Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 50

Dư Nhạc Dương ngủ một giấc đến 10 giờ, Đàm Nam Sơn tới gõ cửa mới làm cậu ta thức giấc, đêm qua uống nhiều làm đầu óc nặng trĩu.

Dư Nhạc Dương đi cùng Đàm Nam Sơn tới tìm Đường Dục, cửa vừa mở ra, Dư Nhạc Dương đã nhắm mắt bắt đầu oán giận: "Sao cậu không gọi tôi dậy, sắp giữa trưa đến nơi rồi, không phải đã nói hôm nay chúng ta đi — Ôi má ơiiiii!" Ba chữ cuối cùng bởi vì chấn kinh quá độ mà kéo dài âm điệu như lượn qua mấy dãy núi.

Thình lình nhìn thấy gương mặt của Tần Thời Luật, Dư Nhạc Dương bị dọa đến dựng lông, cậu ta lập tức nhảy ra sau lưng Đàm Nam Sơn, cảm thấy bản thân vẫn chưa tỉnh ngủ, bằng không sao lại nhìn thấy Diêm Vương?

Đàm Nam Sơn nhìn Tần Thời Luật mặc áo tắm dài của khách sạn xuất hiện trong phòng Đường Dục cũng không bất ngờ: "Đến đây lúc nào?"

Sắc mặt Tần Thời Luật không được tốt: "Tối hôm qua."

Đàm Nam Sơn nhìn thoáng vào trong phòng: "Giữa trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?"

Đây là câu hỏi, chứ không phải lời mời, hơn nữa, hiển nhiên câu hỏi này không phải hỏi Tần Thời Luật, mà là người còn lại.

Tần Thời Luật quỷ khí dày đặc trừng mắt nhìn Đàm Nam Sơn: "Phải hỏi em ấy."

Vốn đang dục cầu bất mãn, chỉ mới làm được một nửa đã bị người nào đó mạnh mẽ kêu ngừng, sau đó còn bị giảng đạo lý đến hơn nửa đêm, ngoại trừ Đường Dục thì thật sự không có cách nào cho người khác sắc mặt tốt.

Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại.

Dư Nhạc Dương nắm áo Đàm Nam Sơn, từ phía sau ló đầu ra, "Tôi nói này, hình như tính tình người em họ này của anh đang không tốt thì phải, anh xem, quá dọa người, cũng không biết làm sao Đường Dục chịu được."

Đàm Nam Sơn xách Dư Nhạc Dương từ phía sau ra: "Nếu có lo lắng thì tự lo lắng cho bản thân cậu đi, ngày hôm qua uống nhiều như vậy, đầu không đau sao?"

"Không đau." Dư Nhạc Dương không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên thoát khỏi tay hắn, "Tôi đi tìm Vương Từ, anh đừng đi theo."

Trong phòng, Tần Thời Luật nhìn Đường Dục đang ngồi trên giường nghịch bàn cờ ngọc bích, oán trách giống như một oán phu: "Anh còn không bằng cái bàn cờ."

Đường Dục nhìn hắn một cái, không biết hắn tự so sánh với bàn cờ làm gì, cậu đặt bàn cờ qua một bên: "Vừa rồi là Dư Nhạc Dương gõ cửa sao, sao không để cậu ấy vào?"

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua dấu vết trên người cậu: "Ăn mặc thành như vậy là muốn cho ai xem?"

Tần Thời Luật cũng biết tối hôm qua là do hắn làm quá mức mới khiến Đường Dục đá hắn một cái, hắn cũng không thực sự tức giận, nhưng oán trách là không thể thiếu, "Anh không ngại đường xa tới đây, mà em chỉ biết nghĩ cho người khác."

Cậu nhìn không ra Tần Thời Luật có thật sự tức giận hay không, ngẫm lại, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, tối hôm qua đang làm mà bắt hắn dừng hình như có chút tàn nhẫn.

Cậu hơi chột dạ: "Nhưng tối hôm qua rõ ràng là anh không đúng."

Tần Thời Luật nâng cằm cậu lên: "Anh sai rồi, anh nhận sai, vậy còn em, bồi thường anh thế nào đây?"

Bồi thường?

Loại chuyện này qua rồi thì thôi, còn bồi thường cái gì?

Đường Dục hỏi: "Anh muốn bồi thường thế nào?"

Tần Thời Luật mở điện thoại lên, nhìn thời gian trên màn hình, "Bây giờ là 10 giờ, cách giờ ăn cơm trưa đến hai tiếng, em thích phòng tắm hay là bên cửa sổ?"

Đường Dục: "......"

Tui có thể lựa chọn nằm trên giường không?

*****

Giữa trưa, vài người đã phải ăn cơm tại khách sạn, nguyên nhân là do chân Đường Dục không tiện, không muốn ra ngoài.

Thời điểm Vương Từ thấy Tần Thời Luật, không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt quỷ dị bày ra biểu tình "Úi trời, thì ra là vậy", sau đó, suốt bữa cơm cậu ta đều yên lặng chịu đựng ánh mắt lạnh như băng của Tần Thời Luật.

Được rồi, cũng không thể trách chú Tần trừng cậu ta, là do cậu ta không biết tốt xấu, tối muộn còn tìm Đường Dục xin cơm.

Không ăn một bữa cũng chẳng đói chết.

Ngày mai bọn họ phải trở về, Dư Nhạc Dương và Vương Từ đi mua đặc sản địa phương.

Đường Dục được Tần Thời Luật mang về phòng, Tần Thời Luật lạnh lùng nhìn Đàm Nam Sơn vẫn luôn đi theo bọn họ: "Anh đi theo làm gì?"

Đàm Nam Sơn nghênh ngang đi vào trong: "Tới xem em, ban ngày ban mặt đừng có mơ nghĩ đến những chuyện đồi phong bại tục không đứng đắn." Đàm Nam Sơn liếc mắt nhìn đôi chân không linh hoạt của Đường Dục, đột nhiên cảm thấy Đường Dục mắt mù mới nhìn trúng Tần Thời Luật.

1

Đường Dục mặc kệ hai người bọn họ, về phòng liền bò lên giường nghỉ ngơi.

Đàm Nam Sơn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, hỏi Tần Thời Luật: "Chuyện ba em xử lý thế nào rồi?"

Hắn không nói Đường Dục cũng quên hỏi, cậu vội vàng nhìn về phía Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật nhìn ánh mắt nóng rực của Đường Dục, thở dài, thật biết lo chuyện bao đồng!

Tần Thời Luật: "Xong rồi."

Đường Dục còn chờ hắn nói tiếp quá trình xử lí thế nào, kết quả đợi nửa ngày cũng không chờ được câu kế tiếp.

Đàm Nam Sơn thật sự lo lắng thay hai người, kỳ thật hắn không hề muốn biết chuyện Tần Chung, nhưng nếu hắn không hỏi đến, chỉ sợ sau khi trở về hai cái đứa này lại tiếp tục chiến tranh lạnh.

Đàm Nam Sơn hỏi: "Giải quyết thế nào?"

Tần Thời Luật: "Chia tay rồi."

Đường Dục không tin, làm gì có ai nói chia tay liền chia tay: "Còn đứa nhỏ?"

Đàm Nam Sơn cũng cảm thấy Tần Thời Luật nói quá mức đơn giản, xử lí đến mấy ngày mà chỉ mới chia tay?

Đàm Nam Sơn: "Đúng vậy, đứa nhỏ xử lý thế nào?"

Tần Thời Luật nói: "Đứa nhỏ không phải của Tần Chung."

Đường Dục kinh ngạc mở to hai mắt.

Đàm Nam Sơn cũng không bất ngờ, mấy năm nay bất luận Tần Chung có ra ngoài xằng bậy thế nào, cũng không nháo ra đứa con riêng nào, đột nhiên lại có người mang thai, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy rất đáng nghi.

Đường Dục không biết mấy chuyện lộn xộn trong nhà bọn họ: "Sao anh biết không phải? Lỡ như bọn họ lừa anh thì sao, bọn họ làm bộ chia tay, chờ đến 20 năm sau em trai anh lớn rồi trở về tranh gia sản với anh thì sao, phim truyền hình đều diễn như vậy."

Tần Thời Luật nhìn cậu: "Em xem phim truyền hình gì vậy?"

Đường Dục cau mày nói: "Chính là phim truyền hình bình thường, hơn nữa 20 năm sau anh cũng 50 tuổi rồi, nếu như anh bị em trai đuổi ra khỏi nhà, chẳng phải em phải đi theo anh cùng nhau chết đói sao."

20 năm sau cậu 44 tuổi, một đống tuổi như vậy cậu phải làm sao bây giờ? Muốn tìm nhà khác cũng không tìm được!

Mạch não thật "tươi mát thoát tục" nha, Đàm Nam Sơn cảm thấy buồn cười, Đường Dục vừa ra tay đã có bản lĩnh kiếm hơn trăm triệu, những lời này nghe giống như trào phúng, "Đói chết? Tần Thời Luật đói chết thì tôi tin, muốn cậu đói chết thì hơi khó đấy? Tiểu Đường gia?"

Lần đầu tiên Đường Dục được Đàm Nam Sơn gọi là Tiểu Đường gia, cậu biết hắn đang nói đến khoá đầu trâu, nhưng mà...... Một trăm triệu cũng đâu có nhiều, cậu không dám tiêu, bằng không tùy tiện tiêu một chút là hết sạch mất.

Người có mạch não "tươi mát" còn có Tần Thời Luật, hắn get trọng điểm không hề giống người bình thường.

Hắn nhìn Đường Dục, nhướng mày cười khẽ: "Em muốn sống cùng anh đến 20 năm sau?"

Đường Dục chết lặng nhìn hắn.

2

...... Có phải cái tên đại vai ác này nghe không hiểu tiếng người hay không?

Sở dĩ Tần Thời Luật đến trễ hai ngày là vì bận xử lí chuyện này cho sạch sẽ, mấy ngày Đường Dục chiến tranh lạnh, hắn liền tìm Tần Chung, Tần Chung cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu đứa nhỏ không phải của ông ta.

Tần Chung nói một câu như vậy, chuyện khác liền mặc kệ, chỉ còn chờ Tần Thời Luật tra ra kết quả.

Tần Thời Luật tìm người nhìn chằm chằm người phụ nữ tên Dương Thải kia mấy ngày, cô ta quả thật rất cẩn thận, đáng tiếc nhân tình của cô ta lại không đủ bình tĩnh, tên đàn ông kia tới tìm Dương Thải, bị người của Tần Thời Luật phát hiện, thế mới biết Dương Thải đã có một đoạn thời gian với tên đàn ông này.

Lần trước Dương Thải bị Tần Thời Luật đuổi ra khỏi biệt thự, trong lòng vẫn luôn không phục, sau khi biết bản thân mang thai cô ta liền lên kế hoạch lợi dụng đứa nhỏ để tranh gia sản Tần gia, nhưng điều cô ta không biết chính là, Tần Chung đã sớm đáp ứng Lâm Nghi không sinh con riêng bên ngoài nên đã đi buộc ga-rô, ông ta căn bản không thể có con hoang được.

10

Tần Chung nghe Dương Thải nói cô ta mang thai liền biết cô ta thông đồng với người khác, chính ông ta cũng sống quá khó coi nên cũng không thể trách người khác sống bẩn.

Chờ Tần Thời Luật lấy được chứng cứ đặt trước mặt, ông ta cũng không có phản ứng gì, chỉ nói Tần Thời Luật đuổi người đi.

Sự vô tình của Tần Chung vượt xa tưởng tượng của Tần Thời Luật, hắn cho rằng ít nhiều gì ông ta cũng sẽ có chút tình cảm với người phụ nữ đã theo mình mấy năm, nhưng sự thật chứng minh, người cha này của hắn là một loài động vật máu lạnh không có tình cảm.

Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục, hắn thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không giống Tần Chung ở phương diện này, người mà hắn đã nhận định, cả đời này cũng chỉ có một, sống cũng được, mà chết cũng được, hắn sẽ không buông tay.
Bình Luận (0)
Comment