Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1730

Nói xong, văn sĩ trung niên này lại ném hai ngọc bài cho Diệp Mặc nói:

- Đây là hai miếng độn phù, bây giờ anh bóp nát miếng màu trắng kia, là có thể ra ngoài được, hơn nữa còn là trực tiếp truyền tống ra ngoài Phiêu Miểu tiên trì. Đợi khi nào anh có thể đi vào, lại bóp nát miếng màu đỏ kia, là có thể quay lại đây.

Diệp Mặc cầm chặt lấy hai miếng ngọc bài, trong lòng lại có chút cảm giác bất ổn, nhưng hắn biết bây giờ cho dù có không ổn, thì hắn cũng không có cách nào. Cho nên sau khi hắn lấy được hai miếng ngọc bài này rồi, không chút do dự ném miếng màu đỏ và trong nhẫn trữ vật, đồng thời nói với văn sĩ trung niên kia:

- Lần sau khi tôi đến, sẽ không bị vị đại nhân bắt giam anh bắt đấy chứ?

- Anh yên tâm đi, ác phụ đó còn không biết còn sống hay không, anh chỉ cần đến là được.

Lời nói của văn sĩ trung niên còn chưa dứt, Diệp Mặc liền bóp nát ngọc bài, đồng thời nói:

- Vậy thì sau này gặp lại…

Thấy một vầng ánh sáng trắng vây lấy Diệp Mặc rồi biến mất, văn sĩ trung niên kia nhíu nhíu mày tự lẩm bẩm:

- Bổn đế sao lại cảm thấy có chút không đúng nhỉ?



Diệp Mặc sau khi đứng vững mới phát hiện ra, mình quả nhiên xuất hiện bên ngoài Phiêu Miểu tiên trì, nhưng dường như cũng cách Phiêu Miểu tiên trì không xa lắm.

Biết rõ Phiêu Miểu tiên trì cũng không bỏ qua cho mình, Diệp Mặc làm gì còn dám ở lại đây, chỉ là phát ra một tin tức cho Kế Khôn, rồi lập tức bỏ chạy.

Phiêu Miểu tiên trì mấy ngày nay vẫn mở đại hội, Ninh Nga căn bản không còn thời gian để đi cùng Kế Khôn. Kế Khôn chỉ có thể một mình ngây ngẩn người, cảnh đẹp xung quanh đối với cô mà nói cũng như hư vô, ánh mắt của cô không có chút chú ý đến thứ gì cả.

Trong lòng cô vẫn nghĩ, Diệp Mặc có xảy ra chuyện gì hay không. Còn một cái nữa chính là tại sao chuyện trên thế giới cũng không thể mười phân vẹn mười được, Phong Hi vừa mới có hi vọng được hồi sinh, thì em trai lại xảy ra chuyện rồi.

Vừa lúc này, truyền tin châu của cô bỗng nhiên rung lên, cô lập tức lấy truyền tin châu ra. Một hàng tin tức xuất hiện trên truyền tin châu:

- Hi Nguyệt tỷ, người của Phiêu Miểu tiên trì có khả năng sẽ giết em, em đã thoát được rồi, bây giờ đang ở chỗ cũ đợi chị.

Tin tức là do Diệp Mặc truyền đến, Kế Khôn kích động chút nữa bóp nát viên châu rồi. Sau đó cô lền cảm thấy sự khẩn trương của Diệp Mặc. Nếu như Phiêu miểu Đế tông muốn giết hắn, cho dù người chị này cũng chưa chắc có thể bảo vệ được hắn. Nhưng cho dù có khó khăn đi nữa, thì cô cũng cẩn phải bảo vệ được Diệp Mặc. Hơn nữa còn phải để cho thân phận của Diệp Mặc không bị truy nã, nội tình của một Đế tông rất nhiều, cô biết rất rõ, dựa vào trốn tránh thì hoàn toàn vô ích.

Kế Khôn nhanh chóng dồn nén sự kích động của mình xuống, lập tức chuẩn bị rời khỏi Phiêu Miểu tiên trì. Ninh Nga cũng phạm sai lầm mấy lần, bây giờ không ra ngoài được, ngược lại Vụ Loan kia biết rõ ý tứ của Ninh Nga. Mau chóng tiễn Kế Khôn ra khỏi Phiêu Miểu tiên trì. Đối với Phiêu Miểu tiên trì mà nói, Kế Khôn đi càng nhanh càng tốt.



Diệp Mặc cũng không đợi bao lâu, một đường độn quang đã rơi cách chỗ Diệp Mặc không xa, sau đó Kế Khôn cùng gương mặt kích động xuất hiện:

- Em trai, tốt quá rồi, chị còn cho rằng em xảy ra chuyện rồi… chị…

Diệp Mặc mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết Kế Khôn chắc hẳn là lo cho hắn, mau chóng bước đến nói:

- Chị Hi Nguyệt, xin lỗi, để chị phải lo lắng rồi.

- Không có, chỉ cần em không sao là được rồi, chị lo chết đi được.

Kế Khôn vừa nói không có lo lắng, lại nói lo chết đi được, khiến Diệp Mặc trong lòng lại càng băn khoăn.

- Chị Hi Nguyệt, chúng ta rời khỏi nơi này rồi từ từ nói.

Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt rồi nói.

Kế Khôn gật đầu, không phóng ra pháp bảo phi hành, trực tiếp cùng Diệp Mặc ngồi trên Thanh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trên Thanh Nguyệt, Diệp Mặc sau khi nghe Kế Khôn kể xong, mới biết văn sĩ trung niên kia quả thực nói không sai. Nếu Phiêu Miểu tiên trì biết hắn trong Phiêu Miểu tuyền, thật là bất lợi cho hắn.

Diệp Mặc vì không muốn Kế Khôn lại lo lắng, cũng không nói ra chuyện văn sĩ trung niên kia, chỉ là nói mình cảm thấy chỗ có lợi của Phiêu Miểu tuyền xong, liền thấy không ổn, rồi dùng tấm phù lục chạy thoát.

Biết được Diệp Mặc lấy được tác dụng cực lớn trong Phiêu Miểu tuyền, Kế Khôn trong lòng lại vô cùng cao hứng. Diệp Mặc có thể lấy được tác dụng cực lớn trong Phiêu Miểu tiên trì, cô còn vui hơn là tự cô lấy được lợi ích vậy.

- Chị Hi Nguyệt, em sợ em không thể đến đại hội giao lưu luận đạo đó được. Một khi bị Phiêu Miểu tiên trì phát hiện ra, nói không chừng sẽ truy sát em nữa.

- Cũng chưa chắc đâu, nếu như em bị chặn lại trong Phiêu Miểu tuyền, quả thực không dễ xử lý, nhưng bây giờ, chị nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn rồi. Phiêu Miểu tiên trì có lợi hại đi nữa, cũng không dám đứng ra bắt người đâu.Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG Hơn nữa, lúc đó em cũng có được sự đồng ý của Thánh nữ mới vào đó. Cho dù có làm sai, cũng cộng thêm thân phận của Ninh Nga vào rồi. Em cũng không cần lo lắng cho Ninh Nga, cô ấy nhiều lắm cũng bị phạt không được làm Thánh nữ nữa mà thôi, chị thấy cô ấy hình như cũng không muốn tiếp tục làm Thánh nữ nữa.

Sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, Kế Khôn vì không muốn Diệp Mặc lo lắng, lại an ủi Diệp Mặc.

Đại hội giao lưu luận đạo đều là thiên tài cao cấp, mỗi một người đều có sự hiểu biết nhất định về đại đạo và tu luyện của mình, Kế Khôn đương nhiên muốn Diệp Mặc đến đó. Nếu như thật sự không được, thì để sư phụ của mình ra mặt. Huống chi nếu như cứ để Diệp Mặc trốn tránh, cũng không phải là cách tốt.

- Chị Hi Nguyệt, chị biết Phiêu Miểu tiên trì bình thường với tư cách thế nào? Bình thường những chuyện lấy trộm tài nguyên như này, bọn họ có làm khó không?

Diệp Mặc lo lắng hỏi một câu, nếu như Phiêu Miểu tiên trì là một tông môn rộng lượng, tự mình đứng ra nói không chừng sẽ không tiếp tục truy cứu nữa thật. Nhưng chị Hi Nguyệt cũng không biết tầm quan trọng của Phiêu Miểu tuyền đó, thứ đó quả thực quá nghịch thiên.

Diệp Mặc đồng thời nhớ ra Ma Hoan tông mà văn sĩ trung niên kia nói, lão đó nói con gái của Phiêu Miểu tiên trì đến Ma Hoan tông cũng không bằng. Mặc dù Diệp Mặc không biết Ma Hoan tông là một tông môn như nào, nhưng nghe khẩu khí của văn sĩ trung niên đó, thì cũng không phải là tông môn tốt đẹp gì.

Nếu như Phiêu Miểu tiên trì cũng không muốn thua thiệt, bản thân mình cho dù có trốn, cũng gặp phải sự đuổi giết.

- Cái này thì chị nói cũng không được, nhưng Phiêu Miểu tiên trì là một Đế tông, chắc hẳn cũng không keo kiệt đến nỗi vì một Phiêu Miểu Tiên tuyền mà truy sát người khác chứ? Hơn nữa, chúng ta còn được Thánh nữ mời đến nữa, sao có thể tính là lấy trộm tài nguyên được?

Kế Khôn trầm ngâm một lát rồi nói.

- Vậy chị biết Ma Hoan tông không? Tông môn đó hành sự thế nào?

Diệp Mặc lại lần nữa hỏi, tu vi của văn sĩ trung niên kia mặc dù cao, có cái nhìn đối với Phiêu Miểu tiên trì tuyệt đối không phải là bắn tên không đích. Nếu như Phiêu Miểu tiên trì thực sự như gã nói, hắn thà rằng tìm một nơi khác trốn để bế quan, chứ cũng không muốn rơi vào tay Phiêu Miểu tiên trì.

Kế Khôn hơi đỏ mặt, xì một tiếng khinh miệt nói:

- Em trai, sau này không cho phép nhắc tới cái tông môn đó nữa. Con gái của tông môn đó em lại càng không được tiếp cận. Không có thứ gì tốt, đừng thấy bọn họ xinh đẹp mà bỏ qua cảnh giác, bọn họ là một đám không biết xấu hổ, hơn nữa là những con yêu tinh ăn tươi nuốt sống đến tận xương cốt người ta, em muốn đạo lữ song tu, thì chị sẽ tìm giúp em.

Diệp Mặc lúng túng khua tay nói:

- Chị Hi Nguyệt, chị nghĩ sai rồi, em có vợ rồi, không phải là muốn đạo lữ song tu, em nghe người ta nói Phiêu Miểu tiên trì đến Ma Hoan tông cũng không bằng, cho nên mới hỏi chút mà thôi.

Kế Khôn vỗ vai Diệp Mặc nói:

- Em nói lung tung cái gì vậy, nếu để cho Tiên tử của Phiêu Miểu tiên trì nghe thấy, sự nguy hiểm của câu nói này còn đáng sợ hơn nhiều so với em dùng Phiêu Miểu Tiên tuyền kia đấy, sao có thể lấy hai tông môn ra mà so sánh được?

Nhưng Kế Khôn rõ ràng cũng lại càng có hứng với vợ của Diệp Mặc, chuyển đề tài nói:

- Em trai, vợ của em ở đâu? Cô ấy có xinh đẹp không? Không thể không xứng với em trai của chị đấy chứ.

Diệp Mặc xoa xoa trán nói:

- Chị Hi Nguyệt, vợ của em vẫn còn ở Tu Chân giới.

- Em xem chị đúng là mất trí nhớ rồi.

Kế Khôn cũng cười cười nói:

- Em không cần lo lắng, chị sẽ báo cáo với sư phụ của chị, nói em là em trai của chị. Phiêu Miểu tiên trì cũng sẽ nể mặt sư phụ của chị. Trước tiên không cần nghĩ nhiều về những thứ này nữa, chúng ta đến Bình Lương Tiên thành trước, sau đó ngồi truyền tống trận đến Nguyên Động thiên, sư phụ của chị cũng sẽ đến cùng.

Có lời nói của Kế Khôn, Diệp Mặc cũng yên tâm được chút ít. Văn sĩ trung niên đó có thù với Phiêu Miểu tiên trì, đương nhiên sẽ nói Phiêu Miểu tiên trì không tốt, bản thân cũng không cần phải quá tin lão.

Sau khi gác chuyện của Phiêu Miểu tiên trì sang một bên, Diệp Mặc lại đưa Thanh Nguyệt cho Kế Khôn điều khiển, sau đó tự mình quay vào khoang thuyền bắt đầu tìm dấu tích thần thức trên người mình. Văn sĩ trung niên đó làm một dấu tích thần thức trên người hắn, cho dù bây giờ hắn không bỏ đi được, cũng phải tìm được rồi nói sau.

Nhưng sau nửa ngày, Diệp Mặc cũng không phát hiện ra dấu hiệu thần thức nào.

Đúng lúc Diệp Mặc chuẩn bị tìm lại một lần nữa, Thanh Nguyệt chấn động một cái, dường như chậm lại. Thanh Nguyệt đang dưới sự khống chế của Kế Khôn, bây giờ lại dừng lại, Diệp Mặc ngay lập tức liền lên bong thuyền của Thanh Nguyệt.

- Chuyện gì vậy? Chị Hi Nguyệt?

Diệp Mặc vừa ra đã hỏi, đồng thời hắn cũng nhìn thấy một Phi toa màu vàng kim chặn lại trước mặt Thanh Nguyệt.

- Hi Nguyệt muội, người này là ai?

Đứng trên Phi Toa có hai người, một người Đại La Tiên hậu kỳ, người còn lại cũng đã là Đại La Tiên viên mãn rồi, thậm chí chỉ thiếu chút nữa là lên đến Tiên vương rồi.

Câu hỏi đó chính là do Đại La Tiên thiếu chút nữa lên đến Tiên vương hỏi, trên mặt gã còn đang cười tủm tỉm, nhưng sau khi thấy Diệp Mặc rồi, thì sắc mặt gã lập tức âm trầm. Thậm chí Diệp Mặc còn cảm thấy có chút sát cơ trong đó.

- Lư Mang, cậu ta là ai tôi cần phải báo cáo với anh sao? Mà anh là người thế nào của tôi? Ngữ khí tôn trọng chút đi, Hi Nguyệt muội không phải là cái tên mà anh có thể gọi.

Kế Khôn trầm mặt, lạnh lùng nói.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hóa ra là người này, hắn có nghe nói qua, hình như tên là Tiểu tiên vương gì đó. Cha của y chắc hẳn là chủ của một thiên vực, địa vị còn cao hơn hai thiếu thành chủ Quý Thư và Tề Bắc Thương nhiều.

Lư Mang hình như cảm thấy khẩu khí của lời nói của mình có chút không đúng, lập tức lại cười nói:

- Xin lỗi nhé, Hi Nguyệt tiên tử, tôi vừa rồi là đang trong suy nghĩ, ngữ khí có chút không đúng, xin đừng để tâm.

Nói xong gã lại ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Tôi là Lư Mang, vì thích kết giao bạn bè, cho nên mọi người thường gọi tôi là Tiểu tiên vương, không biết vị này là…?

Diệp Mặc thầm nghĩ, Tiểu tiên vương thì ghê gớm lắm sao? Chỉ cần không phải là Tiên vương, thì hắn cũng không coi ra gì, chỉ là một Đại La Tiên thì đã sao?

- Tôi là Diệp Mặc, vì không thích kết giao bạn bè, cho nên mọi người gọi tôi là giả đế cô độc.

Diệp Mặc không chút do dự trả lời.

Lư Mang thấy hắn lập tức vô cùng tức giận rồi, sắc mặt trầm xuống, thậm chí trực tiếp mang theo sát cơ trách hỏi mình là ai.

Còn sau đó gã đổi giọng, còn cười hì hì, rõ ràng là vì nhớ ra chị Hi Nguyệt cũng chưa là người gì của gã. Diệp Mặc chắc rằng một khi một mình rời đi, thì gã sẽ lập tức đuổi theo, thông qua tất cả thủ đoạn ép hỏi mình và chị Hi Nguyệt có quan hệ như nào.

Đối với loại người bất luận là nịnh nợ hay không, cũng không kết thù, Diệp Mặc căn bản cũng không ưa. Nói mình là giả đế, đồng thời là đang châm chọc đối phương, rõ ràng không phải là Tiên vương, còn kiếm thêm một chữ Tiểu. Ý tứ chính là giả chính là giả, làm sao Tiểu có thể đổi thành sự thật được.

Kế Khôn thấy Diệp Mặc nói thú vị, suýt nữa thì bật cười, nhưng sắc mặt của Lư Mang lại lần nữa âm trầm.
Bình Luận (0)
Comment