Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 634

Nhưng câu trả lời của hai người phụ nữ này lại một lần nữa khiến những người có mặt ở đây phải há hốc mồm vì ngạc nhiên, vốn dĩ những câu hỏi như thế này đã là ngu ngốc lắm rồi, nếu như thừa nhận thì chẳng phải càng thêm ngu ngốc sao?

Nhưng cũng có thể là có người cố tình tỏ ra ngu ngốc, Thẩm Thiên Thiên vừa hỏi dứt lời, một người phụ nữ trong số đó lập tức nói:

-Vì có người đưa cho tôi năm mươi triệu won, anh ta đưa tiền cho chúng tôi đi mua một hộp "Mỹ Nhan Hoàn". Chỉ cần chúng tôi mang thuốc giả đến đây nói là do ở đây bán, thì anh ta không chỉ mua cho chúng tôi "Mỹ Nhan Hoàn" thật mà còn cho chúng tôi năm mươi triệu won nữa.

-Đúng thế, đúng là như vậy đấy.

Một người phụ nữ khác lập tức phụ họa theo.

Tuy nhiên hai người này vừa mới nói xong, thần thái đã khôi phục lại như bình thường, dường như không dám tin vào chuyện mình vừa mới thừa nhận, lập tức lấy tay che miệng.

-Các cô điên rồi, sao có thể thừa nhận chuyện như thế này được?

Người đàn ông đó cũng không nghĩ ngợi nhiều, lớn tiếng quát.

Đúng là thừa nhận rồi, những người xung quanh đều ngây người ra nhìn ba người này như những kẻ ngốc. Vừa lúc nãy còn nói rằng mình đã mua phải thuốc giả ở đây, chớp mắt một cái đã lại thừa nhận mình lừa người, không phải ngốc thì là gì?

Chỉ có Thẩm Thiên Thiên biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Diệp Mặc, nghĩ đến chuyện Diệp Mặc xuất quỷ nhập thần, nên cô cũng không lấy làm kỳ lạ. Diệp Mặc đến con báo cũng có thể biến ra được, thì chuyện này có nhằm nhò gì.

Hai anh cảnh sát cũng không còn cách nào khác, dẫn cửa hàng trưởng đi rồi, nên đành dẫn cả ba tên gây rối này đi theo luôn.

-Hừ, chúng ta không thể bỏ qua như vậy được.

Cửa hàng trưởng thấy sự việc đã được làm rõ ràng, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.

Diệp Mặc chau mày, hắn cảm thấy chuyện này có chút gì đó kỳ lạ. Làm gì có kẻ nào ngu ngốc như vậy chứ, dùng người khác chọc phá công ty dược Lạc Nguyệt, bọn chúng được lợi gì chứ?

Thẩm Thiên Thiên cũng cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không bình thường, cô liếc nhìn Diệp Mặc, nhỏ giọng nói:

-Diệp Mặc, không ngờ anh còn yêu nước như vậy, công ty dược Lạc Nguyệt này là của Trung Quốc đấy. Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu, giống như là muốn nhắm vào công ty này vậy.

Diệp Mặc không để ý đến tên cửa hàng trưởng, lại kéo Thẩm Thiên Thiên sang một căn phòng kính khác rồi nói:

-Tôi giúp chính bản thân mình thôi, tôi chính là người của công ty dược Lạc Nguyệt, cô xem đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

Nói rồi, Diệp Mặc lấy tấm danh thiếp ghi tên tổng giám sát công ty dược Lạc Nguyệt ra cho Thẩm Thiên Thiên xem.

Hắn còn một tấm danh thiếp ghi chức chủ tịch hội đồng quản trị nữa, nhưng hắn không lấy ra.

-Á, anh là người của công ty dược Lạc Nguyệt thật sao?

Thẩm Thiên Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng cô cũng lấy lại được bình tĩnh rất nhanh, Diệp Mặc có thể lấy ra được "Trú Nhan Đan" loại thuốc thần kỳ đó, thì là tổng giám sát của công ty dược Lạc Nguyệt cũng là chuyện bình thường thôi.

Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra sạc pin, sau đó quay ra nói với Thẩm Thiên Thiên:

-Nếu như cô không muốn ở lại Tân Thành, thì quay về Lạc Nguyệt đi, tôi có thể khẳng định với bản lĩnh của cô, thì chức danh trưởng bộ phận kinh doanh của công ty dược Lạc Nguyệt sẽ nằm chắc trong tay cô thôi.

Thẩm Thiên Thiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Một lúc lâu sau mới chỉ vào Diệp Mặc nói:

-Hóa ra anh là người có vai vế trong Lạc Nguyệt, chắc chắn là như vậy rồi, anh nói muốn đến tìm tôi, chắc chắn là có âm mưu, muốn tôi giúp anh làm việc, đúng không...

Diệp Mặc rất khâm phục đầu óc nhạy bén của Thẩm Thiên Thiên, những gì cô ta nói hoàn toàn chính xác, đó chính là mục đích mình tới đây tìm cô ta. Không khỏi cười khổ gật đầu nói:

-Đúng vậy, tôi thấy cô ở nhà họ Thẩm cũng chẳng vui vẻ gì, quả thực là muốn cô đến Lạc Nguyệt, đương nhiên, nếu như cô không đồng ý thì thôi.

Thẩm Thiên Thiên đột nhiên đứng dậy, chộp lấy tay Diệp Mặc đầy kích động, nói:

-Ai bảo tôi không muốn đi. Tôi muốn quá đi chứ lị. Mau giúp tôi, tôi nhất định phải đi, anh đúng là phúc tinh của tôi. Không chỉ cho tôi "Trú Nhan Đan" mà còn đưa tôi đến Lạc Nguyệt làm việc, tôi thực sự rất vui.

Thẩm Thiên Thiên quả nhiên rất vui mừng, cô đã muốn đi đến Lạc Nguyệt làm việc từ lâu, chỉ có điều là không có đường, cũng không có cơ hội mà thôi, bây giờ Diệp Mặc đưa cơ hội này đến trước mặt cô, làm sao cô có thể cự tuyệt được.

-Được rồi, cô đừng nóng vội...

Diệp Mặc khởi động điện thoại. Đang định gọi điện cho Hư Nguyệt Hỏa, nhưng hắn vừa mới mở điện thoại lên thì đã có cuộc gọi đến.

-Anh Hai, chuyện gì vậy?

Là điện thoại của Hứa Bình gọi đến, Hứa Bình rất ít khi gọi điện thoại đến, cho nên Diệp Mặc rất quan tâm đến cuộc gọi này.

Hứa Bình thấy đã gọi được, lập tức nói:

-Chú Ba, nếu như không tìm được chú lần này, là tôi đến thẳng Indonesia tuyên chiến rồi đó.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười

-Anh Hai, anh đừng nói lung tung, bây giờ không giống ngày trước nữa rồi, tuyên chiến không phải là chuyện có thể tùy tiện nói ra, mặc dù em cũng không thích bọn khỉ Indonesia này, nhưng thực lực của chúng ta không phải là muốn đánh ai cũng được, huống hồ, muốn đánh cũng phải cần có lí do.

Không đợi Hứa Bình nói hết câu, Hư Nguyệt Hoa đã giật lấy chiếc điện thoại.

-Chủ tịch, tôi là Nguyệt Hoa

Vì Diệp Mặc vừa mới giao vị trí thành chủ cho cô, nên cô vẫn gọi Diệp Mặc là chủ tịch.

-Chuyện gì vậy chị Nguyệt Hoa?

Diệp Mặc nghe thấy giọng Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc cũng cảm thấy chuyện này không nhỏ chút nào.

Hư Nguyệt Hoa vẫn khá bình tĩnh, chậm rãi nói:

-Hai ngày gần đây, những chi nhánh của chúng ta ở các nước khác đều đã xảy ra chuyện. Đã có hơn mười mấy chi nhánh ở các nước báo tin về, nói chúng ta bán thuốc giả, hơn nữa có mấy chi nhánh còn bị đập phá.

Ánh mắt Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, quả nhiên chuyện này không hề đơn giản. Chi nhánh ở các nước khác đều đồng loạt xảy ra vấn đề, rõ ràng là có kẻ giở trò. Không chỉ có các chi nhánh xảy ra chuyện, công ty dược Lạc Nguyệt cũng xảy ra chuyện thật rồi.

-Tình hình cụ thể như thế nào?

Diệp Mặc hỏi lại.

Hư Nguyệt Hoa nghe được giọng trầm trầm của Diệp Mặc, dường như cũng cảm thấy bình tĩnh hơn, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.

-Có chi nhánh ở ba nước bị đập phá, nhưng không có nhân viên nào bị thương. Nhưng chi nhánh ở Indonesia thì bị đập phá tan tành, hơn nữa còn có sáu nhân viên bị thiệt mạng. Hiện chúng ta đã cho đóng cửa những chi nhánh xảy ra sự cố, cũng tạm thời rút hết nhân viên về. Anh Hai muốn động thủ với phía Indonesia, mặc dù tôi cũng rất giận, nhưng tôi thấy tuyên chiến vì chuyện này thì không thỏa đáng cho lắm.

Diệp Mặc cười nhạt, hắn biết sẽ có một kẻ muốn ngăn chặn tốc độ phát triển của Lạc Nguyệt, nhưng thủ đoạn này quả thực là rất có hiệu quả nhưng là với các công ty khác thôi, với Lạc Nguyệt thì còn chưa đủ tầm đâu.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nói:

-Chị Nguyệt Hoa, đối với những chi nhánh ở các nước xảy ra vấn đề, chỉ cần báo cảnh sát đến xử lí là được rồi, công ty dược Lạc Nguyệt chúng ta không cần ra tay. Lập tức thu gom tất cả tài sản của chúng ta ở nước đó, đóng cửa tất cả những giao dịch buôn bán quân sự với họ. đồng thời xem xét những khu vực giao lưu kinh tế của Lạc Nguyệt, xem xem có tài sản của nước đó không, nếu như có, bất luận là gì cũng đều phải dừng lại. Cho đến khi bọn họ thừa nhận đó là sai lầm của bọn họ, bồi thường đẩy đủ cho chúng ta mới thôi.

-Được,

Hư Nguyệt Hoa không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý với yêu cầu của Diệp Mặc, Lạc Nguyệt không giống với các nơi khác, đồ của Lạc Nguyệt không lo không có chỗ bán, Lạc Nguyệt chuyển khỏi một nước, người chịu thiệt thòi chính là nước đó chứ không phải là Lạc Nguyệt.

Hơn nữa Diệp Mặc đã nói rất rõ ràng về chuyện hợp tác quân sự và hợp tác kinh tế với Hư Nguyệt Hoa, bây giờ, máy phá sóng và phi cơ do thám của Lạc Nguyệt còn chưa xuất xưởng, mà đã có để bảy mươi phần trăm các nước trên thế giới đã đặt hàng thành phẩm của Lạc Nguyệt rồi, Lạc Nguyệt sẽ không bán nữa, đặt tiền đặt cọc rồi thì sao chứ, mặc dù Lạc Nguyệt bây giờ chưa lớn bằng nước Mỹ, nhưng cũng đã trở thành một cường quốc quân sự rồi, ít nhất về mặt phòng thủ thì Lạc Nguyệt cũng vinh hạnh đứng đầu toàn thế giới.

Về phần Lạc Nguyệt là khu kinh tế mới nổi của thế giới đã nằm trong kế hoạch xây dựng của Lạc Nguyệt từ lâu, Lạc Nguyệt xây dựng khu vực thiết kế, sản xuất, tiêu thụ, trong khu vực này, bất kỳ quốc gia nào cũng đều có thể tham gia. Đương nhiên điều kiện là không được gây chuyện với Lạc Nguyệt, bây giờ một khi đụng vào công ty dược Lạc Nguyệt, thì Lạc Nguyệt hoàn toàn có thể đưa đối phương vào tình trạng ngừng sản xuất.

-Phải làm thế vào với Idonesia bây giờ?

Hư Nguyệt Hoa biết Diệp Mặc không dễ dàng mà bỏ qua cho nước này như vậy, mặc dù số dân chuyển đến Lạc Nguyệt bây giờ đã được khoảng ba trăm nghìn người, nhưng vẫn là một vùng đất ít dân, hơn nữa lực lượng của Lạc Nguyệt bây giờ cũng vẫn chưa đủ. Vì như vậy, nên Hư Nguyệt Hoa mới không muốn nói chuyện này với Hứa Bình, thông qua việc dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

-Về phần Indonesia...

Giọng điệu của Diệp Mặc trở nên vô cùng lạnh lùng.

-Rút hết những chinh nhánh của chúng ta ở đó về, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc của phía bên đó, yêu cầu Indonesia phải bồi thường bảy mươi tỷ.

Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc há hốc mồm, giá trị tiền của Lạc Nguyệt Thành và giá trị đồng Euro không kém nhau mấy, bảy mươi tỷ Lạc Nguyệt tệ, là bảy mươi tỷ Euro rồi, à khoảng chín mươi tỷ đô la Mỹ. Hư Nguyệt Hoa chắc chắn Indonesia sẽ không đồng ý bồi thường số tiền này.

-Khoản tiền lớn như vậy tôi e rằng bọn họ sẽ không chịu bồi thường.

Hư Nguyệt Hoa lo lắng nói.

Diệp Mặc cười nhạt

-Tôi đương nhiên biết bọn họ sẽ không chịu bồi thường, vì vậy Lạc Nguyệt bây giờ lập tức thông báo với toàn thể thế giới, nói rằng lúc xây dựng Lạc Nguyệt Thành, hải tặc Indonesia đã tấn công chúng ta, chúng ta có chứng cứ, bây giờ vẫn còn có một số kẻ bị chúng ta giam giữ, chúng ta sẽ cho những kẻ này lộ mặt trên truyền hình, Lạc Nguyệt chúng ta vì muốn giữ gìn nền hòa bình chung nên không muốn so đo tính toán với Indonesia, không ngờ bọn họ còn cố tình đến báo thù chúng ta.

-Bọn họ phá hoại tài sản của Lạc Nguyệt ở nước bọn họ, thậm chí công nhân của chúng ta cũng bị bọn họ giết. Mà chính phủ nước đó không những không trừng trị bọn tội phạm, mà còn hướng mũi giáo về phía Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt của chúng ta vẫn luôn muốn chọn giải pháp hòa bình, nên chỉ yêu cầu bồi thường như vậy thôi.

Hư Nguyệt Hoa đã dần hiểu ra được ý của Diệp Mặc, cô lập tức hỏi lại

-Về phần Liên Hợp Quốc thì phải làm thế nào?

- Đương nhiên là hoàn toàn dùng hình thức văn bản đem tổn thất của chúng ta nói cho bọn hắn biết trước, đồng thời chỉ rõ một dự án nghiên cứu giá trị 20 tỷ của chúng ta ở Indonesia bị phá hủy.

Diệp Mặc biết rằng thế giới này không phải Lạc Nguyệt lớn nhất, có một số chỗ là không có cách nào vòng qua được, bằng không đã có người muốn lợi dụng những cái này làm khó dễ Lạc Nguyệt rồi

-Đương nhiên, tất cả mọi chuyện chúng ta làm, đều phải được tuyên bố trên truyền hình toàn thế giới. Đồng thời Lạc Nguyệt cũng phải tiến hành đơn phương thông báo với toàn thế giới, nếu trong vòng một tuần phía Indonesia không có câu trả lời cho Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt sẽ không loại trừ khả năng giải quyết mâu thuẫn bằng chiến tranh.

Giọng điệu của Diệp Mặc rất lạnh lùng, hắn đã muốn giải quyết bọn người ác độc này từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội mà thôi.

Tuy rằng bây giờ cũng chưa phải là cơ hội tốt nhất, nhưng dám đè đầu cỡi cổ Lạc Nguyệt như vậy thì đương nhiên không được, Lạc Nguyệt dễ bị ức hiếp vậy sao?

-Cái gì?

Giọng Hư Nguyệt Hoa run rẩy, thiếu chút nữa thì làm rơi luôn cả điện thoại.

-Cái gì?

Thẩm Thiên Thiên cũng đã ngây người ra!!!
Bình Luận (0)
Comment