Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1751

Trong một gian phòng cực lớn ở Phi Hà Tiên Lâu, chí ít có mười mấy người ngồi ở đây. Những người này phần lớn Diệp Mặc đều biết, bao gồm Kế Khôn tỷ tỷ của Diệp Mặc, bạn của Diệp Mặc: Quý Thư, Ân Hồn, Tề Bắc Thương, Cửu Nhứ Nhạn, còn có Tư Thạch Vũ sư huynh của Kế Khôn, Ninh Nga của Phiêu Miểu Tiên Trì, cùng ngồi bên cạnh Ninh Nga là Thành ca. Trừ những người này ra, còn có mấy người mà Diệp Mặc chưa từng gặp qua.

Trong phòng hình như hơi nặng nề, qua một hồi lâu, Ninh Nga mới thở dài nói:

- Hi Nguyệt muội, chúng ta cũng chờ hai ngày rồi, đệ đệ của cô Diệp Mặc vẫn chưa hề đến, nếu như lại tiếp tục trì hoãn nữa, ta sợ chúng ta không kịp lên tiên thuyền.

Kế Khôn trầm mặc một lát nói:

- Em đã nói sẽ đợi cậu ấy, nếu như bây giờ đi, đệ đệ của em đến tìm không thấy em, trong lòng khẳng định là sẽ lo lắng.

- Như vậy đi, Ninh Nga sư muội, chúng ta đi trước, Hi Nguyệt tiên tử ở chỗ này chờ đệ đệ của cô ấy, lỡ như không kịp thời gian, chúng ta đi trước còn có thể kêu tiên thuyền chờ một chút.

Chàng trai anh tuấn ngồi ở bên cạnh Ninh Nga Tiên Tử kia dàn xếp nói.

Có mấy người sau khi nghe thấy thế, lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Kế Khôn sắc mặt có chút lạnh xuống, lạnh nhạt nói:

- Nếu Phương Thành sư huynh gấp gáp, vậy Phương Thành sư huynh mấy người các anh cứ đi trước đi, một mình em chờ ở đây.

Tề Bắc Thương cười lạnh nói:

- Uy tín của Phương Sư Huynh thật là lớn, ngay cả tiên thuyền cũng có thể nghe lời anh, còn có thể chờ một chút thời gian. Bội phục, bội phục.

Rất rõ ràng phần lớn mọi người đều đã hiểu Phương Thành nói kêu tiên thuyền chờ, chính là chuyện nhảm nhí.

Chàng trai tuấn tú được gọi là Phương Thành làm như không nghe thấy lời nói của Tề Bắc Thương, vẻ mặt vẫn tươi cười

Một tiên nữ áo tím che mặt khác ngồi bên cạnh Ninh Nga lại lạnh nhạt nói:

- Ninh Nga sư tỷ, chúng ta đợi thêm nửa ngày nữa đi, nếu như sau nửa ngày, Diệp Mặc kia còn chưa đến, chúng ta sẽ đi.

- Ừh.

Ninh Nga và một tiên nữ khác liền vội vàng gật đầu đồng ý, hiển nhiên rất là kính cẩn đối với tiên nữ áo tím che mặt này.

- Ha ha, Diệp huynh đã đến.

Tiên nữ áo tím này vừa mới nói dứt lời, Quý Thư liền đứng lên cười lớn nói.

Quả nhiên. Quý Thư vừa mới nói xong, Diệp Mặc đã xuất hiện ở cửa phòng. Diệp Mặc cũng nghi hoặc, Kế Khôn hẹn hắn nói là đi tìm Bồng Việt Tiên Quả, sao lại tới đây cùng nhiều người như vậy? Lập tức Diệp Mặc đã nhìn thấy nhóm người quen Tề Bắc Thương. Lập tức mừng rỡ tiến lên ân cần thăm hỏi.

Trong nhất thời trong phòng liền náo nhiệt hẳn lên, nhưng chào hỏi với Diệp Mặc cũng chỉ có bốn người Quý Thư cộng thêm Kế Khôn mà thôi. Những người còn lại đều ngồi yên không nhúc nhích, Diệp Mặc chỉ là một Đại Chí Tiên, người ở đây đều là Đại la tiên, để cho những Đại La Tiên hậu kỳ này chủ động tới chào hỏi Diệp Mặc, xác thực là không thể nào đâu.

- Chị đã biết cậu nhất định sẽ tới, rất khá, vậy mà lại lên một bậc rồi.

Kế Khôn mừng rỡ nhìn Diệp Mặc nói, cô mừng rỡ một là vì tu vi của Diệp Mặc từ Đại Chí Tiên sơ kỳ đã đến Đại Chí Tiên trung kỳ. Hai là Diệp Mặc không chậm trễ thời gian. Vốn cô định giới thiệu những người còn lại cho Diệp Mặc biết. Nhưng bởi vì lúc trước nhiều người đợi Diệp Mặc đã hơi không kiên nhẫn rồi. Cô cũng lười đi giới thiệu.

Vẻ mặt Diệp Mặc lộ ra ý xấu hổ truyền âm nói với Kế Khôn:

- Hi Nguyệt tỷ, kỳ thật em vẫn luôn ẩn dấu tu vi của mình, mấy năm trước em đã là Đại La Tiên sơ kỳ rồi. Bây giờ chỉ là đem tu vi của mình ẩn dấu dưới lốt Đại Chí Tiên trung kỳ mà thôi.

Trong phòng nháy mắt liền yên tĩnh, sau một lát, lập tức cười vang. Những tiếng cười này có một số là thiện ý, có một số là mỉa mai.

Cũng khó trách mọi người cười to, ở đây tu vi thấp nhất cũng là Đại la tiên trung kỳ viên mãn, những người còn lại không phải là Đại La Tiên hậu kỳ, thì là Đại la tiên viên mãn thậm chí là tu vi nửa bước tiên vương. Diệp Mặc - một Đại La Tiên sơ kỳ, còn phải giấu diếm tu vi, đúng là buồn cười.

Đương nhiên chuyện này chưa phải là chuyện buồn cười nhất đâu, buồn cười nhất chính là cây đao mà Diệp Mặc vác trên lưng kia, xem vỏ đao thì biết ngay không phải là vật gì tốt, một cây đao như vậy lại vẫn khoe khoang mà đeo ở trên lưng, cũng không sợ mất mặt. Người trong phòng xuất thân đều không đơn giản, gần như tệ nhất cũng là tiên khí thượng phẩm, thậm chí còn có tiên khí cực phẩm. Diệp Mặc đeo một thanh đao như vậy trên lưng, khó tránh khỏi làm cho người ta buồn cười.

Liên tưởng đến một Đại La Tiên sơ kỳ như Diệp Mặc, cũng muốn giấu diếm tu vi của mình, thì cũng cảm thấy hắn đeo cái thanh đao tàn tạ này ở trên lưng, cũng không hiếm lạ gì. Bởi vì quan hệ giữa Kế Khôn và đám người Quý Thư, tất cả mọi người đã đợi một hai ngày rồi, cũng biết Diệp Mặc xuất thân là tán tu. Cho nên đại bộ phận những người bật cười cũng không phải là cười nhạo, đương nhiên là có người mỉa mai thì cũng khó tránh khỏi.

Diệp Mặc căn bản là không thèm để ý những tiếng cười này, nếu như hắn muốn, hắn truyền âm tuyệt đối không có khả năng để cho người khác nghe được. Chính vì hắn muốn lộ ra tu vi thật sự của mình, lúc này mới cố ý để bị lộ truyền âm của mình.

Kế Khôn trong lòng lại cực kinh hãi, nàng là người hiểu rõ Diệp Mặc là người lợi hại, Diệp Mặc tuyệt đối không kém cỏi hơn bất kỳ một Đại La Tiên viên mãn nào. Cô tuy đã từng hoài nghi Diệp Mặc ẩn dấu tu vi, nhưng cô biết rõ nếu như Diệp Mặc thật sự muốn truyền âm cho cô, vậy tuyệt đối sẽ không bị người khác nghe được. Bây giờ Diệp Mặc truyền âm bị người khác nghe được, giải thích duy nhất chính là Diệp Mặc là cố ý đấy.

Chẳng lẽ Diệp Mặc thật sự trong vòng năm năm đã thăng cấp đến Đại La Tiên? Đây quả thực là nghe quá kinh người.

Kế Khôn thông minh sáng suốt, cô chỉ nghĩ lại một chút liền hiểu ý của Diệp Mặc, lập tức liền ra vẻ không vui nói:

- Ở đây chỉ có em là tu vi thấp nhất, có cái gì hay mà giấu giếm.

- Ơhm.

Vẻ mặt Diệp Mặc tỏ ra xấu hổ cực độ, khôi phục tu vi Đại La Tiên sơ kỳ của mình, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết rõ Kế Khôn sẽ có điểm hoài nghi, nhưng hắn cũng không hề lo lắng. Hắn tin vào con mắt của mình, Kế Khôn là một người trọng tình, chẳng những sẽ không nói ra, ngay cả hỏi cũng sẽ không hỏi mình.

- Ha ha, Diệp huynh, huynh dấu diếm ta đây thật khổ nha. Ta còn thực sự nghĩ cậu là Đại Chí Tiên, thì ra cậu cũng là Đại La Tiên ah. Công pháp ẩn dấu kia của huynh cũng thật sự không tệ...

Quý Thư cười lớn một cái nói.

Tiếp theo mấy người Ân Hồn, Tề Bắc Thương, Cửu Nhứ Nhạn nhao nhao tới tán dương công pháp ẩn dấu của Diệp Mặc, Cửu Nhứ Nhạn càng thêm mừng rỡ nói:

- Tôi nói lúc trước làm sao huynh có thể đối với một số tu luyện của Đại La Tiên cũng biết, thì ra huynh đã là Đại la tiên từ lâu rồi, Diệp sư huynh, về sau ta lại làm phiền huynh rồi.

Diệp Mặc vội vàng cười nói,

- Không sao, nếu như tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không giấu diếm.

Sở dĩ lộ ra tu vi của mình, là vì Diệp Mặc không biết mình còn phải ở lại Thượng Thiên Vực trong thời gian bao lâu nữa, Thượng Thiên Vực có không ít Tiên đế, một khi bị Tiên đế phát hiện ra công pháp ẩn dấu của mình, là cực kì không ổn. Công pháp ẩn dấu của hắn là từ 'Tam sinh quyết’ mà có, cái này cũng không thể tùy tùy tiện tiện tiết lộ ra.

Còn một điều nữa là, lúc trước hắn đã giết một thủ hạ của Tiểu Tiên Vương. Bây giờ Tiểu Tiên Vương khẳng định là đã biết. Nếu như hắn - Đại La Tiên sơ kỳ mà giết Đại La Tiên trung kỳ, còn chưa hiếm lạ, một khi hắn - Đại Chí Tiên sơ kỳ mà giết Đại La Tiên trung kỳ, nói không chừng cũng sẽ khiến người khác hoài nghi.

Ninh Nga Tiên Tử mặt không chút cảm xúc. Diệp Mặc trông thấy cô ngồi cùng với Thành ca tuấn tú kia, đoán chừng Phiêu Miểu Tiên Trì đã chọn được thánh nữ rồi.

Phương Thành đứng lên nói:

- Nếu tất cả mọi người đều đã đến, vậy thì tranh thủ thời gian đi thôi. Trên tiên thuyền, chúng ta lại kỹ càng thảo luận tiếp.

- Đi đâu?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi. Hắn chỉ biết là Kế Khôn bảo hắn tới đây gặp nhau, sau đó Kế Khôn sẽ dẫn hắn đi tìm Bồng Việt Tiên Quả, còn phải đi đâu tìm kiếm Bồng Việt Tiên Quả, thì Diệp Mặc lại không biết.

Kế Khôn mỉm cười, lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Diệp Mặc nói:

- Đây là thẻ bài chị lấy giúp em, em cầm đi. Trước tiên chúng ta ngồi tiên thuyền đi thiên vực thứ nhất - thiên vực Thanh Vi Thiên, sau đó nghe theo sự sắp xếp của Tiên đế.

Thấy Diệp Mặc khó hiểu, Tề Bắc Thương tới vỗ vỗ bả vai Diệp Mặc nói:

- Diệp huynh, anh không nên xem thường tấm thẻ bài này. Tấm thẻ bài này không phải là bất kỳ ai cũng có thể lấy được đâu. Chị của anh - Hi Nguyệt tiên tử vì tấm thẻ bài này mà tốn không ít tâm trí đó.

Diệp Mặc nhận lấy thẻ bài vẫn không hiểu hỏi.

- Nếu đã muốn đi Thanh Vi Thiên, vậy tại sao không dùng Truyền Tống Trận?

Kế Khôn kiên nhẫn giải thích:

- Vì lần này đi Thanh Vi Thiên còn có nhiệm vụ, tiên thuyền đi Thanh Vi Thiên cần chừng một năm. Thời gian một năm này, tất cả những người có ngọc bài có thể lên tiên thuyền đều phải bắt 'Hư Không Phi Tuyết’ trong hư không, chỉ có một nghìn người đến trước mới có thể nhìn thấy tiên đế đại nhân.

Không ngờ là đi gặp tiên đế. Diệp Mặc lập tức cũng có chút không tình nguyện lắm.

- Huống hồ Thanh Vi Thiên vô cùng xa xôi, nếu như chúng ta nhiều người như vậy mà dùng Truyền Tống Trận đi tới đó, kiểu hao tốn như vậy tiên nhân bình thường căn bản là chịu không nổi.

Cửu Nhứ Nhạn ở bên cạnh giải thích một câu.

Diệp Mặc nhẹ gật đầu, Kế Khôn cũng là vì muốn tốt cho hắn. Nếu như mình không đi, Kế Khôn cho dù là đã lấy được Bồng Việt Tiên Quả, chỉ sợ cũng không tới phiên cô làm chủ được. Hơn nữa Kế Khôn biết rõ thực lực của hắn, nói không chừng hắn cũng có thể lấy được Bồng Việt Tiên Quả.

Diệp Mặc nghĩ đến lúc trước khi hắn là Đại Chí Tiên sơ kỳ, văn sĩ trung niên kia cũng không có phát hiện ra Thế Giới Trang Vàng, hiện tại hắn đã là Đại La Tiên rồi. Chỉ cần giấu Thế Giới Trang Vàng vào chỗ sâu nhất trong thức hải, cho dù tiên đế cũng khẳng định là không phát hiện ra được. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc hơi nhẹ nhàng thở ra.

Thậm chí hắn còn hơi chờ mong, gặp Tiên đế, Táp Không Tiên Đế kia không biết có mặt hay không. Nếu như Táp Không Tiên Đế có mặt, Diệp Mặc rất muốn nhìn một chút xem Táp Không Tiên Đế có phải là người trong trí nhớ của hắn hay không.

...

Cả đám tiến về phía Truyền Tống Trận đằng trước, vận chuyển đến tiên thành Trát Khuê, tiên thuyền tiến đến Thanh Vi Thiên chính đỗ tại tiên thành Trát Khuê của Phạm Độ Thiên.

Nghe mọi người nói chuyện phiếm, Diệp Mặc mới biết được địa vị Thanh Vi Thiên tương đương với Nguyễn Nhạc Thiên của Trung Thiên vực, thuộc hàng Thiên vực hàng đầu của Thượng Thiên Vực, hơn nữa cách mười Thiên Vực lớn còn lại cực kỳ xa xôi, thậm chí còn thông qua Giới Vực. Loại truyền tống với cự ly siêu xa này, giá cả vận chuyển căn bản là đắt hơn bình thường rất nhiều.

Đồng thời Diệp Mặc cũng biết tiên nữ áo tím che mặt kia chính là thánh nữ mới của Phiêu Miểu Tiên Trì – Mịch Vân Tiên Tử, mấy người khác mà hắn không quen biết đều là có quan hệ không tệ với nhóm người Quý Thư. Bởi vì mọi người quan hệ không tệ, rất hợp nhau, nên mới hợp lại cùng tiến về tiên thuyền.

Phạm Độ Thiên, Diệp Mặc đã từng nghe nói qua một lần, lúc trước hắn ở dưới đáy đầm nước của Hỗn Độn Tinh Vực, cái đầu lâu kia kêu hắn đi giết Tiên tử Uất Kim Hương của Cửu Phạm Tiên trì ở Phạm Độ Thiên. Lúc ấy bị hắn một tiếng từ chối luôn, lúc đó hắn mới chỉ là một Kim tiên, kêu hắn đến Thượng Thiên Vực giết người, trừ phi hắn bị điên.

Diệp Mặc không thể đi Cửu Phạm Tiên trì, cũng lười đi hỏi Cửu Phạm Tiên trì rốt cuộc là ở nơi nào.

Sau khi từ Truyền tống trận của tiên thành Trát Khuê đi ra, Diệp Mặc cùng với những người khác cùng tiến về chỗ tiên thuyền. Khi một hàng mười mấy người Diệp Mặc đến chỗ tiên thuyền neo đỗ, ở đây sớm đã chật ních tiên nhân đến từ các Thiên Vực lớn. Những người này phần lớn đều là Đại la tiên hậu kỳ, còn có một số ít Đại La Tiên trung kỳ.

Bởi vậy có thể thấy được Kế Khôn giúp hắn – một Đại Chí Tiên lấy được một tấm thẻ bài lên thuyền, nhất định là vô cùng khó khăn.

- Là ngươi?

Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên bên tai Diệp Mặc.

Diệp Mặc nghe thấy giọng nói này lập tức toàn thân giật cả mình, cái giọng nói này hắn quá quen thuộc, hắn đột nhiên xoay người, không ngờ đứng ở trước mặt hắn lại chính là Nghiêm Cửu Thiên cực kỳ trẻ tuổi.
Bình Luận (0)
Comment