Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1248

Đường Mộng Nhiêu lại gật đầu nói:

- Đúng vậy, lúc đó Lăng Trung Thiên sau khi dẫn Thiên Điệp đi xong, cũng không có tin tức gì. Tôi và Phiến Phất lại vội vàng đến Phỉ Hải thành, dù sao Thiên Điệp cũng là đệ tử thiên tài nhất của phái Ngọc Nữ, còn Dịch Dật cũng là đệ tử ưu tú nhất của Vọng Nguyệt tông. Sau khi Phiến Phất biết đan điền của Dịch Dật bị hủy hoại, lập tức muốn tìm Lăng Trung Thiên tính sổ. Tôi lo anh ta đánh nhau với Lăng Trung Thiên, đành phải đi theo anh ta.

Đường Mộng Nhiêu nói tới đây, đừng nói là Diệp Mặc không phải rất hiểu, cho dù mấy người Minh Tâm cũng không hiểu. Lúc trước rõ ràng là đồn Đường Mộng Nhiêu và Phiến Phất liên thủ lại đánh Lăng Trung Thiên, bây giờ sao lại biến thành Phiến Phất muốn tìm Lăng Trung Thiên tính sổ, còn Đường Mộng Nhiêu thì lại khuyên can?

Dường như biết mấy người nghi ngờ, Đường Mộng Nhiêu lại cười khổ nói:

- Phiến Phất có một linh thú truy lùng, sau khi đuổi được gần bốn tuần, Lăng Trung Thiên không ngờ bị nó tìm thấy. Lúc đó Phiến Phất liền không nói đến câu thứ hai liền đánh nhau với Lăng Trung Thiên, tôi thì lại tìm được đệ tử Áo Thiên Điệp. Lúc đó tôi bảo Thiên Điệp đi ra chỗ khác, sau đó chuẩn bị bước đến khuyên hai người họ, nhưng không ngờ Thiên Điệp bỗng nhiên lại ôm tôi khóc nói Lăng Trung Thiên muốn nó làm lô đỉnh, nó bị Lăng Trung Thiên cưỡng hiếp rồi.

Đường Mộng Nhiêu sau khi nói xong câu đó, đừng nói là Diệp Mặc không tin, cho dù là Minh Tâm và Kỷ Bẩm cũng không dám tin. Bọn họ đều gặp qua Lăng Trung Thiên rồi, nếu nói Lăng Trung Thiên cưỡng hiếp một cô gái, thì tuyệt đối không thể nào. Nhưng nếu nói dùng làm lô đỉnh, thì còn có khả năng thật. Lăng Trung Thiên Kiếp Biến đỉnh phong, Thiên Điệp tư chất nghịch thiên, ai mà biết được anh ta có dùng cô gái này làm lô đỉnh thăng cấp hay không?

- Tôi vừa nghe thấy thì đầu óc trở nên choáng váng, tôi tuyệt đối không thể tin được Lăng Trung Thiên lại cưỡng hiếp Thiên Điệp được. Nhưng Thiên Điệp là đệ tử của tôi, tôi rất hiểu nó, tính cách của nó mặc dù có kiêu ngạo một chút, nhưng trước giờ chưa bao giờ nói dối. Lúc đầu tôi còn cho rằng Thiên Điệp vì muốn tôi giúp Phiến Phất, dạy cho tên Lăng Trung Thiên này một trận, nhưng tôi lại cảm thấy không đúng. Cho nên lúc đó tôi trực tiếp chấn vấn Lăng Trung Thiên, có phải anh ta đã cưỡng hiếp Thiên Điệp hay không.

Giọng nói của Đường Mộng Nhiêu càng ngày càng nhỏ, âm thanh càng ngày càng trở nên thương cảm:

- Tên Lăng Trung Thiên đó không ngờ lại không nói một lời nào, cứ cam chịu như vậy. Sự phẫn nộ của tôi lập tức lên cao, Lăng Trung Thiên là tấm gương tu sĩ của Bắc Vọng châu, không ngờ anh ta lại làm ra chuyện cầm thú như vậy. Một tu sĩ hơn nghìn năm tuổi, không ngờ lại đi cưỡng hiếp một cô gái mới hơn hai mươi tuổi. Cho dù là muốn thăng cấp lên Hóa Chân, cũng không thể làm ra chuyện dã thú như vậy được. Tôi trong khi tức giận, lập tức phóng ra pháp bảo cùng Phiến Phất tấn công Lăng Trung Thiên. Trận đánh lúc đó diễn ra vài ngày vài đêm, những núi non xung quanh đó cũng bị ba người chúng tôi san bằng hết.

Diệp Mặc thầm than một tiếng, hắn lại cảm thấy lúc này có chút cổ quái, đến hắn cũng không biết cổ quái ở chỗ nào.

Đường Mộng Nhiêu thản nhiên nói:

- Sau đó các anh cũng biết rồi, ba người chúng tôi đánh nhau tam bại câu thương. Tôi và Phiến Phất bị thương, Lăng Trung Thiên cũng bị trọng thương. Nhưng sau đó Lăng Trung Thiên dẫn Áo Thiên Điệp chạy trốn, khi Phiến Phất và tôi truy đuổi, cũng không có bất kỳ manh mối nào. Sau đó, vết thương của tôi và Phiến Phất sư huynh còn chưa lành, thì thú triều đã tới rồi.

Đường Mộng Nhiêu nói xong, cũng không có ai nói gì. Vì lúc trước Diệp Mặc và Mông Hàn An thảo luận qua chuyện này, thú triều cũng đến quá đúng lúc đi. Vừa lúc ba tu sĩ Kiếp Biến đều bị trọng thương, thú triều cũng đến, hơn nữa lại còn mạnh hơn lúc trước. Cho nên Diệp Mặc và Mông Hàn An cho rằng, nội chiến của ba tu sĩ Kiếp Biến của Bắc Vọng châu chắc chắn là có liên quan đến thú triều, chắc chắn là có ai đó khích bác trong đó.

Nhưng theo lời nói của Đường Mộng Nhiêu, ba tên tu sĩ Kiếp Biến của Bắc Vọng châu đánh nhau hoàn toàn là tình cờ, căn bản không có ai có ý khích bác.

Diệp Mặc hơi nhíu mày một chút, nếu như nhất định nói là khích bác, thì Áo Thiên Điệp là đáng nghi ngờ nhất. Lúc đó nếu không phải Áo Thiên Điệp khóc nói cô là vị hôn thê của Dịch Dật mà lại bị người khác cưỡng hiếp, Dịch Dật trong cơn phẫn nỗ có giết Lý Khởi Kiện hay không? Tình hình của Dịch Dật lúc đó ngoại trừ muốn giết Lý Khởi Kiện ra, căn bản không còn cách nào khác, tu vi của gã còn kém quá nhiều so với Lăng Trung Thiên.

Nhưng Áo Thiên Điệp chỉ là một cô gái kiêu ngạo, cũng mới chỉ có hơn hai mươi tuổi, thời gian của cô chủ yếu dành để tu luyện, sao lại có thể có cơ mưu nặng như vậy được?

Nếu như một cô gái hơn hai mươi tuổi đều dành phần lớn thời gian của cô để tu luyện lại có cơ mưu lợi hại như vậy, có thể khích bác Lăng Trung Thiên đánh Dịch Dật, còn có thể châm ngòi lúc đó, khiến ba tu sĩ Kiếp Biến đánh nhau, vậy thì nghe qua cũng rợn cả người rồi. Có lẽ cô ấy thật sự là vì tính cách kiêu ngạo của mình, mới nói ra những lời như vậy.

Thấy Diệp Mặc cau mày, Đường Mộng Nhiêu cho rằng Diệp Mặc quá phản cảm mới Thiên Điệp, dù sao Áo Thiên Điệp cũng dự định tiêu diệt Mặc Nguyệt của Phỉ Hải. Đường Mộng Nhiêu chủ động giải thích nói:

- Thực ra bỏ qua hành động của Áo Thiên Điệp với Mặc Nguyệt thì cũng không ổn, những chuyện còn lại lúc đó cũng không thể trách Thiên Điệp được, dù sao nó vẫn còn trẻ. Lăng Trung Thiên làm cũng quá đáng, sau khi đến cũng không hỏi han gì, trực tiếp phế đi năm tu sĩ Nguyên Anh của Ngạo Thành thương hội, hơn nữa trong đó còn có nhị thúc của Áo Thiên Điệp. Với tính cách ngang ngược của Thiên Điệp, thì tại chỗ phát tác cũng có thể tưởng tượng được.

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng nói:

- Đường tiền bối, gọi cô một tiếng tiền bối cũng không phải là tôn trọng gì nhiều với cô, mà là vì sự bảo vệ của cô đối với Bắc Vọng châu trong những năm gần đây. Nói thật, cô quả thực không đáng làm một tiền bối. Nếu như đổi lại là Lăng Trung Thiên tiền bối, thì tôi cũng không phải là phế đan điền của bọn họ, mấy tu sĩ Nguyên Anh của Ngạo Thành thương hội kia, thì tôi cũng không giữ lại một tên nào mà giết chết toàn bộ.

Nhìn thoáng qua sắc mặt trở nên khó coi của Đường Mộng Nhiêu, Diệp Mặc lại càng châm chọc nói:

- Sau đó tôi sẽ đến Ngạo Thành thương hội giết hết sạch, chó gà cũng không tha. Về tên Dịch Dật kia, tôi sẽ phế đi đan điền của gã ư? Cũng đừng có nằm mơ, tôi sẽ giết chết gã ngay tức khắc. Lăng Trung Thiên tiền bối ra tay vẫn còn quá nhẹ nhàng, haizz, quá mềm lòng rồi.

Đường Mộng Nhiêu sắc mặt trở nên khó coi nhìn Diệp Mặc nói:

- Loại người như Lăng Trung Thiên cũng xứng làm tiền bối sao? Nếu như anh ta lúc trước có chút cống hiến gì đó cho Bắc Vọng châu, anh quả thực có thể làm tiền bối được. Nhưng loại người có uy vọng như anh ta, không ngờ lại đi cưỡng hiếp đệ tử mới có hơn hai mươi tuổi đầu của tôi, cho dù là súc sinh cũng không làm như vậy.

Diệp Mặc khinh thường nói:

- Cưỡng hiếp? Cô tận mắt tận tai nghe thấy Lăng Trung Thiên tiền bối nói sao? Nếu như không nghe thấy thì đừng nói bừa. Hơn nữa, cho dù là cưỡng hiếp, ai mà biết được có phải là đệ tử của cô dụ dỗ Lăng Trung Thiên tiền bối hay không?

Đường Mộng Nhiêu nghe thấy Diệp Mặc nói vậy thì đứng bật dậy, lạnh giọng nói:

- Anh, Diệp Mặc, anh thật quá đáng. Mặc dù hành động của Thiên Điệp lúc đó có chút quá kích, nhưng dù sao cũng không có thương tổn gì đến Mặc Nguyệt, anh cần gì phải nói những lời khó nghe như vậy? Anh có thành kiến với Thiên Điệp, cũng không cần phải đi công kích một cô gái trẻ tuổi như vậy. Tên Lăng Trung Thiên kia không chính miệng phản bác, thì làm sao là giả được đây? Còn chuyện anh muốn giết Dịch Dật, anh cũng không cần nói trước mặt tôi, có bản lĩnh thì anh đến tước mặt Phiến Phất của Vọng Nguyệt tông mà nói.

Nói xong lập tức muốn đi ra ngoài, nhưng lại lẩm bẩm trong miệng:

- Tôi không ngồi trên loại pháp bảo phi hành cao cấp như này của anh được, cứ để tôi tự đi đi. Người thân của anh là người, còn của tôi thì không phải.

Diệp Mặc cũng không động đậy gì, Đường Mộng Nhiêu muốn rời đi, hắn lập tức mở cửa cấm chế, để cho cô tự mình về. Hắn cũng không dùng dằng gì với loại người như này.

Minh Tâm kéo tay Đường Mộng Nhiêu lại nói:

- Đường tiền bối, Diệp Mặc không phải là người như vậy, cô chắc chắn hiểu lầm gì rồi. Cô ngồi xuống trước đã, Thanh Nguyệt là bán tiên khí, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ cần nửa tháng là có thể tới được Bắc Vọng châu rồi.

Đường Mộng Nhiêu hơi ngây người một chút, cô có thể không ngờ Thanh Nguyệt là bán tiên khí, nhưng cô lại không tiếp tục rời đi nữa. Không biết là do Minh Tâm nói Thanh Nguyệt là bán tiên khí khiến cô ở lại, hay là câu nói chỉ có nửa tháng nữa là đến được Bắc Vọng châu khiến cô ở lại.

Minh Tâm thấy Đường Mộng Nhiêu dừng lại, cũng thở phào nhẹ nhõm, sao đó cẩn thận nhìn Diệp Mặc nói:

- Diệp Mặc, tôi chắc là anh không phải vô duyên vô cớ nói ra câu này, anh nói nguyên nhân của anh xem nào.

Diệp Mặc cũng không giấu diếm, cười khẩy một tiếng nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, chính là Ngạo Thành thương hội cấu kết với yêu thú, lừa gạt tu sĩ Kim Đan ra biển, sau đó giao dịch toàn bộ những tu sĩ Kim Đan này với yêu thú. Những yêu thú này chẳng những cần kim đan của tu sĩ Kim Đan, mà còn cần cả máu của tu sĩ Kim Đan nữa, còn tu sĩ Nguyên Anh có bị giao dịch bao giờ hay chưa, thì tôi cũng không biết.

- Cái gì?

Đường Mộng Nhiêu lại đứng bật dậy lần nữa, có chút không tin nhìn Diệp Mặc. Là ai dám giả trời giả đất, không ngờ dám dùng kim đan của tu sĩ để cấu kết với yêu thú? Ngạo Thành thương hội điên rồi sao?

Chỉ chốc lát sau, cô tỉnh táo lại nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Diệp Mặc, sao anh lại nói như vậy, anh đến Nam An châu rồi, sao anh lại biết được chuyện này?

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Bởi vì chuyện này chính là chính mắt tôi chứng kiến, năm đó tôi đi hái dược liệu ở Vô Tâm Hải, gặp được thương thuyền cực lớn của Ngạo Thành thương hội. Lúc đó vì Hào trưởng lão của Ngạo Thành thương hội cũng có mặt trên thuyền muốn thăng cấp lên Nguyên Anh, thuyền dừng lại trên Vô Tâm Hải. Hai tu sĩ Kim Đan nhắm trúng vào linh khí phi hành của tôi, mời tôi lên thuyền, nhưng lại bị tôi từ chối. Lúc đó trên thuyền có mấy trăm tu sĩ Kim Đan, đều là do Ngạo Thành thương hội triệu tập đến.

Đường Mộng Nhiêu nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, mặc dù cô không hỏi, nhưng cảm giác nghi ngờ này cũng nhanh chóng biến mất, vì triệu tập mấy trăm tu sĩ Kim Đan lên thuyền, cũng chưa chắc là đi giao dịch với yêu thú, đồng thời cũng có thể tập trung đi ra biển sâu tìm kiếm nguồn tài nguyên mà.

Diệp Mặc biết ý tứ của Đường Mộng Nhiêu, hắn tiếp tục nói:

- Sau khi tôi ở lại Vô Tâm Hải tu luyện mấy tháng, trên đường quay về lại gặp hai tu sĩ đang đánh nhau, hai tu sĩ đang đánh nhau này, trong đó có một tu sĩ Kim Đan tầng thứ tám là một tu sĩ mà lúc đó Ngạo Thành thương hội dẫn đến biển sâu, còn một tu sĩ Kim Đan tầng thứ tám khác thì lại là người của Ngạo Thành thương hội. Bọn họ sở dĩ đánh nhau, là vì tu sĩ Kim Đan tầng thứ tám chính là người chạy trốn, là từ trong số hơn ba trăm tu sĩ Kim Đan bị Ngạo Thành thương hội dẫn đi giao dịch với yêu thú chạy thoát được ra ngoài.

- Cái gì?

Đường Mộng Nhiêu biết Diệp Mặc không thể nào nói dối được, nhưng cô vẫn lần thứ hai thốt lên.

Diệp Mặc cũng không để ý, mà lại nói tiếp:

- Tên tu sĩ Kim Đan tầng thứ tám đó sau khi chạy trốn được, muốn đem chuyện Ngạo Thành thương hội câu kết giao dịch với yêu thú về Bắc Vọng châu, để tu sĩ Bắc Vọng châu biết được bộ mặt thật của Ngạo Thành thương hội. Nhưng đáng tiếc là anh ta bị truy lùng đến mức không có chỗ nào chạy trốn được, sau khi gặp được tôi, muốn tôi giúp anh ta đem tin tức này về. Nhưng tôi lại là một người lười, tôi trực tiếp giúp anh ta giết tên tu sĩ của Ngạo Thành thương hội kia, rồi để anh ta tự mình về báo tin.

Nói xong Diệp Mặc ngó chừng Đường Mộng Nhiêu từng chữ từng câu nói:

- Tên tu sĩ đó tên Lý Khởi Thiện, chính là người mà cô nói bị đệ tử đệ nhất thiên tài Dịch Dật của Vọng Nguyệt tông giết chết. Cô nói xem, tôi gặp được anh ta có giết anh ta hay không? Người này tùy tay giết chết người liều chết báo tin như Lý Khởi Thiện, thật quá dễ dàng cho gã. Nếu như để tôi gặp lại gã, tôi chắc chắn sẽ giết gã trăm nghìn lần.

Đường Mộng Nhiêu nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ngơ ngác đứng một hồi lâu, lúc này mới lẩm bẩm nói:

- Sai rồi, chúng tôi đều sai lầm rồi.
Bình Luận (0)
Comment