Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 702

- Mày có biết tại sao tao không có giết mày không?

Diệp Mặc nhìn Liêu Sơn bỗng nhiên thản nhiên cười nói một câu.

- Tôi... Ặc ặc... Tôi...

Liêu Sơn muốn nói một câu đầy đủ, nhưng y chỉ có nghiến răng mà thôi.

Người trước mắt cũng không làm chuyện gì long trời lở đất, cũng không làm ra chuyện máu chảy đầm đìa gì, nhưng Liêu Sơn lại cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ bên trong. Liêu Sơn xuất thân từ Liêu gia, chính y cũng là một người luyện võ hoàng cấp, y không phải chưa gặp qua sự đời, cho dù là quyết đấu với cao thủ Địa cấp, y cũng đã gặp qua không chỉ một lần. Nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua người có thủ đoạn biến thái như Diệp Mặc vậy, phất tay một cái liền biến một người thành tro bụi rồi, đây là cái kiểu gì vậy?

Có thể có một người lợi hại như vậy, lại bị người ta đánh đập trọng thương, là ai còn lợi hại hơn hắn. Đây quả thực đã làm đảo điên tất cả nhận thức trước kia của y.

Nhưng sự tình càng khiến y kinh ngạc thì đang nằm ở phía sau, người thanh niên trẻ tuổi lợi hại này, trong tay không ngờ đột ngột thêm một chiếc ghế dựa, sau đó bất ngờ ngồi xuống.

- Tiền bối, anh hỏi đi, có vấn đề gì, anh cứ hỏi...

Liêu Sơn thấy Diệp Mặc ngồi xuống, cuối cùng cũng biết vì sao Diệp Mặc không giết y, mà là muốn hỏi y mấy vấn đề.

Tuy rằng y không dám khẳng định mình trả lời vấn đề xong có thể được thả hay không, nhưng y biết nếu không trả lời vấn đề, với sự lợi hại và quyết đoán của người trước mắt này, y lập tức sẽ biến thành tro bụi. Thiếu gia lần này đã đá trúng một tấm thép rồi, y thật không ngờ trên đường về thị trấn Từ Tây lại gặp một người lợi hại như vậy.

Nếu sớm biết rằng Diệp Mặc lợi hại như vậy, cho dù là cắt đứt tứ chi của y, y cũng không muốn đi đối nghịch với Diệp Mặc. Chẳng sợ phản Liêu gia, y cũng không muốn đến thôn Hoàng Bình.

- Mày nói một chút về các môn phái chủ yếu ở Thần Châu, còn có chức quan nào còn lớn hơn so với thành chủ nữa? Mặt khác Thái Ất Môn ở chỗ nào, làm sao tới đó được?

Diệp Mặc một hơi hỏi mấy vấn đề.

Liêu Sơn vốn đã không ngừn hoảng sợ, sau khi nghe xong Diệp Mặc nói, lập tức run run nói:

- Anh, anh, anh...

Sau khi liên tiếp nói ba chữ anh. Y mới nói ra được một câu đầy đủ:

- Anh chính là người mà ẩn môn đang phát lệnh truy nã...

Ẩn môn phát lệnh truy nã? Diệp Mặc lập tức liền kịp phản ứng, quả nhiên là đạo cô Giai Uấn truy nã mình. Cái đạo cô Giai Uấn kia tiến vào tiểu thế giới trước mình, cho nên cô ta đã bị thương tổn một chút. Mình đã lấy tờ giấy vàng của bà ta, hơn nữa trên người mình còn có hai tờ giấy vàng, thêm vào cái của bà ta nữa chẳng khác nào đã góp đủ. Ba tờ giấy vàng ở trên người mình, đạo cô Giai Uấn không truy nã hắn mới là chuyện lạ.

Dường như biết Diệp Mặc không rõ lắm, Liêu Sơn lại rất biết điều trả lời:

- Ẩn môn phát lệnh chia làm ba cấp. Cao nhất là lệnh của ẩn môn bậc một, loại lệnh bài này được phát ra. Bất kể anh trốn ở chỗ nào, đều sẽ có người tìm ra anh. Có thể xuất ra lệnh của ẩn môn bậc một đều là người trong tam đại tông môn, cho nên người mà ẩn môn bậc một ra lệnh truy nã gần như là chắc chắn bị bắt...

Nói tới đây Liêu Sơn dường như biết nói ra loại lời này, đối phương khẳng định sẽ mất hứng, cho nên y nói chỉ là một nửa, liền dừng lại.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng

- Trả lời mấy vấn đề của tôi trước.

- Vâng, vâng…

Liêu Sơn nào dám tranh luận.

...

Nửa giờ sau, Diệp Mặc cuối cùng đã hiểu sao lại thế này, Người thống trị Thần Châu nói trắng ra chính là ẩn môn. Những môn phái cổ võ đó đều tự khống chế nhiều thành thị, những thành thị này cung cấp cho ẩn môn tài nguyên tu luyện và máu mới. Môn phái càng lớn, thì khống chế thành thị càng nhiều. Thị trấn nhỏ và thành trì cần phải nộp nguồn tài nguyên nhất định cho những thành trì lớn, mới có thể tiếp tục sinh tồn được.

Sau khi một môn phái lớn mạnh đến trình độ nhất định, có thể thôn tính tiêu diệt địa bàn và thành trì của một môn phái khác, chỉ cần thực lực lớn hơn so với đối phương, đối phương sẽ không có bất kỳ phương pháp xử lý nào. Nói khó nghe một chút, chính là dùng tay đấm để nói chuyện.

Đương nhiên rất nhiều thế lực và môn phái nhỏ. Nếu không phải khống chế những địa phương tương đối nhỏ, thì cũng phụ thuộc vào một môn phái lớn, giống Thượng Thanh Sơn chính là phụ thuộc vào một trong tam đại nội ẩn môn là phái Côn Càn.

Mà Hàng Thủy cũng là một thành thị công chúng, nơi này không thuộc về một môn phái thế lực nào, các thế lực lớn đều có phòng làm việc và thương trường kinh doanh ở đây. Cho nên Hàng Thủy chẳng những là nơi tổ chức sự vụ công cộng, cũng là nơi nhân khẩu dầy đặc nhất. Nơi này cũng là tấc đất tấc vàng, đất nơi này đắt hơn nhiều so với những thành thị khác.

Nội ẩn môn không phải muốn vào liền vào được, mỗi khi Nội ẩn môn ở Hàng Thủy tuyển nhận đệ tử. Người ở phía ngoài mới có cơ hội tiến vào Nội ẩn môn. Một khi anh trở thành đệ tử của nội ẩn môn, anh có thể cùng đi lại với người môn phái ở Hàng Thủy. Đơn độc một mình muốn tìm được Nội ẩn môn là điều không thể nào.

Đương nhiên nếu có được danh ngạch bài đệ tử một môn phái nào đó, như vậy cũng không cần thông qua khảo nghiệm tuyển nhận đệ tử ẩn môn. Trực tiếp ở tại thời điểm ẩn môn đó tuyển nhận đệ tử, dựa vào danh ngạch bài mà tiến vào ẩn môn. Nơi phát ra danh ngạch bài chủ yếu là một thế lực hoặc là một người nào đó. Vì môn phái tạo ra những cống hiến lớn, rất có thể được thưởng phái danh ngạch bài. Truyện được copy tại TruyenGG

Nghe đến đó Diệp Mặc đã hiểu, sức bí ẩn của Nội ẩn môn thậm chí còn cao hơn nhiều so với ngoại ẩn môn ở bên ngoài.

Nhưng Diệp Mặc lại không cần quan tâm, ngoại ẩn môn bí ẩn như vậy, hắn vẫn có thể tìm được, hơn nữa còn tiêu diệt Hồ Lô cốc.

Từ trong miệng Liêu Sơn, Diệp Mặc cũng biết Liêu gia tại sao phải đem danh ngạch bài cấp cho Vu Vũ Yến rồi. Bởi vì Liêu gia là một phái danh ngạch bài của đệ tử ngoại môni, hơn nữa mặc dù có danh ngạch bài, nhưng muốn đi vào ẩn môn lại phải đạt được tư chất nhất định. Tư chất mặc dù không nghiêm khắc như tuyển nhận đệ tử ẩn môn, nhưng nhất định phải có.

Mà tư chất đệ tử Liêu gia đều kém đến nỗi không thể kém hơn, vừa lúc Liêu Uy nhìn trúng Vu Vũ Yến, tư chất Vu Vũ Yến tuy rằng không đủ tham gia tuyển nhận đệ tử, nhưng có danh ngạch bài có thể tiến vào môn phái. Cho nên Liêu gia và Vu gia kết hợp với nhau, đem danh ngạch bài cho cho Vu Vũ Yến, đem Vu Vũ Yến gả cho Liêu Uy. Nói như vậy Liêu gia cũng không thiệt thòi, bởi vì Vu Vũ Yến gả cho Liêu Uy, dù nói thế nào cũng là người Liêu gia. Cô một khi tiến vào ẩn môn Thượng Thanh Sơn, đối với Liêu gia đương nhiên là có lợi.

Đáng tiếc chính là, Liêu gia thật không ngờ Vu Vũ Yến là kẻ không biết điều, có được điều kiện tốt lại đổi ý.

Sau khi hỏi rõ ràng về mọi nơi ở Hàng Thủy, Diệp Mặc biết rằng cũng hỏi không ra được gì nữa, tùy tay xuất ra một cái hỏa cầu tiêu diệt Liêu Sơn.

Giết sáu người, Diệp Mặc tổng cộng nhận được ba mươi ba đồng tiền vàng, hai trăm năm mươi đồng tiền bạc, hơn năm trăm đồng tiền đồng.

Diệp Mặc không biết tiêu chuẩn mua bán nơi này như thế nào, nhưng nhìn tiền vàng này đều ở trên người Liêu Sơn, Diệp Mặc chỉ biết, tiền vàng nơi này hẳn là đáng giá. Sự lạm phát ở bên ngoài chắc là không có ở trong này.

Có tiền, Diệp Mặc cũng không vội đi đổi tiền vàng ở khu vực xung quanh, dùng cục vàng đổi tiền vàng ở một địa phương nhỏ bé có chút hơi lộ liễu.

Diệp Mặc lấy ra hai bao lớn, đem thức ăn và đồ dùng mình đã chuẩn bị ở trong nhẫn, đặt vào hai túi lớn, lúc này mới trở về thôn Hoàng Bình.

Tuy rằng ba tờ giấy vàng trên người Diệp Mặc, nhưng hiện tại hắn cũng không dám lấy ra nữa. Ai biết ba tờ giấy vàng này cùng một chỗ sẽ phát ra hiện tượng gì. Một khi bại lộ vị trí của hắn, vậy liền xong đời. Tuy rằng hắn giết Liêu Sơn giống như giết gà, nhưng Giai Uấn lại không phải là Liêu Sơn. Huống chi đạo cô Giai Uấn còn có đồng bọn, vạn nhất đem lão thái bà kia đưa tới đây, hắn đã có thể xong đời.

...

Tuy rằng trong phòng không ít người, tất cả mọi người đều đang hỏi Mục Tiểu Vận chuyện này chuyện kia, nhưng tâm hồn Mục Tiểu Vận lại đang treo ngược cành cây, cô thỉnh thoảng đứng ở cửa nhìn, Diệp Mặc đã trở lại hay chưa. Ở sâu trong nội tâm cô có một loại lo lắng, cô lo lắng Diệp Mặc đi liền không trở lại, lại vứt cô một mình ở đây.

- Tiểu Vận, cô xem có phải người nhà cô đã trở lại hay không?

Một bà cô tinh mắt, đã nhìn thấy Diệp Mặc mang theo hai bao lớn từ rất xa đi tới.

- A...

Mục Tiểu Vận đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc, cô bất ngờ vui vẻ vội vàng lao đến, muốn giúp Diệp Mặc xách bao lớn trong tay.

Trong phòng những bà cô bà thím và một số lão già, đều đến xem chồng của Mục Tiểu Vận phát tài gì. Nhưng khi bọn họ thấy trên mặt Diệp Mặc vết thương chồng chất, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Mục Tiểu Vận, lập tức cảm thấy tiếc thay cho Mục Tiểu Vận.

Cũng may những ý nghĩ này tiêu tan rất nhanh từ sau khi Diệp Mặc lấy ra những thứ trong bao, Diệp Mặc đem bao giao cho Mục Tiểu Vận. Mà Mục Tiểu Vận được rất nhiều người trong thôn yêu quý, nên cũng không có keo kiệt, đem các loại điểm tâm trong bao còn có các loại rượu ngon, chia cho mỗi nhà một ít. Chỉ cần người có mặt ở chỗ này, ai cũng có phần.

Người nhận được thức ăn, không kìm nổi liền mở ra bắt đầu ăn tại chỗ. Thứ Diệp Mặc mang tới đều là từ bên ngoài mang vào, rất nhiều thứ người ở đây cũng chưa từng thấy qua, bắt đầu ăn đương nhiên hương vị rất ngon.

Hơn nữa, nếu là đồ không ngon, Diệp Mặc cũng sẽ không để vào chiếc nhẫn. Cũng có người mở rượu ra tại chỗ, cái loại mùi rượu này tỏa bốn phía, cho dù là không uống cũng say.

- Cái này cho em, em xem có đủ hay không.

Diệp Mặc lấy ra túi tiền giao cho Mục Tiểu Vận, hắn không biết giá trị mua bán nơi này, cũng không biết Mục Tiểu Vận rốt cuộc nợ bao nhiêu tiền, nếu không đủ, hắn định đem ra một khối vàng để dùng.

Mục Tiểu Vận mở túi ra, bên trong mấy chục đồng tiền vàng và mấy trăm đồng tiền bạc lẫn lộn cùng một chỗ, lập tức thu hút ánh mắt mọi người. Tiền vàng nhiều như vậy, bọn họ còn là lần đầu tiên thấy. Phải biết rằng với một thanh niên nông thôn cường tráng, làm một năm thật chăm chỉ cũng làm không được một đồng tiền vàng, thậm chí cần hai năm hoặc là lâu hơn.

Mà Diệp Mặc một lần lấy ra mấy chục đồng tiền vàng, còn có nhiều tiền bạc như vậy, phải bao nhiêu năm mới có thể làm được như vậy. Mà tiền nhiều như vậy lại được chồng của Mục Tiểu Vận tùy tiện lấy ra đưa cho Mục Tiểu Vận, chỉ cần một việc này, đã khiến những người ở chỗ này không nghĩ chồng của Mục Tiểu Vận không xứng với nàng. Một số thiếu phụ thấy nhiều tiền như vậy, lại nhìn nhìn Diệp Mặc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đỏ.

Mục Tiểu Vận đôi mắt cũng là có chút phiếm hồng, cô nghĩ đến chồng mình kinh doanh tiền đã mất sạch, không nghĩ tới hắn còn mang về nhiều như vậy.

Nhiều tiền như vậy đương nhiên đủ rồi, Mục Tiểu Vận rất nhanh đã đem tiền trả nợ xong, số tiền còn lại trong túi cơ bản không hề động tới.

Nhìn người trong thôn với ánh mắt hâm mộ và mang lễ vật được tặng trở về, Mục Tiểu Vận lần đầu tiên có một loại cảm giác hạnh phúc thản nhiên.!!!
Bình Luận (0)
Comment