Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 792

Khi Tống Ánh Trúc tỉnh lại, cô liền cảm thấy mình không hề mặc gì hết, trong lòng cả kinh. Là một người phụ nữ không chồng trong nhiều năm sống cùng với cô con gái Ức Mặc, khiến cô có một tính cách hết sức dè dặt.

Cô chưa quen với việc ngủ cùng với Diệp Mặc. Nhưng cô liền nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, hôm qua Diệp Mặc trở về rồi còn giúp cô trị thương nữa. Cô quay đầu nhìn Diệp Mặc đang ngủ bên cạnh mình liền thở phào nhẹ nhõm. Tối qua Diệp Mặc tiêu hao rất nhiều chân nguyên, không ngờ lần đầu tiên ngủ say như vậy.

Nhưng ngay lập tức cô cảm thấy có gì đó không đúng, thân thể cô trở nên rất thoải mái hơn nữa tu vi cũng đã tăng lên tới hậu kỳ hoàng cấp, thậm chí cô chỉ cần cố gắng một chút là có thể thăng cấp đến huyền cấp. Thương thế năm đó đã sớm biến mất hơn nữa cô còn phát hiện tay của mình biến đổi giống như mười mấy năm trước, thiên thiên thanh tú.

Trong lúc kinh hoàng, Tống Ánh Trúc nắm lấy mái tóc dài của mình, đập ngay vào mắt cô là một mái tóc đen nhánh đến nửa sợi bạc cũng không còn.

Cô nhớ lại tối qua Diệp Mặc nói giúp cô trị thương, lẽ nào hắn nói trị thương lại nghịch thiên như thế này? Cô liền nghĩ tới lời nói mà Diệp Mặc nói tối qua.

- Những gì mấy năm nay em mất đi anh sẽ lấy lại cho em

Chăng lẽ hắn lại có thể lấy lại tuổi thanh xuân cho mình?

Tống Ánh Trúc không thể nào bình tĩnh được, cô biết tất cả chuyện này đều là thật, vì đến bay Diệp Mặc còn làm được thì còn có việc gì mà hắn không làm được chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự là một vị tiên nhân chăng?

Không có một người con gái nào mà lại không để ý tới sắc đẹp của mình. Không có người con gái nào lại không muốn thể hiện vẻ đẹp của mình cho người mà mình thích. Tống Ánh Trúc cũng vậy, cũng không thể nào thờ ơ với dung mạo của mình, nhưng những gì đã mất đi này, không ngờ Diệp Mặc thật sự đã tìm lại giúp cô rồi.

Tống Ánh Trúc không thể kìm nén nổi xúc động và vui mừng, thậm chí bất chấp Diệp Mặc vẫn đang ngủ say, cô không chút do dự ôm hôn Diệp Mặc.

Diệp Mặc lần đầu tiên không dùng tới tu luyện để khôi phục chân nguyên cho mình, mà lại chọn cách ngủ say. Trong khoảnh khắc nàng ôm chặt lấy hắn thì hắn liền tỉnh lại.

Thấy vẻ mặt vui sương xúc động của Tống Ánh Trúc, trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Không có bất cứ món quà nào có thể tốt hơn việc làm cho Tống Ánh Trúc sau mười mấy năm thất vọng vui vẻ trở lại. Cô một lần nữa tìm lại được tự tin của ngày trước, một lần nữa trở về là Tống Ánh Trúc ban đầu.

- Cảm ơn anh, Diệp Mặc...

Tống Ánh Trúc hoàn toàn không thể kìm nén được xúc động. Sau khi nói xong, không đợi Diệp Mặc trả lời cô liền hôn Diệp Mặc.

Diệp Mặc và Tiểu Vân ly biệt lâu như vậy. Trở về lại không gặp Lạc Ảnh và Kinh Tuyết, nay lại được Tống Ánh Tuyết ôm hôn điên cuồng thì làm sao hắn có thể chịu được.

Tình cảm mãnh liệt của Tống Ánh Trúc đã đốt lên ngọn lửa trong hắn, nhưng Diệp Mặc không thể ngờ Tống Ánh Trúc lại sôi nổi như vậy, lại không để cho hắn lật người lại.

Tuy Diệp Mặc có thể cưỡng ép như vậy nhưng hăn lại không làm thế

Tống Ánh Trúc thậm chí hoài nghi Diệp Mặc lừa cô, viên "trú nhan đan" kia căn bản chỉ là xuân dược. Khiến trong lòng cô tràn đầy sôi nổi. Cô không để Diệp Mặc chủ động Diệp Mặc không hiểu suy nghĩ của nàng, nhưng cô hiểu được.

Khi cô bao bọc lấy sự nóng bỏng kia, cô nhíu nhíu mày dường như có chút đau đớn, nhưng rất nhanh liền không còn nữa. Cô khoan khoái rên lên, thậm chí còn xem Diệp Mặc như chiếc thuyền nhỏ của cô.

Chính hôm qua, cô cũng khẳng định chính mình không thể nóng bỏng sôi nổi như vậy. Nhưng giờ cô thực sự đang làm như vậy. Nếu được cô đồng ý sinh thêm một đứa con cho Diệp Mặc.

Trăng càng lúc càng cao, dường như sắp sáng rồi, bên ngoài thậm chí còn có tiếng xe ô tô vọng tới. Tống Ánh Trúc kiệt sức bò từ trên người Diệp Mặc xuống, cô núp trong vòng tay của Diệp Mặc, cô không dám tin người phụ nữ vừa điên cuồng kia lại là cô Tống Ánh Trúc.

Thấy Diệp Mặc không hỏi gì, cô kìm không được liền chủ động nói:

- Hôm đó là anh chủ động, hôm nay em chủ động một lần vậy.

Giờ Diệp Măc mới hiểu được hành động vừa rồi của Tống Ánh Trúc. Hắn có chút áy náy vuốt vuốt tóc cô. Hắn và cô ở cùng nhau thật sự rất ít, hoặc sự việc ngày hôm đó là sự việc duy nhất đáng nhớ giữa họ. Mấy năm nay Tống Ánh Trúc thường xuyên nhớ lại cũng là vì cô quá cô đơn mà thôi.

Nhớ tới mười mấy năm trước cô gái lạnh lùng băng giá tại ở Đoạn Đỉnh sơn, tối nay lại sôi nổi như vậy, đến Diệp Mặc cũng có cảm giác không thực.

- Thực ra hôm đó anh cũng là vô tội, cũng là em chủ động đấy.

- Anh...

Hai người không có tâm trạng ngủ tiếp nữa. Có thể là do sự sục sôi nhiệt liệt vừa rồi, Tống Ánh Trúc không còn cái cảm giác lạ lẫm như khi mới gặp Diệp Mặc. Hoặc có lẽ cho tới giờ cô mới thực sự hạ quyết tâm rời đi cùng Diệp Mặc, chứ không phải đưa con cho Diệp Mặc rồi một mình ra đi.

- Xin lỗi

Diệp Mặc ôm chặt Tống Ánh Trúc vào lòng áy náy nói. Sở dĩ nói điều này là vì Tống gia là do một tay hắn tiêu diệt, tuy hắn không có giết nhiều người của Tống gia nhưng Tống gia là do hắn đuổi khỏi Yến Kinh, đó là sự thật.

Thứ hai, Tống Ánh Trúc phải một mình kiếm sống nuôi con. Với cô mà nói thì qua gian khổ rồi, huống chi tu vi của nàng lại thụt lùi tới tình trạng kia. Nói xong Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới Tống Ánh Trúc bị thương, cổ võ thụt lùi là do chuyện gì vậy?

Tống Ánh Trúc đưa tay che miệng Diệp Mặc, cô hiểu suy nghĩ của hắn, cô không giải thích, cô biết nếu cô không phải người nhà Tống gia thì việc Tống gia bị diệt vong cũng là gieo gió gặp bão mà thôi. Lúc trước khi cô còn ở Thiên Tổ, Loan sư thúc từng nói, Tống gia nhà cô có chút lộ liễu, về sau quả nhiên chọc phải Diệp Mặc.

Sau việc đó, cô vất vả tìm Diệp Mặc báo thù, nhưng những người ở Tống gia người người lấy tài sản rồi bỏ đi, chả có một ai nhớ tới vẫn còn một người tên Tống Ánh Trúc.

Diệp Mặc đã không ít lần cứu cô, còn trở thành chồng của cô. Hắn với những ân oán của Tống gia đối với Tống Ánh Trúc mà nói sớm đã tan biến hết rồi. Với khả năng của Diệp Mặc thì giết cả nhà Tống gia dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn lại không làm như vậy. Giờ cô và Diệp Măc có chung một đứa con là Ức Mặc, cô còn lý do gì để mà đi tìm bố Ức Mặc báo thù chứ?

- Thương thế của em do đâu mà có vậy?

Diệp Mặc không hề quên việc này. Tuy trước đây hắn không tiếp xúc nhiều vơi Tống Ánh Trúc nhưng hắn biết Ánh Trúc tuy xuất thân Tống gia xong cô không phải người thích nhiều chuyện. Hơn nữa cô tính tình cao ngạo, ân oán phân minh, không thích nợ người khác, làm sao có thể chủ động đi gây sự với người khác?

Nếu không phải tính cách cô như vậy thì lúc đầu mình cũng bị cô ta giết rồi.

Không cần nói ban đầu cô ở Thiên tổ đã rất khiêm tốn, sau khi tới Yến Kinh càng thêm khiêm tốn thì làm sao mà kết thù oán với ai.

Tống Ánh Trúc chần chờ một chút rồi chậm rãi nói:

- Năm đó một mình thiếp ôm Ức Mặc tới thành phố Kinh, dưới tiết trời giá lạnh em ngất đi dưới chân núi Nga Mi. Chị Thiện Du trên núi Nga Mi đã cứu em, đưa em lên Nga Mi Am trên núi Nga Mi.

Diệp Mặc nghe tới lúc Tống Ánh Trúc ngất dưới trời tuyết lạnh trong lòng liền cảm thấy áy náy, càng ôm chặt hơn. Tống Ánh Tuyết hiểu tâm ý của Diệp Mặc, nhưng nhớ tới chị Thiện Du trong lòng cô có chút buồn.

- Sau khi biết tin tức của anh, em liền đưa Ức Mặc tới Yến Kịnh, nhưng em lại nghe nói chàng ở Lưu Xà, em lại đem Ức Mặc lặn lội tới Lưu Xà. Sau khi tơi Luư Xà mới biết chàng đã tới Lạc Nguyệt. Cũng may lúc mới tới Lạc Nguyệt vừa trải qua chiến tranh, các bến tàu ở Lạc Nguyệt đều mở cửa di dân. Em và Ức Mặc lại tới Lạc Nguyệt.

Tống Ánh Trúc tuy đã nằm trong vòng tay Diệp Mặc nhưng nhớ tới con đường gian khổ trước đây vẫn có chút gì đó chua xót.

Bây giờ cô không muốn giống trước kia trôi giạt khắp nơi. Cho nên cô càng chân trọng cơ hội ở bên cạnh Diệp Mặc.

- Xin Lỗi, Ánh Trúc khi ấy anh nhìn thấy bóng em rời khỏi dường như có chút quen thuộc. Anh lại không suy nghĩ xem đó là ai. Nếu anh cẩn thận hơn một chút thì em đã không phải chịu nhiều khổ sở rồi. nguồn truyenggg.com

Diệp Mặc cảm thấy vô cùng hối hận, hắn rõ ràng đã nhìn thấy một người phụ nữ ôm con rời khỏi tầm mắt hắn lại không chủ động hởi thăm một chút.

Tống Ánh Trúc lắc lắc đầu, đương nhiên cô biết lúc đó trong lòng Diệp Mặc cô không hề có chút ấn tượng nào cả. Cô cũng chưa hề trách móc gì Diệp Mặc, cho dù cô và Diệp Mặc có thật là vợ chồng hai người cũng không thể ở bên nhau công khai.

- Sau khi em và con rời khỏi Lạc Nguyệt, vì không thể đi đâu thiếp lại trở vể Nga Mi Am. Nhưng em chỉ nhìn thấy xác của chị Thiện Du và hai vị sư thái. Em biết trong am xảy ra chuyện rồi, thiếp vội vàng chôn chị Thiện Du và hai vị sư thái rồi bế Ức Mặc rời đi.

Nói tới đây Tống Ánh Trúc có chút hồi hộp, dường như sự việc năm đó dọa người quá.

Diệp Mặc vận chuyển một ít chân khí vào thân thể Tống Ánh Trúc khiến cô bớt hồi hộp.

Tống Ánh Trúc cảm thấy mình vẫn trong vòng tay của Diệp Mặc, tâm trạng hồi hộp dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng giọng hơi run:

- Em vừa đi tới cổng thì có một người mặc áo đen chặn lại. Tên áo đen đó thậm chí không có mặt, mặt hắn dường như là bộ xương khô vậy, lúc đó em bị tên áo đen dọa cho không dám đọng đậy.

Diệp Mặc khẽ nhíu mày, hắn nhớ tới một tên cũng không có mặt như vậy, lúc trước tại hội đấu giá trên biển gặp tên Nghiêm Vô Lượng. Gần giống với người mà Tống Ánh Trúc miêu tả. Tên Nghiêm vô Lượng tới từ Miêu Cương, là một người nuôi trùng độc, nhưng sau khi gặp ở hội đấu giá mình đã giết y. Giờ trên người vẫn còn giữ một miếng thiết bài lấy được từ y, nên Tống Ánh Trúc gặp phải có lẽ không phải y.

- Giọng của hắn giống như âm hồn vậy, em lo cho Ức Mặc, vớ lấy cây gậy đập tới hắn. Không rõ người đó vì bị thương hay gì mà gậy của em lại đập trúng hắn. Tên đó kêu lên một tiếng, như phóng ra vật gì đó, nhưng vòng tay của Ức Mặc dường như phát ra hào quang yếu ớt chặn vật kia lại.

- Em không dám đánh với hắn nữa, vội vàng ôm Ức Mặc bỏ chạy. Nhưng người đó đá cây côn bay tới đập ngay vào lưng em, em thổ máu nhưng vẫn không dám dừng lại, chạy nhanh rời khỏi Nga Mi Sơn. May là tên đó lại không đuổi theo, sau đó em cùng con vẫn luôn chốn ở Ninh hải. Có lẽ chàng đã ở Ninh Hải, nên em cảm thấy nơi đây an toàn hơn chút...

Cho dù Tống Ánh Trúc giờ nói lại những lời này, trong lòng vẫn sợ hãi...
Bình Luận (0)
Comment