Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 263

Diệp Mặc nhìn những cảnh sát tới bao vây xung quanh, đã biết những người này tới vì hắn. Chỉ có điều hắn lại không hề quan tâm. Diệp Mặc đoán không sai. Rất nhanh, hắn và Đường Bắc Vi đã bị hơn mười người cảnh bao vây.

- Các anh làm gì thế này?

Hồ Dương lập tức tiến lên hỏi.

Người cảnh sát trung tuổi đi phía trước cười lạnh, đẩy Hồ Dương ra.

- Viện trưởng Hồ, tôi biết ông là bác sĩ đức cao vọng trọng ở Đàn Đô. Chỉ có điều xin ông không nên cản trở chúng tôi chấp hành công vụ. Chúng tôi nghi ngờ hai người này có liên quan đến vụ phóng hỏa biệt thự Trúc Hồ ở Đàn Đô. Mời ông tránh đường cho.

- Cảnh sát Ngũ, khi tôi đến còn được các anh bảo vệ. Tôi rất cảm ơm cảnh sát Đàn Đô. Nhưng trong chớp mắt các anh nói Diệp thần y là nghi phạm phóng hỏa. Điều này có phần thái quá rồi. Diệp thần y có y thuật như thế, cần phải đi phóng hỏa sao?

Bàng Hải Hương lập tức đứng ra. Bất kể Diệp Mặc có phải là nghi phạm hay không, cô không thể để Diệp Mặc bị tổn thương. Điều này liên quan đến tính mạng của chồng cô.

Sắc mặt cảnh sát Ngũ có chút khó coi. Anh ta nhìn Bàng Hải Hương nói:

- Bà Bàng, bà là khách quý của Đàn Đô. Tuy nhiên mong bà không nên cản trở công tác của chúng tôi.

Sắc mặt Bàng Hải Hương rất khó coi, nhưng không thể nói được gì.

Diệp Mặc không muốn gây ầm ĩ ở bệnh viện. Cho dù xảy ra chuyện, hắn cũng không muốn nhiều người nhìn như vậy. Người cảnh sát này rõ ràng là cùng một phe với Khiêm Hòa. Không biết sau khi anh ta biết Khiêm Hòa và lão đại sau lưng anh ta đều bị giết. Anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy nữa hay không.

- Nếu như vậy, tôi đi với anh một chuyến. Chị Bàng, tối ngày mai tôi sẽ đến đây. Chị cứ đưa chồng chị qua. Không cần lo lắng về chuyện của tôi. Cũng không cần chị phải làm gì. Tôi khẳng định sẽ tới đúng giờ.

Diệp Mặc nói xong nhìn cảnh sát Ngũ cười lạnh một tiếng.

- Tự gây họa thì không thể sống được.

- Hừ, tới đúng giờ? Anh nằm mơ đi.

Cảnh sát Ngũ hừ một tiếng.

Nhìn thấy Diệp Mặc nói xong, anh ta liền kéo thẳng Đường Bắc Vi vào xe cảnh sát. Sắc mặt người cảnh sát kia rất khó coi. Người kia không ngờ hắn lại kiêu ngạo như thế. Anh ta biết phía sau Khiêm Hòa còn có một lão đại. Lão đại kia không chỉ Khiêm Hòa, ngay cả Cục trưởng Liễu cũng không dám làm gì gã. Hiện tại, biệt thự Trúc Hồ của Khiêm Hòa ở lại bị đốt. Cho dù Khiêm Hòa bị giết, anh ta cũng phải bắt được người. Bằng không anh ta làm sao nói chuyện được với lão đại.

Nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đưa Diệp Mặc đi, vẻ mặt Bàng Hải Hương đầy lo lắng. Hồ Dương lại an ủi nói:

- Cô không cần sốt ruột. Tôi biết Phó cục trưởng Cục cảnh sát Lâm quận Nghi Định Đàn Đô. Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho ông ấy.

Mấy chiếc xe cảnh sát gào rú trên đường nhanh chóng đi tới Cục cảnh sát quận Nghi Định Đàn Đô. Cảnh sát Ngũ và hai người cảnh sát đi bên cạnh Diệp Mặc tiến vào Cục cảnh sát. Sau đó, anh ta lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn gọi điện thoại nói vài câu. Đơn giản là đã dẫn ai tới.

- Anh rất kiêu ngạo. Chỉ có điều anh rơi vào trong tay Ngũ Chấn Phi tôi, có kiêu ngạo cũng không đứng dậy nổi.

Cảnh sát Ngũ để điện thoại xuống, thoáng nhìn về phía Diệp Mặc. Vẻ mặt anh ta không hề nghi ngờ đã lộ rõ, "loại người như anh chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đè chết được". Nếu Diệp Mặc dám có phản kháng, anh ta sẽ lập tức nổ súng.

Đường Bắc Vi lại oán hận nhìn chằm chằm vào cảnh sát Ngũ này. Cô biết lúc trước Thiến Thiến báo cảnh sát là do anh ta giải quyết. Kết quả Thiến Thiến không thoát được vận rủi. Có thể thấy được người này tuyệt đối đã cấu kết với đám rác rưởi kia.

Diệp Mặc lại thoáng nhìn qua hai người cảnh sát đang đang cầm súng đứng ở cửa, sau đó nhìn Ngũ Chấn Phi nói:

- Tôi có thể cho rằng anh đang uy hiếp tôi không? Hơn nữa còn là dùng thân phận của một cảnh sát để uy hiếp tôi?

- Ha ha...

Ngũ Chấn Phi cười ha hả.

- Không sai. Tôi chính là lấy thân phận của một cảnh sát để uy hiếp anh. Anh làm gì được hả?

- Chẳng có gì cả. Nếu không phải sợ Hàn Tại Tân khó xử, tôi đã lập tức giết chết anh. Tuy nhiên, đợi lát nữa tôi vẫn sẽ giết anh.

"Nếu tôi giết anh trước, sẽ phải đợi người tới lấy khẩu cung, như vậy sẽ khiến ông Hàn khó xử."

Diệp Mặc thật sự nghĩ như vậy. Hắn không thể không giết Ngũ Chấn Phi. Nhưng dưới tình huống như vậy, giết một cảnh sát, thậm chí còn là một cảnh sát có chút chức vị, quả thật quá mức lỗ mãng. Tuy rằng hắn tự phụ, nhưng không tự phụ đến mức đối đầu với một quốc gia. Hơn nữa, hắn còn có một vài người nhà sống ở đây. Hắn còn không muốn làm gì quá đáng.

Còn một điều nữa, hắn đúng là kẻ giết người rất quyết đoán, nhưng không phải là người không biết suy nghĩ. Chẳng lẽ hắn có thể dẫn người thân của mình chạy loạn khắp nơi sao? Hắn không tin người lợi hại nhất quốc gia chính là Phi Tuyết. Hàn Tại Tân là tay cáo già. Ông ta tuyệt đối không có khả năng tiết lộ bí mật quốc gia cho hắn biết.

Hơn hai mươi năm trước, Âu Húc Hổ tiêu diệt một gia tộc. Có phải có người đã mượn đao giết người hay không, Diệp Mặc không dám khẳng định. Tống Gia có thể tìm được Lý Minh Cường, loại hậu kỳ Huyền cấp này để cùng hợp tác, một quốc gia không thể tìm thấy cao thủ Địa cấp để hợp tác sao? Cho dù nói thế nào, Diệp Mặc cũng không tin. Có lẽ, chỉ là chưa tới mức đó mà thôi.

- Hừ...

Một tiếng hừ lạnh từ ngoài cửa truyền vào. Một người đàn ông trung niên bước vào.

- Quả nhiên là kiêu ngạo. Dám ở Cục cảnh sát nói giết cảnh sát. Đây vẫn là lần đầu tiên Liễu Phương tôi được nghe thấy.

Diệp Mặc thật sự không có nói sai. Hắn có giấy phép giết người. Nếu khẳng định cảnh sát Ngũ này có hành vi phạm tội, hắn thật sự có thể lập tức giết anh ta. Chỉ có điều chuyện này không giải quyết tốt, nói không chừng việc này sẽ trở thành lý do để kẻ khác chơi cờ cùng Hàn Tại Tân. Ông Hàn là người không tệ lắm. Hắn không muốn tạo một vài cơ hội cho đối thủ của ông ta trên phương diện chính trị. Đối với hắn mà nói, giết sớm hay giết muộn đều giống nhau. Hắn không chú ý tới chút thời gian đó.

Những tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Từ ngoài cửa lại có một người vội vã chạy tới. Một người cảnh sát trung niên béo mập vọt vào. Anh ta vừa nhìn thấy Liễu Phương lập tức nói:

- Cục trưởng Liễu, Diệp Mặc là bạn của Viện trưởng Hồ, sao có thể là nghi phạm đốt biệt thự Trúc Hồ được? Có phải đã hiểu lầm không?

- Phó cục trưởng Lâm, hiện tại không phải là chuyện có hiểu nhầm hay không nữa. Vừa rồi, tôi trực tiếp nghe thấy tên Diệp Mặc này nói muốn giết Ngũ Chấn Phi. Người này kiêu ngạo như thế, tôi sẽ không nghi ngờ lời nói của Ngũ Chấn Phi. Loại người bại hoại của xã hội ngay cả cảnh sát còn dám uy hiếp, nếu không đưa ra công lý, chúng ta sao có thể trả lời với người dân của Đàn Đô? Anh nói đi? Phó cục trưởng Lâm.

Liễu Phương kéo dài bốn chữ Phó cục trưởng Lâm. Nguồn tại http://TruyenGG

Diệp Mặc cười lạnh. Hắn lập tức biết Cục trưởng Liễu và Phó cục trưởng Lâm này có vấn đề. Mà hẳn là có người nào đó đã nhờ Phó cục trưởng Lâm đến giúp mình.

Người béo mập họ Lâm bị Liễu Phương chặn họng, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Theo bản năng anh ta nhìn Diệp Mặc. Ý là chẳng lẽ anh lại công khai nói như vậy trong trường hợp này sao? Anh làm vậy không phải đã khiến tôi khó xử sao?

Tuy nhiên, lúc này Phó cục trưởng Lâm đã bình tĩnh trở lại. Anh ta nghĩ hẳn chuyện này không đơn giản như vậy. Liễu Phương sẽ không đến đây vì một người không quan trọng. Vừa rồi, chỉ bởi vì ông Hồ gọi điện thoại quá thiết tha, nên anh ta mới chạy đến đây. Hiện tại tỉnh táo lại, anh ta đã biết vì nguyên nhân gì. Tuy rằng anh ta và Liễu Phương không hợp nhau, nhưng sẽ không phạm sai lầm trong vấn đề quan trọng.

Reng reng

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đúng lúc Phó cục trưởng Lâm đang khó xử.

Liễu Phương đi qua nhận điện thoại.

- Chủ tịch thành phố Dư. Dạ, dạ, tôi biết. Người đã bắt được rồi. Được... Nhất định nhất định.

Để điện thoại xuống, Liễu Phương nhìn Phó cục trưởng Lâm cười lạnh một tiếng, nhưng lười nhìn Diệp Mặc, chỉ nói với người béo mập họ Lâm:

- Phó cục trưởng Lâm, vừa rồi Chủ tịch thành phố Dư gọi điện thoại qua, nói tính chất của sự việc này vô cùng nghiêm trọng. Nhất định phải xử lý nghiêm khắc, phạt nặng. Diệp Mặc và Đường Bắc Vi là người bị tình nghi phạm tội, lập tức bắt cả. Không biết Phó cục trưởng Lâm còn có ý kiến gì khác hay không?

Khi người béo mập họ Lâm nghe Liễu Phương nói người trong điện thoại là Chủ tịch thành phố Dư, đã biết là không xong rồi. Dường như mình đã rơi vào một cái bẫy, không khỏi âm thầm trách Hồ Dương. Ban đầu, anh ta tưởng rằng đây chỉ là vấn đề nhỏ. Không ngờ cuối cùng ngay cả Chủ tịch thành phố Dư đều liên lụy vào. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ.

Đang lúc người béo mập họ Lâm không biết nên nói cái gì, Diệp Mặc lại lại nói.

- Phó Cục trưởng Lâm, cảm ơn anh tới nói giúp cho tôi. Tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng có thể bỏ đi chữ phó này rồi.

Sắc mặt Liễu Phương tức giận xanh mét.

- Dẫn hai người này đi. Điều tra kỹ càng, nhất định phải điều tra ra kết quả.

Diệp Mặc không đợi Phó cục trưởng béo mập này nói chuyện, liền quay đầu nhìn Liễu Phương nói.

- Nếu không điều tra ra kết quả có phải liền dùng hình phạt nghiêm khắc để tra hỏi hay không? Tuy nhiên không cần phải làm thế. Hiện tại tôi tự mình thẩm vấn. Anh mở to mắt đứng đấy nhìn xem chuyện gì? Đi, Phó cục trưởng Lâm, chuẩn bị ghi âm.

- Tên điên này, tra khảo hắn trước...

Liễu Phương lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, muốn hai người cảnh sát phía sau trực tiếp động thủ.

Diệp Mặc nói xong lấy ra một quyển sổ màu xanh quơ quơ trước mặt Liễu Phương.

- Anh nói tôi có tư cách hay không?

- Tổng huấn luyện viên Phi Tuyết?

Chỉ đọc năm chữ này, phía sau còn có một dấu in nổi, Liễu Phương lại không thể nói gì thêm. Cái dấu in nổi này tuyệt đối là thật. Bản thân ông ta là Cục trưởng Cục cảnh sát, chút việc ấy vẫn có thể nhận ra được.

Phó cục trưởng Lâm vội vàng đưa đầu qua. Anh ta cũng biết dấu in nổi của Tổng cục đặc binh, trong mắt lập tức chợt hiện lên chút thần thái. Phản ứng của anh ta rất nhanh, lập tức tiến lên nói:

- Hóa ra là Huấn luyện viên Diệp tự mình qua. Ha hả, tôi tên là Lâm Tán. Được gặp anh thật là vinh hạnh, vinh hạnh.

Nói xong, anh ta đưa tay qua.

- Sao, anh là Diệp Mặc? Đúng, đúng là Diệp Mặc ở Yến Kinh...

Bỗng nhiên Lâm Tán nhớ tới Diệp Mặc là ai. Đang nói chuyện, lập tức tạm dừng. Không ngờ hắn lại là Diệp Mặc trong truyền thuyết.

Liễu Phương thấy Diệp Mặc có bằng chứng xác thực, trong lòng đầy kinh ngạc, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn mất đi vị thế của mình. Cho dù hắn là huấn luyện viên, có thể giết người, nhưng hắn không thể can thiệp vào việc phá án của cơ quan cảnh sát tỉnh ngoài. Huống gì Chủ tịch thành phố đã tự mình căn dặn về chuyện này.

Nhưng khi ông ta nghe thấy hai chữ Diệp Mặc này, đồng thời cũng liếc nhìn thấy hai chữ này trên giấy chứng nhận, đầu óc của ông ta chợt quay cuồng. Bản thân cũng không có cách nào ngăn chặn được sự sợ hãi ở trong lòng.

Danh tiếng của Diệp Mặc, có thể rất nhiều dân chúng không biết tới, nhưng ông ta là Cục trưởng cảnh sát Quận của một thành phố, sao có thể không biết Diệp Mặc là ai? Hắn là tồn tại khiến Tống Gia kiêng kỵ, hơn nữa đã ra tay tàn nhẫn diệt Âu Gia. Âu Gia tùy tùy tiện tiện lấy ra một người cũng là một Chủ tịch thành phố, đừng nói tới một Phó chủ tịch thành phố.

Mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng Liễu Phương. Đầu ông ta choáng váng từng đợt. Ông ta biết mình xong rồi. Thật sự xong đời. Diệp Mặc nói có thể giết Ngũ Chấn Phi một chút cũng không sai. Hắn nói đều là sự thật. Hắn quả thật có thể tùy tiện giết chết Ngũ Chấn Phi, hơn nữa không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Bình Luận (0)
Comment