Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1489

Người đàn ông mặc đồ trắng chính là Cửu Kiền ngày trước thua dưới tay Diệp Mặc trong đại hội đan vương, gã vì đi Vô Tâm Hải cầu viện binh cứu giúp, không biết Nam An châu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu gã biết Diệp Mặc giết chết mười một tên Hóa Chân của Đan thành, thậm chí còn tiêu diệt hai tông môn chín sao, gã cũng không dám để sư tỷ của mình xuất đầu.

Cửu Kiền và sư tỷ vừa mới đứng dậy, thì lại bị hai tên Hóa Chân chặn lại. Hai tu sĩ chặn bọn họ lại vừa nhìn liền biết là hộ sĩ của Nam An thành, nữ tu xinh đẹp vừa nãy trong Khí Tức lâu giết người, hai hộ sĩ này rõ ràng là đến bắt người.

Nữ tu đó vừa nhìn thấy tu sĩ của Nam An thành không ngờ lại dám chặn cô lại, khí thế toàn thân lập tức dâng lên, hai tên hộ sĩ bị khí thế này đẩy lùi vài bước, lúc này mới kinh hãi nói:

- Hóa Chân tiền bối…



Nam Cung sơn trang mặc dù là một tông môn tám sao, nhưng lại là tông môn thần bí nhất trong toàn Nam An châu. Vì Nam Cung sơn trang có rất ít những hoạt động công khai, hoặc là trước giờ chưa bao giờ hoạt động công khai. Không ai đã từng đến Nam Cung sơn trang, người của Nam Cung sơn trang thỉnh thoảng có tham gia hoạt động của một số tông môn khác. Nhưng nếu so sánh, thì cũng rất ít ỏi. Cho dù lần đại kiếp của Nam An này, cũng không thấy bóng dáng của Nam Cung sơn trang.

Lúc này Diệp Mặc cũng đã đến được bên ngoài của Nam Cung sơn trang, hắn mặc dù vẫn muốn đến thăm Ngư Dược Long môn trang này, nhưng hôm nay quả thực là lần đầu tiên đến. Nếu không phải vì chuyện của Diệp Tử Phong, hắn cũng không đến nhanh như vậy.

- Diệp thành chủ đại giá quang lâm, Nam Cung sơn trang tôi thật vinh dự.

Thanh Nguyệt của Diệp Mặc vừa mới hạ xuống, một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ năm liền mở cửa sơn trang, hơn nữa ngay lập tức ôm quyền chào hỏi Diệp Mặc, rõ ràng, gã vẫn quan sát tính hình bên ngoài.

Diệp Mặc gật đầu, dẫn theo ba người Diệp Lăng vào trong sơn trang, không có chút đề phòng gì.

Diệp Mặc vừa tiến vào, thần thức liền quan sát xung quanh, hắn cũng sẽ không ngại ngùng gì, nhưng sau đó Diệp Mặc lại phát hiện Nam Cung sơn trang đâu đâu cũng là trận pháp, hơn nữa đẳng cấp của trận pháp cũng rất cao. Diệp Mặc đoán những trận pháp này chắc hẳn là do Sở Cửu Vũ để lại, loại trận pháp này những tông sư trận pháp bình thường cũng không thể nào bố trí được.

- Mời Diệp thành chủ…

Tên tu sĩ Kiếp Biến đó thấy Diệp Mặc không để ý đến gã, cũng không để bụng gì, vẫn khách sáo mời Diệp Mặc vào trong.

Cửa của Nam Cung sơn trang mở rộng, thoạt nhìn liền giống như hoan nghênh Diệp Mặc đến vậy.

Tên tu sĩ Kiếp Biến đó dẫn Diệp Mặc đến đại điện của Nam Cung sơn trang, còn lúc này cửa của đại điện cũng được mở rộng rồi, mười mấy tu sĩ cũng đã ngồi ngay ngắn trong đại điện như nghênh đón Diệp Mặc đến vậy, ai ai cũng bày tỏ lòng nghênh đón Diệp Mặc đến Nam Cung sơn trang, rất hoan nghênh.

Người đứng ở cửa vào đại điện là một người đàn ông trung niên, không nhìn ra được bao nhiêu tuổi, khuôn mặt khẽ mỉm cười, vẻ mặt lộ vẻ cực kỳ tự tin.

Tu sĩ trung niên này nhìn thấy mấy người Diệp Mặc đến, vội vàng bước lên trước vài bước ôm quyền hành lễ nói:

- Nam Cung Hư của Nam Cung sơn trang bái kiến Diệp thành chủ, Diệp thành chủ đại giá quang lâm Nam Cung sơn trang, đúng là phúc phận Nam Cung sơn trang rồi.

- Diệp thành chủ, vị này là gia chủ Nam Cung Hư của Nam Cung sơn trang.

Tên tu sĩ Kiếp Biến dẫn đường đứng bên vội vàng hướng về phía Diệp Mặc giới thiệu.

Tử Đồng giọng khàn khàn nói:

- Đây là Nam Cung sơn trang sao? Đây chắc hẳn là sơn trang chín sao của Sở gia.

Nam Cung Hư cũng không phản bác lại lời nói của Tử Đồng, chỉ cười nhạt nói:

- Từ sư muội nói đúng, sơn trang này trước đây chính xác là sơn trang chín sao, nhưng có phải là của Sở gia không, thì tôi cũng không biết. Vì chuyện này tôi cũng rất nghi ngờ, gọi là sơn trang chín sao hay là Nam Cung sơn trang thì có gì khác nhau sao? Nam Cung Bình Điền và Dị Bán huynh cũng đều là người trong nhà, chỉ có điều quá nóng tính, haizz…

Nam Cung Hư dường như đúng là rất tiếc nuối, nói xong liền thở dài một câu rồi lại cung kính nói với Diệp Mặc:

- Diệp thành chủ mời ngồi.

Diệp Mặc cũng không nói gì, Nam Cung Hư này không ngờ lại nói sơn trang chín sao chưa chắc là của Sở gia, cái này cũng có thể nói sao. Hơn nữa gã cuối cùng còn nói trận quyết đấu của Nam Cung Bình Điền và Dị Bán trong sơn trang chỉ là giận quá mà thôi. Đừng nói Tử Đồng cảm thấy không ổn, mà Diệp Mặc cũng cảm thấy Nam Cung Hư này quá vô sỉ rồi.

Một tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy? Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ không nói gì, hắn không khách khí, trực tiếp hướng về chỗ ngồi đầu tiên ngồi xuống, lúc này mới nói:

- Lâm Dị Bán và Nam Cung Bình Điền đến đâu quyết đấu rồi?

Nói xong câu này, Diệp Mặc mới phát hiện hắn căn bản cũng không nhìn nhầm, Nam Cung Hư căn bản không phải là Kiếp Biến tầng thứ chín, mà là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư. Một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư dùng bí thuật ẩn giấu tu vi của mình, đến hắn cũng suýt nữa không nhận ra, bí thuật ẩn giấu này tuyệt đối là đẳng cấp, rất có khả năng chính là công pháp mà Sở Cửu Vũ truyền lại. Nếu như hắn tu luyện không phải là Tam Sinh quyết, thật chưa chắc đã có thể nhận ra.

Diệp Mặc quét một vòng, phát hiện ra trong mười mấy người này chỉ có Nam Cung Hư là tu sĩ Hóa Chân, còn lại có phải là còn có tu sĩ Hóa Chân còn chưa đi ra, thì Diệp Mặc bây giờ cũng chưa dám chắc. Ít nhất hắn cũng biết được, Nam Cung sơn trang tuyệt đối không phải là tông môn tám sao.

Sau khi nghe thấy Diệp Mặc đến câu đầu tiên không phải là hỏi về Diệp Tử Phong, mà là Lâm Dị Bán, Nam Cung Hư hơi kinh ngạc một chút. Gã sở dĩ nói qua về chuyện của Lâm Dị Bán, là vì gã chắc chắn Diệp Mặc đến đây câu hỏi đầu tiên sẽ là về Diệp Tử Phong, đợi lát nữa mới hỏi đến chuyện của Lâm Dị Bán, gã cũng chỉ nhắc tới chút thôi.

- Sao? Chẳng lẽ Nam Cung môn chủ vẫn còn điều gì giấu diếm khó nói sao?

Thấy Nam Cung Hư không trả lời, giọng nói của Diệp Mặc cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Lâm Dị Bán cho dù đánh không lại Nam Cung Bình Điền, cũng sẽ không thể không có chút tin tức nào, cho dù tu vi của hai người cũng tương đương nhau. Lúc trước Diệp Mặc cũng cho rằng Nam Cung Hư tuyệt đối không dám ra tay với Lâm Dị Bán, nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như vậy nữa, Nam Cung sơn trang ẩn nấp sâu như vậy, đến tông môn cũng có tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư, bọn họ có dám ra tay với Lâm Dị Bán hay không, ai mà biết được?

- Không hải, quả thực tốc độ của Bình Điền và Dị Bán rất nhanh, hai người sau khi rời khỏi Ngư Di thành rồi, cũng không biết đến nơi nào quyết đấu rồi, tôi cho người đi tìm một tháng rồi, đến bây giờ cũng chưa có bất kỳ tin tức nào.

Nam Cung Hư vội vàng đứng dậy nói.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói:

- Gọi Diệp Tử Phong ra đây.

Nam Cung Hư nghe thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng nhắc đến Diệp Tử Phong, vội vàng nói tiếp:

- Tử Phong đang ở cùng Tiểu Đại, bây giờ anh ta cũng không muốn ra ngoài, nói gặp nhau không bằng không gặp.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Tôi đợi mười giây, nếu như không gặp được Diệp Tử Phong, Nam Cung sơn trang sẽ biến thành quá khứ.

Người của Nam Cung sơn trang trong đại điện nghe thấy đều vô cùng tức giận, nghe nói Diệp Mặc bá đạo, nhưng cũng không ngờ lại bá đạo đến mức này.

Những đường gân xanh trên tay của Nam Cung Hư cũng nổi lên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói:

- Diệp thành chủ nói đùa rồi.

Diệp Mặc liếc nhìn Nam Cung Hư, lại nói tiếp:

- Nam Cung môn chủ cảm thấy tôi là một người hay nói đùa sao? Mười giây cũng sắp đến rồi đấy.

Nam Cung Hư lại không tiếp tục nói với Diệp Mặc nữa, nhưng lại trầm giọng nói với mấy tu sĩ Nguyên Anh đứng sau lưng:

- Đi mời cô gia đến đây.

- Vâng.

Tên tu sĩ Nguyên Anh đó nói xong liền lập tức ra ngoài, chỉ trong chốc lát, Diệp Tử Phong và một nữ tu nhan sắc tuyệt trần cùng đi đến tiến vào trong đại điện. Hai người thậm chí còn tay trong tay màđi, mối quan hệ đúng như Tử Đồng lúc trước nói, vô cùng thân mật.

Trình Na Na thấy Diệp Tử Phong đến, vành mắt hoen đỏ. Nhưng cô nhìn thấy Nam Cung Tiểu Đại đi bên cạnh Diệp Tử Phong, lại không nói gì, thậm chí còn cúi thấp đầu xuống. So với Nam Cung Tiểu Đại, cô kém hơn quá nhiều. Ngoại trừ hơn về tư chất mạnh mẽ ra, bất luận là tướng mạo hay tu vi, cô cũng đều kém xa.

Diệp Mặc vừa nhìn thấy Diệp Tử Phong liền sững người, hắn nghe Trình Na Na nói qua Diệp Tử Phong không có linh căn, nhưng Diệp Tử Phong căn bản cũng không thể nào tu luyện được không ngờ cũng đã là tu sĩ Hư Thần rồi, tu vi còn cao hơn Trình Na Na, đây rốt cục là thế nào?

- Anh hai, sao anh không để ý gì đến Na Na vậy, anh biết bọn em đều ở Mặc Nguyệt Chi Thành, sao anh lại không đến đó, mà lại ở lại đây? Đại ca đối xử với anh có điểm nào là không tốt sao? Anh muốn vu cáo hãm hại đại ca, chính là vì người con gái bên cạnh anh đây sao? Na Na khổ sở tìm anh mấy năm trời, anh lại đối xử với chị ấy như vậy sao? Diệp Lăng từ lúc đến chưa nói gì, sau khi thấy Diệp Tử Phong, cuối cùng cũng bạo phát, nổ một tràng phản vấn lại.

Nam Cung Tiểu Đại thấy Diệp Lăng nói vậy, cau mày lại, nhưng lại nhìn nhìn Diệp Tử Phong đang đứng bên cạnh, cũng không nói gì.

- Diệù anh ở lại sơn trang này. Đừng quay về cái gì mà Mặc Nguyệt kia nữa. Còn về đồ đê tiện bên cạnh em kia, anh hi vọng em đừng đi cùng với cô ấy nữa.

Diệp Tử Phong nhìn Diệp Lăng một cái, cũng không có sự sung sướng vui mừng khi anh em gặp lại nhau, mà lại bình thản nói một câu.

Diệp Lăng đơ người nhìn Diệp Tử Phong, cô không ngờ người anh trai quen thuộc của mình ngày trước lại nói ra những lời cay nghiệt đến vậy.

Trình Na Na không ngờ đi cùng Diệp Mặc đến, vẫn bị sỉ nhục, cũng không chịu được rưng rức khóc thành tiếng, nếu không phải Diệp Mặc ở đây, cô sớm đã chạy đi rồi.

Diệp Lăng và Tử Đồng vội vàng an ủi Trình Na Na, nhưng bọn họ cũng không biết nên an ủi thế nào. Bị chính người chồng của mình sỉ vả trước mặt người phụ nữ khác, đổi lại là ai đi nữa thì cũng không chịu được.

- Anh hai, anh mắng nhiếc như vậy không nghĩ có lỗi với Na Na sao? Anh có phải là bị khống chế rồi hay không, hay là bị đoạt xá rồi?

Diệp Lăng bắt đầu nghi ngờ, Diệp Tử Phong tính cách hiền hòa, sao lại có thể đột nhiên trở nên như này được?

Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng nói:

- Nó không bị đoạt xá, cũng không bị khống chế gì cả.

Còn một câu nữa Diệp Mặc vẫn chưa nói ra, Diệp Tử Phong từ không có chút linh căn nào đến một tu sĩ Hư Thần, có phải vì sau khi nuốt một linh quả nào đó mà diễn sinh ra linh căn hay không, nên tính cách lại thay đổi thế này? Hay là vì nhẹ dạ cả tin vào lời dèm pha của Nam Cung gia?

Nhưng Diệp Tử Phong cho dù có linh căn cũng chỉ là một tu sĩ Hư Thần mà thôi, anh ta làm sao có thể bị Nam Cung gia nhắm trúng cơ chứ.

Hoặc là biết Lâm Dị Bán đến nhờ vả mình, sau đó Nam Cung sơn trang muốn lôi kéo lừa gạt Diệp Tử Phong, mục đích chính là vì muốn đối phó với mình? Tính cách của Diệp Tử Phong không phải rất kiên định, thậm chí còn có chút dao động. Nam Cung sơn trang cũng có khả năng lợi dụng Diệp Tử Phong, nhưng nếu là lợi dụng, thì cũng sẽ không lấy Nam Cung Tiểu Đại ra chứ?

Nam Cung Tiểu Đại tư chất vô cùng tốt, xinh đẹp như vậy, Nam Cung sơn trang sao có thể tùy tiện phó thác lên người Nam Cung Tiểu Đại được? Diệp Mặc vừa nhìn liền biết Nam Cung Tiểu Đại và Diệp Tử Phong là tình nghĩa phu thê thực sự, hắn cũng không thể nào xác định được Diệp Tử Phong có phải là bị lợi dụng hay không.

Diệp Mặc và Diệp Tử Phong vốn dĩ không có chút quan hệ huyết thống nào, thái độ này của Diệp Tử Phong, Diệp Mặc hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn anh ta quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, thậm chí cũng chẳng thèm nhiều lời.

Hắn trừng mắt nhìn Nam Cung Hư nói:

- Nam Cung môn chủ, tôi cho anh một ngày, nếu trong thời gian một ngày này mà không có tin tức của Lâm Dị Bán, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Nam Cung sơn trang.

Nam Cung Hư sững người, một lúc lâu sau mới nói:

- Diệp thành chủ, anh có biết đạo lý hay không vậy?

- Anh nói đúng đấy, tôi chính là không thích những người có đạo lý. Giọng nói của Diệp Mặc lạnh như băng.

- Uy phong thật lớn. Diệp Tử Phong bỗng nhiên châm chọc một câu.
Bình Luận (0)
Comment