Địa đạo này rất dễ tìm, nhưng Diệp Mặc tìm chốt mở địa đạo, lại phải tìm mất khoảng nửa giờ. Nửa giờ sau, Diệp Mặc kéo cái chốt phòng cháy xuống.
Ầm.
Một tiếng động truyền đến. Một địa đạo sâu tối đen xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời còn mang theo mùi biển đập vào mặt.
Thảo nào vừa nãy, khi mới bước vào phòng lưu trữ, hắn ngửi thấy mùi biển. Sau đó mùi vị này lại dần dần biến mất. Khi địa đạo này mở ra, mùi biển liền xông lên đây. Một khi đóng cửa lại, mùi biển này sẽ không còn nữa.
Với thần thức của Diệp Mặc, hắn cũng không có cách nào thấy được đầu bên kia. Nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng gì. Sau khi hắn tiến vào địa đạo, lập tức nhanh chóng đi về phía trước. Đồng thời thần thức của hắn quan sát hai bên địa đạo.
Rất nhanh Diệp Mặc đã biết địa đạo này tuyệt đối không phải mới được đào ra trong một khoảng thời gian ngắn. Ít nhất địa đạo này phải được đào trong mấy tháng. Từ mấy tháng trước, ai đã đào địa đạo này? Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ những người này biết Lạc Nguyệt muốn thành lập quân doanh ở đây, nên cố ý đào trước một địa đạo sao? Điều này tuyệt đối không có khả năng.
Độ dốc của địa đạo càng ngày càng nghiêng, cuối cùng thậm chí còn có vệt nước chảy ra. Đó không phải là nước ngọt, mà là nước biển. Khi đi đến chỗ này, Diệp Mặc đã biết địa đạo này thông với biển.
Diệp Mặc đứng tại chỗ có chút nước rỉ ra, lại phát hiện địa đạo dưới chân dường như có chút khác lạ. Cửa vào này rất kỳ quái. Hắn vừa mới nghĩ đến đây, từ cửa vào có hai gã đàn ông đi ra. Bọn họ đều là người da đen. Chính xác mà nói, hai người này không phải đi lên, mà là bò lên.
Diệp Mặc lập tức tránh sang một bên. Sau khi hai người này ra khỏi cổng vào, rất nhanh liền chạy dọc theo đường Diệp Mặc vừa đi tới, dường như bỏ lại cái gì vậy.
Lúc này, Diệp Mặc mới phát hiện không ngờ lối vào này vẫn nghiêng xuống phía dưới. Chỉ có điều sau mấy trăm mét lại có một lối đi mở rộng. Cuối cùng thần thức của Diệp Mặc lại thấy một chiếc tàu ngầm hạt nhân. Tuy nhiên lúc này cửa chiếc tàu ngầm hạt nhân đang đóng.
Không ngờ có một chiếc tàu ngầm hạt nhân ở phía dưới đảo Bali, hơn nữa còn lừa được Radar của Lạc Nguyệt. Trong lòng Diệp Mặc lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo. Tuy rằng không thể nói Radar của Lạc Nguyệt là tiên tiến nhất trên toàn thế giới, nhưng một chiếc tàu ngầm hạt nhân đã lừa được Rađa Lạc Nguyệt, điều này thật sự là thái quá. Nếu đối phương bỗng nhiên đánh lén thì sẽ như thế nào? Có phải tàu ngầm hạt nhân này là của Mỹ hay không?
Diệp Mặc bắt đầu nghi ngờ, nếu nước Mỹ tránh né được loại Rađa có kỹ thuật quét tốt như vậy, sao lần trước khi công kích Lạc Nguyệt có thể toàn quân bị diệt?
Chuyện như vậy nhất định phải nói cho Diệp Tinh biết trước. Chỉ có Diệp Tinh mới có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG
Lối đi này rất rõ ràng là một lối đi do con người làm ra, và cũng giống với địa đạo này, mục đích chỉ là vì dẫn người ở đây vào tàu ngầm hạt nhân. Sau khi đám người này tiến vào tàu ngầm hạt nhân, lối đi này có thể tự động co lại. Thiết kế tinh vi. Người có thể đưa ra ý tưởng về lối đi này không thua kém so với Diệp Tinh.
Nếu tàu ngầm hạt nhân ở trong này, vậy năm du khách bị bắt cóc khẳng định cũng ở trong này. Ý tưởng đầu tiên của Diệp Mặc chính là đi tới tàu ngầm hạt nhân phía trước để cứu người. Dù sao hiện tại Lạc Nguyệt đang gặp nguy hiểm. Nếu không cứu người ra, như vậy rất có thể sẽ lại bùng nổ chiến tranh. Nước Mỹ không có khả năng buông tha những cơ hội này.
Nhưng Diệp Mặc lại ngừng bước. Hai gã người da đen không đi đến phòng lưu trữ phía trên mặt đất, mà dừng lại ở giữa đường.
Một gã da đen trong đó ấn một nút trên cái thiết bị điều khiển trong tay. Trên vách đá trong địa đạo vốn không hề có gì khác lạ lại xuất hiện một lối đi khác. Cách lối đi không xa là một căn phòng.
Trong lòng Diệp Mặc mắng to. Những người này thật sự quá cẩn thận. Nếu không phải hắn đúng lúc có thuật ẩn thân, căn bản không có khả năng phát hiện mấy thứ này. Cho dù phát hiện, hắn chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn để phá hỏng, mà không có điều khiển từ xa.
Trong gian phòng kia ngoại trừ hai người da đen vừa mới tiến vào, bên trong còn có năm người nữa, gồm ba nữ hai nam. Trong lòng Diệp Mặc đã hiểu được. Năm người này hẳn là năm du khách mà Hư Nguyệt Hoa đã nói.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đã không tiếp tục ý tưởng xuống tàu ngầm nữa. Cứu người trước rồi nói sau. Nhưng tàu ngầm này lại rất quan trọng. Hắn rất có thể thông qua tàu ngầm này tìm được đáp án mình cần. Cho nên Diệp Mặc không có ý định kinh động bất cứ kẻ nào trên tàu ngầm hạt nhân này. Hắn còn muốn lợi dụng tàu ngầm này.
Sau khi làm mấy dấu hiệu thần thức trên lối đi mở rộng của tàu ngầm, Diệp Mặc nhanh chóng đi theo hai gã da đen tiến vào phòng giam giữ năm người du khách.
Sau khi Diệp Mặc tiến vào, hai gã da đen kia nói vài câu với năm người. Sau đó ba người trong đó bắt đầu nói gì đó khuyên bảo với hai mẹ con còn lại. Một lát sau, không ngờ năm người bắt đầu cãi vã, dường như ý kiến không hợp
Diệp Mặc cảm giác chuyện này rất không tầm thường. Hắn lấy cameras ra bắt đầu quay phim. Lại một lúc lâu sau, hai gã da đen đi ra ngoài trước, nhưng lại không đóng cửa. Năm người bên trong cãi vã càng lúc càng gay gắt. Cuối cùng một người đàn ông trong đó tiến đến trước mặt hai mẹ con, tát người phụ nữ lớn tuổi một cái.
Sau khi người này đánh xong lập tức nói vài câu với một nam một nữ khác, không ngờ sau đó ba người này liền rời khỏi phòng này. Cuối cùng bọn họ còn đóng cửa phòng lại. Sau đó chỗ này chỉ còn lại hai mẹ con người Anh. Kỳ thật nói hai người này là mẹ con, còn không bằng nói là chị em.
Bởi vì bề ngoài thoạt nhìn hai người này không kém nhau là mấy. Hai người đều tóc vàng. Có thể bởi vì luôn luôn đi lại bên trong địa đạo, cho nên quần áo trên người hai người rất nhàu nát, hơn nữa phía trên cũng loang lổ vết bụi bẩn. Thoạt nhìn hai người này đã chịu chút đau khổ.
Diệp Mặc lắc đầu. Hắn hạ quyết tâm về sau nếu có thời gian, quyết định phải học thêm ngoại ngữ này. Dù sao đi nữa học tập ngoại ngữ đối với hắn mà nói cũng là chuyện rất đơn giản. Không cần phải mỗi lần nghe đều không hiểu người khác nói gì.
Sau khi nhìn thấy năm người rời đi, trực tiếp đi theo lối đi mở rộng lên tàu ngầm, Diệp Mặc mới thu hồi thần thức, sau đó mở cửa đi vào. Hắn không ngăn cản năm người này rời khỏi. Hiện tại hắn không muốn động tới bọn họ.
Qua cách nói chuyện của năm người này, Diệp Mặc có thể thấy được, ba người ở cùng với hai mẹ con trong gian phòng đó dường như là cùng một phe với hai gã da đen kia. Hoặc là bọn họ bị hai gã da đen khuyên bảo đồng ý điều gì đó.
Hơn nữa, cho dù bọn họ không phải cùng một phe, Diệp Mặc cũng không nhất định phải đưa toàn bộ đi. Đối với Diệp Mặc mà nói, chỉ cần cứu được hai mẹ con này đi là được rồi. Bởi vì cứu được hai mẹ con, chuyện này khẳng định có thể giải quyết hòa bình. Chỉ cần Lạc Nguyệt vượt qua mối nguy trước mặt, hắn có thể chuyên tâm đối phó với chiếc tàu ngầm hạt nhân kia.
Hai mẹ con thấy Diệp Mặc đi vào lập tức nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Các cô không biết vì sao sau những người này đi rồi, lại lập tức còn có người khác tiến vào.
Diệp Mặc thấy hai người có chút nghi hoặc, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Tôi tới cứu các người. Các người không hiểu lời của tôi cũng không sao, nhưng tôi có thể mang các người cùng đi.
- Anh là người Hoa?
Cô gái trẻ tuổi kia bỗng nhiên dùng tiếng Trung hỏi một câu. Tuy rằng cô ta nói tiếng Trung không chuẩn, nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu ý được.
Diệp Mặc mừng rỡ, lập tức nói:
- Tôi từ Lạc Nguyệt tới. Bởi vì có hai mẹ con người Anh bị người ta bắt cóc. Người khác đều tưởng rằng đó là do Lạc Nguyệt chúng tôi làm. Cho nên tôi muốn cứu các cô ra. Tôi muốn biết, hai mẹ con đó có phải chính là các cô không?
- Đúng vậy, đúng vậy. Tôi tên là Annie. Còn đây là mẹ tôi L'Oreal. Chúng tôi là bị người ta lừa tới đây. Tôi cũng biết những người đó...
Lúc đầu, khi Annie giới thiệu tên còn rất lưu loát. Nhưng khi nói đến đoạn sau lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Diệp Mặc biết nơi này không phải chỗ nói chuyện. Chỉ cần biết rằng đúng là hai người kia là được rồi. Hắn gật đầu nói:
- Vậy hai người nhanh đi theo tôi. Chờ ra khỏi chỗ này, hai người hãy nói lại tình hình cho tôi biết.
Diệp Mặc muốn đưa hai mẹ con này đi, sau đó theo dõi tàu ngầm hạt nhân kia. Về phần chuyện hai mẹ con này muốn nói, hoàn toàn có thể giao cho Hư Nguyệt Hoa.
Tuy rằng Diệp Mặc nán lại ở bên trong này không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng khi Diệp Mặc vừa dẫn theo hai người đi ra, còn chưa đi được bao xa, trong lối đi lại xuất hiện hai người. Sau khi thần thức của Diệp Mặc chú ý thấy có người đi tới, hắn cũng bất chấp Annie và L'Oreal có đồng ý hay không, đưa tay kẹp mỗi bên một người, nhanh chóng tiến thẳng về hướng phòng lưu trữ.
Annie theo bản năng liền muốn thét chói tai, nhưng lại không có cách nào phát ra tiếng. Đang lúc cô sợ hãi, Diệp Mặc lại nói:
- Hai người không cần lo lắng. Bởi vì hai người đi quá chậm, cho nên tôi muốn đưa các cô đi nhanh một chút thôi.
Lúc này Annie đã hiểu được, cô có chút ngượng ngùng nói:
- Rất xin lỗi, anh tên gọi là gì?
Lúc này Diệp Mặc làm sao có tâm tình nói chuyện phiếm với cô ta. Tâm tư của hắn không đặt ở hai phụ nữ này. Tâm tư của hắn đang đặt ở chiếc tàu ngầm kia. Để tiếp tục theo dõi chiếc tàu ngầm kia, hắn nhất định phải đưa hai mẹ con này đi trước. Để không bị người trên tàu ngầm nghi ngờ, đợi lát nữa hắn còn phải khiến tình hình hai người chạy trốn tới phòng lưu trữ có vẻ thật một chút.
Với tốc độ của Diệp Mặc, đến phòng lưu trữ không tốn bao nhiêu thời gian.
Khi Diệp Mặc để hai người xuống, L'Oreal bỗng nhiên nhéo nhéo cánh tay Diệp Mặc, sau đó nói một câu gì đó, lại ôm mặt Diệp Mặc hôn một cái.
Annie thấy động tác của mẹ, bỗng nhiên cười khúc khích, cũng ôm Diệp Mặc hôn một cái, sau đó nói:
- Anh thật là cường tráng. Mẹ tôi nói anh còn chưa nói cho chúng tôi biết tên của anh.
- Tôi tên là Diệp Mặc.
Diệp Mặc nói xong, vội vàng kéo hai người đi lên phía trên. Diệp Mặc từng gặp rất nhiều người có ngực đầy đặn như L'Oreal, nhưng chính vì như vậy, khi cô ôm Diệp Mặc, Diệp Mặc lại không có cảm giác gì. Một là vì hắn căn bản không thích phụ nữ người nước ngoài. Thứ hai là trong lòng hắn chỉ có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.
Tuy nhiên Diệp Mặc không phải là đồ ngốc. Vừa rồi khi L'Oreal ôm lấy hắn, có một chút động tác cọ sát khiêu khích, khiến Diệp Mặc biết dường như người phụ nữ này còn có mục đích khác.
Thấy L'Oreal lại muốn nói gì, Diệp Mặc vội vàng nói:
- Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này. Người phía sau đã đuổi tới.
Thật ra Diệp Mặc nói những lời này không phải nói sai. Hai người phát hiện Annie và mẹ cô ta chạy trốn, khẳng định sẽ đuổi theo.
Bởi vì liên quan đến L'Oreal, Diệp Mặc không tiếp tục mang hai người đi nữa, cho nên động tác của ba người cũng trở nên chậm hơn.
Khi Diệp Mặc đẩy tấm sắt lên, bên trong phòng lưu trữ lại phát ra một tiếng động trầm đục. Diệp Mặc lập tức hiểu được có người nào đó đuổi theo. Nhưng hắn không ngờ được tốc độ của bọn họ nhanh như vậy.