Phạm vi thần thức của Diệp Mặc điều tra càng ngày càng nhỏ, nhưng hắn ngược lại càng dày vò hơn, hắn đến hiện tại đã điều tra chín phần mười cái nơi này, điều tra hơn một triệu người, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Tô Tĩnh Văn.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo bông rách lảo đảo từ chỗ lòng đường đi đến chỗ mà Diệp Mặc đứng, cô thấy Diệp Mặc vẫn đứng bất động ở giữa đường bão tuyết, trong lòng bỗng nhiên có chút đồng cảm.
Người này chẳng lẽ giống cô sao, bởi vì trong nội tâm có đau buồn, cho nên mới đứng một mình giữa bão tuyết? Cô biết khi tuyết lớn, chính là lúc cái giá rét thật sự đã đến, những ngày lưu lạc bên ngoài của cô đã dần biến mất.
Đây không phải là cô đã tìm được chỗ đi cho mình, đó chính là cô đã sẵn sàng đến với cái chết. Cô muốn dạo quanh trên đường phố có tuyết lớn này, để hồi ức lại những ngày đầu ở Ninh Hải, hồi tưởng lại lúc trước vì hắn từ Ninh Hải đến Lạc Nguyệt Thành, từ Lạc Nguyệt Thành đến thế giới nhỏ, lại từ thế giới nhỏ đi tới nơi xa lạ giống như một chốn của địa ngục
Sau khi hồi ức hết mọi thứ, cô sẽ rời khỏi thành Giang Xuyên, đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, lặng lẽ rời xa thế giới này. Có lẽ khi đến kiếp sau, cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Cũng đến kiếp sau, cô sẽ gặp phải một người mà cô thích, và người đó rất yêu cô.
Cô chỉ tiếc nuối một điều, chuỗi vòng tay đó bị người ta đoạt đi rồi, nếu như lúc cô rời khỏi thế giới này, chiếc vòng tay đó vẫn còn ở trên tay thì tốt rồi. Cô sẽ không hối hận nhiều như vậy, con người cả đời này đôi khi cuối cùng cũng phải theo đuổi một số thứ mà mình muốn, cô không phải là người phụ nữ cừ khôi.
Chỉ là không biết cuộc sống của mẹ cô ở Ninh Hải có tốt không, cuộc sống của Ức Mặc và Uyển Thanh còn có chị Nguyệt Hoa có tốt không. Hơn nữa không biết cuộc sống của hắn có tốt hay không.
Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết, nơi mà cô cuối cùng quay về, không ngờ là một chỗ như vậy, một cái thế giới như vậy.
Cô đi ngang qua Diệp Mặc, hắn vẫn bất động, sau khi đi qua mấy mét, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác là lạ, đột nhiên quay đầu nhìn lại người đàn ông đang đứng bất động giữa đường.
Hắn cầm vòng tay trong tay? Mặc cho tuyết rơi xuống. Hắn vẫn đứng bất động như vậy.
Cô bỗng nhiên ngớ người ra, sau một lúc lâu, cô lúc này mới rời ánh mắt khỏi chiếc vòng tay. Ánh mắt bắt đầu chuyển đến mặt của Diệp Mặc.
Tuy rằng Diệp Mặc lúc này nhắm mắt lại, chân mày của hắn phủ đầy bông tuyết, nhưng cả người cô lại run rẩy. Run rẩy từng đợt. Từ sâu trong nội tâm của cô dấy lên một cảm giác mơ hồ không thể giải thích bằng lời.
Mình đã chết rồi sao? Hay là mình đang ảo giác, vì sao mình cảm giác người trước mắt là hắn? Vì sao chân thực gần gũi như thế?
Cô không dám lấy tay dụi hai mắt của mình, cô không dám cử động, cô sợ vừa động bóng người này sẽ biến mất, sau đó cô dần tỉnh lại từ trong ảo giác, cuối cùng vẫn là chỉ mình cô tại nơi xa lạ vô biên vô hạn không quen biết ai. Cuối cùng cô còn muốn trong ngày tuyết bay tán loạn, ra khỏi thành đi tìm nơi yên nghĩ cho mình.
Nước mắt của cô chảy dọc theo khóe mắt, đã từng trải qua rất nhiều nỗi đau khổ, dày vò. Cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc này cô lại không có cách nào kìêm chế nước mắt của mình.
Lúc cô cô đơn nhất, hiu quạnh nhất, bất lực nhất, băn khoăn nhất. Dù cho cô phải đối mặt với cái chết trong thế giới cô đơn bao la này, là nơi không có bất kỳ người nào biết đến, cô cũng chưa từng rơi lệ. Nhưng khi cô gặp người đang đứng trước mặt, cô không ngờ lại không thể chịu đựng được cái cảm giác bàng hoàng từ sâu trong nội tâm, cái cảm giác cô đơn và bất lực, cũng không thể nào chịu đựng được nỗi khát vọng dâng trào trong lòng.
Cô muốn khóc.
Nhưng cô không dám dịch chuyển. Cô thà chết từ từ như vậy, cũng không muốn để cho ảo giác trước mắt biến mất, cô lại không dám nói một chữ, cô sợ khi nói ra chữ này, nơi hoang vắng này chỉ còn một mình cô, cô rất sợ.
Khi em lần đầu gặp anh
Em đang đi trên một con đường phồn hoa, biển người tấp nập
Anh đứng cô độc nép vào một góc phố
Khi đó anh không phải là cảnh vật của em.
Nhưng anh đã cứu mẹ của em.
...
Khi em gặp anh lần cuối.
Em đi trên một con đường lặng lẽ mênh mông.
Bông tuyết rơi tới tấp
Anh cô đơn đứng một mình giữa lòng đường đợi tuyết rơi.
Lúc này, anh là ảo giác trong nội tâm của em
Anh để cho em đi không một chút vướng bận.
...
Bông tuyết bao phủ lên cả người cô, nhưng cô cũng bất động, thậm chí không hề nháy mắt, cho dù là vĩnh viễn, cô cũng không muốn để cho người trước mắt biến mất, dù đó là ảo giác. Vì hắn, cô thậm chí có thể đuổi theo đâu chỉ mấy vạn dặm
Trong lòng Diệp Mặc càng trầm lắng, thần trí của hắn chuyên chú, không buông tha bất cứ người nào, lúc này hắn đã đem toàn bộ tinh lực đặt trong phạm vi mà thần thức đang điều tra. Cho dù có người lấy dao chém hắn một nhát, hắn thậm chí cũng sẽ không phát hiện. Dường như trước kia, hắn chưa bao giờ chuyên tâm làm một chuyện như thế.
Nhưng hắn lục soát trong phạm vi mười mét, đều không có phát hiện ra Tô Tĩnh Văn. Diệp Mặc thất vọng thở dài, hắn thu hồi thần thức, khi chuẩn bị rời đi, lại phát hiện nơi cách trước mặt hắn mấy thước, một người đứng bất động giống hắn.
Khoảng cách xa nhất là gì? Xa nhất chính là hắn cất công tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không biết người hắn muốn tìm lại đứng ngay trước mặt.
- Tĩnh Văn. Nguồn: http://truyenggg.com
Diệp Mặc lập tức nhận ra người đứng trước mắt hắn là Tô Tĩnh Văn, hắn đang tìm cô, không ngờ cô đã tìm đến hắn trước. Nhưng cô đã tìm được rồi vì sao lại không nói, cứ đứng ở đấy làm gì?
Trên mặt Tô Tĩnh Văn mang theo nụ cười thản nhiên, hai hàng nước mắt giống như băng lơ lửng trên mặt. Cô không có chân nguyên tu vi giống Diệp Mặc, thể chất của cô vốn yếu, nếu không phải có niềm tin kiên định chống đỡ làm cho cô không dám nhúc nhích, nói không chừng cô đã sớm ngã xuống rồi.
Trong lòng của cô tưởng là đang ảo giác, cho nên cũng không dám nhúc nhích, cô sợ vừa động, ước mơ nhiều năm tìm kiếm lần nữa biến mất.
Thần thức của Diệp Mặc lập tức cảm nhận được tình cảnh của Tô Tĩnh Văn sao lại đến nỗi đèn cạn dầu như thế này, trong lòng của hắn hoảng hốt, vội vàng xông tới, ôm lấy Tô Tĩnh Văn, dẫn cô tới nhà trọ của hắn.
...
Diệp Mặc làm tan mấy bông tuyết trên mặt của Tô Tĩnh Văn, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.
Vốn Diệp Mặc cho là hắn tu vi Kim Đan, lại là Đan Vương, muốn cho Tô Tĩnh Văn khôi phục sức khỏe ban đầu cũng không thành vấn đề. Nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, bất kể hắn dùng cách gì, trên mặt Tô Tĩnh Văn vẫn chỉ là nụ cười chúm chím, trợn tròn mắt nhìn hắn, một khi hắn biến mất trước mặt cô, cô lập tức chảy nước mắt. Hắn thậm chí không dám mang Cửu Biến bởi vì khuôn mặt của hắn một khi biến hóa, Tô Tĩnh Văn sẽ lại rơi nước mắt.
Trong lòng Diệp Mặc ảm đạm, hắn không ngờ Tô Tĩnh Văn đối với hắn như vậy, trong lòng hắn thậm chí có một sự xấu hổ sâu sắc. Hắn nghĩ tới rất nhiều người, nhưng hắn sốt ruột tìm Tô Tĩnh Văn thậm chí có một phần nguyên nhân của Ức Mặc.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên Tô Tĩnh Văn mời hắn ăn cơm, hắn thậm chí nhớ tới lần lần đầu tiên khiêu vũ trong đời chính là cùng khiêu vũ với Tô Tĩnh Văn.
Bất kể Tĩnh Văn thế nào, hắn nhất định phải chữa trị cho cô, trong lòng Diệp Mặc âm thầm hạ quyết tâm. Hắn không hề e dè, thậm chí bắt đầu giúp cô tắm rửa thay quần áo, săn sóc cuộc sống của cô.
Vốn Diệp Mặc chỉ ở thành Giang Xuyên một ngày, nhưng vì Tô Tĩnh Văn, hắn phải lưu lại ba ngày. Ngày thứ tư, Diệp Mặc mang theo Tô Tĩnh Văn đi tới nơi có nhiều thầy thuốc nổi tiếng ở thành Giang Xuyên.
Hắn là một người Tu Chân, thậm chí là Tu Chân Kim Đan, lại không thể ngờ được có một ngày phải tìm một thầy thuốc bình thường xem bệnh, nếu như đổi thành trước kia, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin
Nhưng cho dù chính hắn cũng đã từng là một cao thủ, bây giờ còn là Đan Vương, lại cũng không biết Tô Tĩnh Văn bị bệnh gì, tại sao ra nông nỗi như thế. Hơn nữa hắn cũng đã từng giúp Tô Tĩnh Văn tẩy tủy, thậm chí ngay cả sự sầu muộn trong lòng của cô đã tạo thành bệnh trầm cảm đều được chữa khỏi, nhưng bộ dạng cô vẫn như thế
Diệp Mặc liên tục đi tìm mấy cơ sở y tế, nhưng không có ai hiểu bệnh của Tô Tĩnh Văn, thậm chí ngay cả một nguyên nhân cũng nói không ra.
Nhưng hắn cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất hắn biết bệnh của Tô Tĩnh Văn chỉ có một người có thể biết, đó chính là y vương Tôn Hậu Thường.
Tôn Hậu Thường chẳng những là Y Vương, nghe nói còn là một tiên sư, sống tại núi Dân Hạc cách Giang Xuyên hơn mấy ngàn dặm.
Diệp Mặc nghe tin tức này từ miệng của một thầy lang mới biết, thầy lang kia không biết từ đâu nghe được tiếng của người này, y khẳng định cũng chưa bao giờ thấy qua Tôn Hậu Thường. Y sở dĩ nói như vậy, cũng chỉ là vì lợi ích của y mà thôi. Hơn nữa từ trong ánh mắt của y, Diệp Mặc chỉ biết, y nhất định là không tin hắn có thể tìm được Tôn Hậu Thường.
Diệp Mặc chắc là sẽ không tranh cãi với một gã thầy thuốc bình thường, hắn ngay ngày hôm đó đi đến núi Dân Hạc.
Điều khiến cho Diệp Mặc khó khăn chính là, hắn chỉ có thể ôm Tô Tĩnh Văn đi bộ, lại không thể cõng cô, bởi vì một khi Tô Tĩnh Văn không nhìn thấy hắn, lập tức sẽ không ngừng rơi lệ.
Sau khi Diệp Mặc tới núi Dân Hạc, lập tức biết Tôn Hậu Thường là một tán tu, hơn nữa vẫn là một tán tu xoàng xĩnh. Bởi vì nơi này thiếu linh khí, chỉ là bởi vì có một Tụ Linh trận mà thôi.
Sau khi chứng kiến điểm này, trong lòng Diệp Mặc rất thất vọng. Có lẽ Tôn Hậu Thường không bằng hắn, chỉ bởi vì gã là Tu Chân, tiếng tăm của gã mới to lớn như thế.
Tuy nhiên cho dù như thế nào, hắn cũng đã đến đây, vậy phải xem xem, ít nhất phải biết y có bản lĩnh thật sự hay không, hay chỉ là bản lĩnh giả.
Tôn Hậu Thường có bản lĩnh hay không Diệp Mặc không biết, nhưng dáng điệu của y rất là phách lối. Diệp Mặc bị chắn tại bên ngoài trận pháp, hai nữ đệ tử Luyện Khí kỳ nói thẳng, sư phụ Tôn Hậu Thường của các cô đi du ngoạn chưa về.
Khi hai nữ đệ tử này nói xong, bên trong lại xuất hiện hai gã đàn ông. Trong đó có một người râu dài đến ngực, có vẻ tiên phong đạo cốt. Một người khác tướng mạo bình thường, không có gì đặc sắc riêng biệt khiến người chú ý, Diệp Mặc lại phát hiện hai người này đều là tu vi Kim Đan tầng bảy.
- Anh Tôn, việc này nhờ anh đấy…
Tên đàn ông có tướng mạo bình thường chắp tay nói một câu.
Diệp Mặc lập tức biết gã đàn ông có râu dài là Tôn Hậu Thường, không nghĩ tới gã này thậm chí có thể giả dạng hay như vậy.
Tôn Hậu Thường cười ha hả, nói:
- Lê đạo hữu yên tâm, Tôn mỗ tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực, không phụ lòng ủy thác của anh. Một tháng sau, Lê đạo hữu sẽ có tin tức tốt.