xinh đẹp.

Một tên tu sĩ mắt tam giác nhìn mấy người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiễn mở miệng nói.

Một tên tu sĩ gầy gò nghe thấy thế, lập tức ngăn cản tên kia không để y nói tiếp, rồi hướng đến đám người Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Mấy vị cũng là bị lực hút của lòng sông đưa vào đây sao?

Tuy rằng tên tu sĩ gầy gò này nói với Diệp Mặc nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lâm Dị Bán, hiển nhiên là nghĩ rằng ở đây là do Lâm Dị Bán làm chủ. Bởi vì Lâm Dị Bán mới là tu sĩ Ngưng Thể giống như họ.

- Đúng thế, chúng tôi cũng bị lòng sông hút vào trong này.

Lâm Dị Bán gật đầu.

Tên tu sĩ gầy gò chỉ hỏi một câu, còn chưa kịp nói tiếp câu thứ hai, thì tên tu sĩ vừa mới nói mấy người Lạc Ảnh thật xinh đẹp bỗng nhiên nói xen vào:

- Mấy cô gái kia đều cùng đi với anh sao.

Diệp Mặc lập tức sầm mặt lại, lúc trước hắn còn đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở đối phương một câu không, sau lại thấy tên mắt tam giác nhìn chằm chằm vào Lạc Ảnh liền khiến hắn cực kỳ khó chịu, nên mới không nhắc nhở nữa. Hiện tại không ngờ y lại chủ động hỏi đến mấy cô gái. Có thể thấy được những tên này căn bản không phải là hạng người tốt đẹp gì.

Sắc mặt Lâm Dị Bán cũng trầm xuống hướng về phía Diệp Mặc. Nếu như không phải vì đối phương là bốn tu sĩ Ngưng Thể, thì không chừng hiện tại anh ta đã động thủ rồi.

Diệp Mặc lắc đầu, ở đây không cần phải động thủ. Huống hồ nếu như động thủ, thì bên hắn mặc dù nhiều người, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.

Tên tu sĩ mắt tam giác còn muốn nói gì đó, lại bị tên tu sĩ mặc áo vàng cắt lời:

- Hải huynh, ở đây hình như có điểm không bình thường. Không chỉ là sự hoang vắng, mà trên mặt đất hình như cũng không có một thứ đồ gì cả.

Hiển nhiên tên tu sĩ mặc áo vàng đã phát hiện lúc này không phải là thời gian để bàn về chuyện phụ nữ, bây giờ nên biết rõ ràng đây là nơi nào trước đã, phụ nữ cũng sẽ không bay đi đâu được.

Tên tu sĩ mắt tam giác gật đầu, hiểu rõ ý của tu sĩ áo vàng. Tuy rằng mấy cô gái kia là đi theo hai tên tu sĩ Ngưng Thể, nhưng đến lúc đó mình nói muốn thì y cũng phải tự động dâng lên. Không ai sẽ vì một người phụ nữ mà liều mạng với mấy người có tu vi cao hơn bản thân cả.

Ánh mắt Diệp Mặc càng lúc càng băng lãnh, nhưng hắn cũng không có động thủ. Bốn tên tu sĩ này căn bản là không nhận ra bọn họ, hiển nhiên là đã tới nơi này từ rất lâu rồi. Nói không chừng cũng phải hơn một năm trước rồi. Bằng không chuyện mình đạt danh hiệu đệ nhất đại hội Đan Vương ở Đan Thành và việc bị Lôi Vân Tông cùng Vô Cực Tông truy sát thì cho dù là người điếc cũng sẽ biết một hai

Mấy tên tu sĩ kia tất nhanh đã ném đám người Diệp Mặc qua một bên, thu hồi lại pháp bảo. Bắt đầu đi đến chỗ bãi cát.

- Hình như có gì đó không đúng, lúc trước chúng ta đợi ba ngày thì cái khe kia mới mở ra, thế nào mà chúng ta rơi xuống đây không bao lâu, thì những người này đã tới đây rồi?

Lâm Dị Bán chờ sau khi đám người kia rời đi, lập tức nghi ngờ nói.

Thần thức của Diệp Mặc quét một chút. Nhưng hoàn toàn không được, hắn cũng không thể hiểu nổi. Nhưng chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền nói:

- Chắc là cái khe kia cũng không chỉ có thời gian ba ngày mới mở ra một lần, cũng có thể ba canh giờ đã mở ra rồi. Tôi chỉ sợ chúng ta chỉ là người đầu tiên đi vào cái khe đó. Sau khi chúng ta tiến vào, thì cái khe đó vẫn luôn luôn mở ra. Những người này mới tới này, nói không chừng là bị cái luồng linh khí nồng đậm tỏa ra từ cái khe đó hấp dẫn tới.

- Anh, anh vừa mới nói ở đây khẳng định có linh mạch cực phẩm, thậm chí là có thể có linh tủy trì, nhưng những người kia lại đi trước rồi, chúng ta có nên đi theo không?

Đường Bắc Vi thấy bốn gã tu sĩ kia rất nhanh đã biến mất, liền có chút lo lắng.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Chúng ta cũng sẽ theo sau, nhưng mà chúng ta sẽ đi theo một phương hương khác. Ở đây nói không chừng sẽ ngày càng có thêm nhiều người tới, chỉ cần có người đem tin tức truyền ra, trăm phần trăm là sẽ có nhiều tu sĩ tiến vào đây hơn.

Ngoại vi cấm địa Băng Thần tuy rằng rất đáng sợ, thế nhưng Diệp Mặc biết chỉ cần có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm là có thể đi vào được. Những môn phái cao cấp thì có môn phái nào là không có một hai cái pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm chứ?

Hầu như mọi người đều cho rằng Diệp Mặc sẽ dùng thiên hỏa để mở đường, thế nhưng Diệp Mặc lại biết rằng nếu dùng thiên hỏa căn bản là không thể được, cho dù là chân nguyên của hắn đủ để duy trì, thì cũng không cách nào ngăn cản đám trứng 'Phệ linh trùng' này tiến lên lấp chỗ trống của những trứng 'Phệ linh trùng' đã bị chết cháy cả.

Diệp Mặc gọi 'Vô Ảnh' ra, sau khi 'Vô Ảnh' vừa ra tới lập tức hứng thú phấn khởi. Kêu lên một tiếng, liền xông ra ngoài.

Mấy người còn lại lập tức thấy kinh ngạc khi bãi cát kia giống như là đang rất sợ hãi, đều cố gắng lui lại. Thế nhưng tốc độ của bãi cát kia quá chậm. Còn chưa có nở thành 'Phệ linh trùng' thì thật sự là chúng không có cách nào tránh né 'Vô Ảnh' cả.

Diệp Mặc chỉ thấy lúc 'Vô Ảnh' tít lên một tiếng, bay lên không trung, sau đó đám trứng 'Phệ linh trùng' liền hình thành một đường thẳng màu xám tro trực tiếp nhảy vào miệng của 'Vô Ảnh'.

Tuy rằng so sánh thì thể tích của đám trứng 'Phệ linh trùng' lớn hơn 'Vô Ảnh' rất nhiều, mỗi cái trứng cũng lớn bằng một hạt đậu xanh mà thôi. Nhưng cùng lúc nuốt chửng nhiều hạt đậu xanh trứng 'Phệ linh trùng' như vậy, thì ngoài Diệp Mặc ra mọi người đều sợ hãi đến ngây người.

Cho dù là Ninh Khinh Tuyết vẫn lẳng lặng không nói gì cũng phải hỏi Diệp Mặc một câu:

- Ông xã, con vật này của anh cũng không lớn, sao lại ăn khỏe như vậy?

Diệp Mặc có chút xấu hổ:

- Anh cũng không biết, hình như từ lúc nó mới sinh ra, đã có thể nuốt những thứ có thể tích lớn hơn nó gấp trăm lần thì phải?

Diệp Mặc nghĩ đến 'Vô Ảnh' ngày trước nuốt chính vỏ trứng của mình, khiến hắn đến tận bây giờ vẫn không thể tin được.

- Đây là 'Vô Ảnh thao tằm'…

Lâm Dị Bán kinh ngạc thốt lên.

- Anh biết 'Vô Ảnh thao tằm'?

Diệp Mặc lập tức vui mừng, hắn cũng không biết 'Vô Ảnh thao tằm' của hắn có đặc điểm gì, nếu như Lâm Dị Bán mà biết, thì đó là chuyện hay nhất rồi.

Lâm Dị Bán gật đầu:

- Tôi nghe cha của tôi nói rằng có một câu truyền về 'Vô Ảnh thao tằm' là “Không phải linh trùng không phải tiên, không phải đệ nhất Vô Ảnh tằm”. 'Vô Ảnh thao tằm' này là vật trân quý khó có được nhất ở Tu Chân giới, không ngờ thành chủ lại có được nó, Lâm Dị Bán xin được chúc mừng thành chủ.

Diệp Mặc khoát tay:

- Anh Lâm, anh nhanh nói đi, những lời kia là có ý gì, tôi rất muốn biết.

Lâm Dị Bán không chần chờ, lập tức nói:

- 'Vô Ảnh' không thuộc về linh trùng, cũng sẽ không xuất hiện ở Tu Chân giới, tôi tuy rằng không biết thành chủ làm thế nào mà có được nó, thế nhưng 'Vô Ảnh thao tằm' khẳng định là không phải sinh vật thuộc về Tu Chân giới, đây chính là sự thực. Thế nhưng nó chính là linh trùng độc nhất vô nhị, hơn nữa tất cả linh trùng ở trên bảng xếp hạng linh trung kỳ dị đều vô cùng sợ hãi 'Vô Ảnh'.

- Đó không phải là đệ nhất linh trùng rồi sao? Vì sao còn “không phải đệ nhất”?

Hoàng Lan Lan tò mò hỏi.

Lâm Dị Bán lắc đầu:

- Bởi vì thật lâu trước đây đã có người sở hữu 'Vô Ảnh thao tằm', còn đi tới Tu Chân giới. 'Vô Ảnh thao tằm' ở Tu Chân giới rất nhanh nổi danh, sau đó lại có tiền bối đem 'Vô Ảnh thao tằm' xếp vào vị trí đệ nhất linh trùng kỳ dị, nhưng rất nhanh lại có người phát hiện, cho dù là linh trung kỳ dị lợi hại nhất cũng vô cùng kinh hoàng khi nhìn thấy 'Vô Ảnh thao tằm'. Vì thế mọi người nhanh chóng thấy 'Vô Ảnh thao tằm' xếp thứ nhất các linh trung kỳ dị vẫn không đúng, bởi vì nó căn bản không phải là cùng một đẳng cấp với các linh trùng kia, cho nên sau này không đem 'Vô Ảnh' vào xếp bào bảng linh trung kỳ dị nữa.

- Vâỵ tại sao lại “không phải tiên”?

Hoàng Lan Lan lại lần nữa hỏi vấn đề mà Diệp Mặc vốn muốn hỏi.

Lâm Dị Bán lắc đầu:

- Tôi cũng không biết…

Diệp Mặc bỗng nhiên nói:

- Anh Lâm, cha của anh có phải là một cao nhân không?

Trong mắt Lâm Dị Bán lộ ra một tia hoài niệm, lại có một tia thương đau, một lát sau mới nói:

- Đúng vậy, cha của tôi rất tài ba, bởi vì tổ tiên của tôi chính là một nhân vật kinh tài diễm diễm. Cho dù là hiện tại, người khác nhắc tới tổ tiên của tôi cũng tràn đầy tôn kính.

Dừng một chút Lâm Dị Bán lại nói tiếp:

- Thành chủ, tôi cũng không giấu ngài nữa. Tổ tiên của tôi chính là Sở Cửu Vũ, tôi chính là hậu duệ của Sở Cửu Vũ.

Thấy mấy người Diệp Mặc đều rất kinh ngạc nhìn y, trên mặt y liền hiện lên một tia bi phẫn:

- Sơn trang chín sao của Tổ tiên chúng tôi đã bị một đám người hầu chiếm lĩnh, từ đời cụ nội của tôi, đã luôn nỗ lực vì việc trở lại ‘sơn trang chín sao '. Cha của tôi đặt tên cho tôi là Lâm Dị Bán kỳ thực chính là nói chúng tôi chỉ mới được là nửa chữ Sở mà thôi. Một ngày chúng tôi đường đường chính chính trở về 'sơn trang chín sao ', thì tôi mới có thể khôi phục lại họ Sở.

Diệp Mặc chợt hiểu ra, khó trách lúc hắn biết tên của Lâm Dị Bán lại cảm thấy là lạ, hóa ra còn có cách nói này. Hắn vừa lúc muốn đi 'Sơn trang chín sao', mà Lâm Dị Bán lại chính là hậu duệ của Sở Cửu Vũ, không biết y có biết về chuyện 'Ngư dược Long Môn' không?

Diệp Mặc vừa định hỏi Lâm Dị Bán một chút, thì lại nghe thấy một thanh âm thảm thiết truyền tới. Chỉ chốc lát sau, một gã tu sĩ từ sâu bên trong lao ra, rõ ràng là một trong những tên tu sĩ Ngưng Thể vừa đi vào.

Thế nhưng trên người y lúc này toàn bộ đều là những hạt cát, chính xác hơn đều là những trứng 'Phệ linh trùng'. Y cũng không có lao ra xa, đã ngã xuống bãi cát, rất nhanh liền bị cát bao phủ hoàn toàn, sau một lát đã giống như là hoàn toàn tan biến.

Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, đám trứng 'Phệ linh trùng' này khi cắn nuốt máu huyết của tu sĩ, thì chắc cũng sắp nở rồi. Bằng không thì không có khả năng cắn nuốt một gã tu sĩ Ngưng Thể nhanh như vậy.
Bình Luận (0)
Comment