Đó là điện thoại do Hư Nguyệt Hoa gọi tới. Đối với Diệp Mặc, cô gọi điện thoại đến cũng rất đúng lúc. Hắn vừa định gọi điện thoại cho Hư Nguyệt Hoa. Cho nên đối với việc Hư Nguyệt Hoa gọi điện thoại tới, hắn rất cao hứng.
- Chị Nguyệt Hoa, tôi đang tính gọi điện cho chị, chị đã gọi tới trước.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị, dường như Philippines không có ý thỏa hiệp. Hơn nữa bọn họ còn gấp rút đặt mua chiến hạm với mấy quốc gia phương Tây. Tất cả hành động của bọn họ dường như muốn tuyên chiến với chúng ta.
Giọng điệu Hư Nguyệt Hoa tuy thoải mái, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nghe ra được áp lực của cô.
Nếu còn chưa nghe Hàn Tại Tân nói, Diệp Mặc sẽ không chút do dự lập tức khai chiến. Chỉ là một quốc gia quần đảo, cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt Lạc Nguyệt. Nhưng hiện tại Diệp Mặc lại cẩn thận hơn. Cho dù muốn khai chiến, hắn cũng phải bảo vệ tốt đám người Diệp Tinh.
- Chị xử lý chuyện này thế nào?
Diệp Mặc suy nghĩ một lát hỏi.
Hư Nguyệt Hoa nghe Diệp Mặc hỏi, lập tức nói:
- Bởi vì Dược phẩm Lạc Nguyệt, chúng ta bắt đầu tranh chấp với mười mấy quốc gia. Bọn họ đều đã đàm phán điều kiện bồi thường cho chúng ta. Đồng thời hai bên đều đã hiểu và bỏ qua cho nhau. Chỉ có thái độ của Indonesia và Philippines cương quyết, không hề có ý giải hòa với chúng ta. Hiện tại chúng ta đã thu hồi tất cả các hạng mục hợp tác với hai quốc này, đồng thời bắt đầu yêu cầu bồi thường.
- Tốt.
Diệp Mặc gật đầu. Chỉ là Philippines và Indonesia, Lạc Nguyệt không sợ. Lần này hắn trùng hợp phát hiện, hơn nữa thái độ Lạc Nguyệt lại cương quyết, cơ duyên xảo hợp không làm sứt mẻ tình cảm với nhiều quốc gia hơn nữa. Đây là một chuyện tốt. Trong chuyện này nếu không phải mình lấy được băng video kia ở đảo Tế Châu, Lạc Nguyệt không kịp đưa ra phản ứng, có thể sẽ làm sứt mẻ tình cảm với không chỉ hai quốc gia. Một khi càng nhiều quốc gia tiến vào tham dự, chiến tranh đối với Lạc Nguyệt sẽ không hề có lợi.
Rất nhiều quốc gia tuy rằng ngoài miệng nói hữu hảo với Lạc Nguyệt, nhưng một khi Lạc Nguyệt thật sự lâm vào hoàn cảnh khó khăn, phỏng đoán bọn họ sẽ là người trước tiên đến bỏ đá xuống giếng.
- Chị làm không tồi. Hiện tại Lạc Nguyệt bước vào tình trạng chuẩn bị chiến tranh. Đồng thời nói một chút với Diệp Tinh, chuyện cụ thể chờ khi tôi trở lại sẽ nói sau. Còn một điều nữa. Từ giờ trở đi, toàn bộ Lạc Nguyệt tăng cường cảnh giới. Người không có phận sự không được tùy ý ra vào. Đặc biệt vẫn là Diệp Tinh. Phải nói để anh ấy chú ý an toàn. Tôi nghi ngờ có người muốn lẻn vào Lạc Nguyệt chúng ta. Chuyện này đợi lát nữa chị phải nói cho Nhị ca một tiếng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Diệp Mặc dặn dò nói.
Hư Nguyệt Hoa nói:
- Kỳ thật sau khi Dược phẩm Lạc Nguyệt phát sinh sự kiện, Lạc Nguyệt cũng đã giới nghiêm. Điều này anh cứ yên tâm đi, tôi đã biết rõ rồi.
Đối với cách làm việc của Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc rất hài lòng. Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị cúp điện thoại, Hư Nguyệt Hoa lại lần nữa nói:
- Còn có một việc phải nói với anh một chút. Chính là Lương Tuấn và Lục Na. Gần đây bọn họ hình như có chút tâm tư. Bọn họ muốn về thăm ông bà một chuyến. Tôi nói chờ anh quay trở về rồi nói sau.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống. Hắn lập tức có một loại dự cảm không tốt. Lương Tuấn và Lục Na đều nhà khoa học của Lạc Nguyệt, lại còn là vợ chồng. Thậm chí nguyên tố mới nhất được tách ra làm vũ khí hạt nhân cho Lạc Nguyệt cũng là do hai người mang tới. Quan trọng nhất, hai người này trốn từ căn cứ Bắc Sa ở khu vực Châu Á tới. Tuy rằng căn cứ Châu Á không phải là căn cứ trung tâm của Bắc Sa Phòng bị không có nghiêm ngặt như ở căn cứ trung tâm, nhưng có thể trốn ra ngoài khẳng định không muốn bị cầm trở về. Nếu như vậy, lúc này bọn họ muốn rời khỏi Lạc Nguyệt là vì chuyện gì?
Bất kể thế nào, cũng phải chờ sau khi mình trở về hỏi rõ tình hình rồi nói sau, Diệp Mặc lập tức nói:
- Hiện tại, hai người bọn họ không thể rời khỏi Lạc Nguyệt. Nhất định phải chờ tôi trở về. Tôi nghi ngờ đây là âm mưu khác. Rất có thể hai người bọn họ bị người ta lừa.
- Được, tôi đã biết.
Hư Nguyệt Hoa cúp điện thoại, lập tức phải đi phân phó chuyện của Lương Tuấn và Lục Na.
Hàn Tại Tân nghe Diệp Mặc nói xong, xen vào một câu nói:
- Tôi biết hiện tại cậu bề bộn nhiều việc. Về chuyện Dược phẩm Lạc Nguyệt, nếu như có gì cần trợ giúp, tôi có thể báo lại với thủ trưởng. Tuy nhiên khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt cũng không cần chúng tôi trợ giúp. Nhưng trên mặt dư luận, Hoa Hạ vĩnh viễn đứng cùng một phía với Lạc Nguyệt. Trong chuyện này Indonesia không phải thứ tốt. Nếu không phải bởi vì các loại nguyên nhân, tôi đã chủ động yêu cầu tham dự vào trận đánh của Lạc Nguyệt đối với Indonesia.
Diệp Mặc nghe Hàn Tại Tân nói xong, trong lòng vẫn có chút cảm kích. Hắn biết Hàn Tại Tân nói vậy không có khả năng thực hiện, nhưng ông Hàn cũng không phải là chỉ nói những lời dối trá. Những lời ông ta nói chính là suy nghĩ trong lòng ông ta. Chỉ có điều với vị trí của ông ta, không có khả năng khiến hắn thật sự có thể xuất binh.
- Diệp Mặc, nếu có chuyện, trước hết chúng ta hãy quay trở về đi.
Lạc Ảnh có chút lo lắng. Cô biết Lạc Nguyệt là cơ sở của Diệp Mặc. Bằng hữu và người thân của hắn đều ở đó. Một khi nơi đó xảy ra vấn đề, khẳng định hắn sẽ bị đả kích không nhỏ.
Diệp Mặc gật đầu. Hiện tại gặp phải tình huống này hắn nhất định phải về trước xử lý sự tình thật tốt mới có thể giúp Hàn Tại Tân.
Hàn Tại Tân cũng hiểu suy nghĩ của Diệp Mặc. Ông ta chủ động nói:
- Cậu có thể về xử lý chuyện Lạc Nguyệt trước. Chuyện đảo Băng Khôi đã xảy ra mấy tháng, chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao.
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Mặc lại vang lên. Vẫn là Hư Nguyệt Hoa gọi tới. Giọng điệu Hư Nguyệt Hoa có chút vội vàng. Cô nói cho Diệp Mặc biết, buổi sáng Lương Tuấn và Lục Na đã rời khỏi Lạc Nguyệt, đi tới Sri Lanka.
- Lập tức phong tỏa toàn bộ Lạc Nguyệt. Khống chế tất cả đường hàng không.
Diệp Mặc biết Lương Tuấn và Lục Na rời khỏi, nghĩa là chuyện của Diệp Tinh đã bị bại lộ. Thậm chí hai người còn có thể tiết lộ một vài thiết bị quân sự của Lạc Nguyệt. Vì đề phòng những chuyện tương tự phát sinh, Diệp Mặc không chút do dự yêu cầu Hư Nguyệt Hoa phong tỏa Lạc Nguyệt Thành.
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại này, Diệp Mặc đứng lên nói với Hàn Tại Tân:
- Lão Hàn, về phần chuyện đảo Băng Khôi, tôi khẳng định sẽ nhớ ở trong lòng. Chờ sau khi tôi làm xong chuyện ở Lạc Nguyệt, tôi sẽ lập tức đi đảo Băng Khôi xem thử. Lý Hồ và Trương Đào đều là bằng hữu của tôi. Bất kể thế nào tôi cũng không bỏ mặc.
Hàn Tại Tân biết, hiện tại chuyện Diệp Mặc quá nhiều. Hắn có thể hứa hẹn đi tới đảo Băng Khôi đã là ân tình rất lớn. Hiện tại bảo hắn để chuyện Lạc Nguyệt sang một bên, đi làm chuyện khác, nhất định là không thực tế.
...
Diệp Mặc dẫn theo Lạc Ảnh rời khỏi Hàn gia. Hiện tại, ngay cả chuyện khoáng thạch Diệp Mặc không có tâm tình đi tìm nữa. Hắn muốn trở lại Lạc Nguyệt, giải quyết những chuyện của Lạc Nguyệt trước.
Lạc Ảnh bỗng nhiên nghĩ đến, hẳn là mình nên cố gắng tu luyện, bằng không cô căn bản không giúp được Diệp Mặc việc gì. Nếu Diệp Mặc lựa chọn thành lập thành trì của mình, thành lập thế lực của mình. Như vậy cô muốn đi trợ giúp hắn, ủng hộ hắn, mà không phải trở thành gánh nặng của hắn.
Dường như cảm giác được suy nghĩ trong lòng Lạc Ảnh, Diệp Mặc nắm tay Lạc Ảnh thật chặt, nói:
- Tố Tố, em không cần lo lắng. Anh khẳng định sẽ xử lý tốt chuyện này. Kỳ thật, kỳ thật anh còn có một việc vẫn không dám nói với em...
Cuối cùng Diệp Mặc đã tìm được một cơ hội. Hắn muốn nói ra chuyện Ninh Khinh Tuyết.
Lạc Ảnh nhìn bộ dạng Diệp Mặc có chút xấu hổ, bỗng nhiên đưa tay bịt miệng Diệp Mặc.
- Hiện tại không cần phải nói nữa. Sau khi trở về để em tới gặp cô ấy...
Tuy rằng bàn tay mang trên miệng mang đến một mùi thơm ngát, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Hắn không thể tưởng tượng được chuyện mình tưởng rằng Lạc Ảnh không biết, không ngờ cô đã biết trước rồi. Nhất định là Bắc Vi đã nói. Con bé này.
- Diệp Mặc...
Một tiếng quát to lập tức khiến Diệp Mặc và Lạc Ảnh đang còn anh anh em em liền giật mình.
Vừa rồi Diệp Mặc vẫn nghĩ nên làm thế nào nói rõ với Lạc Ảnh về chuyện Ninh Khinh Tuyết. Có người tới trước mặt hắn, không ngờ hắn lại không chú ý.
Tuy nhiên hắn nhanh chóng nhận ra người đến là ai. Không ngờ lại là Vương Dĩnh. Thật đúng là khắp nơi đều có thể thấy cô ấy. Chỉ có điều bên cạnh Vương Dĩnh còn có hai người nữa. Trong đó có một người mà Diệp Mặc cũng biết. Người đó đã học cùng hắn ở đại học Ninh Hải. Đó chính là em họ của Tô Tĩnh Văn, Tô Mi. Nhưng Diệp Mặc lại không hề có chút thiện cảm nào đối với cô ta. Chỉ có điều đó là chuyện đã qua. Diệp Mặc cũng chưa hề biểu hiện ra mặt.
- Vương Dĩnh, vì sao đi dâu đều có thể nhìn thấy cô vậy. Chẳng lẽ cô không cần đi làm sao?
Theo Diệp Mặc thấy, Vương Dĩnh là một cô gái trầm tĩnh. Tính cách của cô ấy cũng có chút đỉnh đạc, cho nên tùy tiện nói đùa vài câu cũng không có vấn đề gì.
- Này, cô ấy là bạn gái của anh sao?
Vương Dĩnh nhìn thấy Lạc Ảnh, trong lòng âm thầm giật mình. Diệp Mặc tìm được ở đâu một cô gái xinh đẹp như vậy làm bạn gái nhỉ.
Ngay cả Vương Dĩnh vẫn luôn tùy tiện, nhưng vừa nhìn thấy Lạc Ảnh, cũng không còn muốn đùa gì nữa. Chỉ bởi vì cô nhìn thấy động tác vừa rồi của Lạc Ảnh và Diệp Mặc có vẻ vô cùng thân thiết, cho nên mới hỏi như vậy.
Diệp Mặc gật đầu.
- Đúng vậy, cô ấy tên là Lạc Ảnh. Lạc Ảnh, đây là bạn thời đại học của anh Vương Dĩnh. Cô ấy từng trợ giúp anh rất nhiều lần.
- Lạc Ảnh chào cô.
Vương Dĩnh đối với việc có thể nói chuyện với Lạc Ảnh một cô gái giống như tiên nữ này, trong lòng thậm chí có chút khẩn trương.
- Chào cô.
Lạc Ảnh nghe nói Vương Dĩnh đã từng giúp đỡ Diệp Mặc, thái độ của cô với Vương Dĩnh lại khác hẳn.
- Đúng rồi. Đây là Tô Mi và bạn học của anh. Chắc chắn là anh không quên phải không?
Vương Dĩnh nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chỉ vào hai người phía sau cô.
Diệp Mặc mỉm cười.
- Đương nhiên biết. Đã lâu không gặp.
- Diệp Mặc chào anh. Bạn gái của anh thật xinh đẹp.
Trong lòng Tô Mi bỗng nhiên tăng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ. Lúc trước, mình hoàn toàn khinh thường Diệp Mặc. Không ngờ hắn lại có bạn gái xinh đẹp như vậy. Phỏng đoán Lạc Ảnh còn xinh đẹp hơn cả Ninh Khinh Tuyết. Hắn thật đúng là rất may mắn. Xem bộ dạng bọn họ, cô gái tên Lạc Ảnh này còn rất quan tâm đến Diệp Mặc.
Vương Dĩnh thấy không khí dường như có chút xấu hổ, cô vội vàng nói:
- Đúng rồi, hôm nay anh Vương Tự đẹp trai mạnh mẽ nam tính đã trở lại. Sau này anh ấy muốn phát triển ở Yến Kinh. Cho nên hôm nay Vương Tự mời khách. Đợi lát nữa anh cũng cùng đi nhé. Ở ngay Khai Nguyên Hội Sở phía trước thôi. Hôm nay phần lớn các nhân vật nổi tiếng ở Yến Kinh đều có mặt. Diệp Mặc, nếu về sau anh muốn phát triển ở đây, đêm nay nhất định phải đi.
Diệp Mặc cười nói:
- Tôi không đi được. Tôi và Lạc Ảnh còn có việc khác. Các cô chơi vui vẻ nhé.
Hắn từng nghe qua về Vương Tự, hơn nữa cũng biết là ai. Diệp Mặc vẫn có cảm thấy có thiện cảm đối với Vương Tự. Thật ra anh ta là một người rất tốt. Nếu bình thường, hắn có thể đi qua xem thử. Nhưng hiện tại lại không được.
- Vậy thì thật đáng tiếc. Nếu không đêm nay chị Lạc Ảnh nhất định sẽ là người phụ nữ nổi bật nhất. Nếu vậy tôi đi theo sau cũng được hưởng lây. Ha ha.....
Vương Dĩnh nói chuyện hoàn toàn không e dè, không hề có chút cảm giác hạ thấp chính mình.
Bỗng nhiên Lạc Ảnh cúi đầu ghé sát vào bên tai Diệp Mặc nhỏ giọng nói:
- Diệp Mặc, vừa nãy em nhìn thấy một người vừa tiến vào hội sở. Đó chính là người đã hóa trang thành anh ở trên máy bay. Tuy rằng gã đã bỏ mặt nạ ra, nhưng em khẳng định chính là gã.
Trong lòng Diệp Mặc hơi chấn động. Nếu gặp người này, cho dù hắn bận đến mấy, cũng sẽ không để ý tới chút thời gian này. Nghe Lạc Ảnh nói xong, hắn lập tức nhìn Vương Dĩnh nói:
- Được rồi, tôi không có thiệp mời, cô có thể dẫn chúng tôi vào được không?