Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2081

- Chính là ngươi giết Độc Nhãn?

Diệp Mặc và tên mặt đen Phổ Na vừa mới tiến vào đại điện màu xanh, một âm thanh khàn khàn truyền đến, lập tức một luồng sáng màu đen đánh về phía Diệp Mặc.

Người đàn ông cao lớn mặt đen trong lòng kinh hãi, lập tức liền tiến lên trước ngăn cản luồng sáng màu đen kia, đồng thời vỗ ra một cái tát. Kẻ bắn ra luồng sáng màu đen là một gã lang yêu hóa hình chưa hoàn chỉnh, thân người của lang yêu, cực kỳ xấu xí. Gã bị một tát này của Phổ Na đánh bay ra, lập tức lăn lộn mấy vòng đập vào cạnh cửa bên cạnh.

- Phổ Na, ngươi làm gì vậy?

Người đàn ông vạm vỡ tóc xanh ngồi ở trên cùng lập tức quát lớn.

- Thiếu Lang Vương, ngươi có ý gì?

Lang Yêu bị Phổ Na đập bay ra đứng lên, cũng tức giận hỏi.

Phổ Na liền làm như không nghe thấy câu hỏi của hai người này, vẫn kính cẩn nói với Diệp Mặc:

- Tiền bối, vị này chính là phụ thân của Độc Nhãn, nếu như tiền bối muốn trút giận, ta lập tức có thể đánh chết ông ta.

- Ngươi nói cái gì?

Người đàn ông vạm vỡ tóc xanh kia tức lên, toàn thân màu xanh thẫm sát khí bao quanh, tựa như lúc nào cũng có thể ra tay. Y là Đại Lang Vương của Lang Vương cốc, Phổ Na lại dám bỏ qua y, còn ăn nói lớn lối như thế.

Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, cho rằng như vậy là hắn có thể buông tha cho đối phương sao, muốn giết lang yêu, hắn cũng chẳng cần Phổ Na động thủ.

Ngay khi Diệp Mặc muốn giết tên yêu tinh thân người đầu sói này, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, sau một khắc hắn lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trên không của đại điện.

Một loại khí thế tràn ngập đáng sợ đến mức tận cùng từ không trung rơi xuống, Diệp Mặc liền không chút suy nghĩ, căn bản là không để ý tới chuyện giết chết lang yêu, lại một lần nữa thiêu đốt nguyên khí, trong nháy mắt Na Di.

Uỳnh…

Một bàn tay khổng lồ vỗ xuống, toàn bộ Đà Mễ sơn mạch lập tức bị bàn tay khổng lồ này đánh ra một hố sâu đáng sợ.

Chỉ cần còn ở lại trong phạm vi của bàn tay này bất kỳ yêu thú và tu sĩ nào, cũng đều biến thành bột mịn. Đám người Liễu Xá vừa mới ra khỏi Đà Mễ sơn mạch, bị khí thế tràn ngập kia quét trúng lập tức đều bay ra ngoài, mọi người đều trọng thương. Lập tức bọn họ cũng không dám có nửa phần dừng lại nữa, đầy nhanh hơn tốc độ bay đi thật xa.

Lang Vương cốc đứng mũi chịu xào dưới một cái vỗ này không cón một con yêu thú nào có thể sống sót, thậm chí ngay cả vụn thi thể cũng không còn dù chỉ một chút.

Đại lục Thần Khung bị một tát này vỗ trúng, khắp nơi đều là lũ quét cuốn tới, sông ngòi sụp đổ. Vô số ngọn núi và thành thị đều bởi vì một cú này mà sụo đổ nghiêng ngã.

Diệp Mặc đã là một Tố Đạo Thánh Đế, hắn há có thể không biết một chưởng này là người nào đánh ra? Có thể đánh ra một chưởng này, tuyệt đối là một Thánh Đế, rất có thể là Dục Đạo Thánh Đế đã vượt qua Tố Đạo. Hơn nữa một chưởng này thậm chí ngay cả 1% lực lượng cũng chưa dùng đến, còn nguyên nhân Diệp Mặc lúc này đã hiểu rõ.

Ở Tu Chân giới, thứ đồ vật trân quý hơn nữa cũng không hấp dẫn được Thánh Đế, duy nhất có thể hấp dẫn Thánh Đế chính là nhánh Cây Hỗn Độn. Hắn lúc ấy tâm thần khuấy động, tặng một nhánh cây cho Uyển Thanh. Một nhánh cây đó bởi vì là đưa cho Uyển Thanh cho nên hắn đem khí tức của mình toàn bộ xóa đi. Nhất định là một nhánh cây của Cây Hỗn Độn này đã khiến cho đại năng chú ý đến, nên mới đi đến Tu Chân giới muốn cướp đoạt nhánh Cây Hỗn Độn.

Khí tức của Cây Hỗn Độn, cho dù là cách mấy giới, bị Thánh Đế cảm ứng được, cũng không kỳ lạ. Huống chi hắn còn lấy một cánh Cây Hỗn Độn ra rồi?

Lúc trước Lục Chính Quần sỏ dĩ đem hạt giống Cây Hỗn Độn niêm phong ở một nơi của Tu Chân giới, còn phái người chuyên môn trông coi. Lại phong bế toàn bộ Tu Chân giới, đó cũng là bởi vì sợ khí tức hỗn độn từ hạt giống Cây Hỗn Độn tràn ra ngoài. Đương nhiên, những việc này là dưới sự chỉ dẫn của Khai Nỉ mà tiến hành rồi, nếu như không có Khai Nỉ, dựa vào một mình Lục Chính Quần thì không cách nào phong bế Tu Chân giới được.

Sau khi biết có đại năng vì cành Cây Hỗn Độn mà tới, Diệp Mặc càng liều mạng không ngừng Na Di. Hắn biết rõ một cái tát vừa rồi kia, đại năng kia chưa có dùng sức. Bằng không, cho dù là toàn bộ Tu Chân giới, cũng không chịu nổi.

Hắn tuyệt đối không thể bị đại năng kia phong bế tại đại lục Thần Khung, băng không, đại lục Thần Khung sẽ triệt để xong đời. Hắn mặc dù trọng thương, nhưng dù sao cũng là một Thánh Đế, hai Thánh Đế đánh nhau tại Tu Chân giới, đại lục tu chân này còn có một mớ bột phấn tồn tại mới là việc lạ.

Diệp Mặc căn bản là bất chấp thương thế của mình, điên cuồng Na Di, cũng may mấy ngày này hắn mặc dù không có tận lực chữa thương, nhưng được sự giúp đỡ của Cây Hỗn Độn, tu vi của hắn khôi phục vẫn rất nhanh. Hơn nữa dùng thần thông Na Di, Diệp Mặc chỉ thời gian mấy hơi thở, đã bay rất xa ra khỏi phạm vi thần thông của đối phương.

Lúc này Diệp Mặc căn bản là không có nghĩ kỹ, vươn tay xé ra khoảng không của đại lục Thần Khung, liền xông ra.

Vốn hắn còn muốn đợi tu vi của mình khôi phục, sau đó tìm được Mông Kỳ, rồi mới đi Liên Hoa tông nhìn xem. Sau khi làm xong tất cả những việc này, sẽ tìm kiếm nơi thích hợp xé rách hư không trở lại đại lục Lạc Nguyệt.

Nhưng hiện tại hắn căn bản là không có cách bận tâm phương hướng nữa, trực tiếp xé rách hư không của đại lục Thần Khung, vọt vào bên trong hư không vô tận.

Diệp Mặc trong lòng hiểu rất rõ ràng, hắn xe rách hư không của đại lục Thần Khung thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng muốn từ Tiên giới xé rách hư không trở lại Tu Chân giới, đó không phải là chuyện dễ. Hắn không rõ Dục Đạo Thánh Đế này làm thế nào từ Tiên giới xé rách hư không đi vào Tu Chân giới, nếu như từ Tiên giới đến Tu Ch6an giới đơn giản như vậy, vậy hắn đã xuống rồi.

Sau khi tiến vào hư không, Diệp Mặc trước tiên liền gọi Cây Hỗn Độn ra, cố ý phóng thích khí tức của Cây Hỗn Độn, đợi khí tức của Cây Hỗn Độn hoàn lộ ra xong, hắn mới thu hồi Cây Hỗn Độn lại bay đi xa.

Với tư cách một người tu đạo mà nói, lúc dính đến ích lợi của mình, Diệp Mặc cũng rất ích kỷ. Nhưng hắn có ích kỷ đi nữa, cũng có ranh giới cuốicùng của mình, cũng không cách nào đem cả đại lục Thần Khung lấy ra làm lá chắn, chớ đừng nói chi là đại lục Thần Khung còn có người hắn quen biết. Một khi Dục Đạo Thánh Đế kia tìm không thấy khí tức của hắn, Dục Đạo Thánh Đế kia rất có thể trong nháy mắt khiến đại lục Thần Khung thành bột mịn, sau đó lại trong đám bột mịn này tìm kiếm khí tức của hắn.

Đối phương sẽ không sợ Cây Hỗn Độn bị hủy diệt. Cây Hỗn Độn nếu như dễ dàng bị hủy như vậy, đó cũng không phải là Đệ nhất thụ trong vũ trụ rồi. Cho dù là hắn hủy diệt đại lục Thần Khung, Cây Hỗn Độn cũng sẽ tự động phục hồi như cũ. Hơn nữa, với tu vi của một Dục Đạo Thánh Đế, cho dù là hủy diệt vài cái tinh cầu, cũng sẽ không tồn hại đến một phiến lá của Cây Hỗn Độn.

- Ồ, không ngờ lại không phải là tu sĩ Hóa Chân thông thường, còn có thể chạy thoát từ dấu tay của ta?

Một người đàn ông mặt trắng không râu đứng trên Lang Vương cốc đã thành một vùng phế tích cau mày tự lầm bầm một câu.

Nhưng y vừa nói xong những lời này, liền kinh ngạc nhìn phương hướng Diệp Mặc biến mất, lại thì thào nói:

- Thú vị, lại không phải là tu sĩ Tu Chân giới, còn có thể tùy ý xé rách hư không của Tu Chân giới. Muốn dẫn ta tiến vào hư không sao? Vậy như ngươi mong muốn, cho dù người đã là Thánh Đế rồi, thế thì sao nào? Ta sẽ cho ngươi hiểu rõ cái gì mới được gọi là Dục Đạo Thánh Đế. Ngươi chỉ là một tiên nhân nho nhỏ không hiểu Thánh đạo giới, còn chưa xứng có được Cây Hỗn Độn.

Người đàn ông này nói xong, vậy mà lại không dùng tay xé rách, trực tiếp vọt vào hư không, biến mất khỏi địa bàn đại lục Thần Khung. Mà lúc này đại lục Thần Khung vẫn khắp nơi đều là núi gãy đất nứt, pháp tắc thiên địa đang ở bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ.

Một giao diện pháp tắc của Tu Chân giới, vẫn không chịu nổi một chút uy áp của Dục Đạo Thánh Đế còn chưa thu lại, duới sự cố ý uy áp của Thánh Đế này, pháp tắc đã ở vào bờ vực chuẩn bị sụp đổ. Một khi giao diện pháp tắc của nơi này sụp đổ, cho dù là đại lục Thần Khung không bị hủy diệt, cũng ở bên bờ vực hủy diệt rồi. Có lẽ là giống như Thần Phần Vực, khắp nơi đều là các loại pháp tắc giao thoa mất trật tự không chịu nổi.

Sau khi người đàn ông này biến mất trong hư không, pháp tắc thiên địa sắp sửa tan vỡ của đại lục Thần Khung mới chậm rãi phục hồi như cũ, một vài quy tắc của thế giới cũng chầm chậm vững chắc lại. nguồn truyenggg.com

Diệp Mặc vừa vào đến hư không, liền phóng ra Thời Không Thoa.

Khi đang khống chế Thời Không Thoa phi hành được nửa nén nhang, Diệp Mặc liền đem Thời Không Thoa giao cho Vô Ảnh, đồng thời dặn dò Vô Ảnh khống chế Thời Không Thoa chỉ cần để ý chạy trốn, hắn vội vàng trở lại Thế giới trang vàng chữa thương. Nếu như thương thế của hắn khôi phục, hắn há có thể e ngại một Dục Đạo Thánh Đế? Cho dù là Hóa Đạo Thánh Đế đến, hắn cũng sẽ để cho đối phương lãnh hậu quả.

Một bóng người màu xám xông vào trong hư không, mắt thấy sắp một phát bắt được Diệp Mặc, lại phát hiện Diệp Mặc bỗng nhiên phóng ra một cái pháp bảo phi hành, cái pháp bảo phi hành này giống như có thể vượt qua thời không, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.

- Thần khí phi hành hạ phẩm?

Người đàn ông này lập tức ngây ngẩn cả người, người có được thần khí phi hành hạ phẩm, khẳng định không phải là hạng đơn giản. Y càng triển khai thân hình, hóa thành một dấu vết mờ mờ đuổi theo.

Nửa ngày sau, y vẫn chỉ có thể cách rất xa theo sau Thời Không Thoa, nhưng không cách nào đuổi kịp Thời Không Thoa.

Người đàn ông này giọng căm hận nói:

- Chỉ cần cho bản thánh một món tiên khí phi hành, bản thánh cũng đã bắt được ngươi từ lâu rồi.

Y đúng là có lý do phẫn hận, trên người y không có lấy một tất sắt, chớ đừng nói chỉ là tiên khí phi hành. Ngay cả viên tinh thạch cũng không có, nếu có tiên khí phi hành hỗ trợ, y tin tưởng mình tuyệt đối có thể đuổi lên trước mặt Thời Không Thoa.



Một tháng sau, Diệp Mặc từ trong trận bàn thời gian ra, hắn cãm giác chữa thương trong trận bàn thời gian hiệu quả cũng không khá lắm. Trận bàn thời gian vận chuyển thời gian một tháng, trên thực tế hắn đã chữa thương được mấy năm, vậy mà chỉ khôi phục được một nửa thương thế.

Diệp Mặc biết đây là bởi tu vi của hắn dính líu đến cảm ngộ pháp tắc thiên địa, mà trân bàn thời gian chỉ có pháp tắc thời gian, với hắn mà nói đã không thỏa mãn được nữa rồi.

Diệp Mặc hỏi Vô Ảnh một chút, bọn hắn tuy không cắt đuôi được Dục Đạo Thánh Đế kia, tương tự Dục Đạo Thánh Đế kia lại cũng không đuổi kịp bọn hắn.

Không quan tâm đến chuyện Dục Đạo Thánh Đế kia, Diệp Mặc dùng thần tinh bố trí một Tụ linh trận pháp, ngồi ở bên trên một cái thần linh mạch tiếp tục bắt đầu chữa thương.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không dùng trận bàn thời gian chữa thương, tình trạng vết thương của Diệp Mặc vậy mà khôi phục cực nhanh. Lại một tháng nữa trôi qua, tình trạng vết thương của Diệp Mặc sớm đã khôi phục, tu vi cũng hoàn toàn khôi phục đến Tố Đạo Thánh Đế. Nhưng hắn vẫn còn chưa tỉnh lại, hắn cảm nhận được một loại pháp tắc Đạo Vân mới – pháp tắc Luân Hồi. Tuy mơ mơ hồ hồ, nhưng lại có một hình dáng đại khái.

Lúc này trong ý niệm của Diệp Mặc hình thành một cây cầu Niết sinh hoàn chỉnh, dưới cây cầu Niết sinh, còn có một con sông Niết sinh hoàn chỉnh. Thần niêm của hắn khiến cho mỗi một bước mình đi lại trên cầu Niết sinh đều bắt đầu phục hồi lại, mỗi một bước đi đó giống như đại biểu cho quỹ tích một sinh mạng của mình.

Khi ở trên cầu Niết sinh, thời điểm hắn sắp sửa bị âm khí cuốn đi, hắn hình như lại một lần nữa nhìn thấy mình luân hồi. Lúc này đây hắn nhìn thấy bên trong luân hồi cùng trong Vấn Đạo Các hoàn toàn khác nhau, một cái là luân hồi mà hắn đã trải qua, một cái là luân hồi mà hắn còn chưa tới. Trong nháy mắt luân hồi này, hắn tóm lấy một cơ hội mong manh, vọt vào trong khe hở hư không.

Niết sinh, hư không, ý niệm, luân hồi …

Từng cái một vây quanh thân Diệp Mặc, hình thành một cái vòng xoáy có thể thấy rõ ràng. Diệp Mặc bỗng nhiên đưa tay đánh ra, cái vòng xoáy này bị hắn phóng ra, gióng như năm tháng bị chảy ngược vậy, trong Thế giới trang vàng giống như sông lớn cuồn cuộn, cuồn cuộn không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment