- Anh, bây giờ chúng ta sẽ trở về sao?
Sau khi rời khỏi Phiêu Miễu Tiên Trì, thì Đường Bắc Vi lập tức hỏi Diệp Mặc.
- Không phải, chúng ta đi Băng Thần Cung, chỉ là cái Băng Thần Cung kia anh cũng chưa biết nó nằm ở đâu, hỏi mấy người rồi những cũng đều không rõ ràng lắm. Chúng ta cứ đi tới Thanh Vi Thiên trước rồi nói sau.
Trong lòng Diệp Mặc vẫn có chút bận tâm về Nhiếp Song Song. Nhưng chỉ cần Nhiếp Song Song ở Băng Thần Cung không có việc gì, thì hắn cũng chỉ cần xem qua một chút mà thôi.
Úc Kim Hương bỗng nhiên cười nói:
- Sư đệ, cái Băng Thần Cung kia thì tôi có biết đấy.
- Cô biết vị trí của Băng Thần Cung sao?
Diệp Mặc lập tức kinh hỉ. Hắn đã hỏi qua khá nhiều Tiên Đế, nhưng chẳng ai biết cả. Không thể ngờ được là Úc Kim Hương lại nói rằng cô biết vị trí của Băng Thần Cung.
- Tôi cũng đại khái là biết rõ, bởi vì nơi đó có chút cổ quái. Cho dù là tu vi của tôi hiện tại, muốn tiếp cận Băng Thần Cung cũng rất khó khăn, cho nên cho dù là muốn đi, thì cũng chỉ có một mình cậu là có thể đi.
Úc Kim Hương nói một cách thận trọng.
Diệp Mặc lập tức nhớ tới lời nói của Lãng Huyễn Tiên Đế cho nên liền hỏi lại:
- Có phải Băng Thần Cung nằm ở gần Thanh Vi Minh Giang hay không? nguồn truyenggg.com
Thanh Vi Minh Giang thì người bình thường căn bản là không thể đến được, bởi vì 'Lệ sát chi khí' ở nơi đó quá mức lợi hại. Rất nhiều người còn chưa tới gần, thì đã bị loại 'Lệ sát chi khí' kia xoắn nát rồi.
- Lối vào của Băng Thần Cung không chỉ có một, bất quá tôi chỉ biết một trong những lối vào đó. Mà cái lối vào tôi biết thì đúng là phải đi qua Thanh Vi Minh Giang.
Úc Kim Hương gật đầu.
Sau khi cô nói xong thì lại thấy Diệp Mặc cúi đầu trầm tư, cho nên mới nói tiếp:
- Gần Thanh Vi Minh Giang chính là Băng La Tiên thành. Vậy thì khi tới Băng La Tiên thành tôi sẽ cùng với Ninh Nga và Bắc Vi ở lại Băng La Tiên thành chờ cậu.
Diệp Mặc cũng lập tức quyết định:
- Như vậy cũng được, chúng ta cứ đi tới Thanh Vi Thiên trước rồi tính sau.
…
Trong một cái tiên tức lâu ở Băng La Tiên thành thuộc Thanh Vi Thiên. Lúc này bốn người Diệp Mặc đang ngồi trong một căn phòng bàn bạc với nhau. Úc Kim Hương tự mình nói ra những kinh nghiệm và những thứ cần chú ý khi vượt qua sông Thanh Vi Minh Giang cho Diệp Mặc nghe.
Trên Thanh Vi Minh Giang thì bất kỳ vật gì cũng nặng như núi Thái Sơn, căn bản là không có cách nào để phi hành cả. Chỉ có thể vượt qua bằng cách bình thường. Mà những tiên nhân bình thường cho dù là Tiên Vương, thì chỉ cần Tiên Vương kém một chút, cũng sẽ bị 'Lệ sát chi khí' kia xoắn nát. Người có thể đi tới Thanh Vi Minh Giang đều là những cao thủ luyện thể, hoặc là một ít tu luyện giả có thần thông sát phạt cao cấp.
- Có một số người lựa chọn ở bên cạnh bờ sông Thanh Vi Minh Giang để tu luyện luyện thể, còn tôi thì vì tu vi không tăng lên, cho nên mới không đến. Vốn tôi tính rằng sau khi tu vi của mình khôi phục, thì cũng sẽ tới đó để luyện thể đấy. Những người luyện thể ở đó có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn tại Thanh Vi Minh Giang. Tôi nghĩ rằng cậu có thể hướng tới bọn họ để hỏi thăm một chút.
Úc Kim Hương có chút bận tâm vào việc Diệp Mặc ỷ vào tu vi cao cường, sau đó lại coi trời bằng vung, cho nên dặn dò khá là kĩ càng.
Diệp Mặc hiểu được ý của Úc Kim Hương, cho nên cũng cảm tạ:
- Tôi không biết sẽ phải đi mất bao lâu, cho nên Bắc Vi cùng với Ninh Nga nhờ cô chăm sóc. Táp Không Đại Đế cùng với Long Hà Đại Đế tới giờ vẫn chưa trở lại Thanh Vi Thiên, cho nên tôi nghĩ là ở trong hư không có thể đã xuất hiện ra vấn đề gì đó ngoài ý muốn rồi. Nếu như ở đây có chuyện gì, thì cô hãy lập tức đưa Bắc Vi cùng với Ninh Nga đi trước, về thẳng Mặc Nguyệt Tiên tông ở Cung Hoa Thiên cũng được.
Tu vi của Úc Kim Hương đã từng là Tiên Đế đỉnh, thậm chí là Bán Thánh, cho nên Diệp Mặc không hề nghi ngờ gì những kinh nghiệm của cô cả.
- Cậu yên tâm đi, tôi hiểu
Úc Kim Hương biết rõ Diệp Mặc lo lắng. Vì Diệp Mặc đã đem sự tình đại điện ở trong hư không kia nói với cô, và chủ yếu hơn là cô biết rõ tầm quan trọng của Đường Bắc Vi trong lòng của Diệp Mặc, cho nên bất luận là như thế nào cô cũng sẽ không để cho Đường Bắc Vi bị tổn thương.
- Ninh Nga, Bắc Vi, cả hai đều đã có được tài nguyên tu luyện rồi, cho nên trong đoạn thời gian này hãy cố gắng tăng tu vi của mình lên.
Diệp Mặc tiếp tục dặn dò.
- Anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình.
Đường Bắc Vi nói một cách chắc chắn. Tu vi của cô quả thật là quá thấp rồi, một khi đi theo bên người Diệp Mặc thì sẽ trở thành một sự cản trở lớn. Nếu như lần này cô đã có tu vi Tiên Vương rồi, thì anh trai không chừng đã đưa cô cùng đi rồi.
Úc Kim Hương không đợi Diệp Mặc nói, thì cô đã chủ động nói ra:
- Cậu đã cho tôi rất nhiều tài nguyên tu luyện, cho nên tôi cũng sẽ mau chóng khôi phục tu vi của mình đến cấp độ Tiên Tôn.
Sau khi mấy người trao đổi Thông tin châu cùng với Phi kiếm truyền tin cho nhau xong, thì Diệp Mặc liền rời khỏi Băng La Tiên thành tiến về phía Thanh Vi Minh Giang.
…
Khoảng cách từ Băng La Tiên thành tới Thanh Vi Minh Giang cũng không tính là quá xa, nhưng cái mức "Không quá xa" này chỉ là nhắm vào những người có tu vi như Diệp Mặc cùng với Úc Kim Hương mà thôi.
Cho dù là Diệp Mặc khống chế Thời Không Thoa cũng phải mất nửa ngày mới có thể tiếp cận được Thanh Vi Minh Giang, mà khoảng cách tiến vào Thanh Vi Minh Giang vẫn còn rất xa. Thần thức của Diệp Mặc cũng chỉ có thể quét tới một mảnh trắng xóa, cũng có thể nói là thần thức của hắn căn bản là không có cách nào để thấy rõ bất kỳ vật gì, chỉ có một mảnh sát cơ trắng xóa cùng với 'Lệ sát chi khí'.
Càng đến gần Thanh Vi Minh Giang, thì loại 'Lệ sát chi khí' kia lại càng nặng. Ngay cả Diệp Mặc cũng có thể cảm nhận được từng đạo 'Huyết nhận' cùng với 'Lệ mang' va đập vào mặt khiến cho cảm thấy khó chịu mà muốn lấy pháp bảo ra ngăn trở.
'Thần thức vực' của Diệp Mặc lập tức được mở rộng ra, trong lòng cũng cảm thán. Ở đây vẫn còn xa mới tiếp cận được Thanh Vi Minh Giang, vậy mà đã có loại 'Lệ sát chi khí' này rồi. Cho dù là ở chỗ này luyện thể, cũng chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng gì.
Sau khi thu hồi Thời Không Thoa, thì Diệp Mặc bắt đầu đi bộ. Khi hắn càng ngày càng tới gần Thanh Vi Minh Giang, thì một loại thanh âm sát phạt từ viễn cổ hoang vu chợt xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Một người khổng lồ mặt đầy giận giữ đứng ở giữa hư không, giơ lên một bàn tay vô cùng lớn đập xuống…
Ầm…
Toàn bộ lục địa lập tức hóa thành bột mịn, cho dù là núi non sông suối cũng biến thành hư vô dưới một cái tát này. Chỉ còn lại một dấu tay vô cùng lớn, tản mát ra 'Lệ sát chi khí' vô cùng vô tận, cắn nuốt hết tất cả sát cơ của không gian xung quanh.
Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh. Lúc này hắn đã ngừng lại, và khoảng cách tới Thanh Vi Minh Giang vẫn còn một đoạn nữa. Nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được một bàn tay đáng sợ kia một cách rõ ràng.
Vô sôố năm tháng trôi qua, cái dấu vết do bàn tay khổng lồ kia đánh ra đã biến thành một dòng sông lớn vô biên vô tận, và cái dòng sông lớn vô biên vô tận này chính là Thanh Vi Minh Giang.
Diệp Mặc lại một lần nữa mở rộng 'Thần thức vực' của mình ra. Hắn rất nhanh liền trở nên ngây ngẩn cả người, bởi vì ở trong thần thức của hắn lúc này lại xuất hiện một cái tửu điếm. Đúng vậy, chính là một cái tửu điếm, hoặc có thể nói là một cái tửu điếm loại nhỏ như quán nước ven đường.
Diệp Mặc bước nhanh hơn. Cũng không mất bao lâu thì hắn đã đi tới trước cửa cái tửu điếm này rồi.
Hắn khẳng định tiểu điếm này không phải là pháp bảo Tiên khí gì, mà chính là một cái tiểu điếm được xây thủ công bằng gạch đá và các loại tài liệu. Cái tiểu điếm này có vẻ hơi cũ nát, và ở bên ngoài còn treo một lá cờ càng cũ nát hơn. Trên lá cờ chỉ ghi duy nhất một chữ "Tửu" (Rượu).
Bên cạnh lá cờ ghi chữ "Rượu" đó còn có một tấm bia đá mầu đen, trên tấm bia đá có ghi một câu vè đơn giản: "Nhất hồ Đỗ Nương tửu, khả đáo Minh Giang khẩu; lưỡng hồ Đỗ Nương tửu, nhập giang bất dụng sầu; tam hồ Đỗ Nương tửu, Minh Giang nhâm nhĩ tẩu.*"
(*Một bầu rượu Đỗ Nương, đến được cửa Minh Giang. Hai bầu rượu Đỗ Nương, xuống sông không cần buồn. Ba bầu rượu Đỗ Nương, Minh Giang ngươi nhàn bước)
Ở trên câu vè là một tấm bảng ghi "Tửu điếm Đỗ Nương".
Khẩu khí thật lớn. Theo như tấm biển quảng cáo kia, thì chỉ cần uống ba bình rượu Đỗ Nương thì bất luận kẻ nào cũng có thể tự do ngao du trên Thanh Vi Minh Giang rồi.
Sau khi Diệp Mặc xem hết tấm bia đá, thì liền không do dự mà tiến vào trong gian tiểu điếm này. Hắn vừa tiến vào tiểu điếm, thì 'Lệ sát chi khí' xung quanh cùng liền biến mất vô ảnh vô tung.
Không gian bên trong tiểu điếm thoạt nhìn cũng bình thường, không lớn cũng không rộng, hơn nữa người ở bên trong cũng rất ít. Một cô gái có sắc mặt hơi tái ngồi ở bên quầy hàng đơn sơ, ở trên quầy hàng còn đặt vài bầu rượu nhỏ. Bất quá mầu sắc của những bầu rượu kia cũng không giống nhau, phân biệt là ba loại mầu xanh, trắng, và đen. Trong tiệm chỉ có ba cái bàn lớn, và bên cạnh ba cái bàn lớn đều đã có người ngồi.
Tu vi của cô gái kia cũng mơ hồ, căn bản là không rõ lắm. Nếu như nhìn kỹ thì dường như là Tiên Vương, cũng có thể là Tiên Tôn. Thần thức của Diệp Mặc liền không chút khách khí nào mà quét qua một lượt, lập tức nhìn ra được tu vi của cô gái này không ngờ lại là một Tiên Đế sơ kỳ. Một Tiên Đế lại ở đây bán rượu sao? Diệp Mặc cảm thấy có chút quái dị.
Cái bàn đầu tiên có một đôi nam nữ. Người đàn ông thoạt nhìn thì mày kiếm, mắt sáng, cực kỳ tuấn lãng, cô gái kia cũng vô cùng xinh đẹp. Ở trên bàn trước mặt hai người lúc này là một bầu rượu mầu xanh. Tu vi của hai người này Diệp Mặc cũng thấy rõ. Người đàn ông là Tiên Tôn trung kỳ, còn cô gái kia là Tiên Tôn sơ kỳ.
Chiếc bàn thứ hai cũng có ba người ngồi. Ngoài cùng là một tên tóc hất ngược tu vi Tiên Tôn trung kỳ, hai người đàn ông còn lại đều có làn da trắng nõn, nhưng chỉ có một người là tu vi Tiên Vương đỉnh, còn một người mặc theo kiểu la hán cũng có tu vi Tiên Tôn trung kỳ. Trên chiếc bàn trước mặt ba người này cũng là một bầu rượu, và cũng là mầu xanh.
Bàn thứ ba là một lão già lưng gù. Lão ta cúi đầu thấp, trên cái bàn trước mặt cũng không có bầu rượu nào. Khi nhìn thấy lão già này thì Diệp Mặc mới động dung. Thần thức của hắn quét qua một lượt, vậy mà lại không có cách nào nhìn rõ tướng mạo của lão gia này, sau khi hắn cẩn thận dùng thần thức xem xét, thì mới phát hiện mặt của lão già này giống như là vỏ cây chết khô vậy. Ngoài ra hắn còn cảm giác được khí tức của lão già này ngoại trừ tang thương ra thì cũng chỉ còn là tang thương.
Cho dù thần thức của Diệp Mặc đã cẩn thận quét qua, nhưng cũng không cách nào thấy rõ được tu vi của lão già này. Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc không có cách nào nhìn thấu được tu vi thật sự của đối phương. Lúc trước thì cho dù là Úc Kim Hương, thì lần đầu tiên hắn không nhận ra được tu vi của Úc Kim Hương cũng có chút nguyên nhân của nó. Thứ nhất là vì công pháp ẩn nấp của Úc Kim Hương không tệ, thứ hai là vì chính hắn cũng không cẩn thận xem xét.
Nếu như cẩn thận thăm dò, thì tu vi của Úc Kim Hương cũng sẽ bị hắn nhìn thấu dễ dàng mà thôi.
Thần thức của Diệp Mặc vậy mà lại không thể nhìn thấu được tu vi của lão gia lưng gù kia, hơn nữa là căn bản không thể nhìn thấy được cả cấp độ đại khái nữa. Trừ phi là hắn sử dụng thần thức đao để cưỡng ép, nhưng làm như vậy thì chính là khiêu khích đối phương rồi.
Diệp Mặc không tiếp tục để ý đến những người này nữa, tự thân mình đi đến trước quầy rồi hỏi:
- Tôi muốn đi Thanh Vi Minh Giang một chuyến, xin hỏi ở đây có bán ngọc giản hướng dẫn hoặc là những thứ cần chuẩn bị không?
Cho dù là tu vi của mình cao tới đâu, thì cũng cần phải cẩn thận, cho nên Diệp Mặc quyết định là cứ an toàn thì tốt hơn.
- Có, một viên Tiên tinh thượng phẩm.
Cô gái có sắc mặt hơi tái kia hừ lạnh một tiếng, sau đó ném một cái ngọc giản lên trên quầy.
- Đơn giản như vậy thôi sao?
Diệp Mặc thấy một Tiên Đế ở đây bán hàng, thì cảm thấy giá cả nhất định là sẽ rất cao, nhưng lại không thể ngờ được chỉ có giá một viên Tiên tinh.