Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 86

Tần Thời Luật nhìn vẻ mặt “Tôi sắp kích hoạt hoạt động não bộ” của Đường Dục, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, dựa trên sự hiểu biết của hắn về những suy nghĩ ‘bất thường’ của Đường Dục, chắc chắc hiện tại các tế bào trong đầu cậu đang bắt đầu bay nhảy rối loạn!

Tần Thời Luật nói: “Ông ấy không phải cha em.”

Đường Dục nói chuyện chậm, nhưng hành động thì lại không chậm chút nào, cậu gần như mở miệng cùng lúc với Tần Thời Luật: “Chú có phải là tình nhân của mẹ con hay không?”

Khương Bá Ngôn: “……”

Khương Nghiêu: “……”

Tần Thời Luật: “……”

Khương Bá Ngôn sống đến từng tuổi này cũng chưa gặp trường hợp nào như vậy, ông bị Đường Dục hỏi đến ngẩn ra, nửa ngày mới lấy lại tinh thần để phủ nhận: “Đương nhiên không phải, chú là cấp dưới của cha con, chỉ quen biết mẹ con mà thôi.”

Nghe thấy có sự góp mặt của cha cậu, não Đường Dục càng hoạt động mạnh mẽ hơn: “Tình tay ba?”

Khương Bá Ngôn: “……”

Tần Thời Luật đau đầu, hắn đã sớm biết mọi chuyện sẽ phát triển theo một hướng khác, nhưng hắn thật sự không ngờ lại phát triển theo hướng cẩu huyết như vậy.

Lần đầu tiên Khương Nghiêu thấy dáng vẻ khó mở miệng của Khương Bá Ngôn, hắn nhịn không được cười ra tiếng: “Không phải tình nhân, cũng không phải tình tay ba, chuyện này anh có thể làm chứng.”

Đường Dục nhìn về phía Khương Nghiêu: “Anh làm chứng thế nào?”

“Anh ta đương nhiên có thể làm chứng.” Thẩm Nhất Trì yên lặng uống vài ngụm nước, hắn bình tĩnh nói: “Khi còn nhỏ cậu đã từng nói, trong nhà của chú đi họp phụ huynh cho cậu có một anh trai xinh đẹp.” Thẩm Nhất Trì nhìn Khương Nghiêu: “Anh chính là người anh trai đó đúng chứ?”

Lúc trước Thẩm Nhất Trì đã nghi ngờ trong công ty có nội gián, nếu không làm sao có khả năng mỗi lần người đàn ông kia tới đều có thể đúng lúc nhìn thấy Đường Dục xuất hiện, hôm nay sau khi xuống máy bay hắn mới nhớ tới, chuyện hắn nghi ngờ công ty có nội gián chỉ nói với một mình Khương Nghiêu, sau khi nói thì người kia không còn xuất hiện nữa.

Khương Nghiêu để Thẩm Nhất Trì đi theo, hiển nhiên không có ý định giấu giếm, hắn nhìn thoáng qua Đường Dục đang nhìn chằm chằm mình, cười cười: “Anh rất thích xưng hô này.”

Đường Dục nhìn Khương Nghiêu, rồi lại nhìn Khương Bá Ngôn, kinh ngạc không?

Không, hình như cậu không kinh ngạc chút nào, cậu chỉ đang lo lắng về một chuyện khác.

Cậu hỏi Khương Nghiêu: “Vậy sau này anh còn làm việc ở Đường thị không?”

Khương Nghiêu không ngờ cậu lại để ý chuyện này: “Đương nhiên là còn, lần này chúng ta chỉ tới để ký hợp đồng, chứ không phải đến tiễn anh.”

Nghe hắn nói như vậy, Đường Dục an tâm rồi.

Bữa cơm trôi qua khá yên bình, chỉ là Khương Bá Ngôn không nhắc gì đến cha Đường Dục, Đường Dục cũng không hỏi, hai người cứ như đã thương lượng trước, không ai đề cập đến chuyện đó.

Cơm nước xong, Khương Nghiêu nói: “Chúng ta vẫn chưa đặt khách sạn, đêm nay cứ tới nhà anh đi.”

Quả là cơ hội hiếm có, ngày thường nếu muốn dẫn Đường Dục về nhà còn phải lo lắng có bị người ta phát hiện hay không, nhưng lần này bọn họ gióng trống khua chiêng tới ký hợp đồng, coi như mời đối tác tới nhà ngồi chơi xơi nước, sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý của người khác

Khương Bá Ngôn hỏi Đường Dục: “Có thể chứ?”

Đường Dục nhìn về phía Tần Thời Luật, Tần Thời Luật không có ý kiến: “Em quyết định.”

Kỳ thật tới Kình Hải ký hợp đồng chỉ là hình thức, đóng dấu ký tên, một chút vấn đề dư thừa cũng không có.

Ra khỏi tập đoàn Kình Hải, Đường Dục hỏi Tần Thời Luật: “Có phải anh đã sớm biết rồi không?”

Ký hợp đồng chỉ là vỏ bọc, cậu vốn dĩ không cần tới, Khương Nghiêu bảo cậu tới còn chưa tính, Tần Thời Luật còn chủ động đi cùng cậu, mới đầu Đường Dục không biết tại sao Tần Thời Luật lại làm vậy, bây giờ cậu biết rồi.

Tần Thời Luật xoa xoa cái đầu thông minh của cậu: “Biết cái gì?”

Đường Dục nói: “Anh Khương Nghiêu với chú Khương.”

Tần Thời Luật gật đầu: “Ừm, biết từ lần em thấy hắn muốn đánh anh trong văn phòng.”

Đường Dục lời lẽ chính đáng nói: “Chỉ vì chuyện này mà muốn đánh người, vậy là anh ấy không đúng rồi.”

Ánh mắt Đường Dục vẫn luôn vô thức nhìn vào vết hồng hồng trên cổ Tần Thời Luật, cậu duỗi tay túm cổ áo hắn, Tần Thời Luật cười khẽ: “Bảo bối ơi, ở đây có người đấy, khống chế chút nào.”

Đường Dục thu tay lại: “Vậy anh mặc áo khoác vào đi, có lẽ sẽ hơi nóng đó.”

Tần Thời Luật: “Nóng?”

Đường Dục còn chưa nói dứt lời đã bị Khương Bá Ngôn gọi đi, Khương Nghiêu đi tới nhìn thoáng qua dấu hôn trên cổ Tần Thời Luật: “Nóng cái gì, em ấy mổ cho anh một dấu.”

Tần Thời Luật vừa nghe xong, hôm nay vòng bạn bè có nội dung mới rồi!

Khương Nghiêu thấy Tần Thời Luật lấy điện thoại ra liền đoán được hắn muốn làm gì, hai mắt sau gọng kính hiện lên một tia ghét bỏ: “Tốt xấu gì anh cũng là tổng tài của Tần thị, cả ngày đăng ba cái thứ này không cảm thấy rất kỳ cục sao?”

Tần Thời Luật chụp một tấm ảnh vết đỏ trên cổ mình: “Kỳ cục mà mỗi ngày cậu đều like với bình luận.”

Tần Thời Luật kiểm tra độ hoàn chỉnh của vết đỏ trên tấm ảnh, cầm điện thoại nhìn Khương Nghiêu một cái: “Sau này cậu có thể đừng thêm mấy cái biểu tình kì cục gì đó vào bình luận được không.”

“Không thể.” Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính, tò mò đánh giá người trước mặt: “Có phải anh lớn tuổi rồi nên mới không tiếp thu được phương thức giao tiếp của người trẻ tuổi hay không?”

Tần Thời Luật giật giật khóe miệng: “…… Cậu cũng 29 còn gì, có thể đừng giả vờ tạo sự khác biệt với tôi được không?”

Khương Nghiêu tự tin nói: “Dù sao tôi với Dục Dục cũng không khác nhau, còn hai người thì tôi không biết đâu nha.”

Tần Thời Luật: “……”

Dục Dục là để cậu gọi?!

*****

Sau khi Cố Văn Lễ qua đời, Khương Bá Ngôn đã chuyển ra khỏi nhà cũ, hiện tại ông đang sống ở một căn biệt thự giữa sườn núi.

Trong nhà có một lão quản gia, là người đã luôn bên cạnh chăm sóc Cố Văn Lễ khi ông còn sống, Khương Bá Ngôn không tin người sống, người duy nhất ông tín nhiệm cũng chỉ có quản gia Chu.

Khương Bá Ngôn vừa vào cửa, bác Chu đã đi tới tiếp đón: “Hôm nay Khương tiên sinh về sớm thế?”

Khương Bá Ngôn “Ừm” một tiếng, “Hôm nay nhà có khách, bác cho người lên lầu hai sắp xếp hai phòng cho khách.”

Nơi này đã gần mười năm không có người ngoài tới, bác Chu cho rằng mình nghe lầm: “Khách?”

Khương Nghiêu đi vào: “Đã lâu không gặp, ông Chu.”

Nhìn thấy Khương Nghiêu, bác Chu hơi sửng sốt, sau đó không còn ngạc nhiên vì nhà có khách tới nữa, ông đã nói mà, Khương Bá Ngôn không tín nhiệm bất kì ai, tuyệt đối sẽ không dẫn người ngoài về nhà: “Khương thiếu gia, sao cậu lại về rồi? Đây là bạn của cậu sao?”

Khương Nghiêu cười cười, kéo Đường Dục từ phía sau lên: “Ông nhìn kỹ xem em ấy là ai.”

Bác Chu tuổi lớn, thị lực đã không còn tốt như xưa, ông nhìn chăm chú cả nửa ngày, hai mắt già nua từng chút từng chút trợn to: “Tiểu, tiểu thiếu gia?”

Khương Bá Ngôn thấy tất cả bọn họ đều đứng kẹt ở cửa, gọi quản gia Chu đang hai mắt phiếm hồng một tiếng: “Bác Chu, để chúng nó vào trước đã.”

Bác Chu liên tục gật đầu, hai mắt trước sau không rời khỏi mặt Đường Dục: “Ai da, tiểu thiếu gia mau vào đi, đã lớn như vậy rồi sao, lần trước lúc ta gặp cậu, cậu vẫn còn là một đứa nhỏ.”

Đường Dục nhìn ông cụ kích động đến sắp khóc, mềm mụp gọi một tiếng: “Ông Chu ạ.”

Nghe cậu gọi như vậy, bác Chu càng không nhịn được, ông cụ đã một bó tuổi xoay đầu lau nước mắt, sau đó giữ chặt tay Đường Dục: “Đứa nhỏ ngoan, lớn lên thật giống cha của con.”

Đường Dục nghiêng nghiêng đầu: “Chú Khương nói con lớn lên giống mẹ.”

Bác Chu nín khóc mỉm cười: “Đều giống đều giống, nhưng vẫn giống cha con hơn.”

Bác Chu chạm đến chiếc nhẫn trên tay Đường Dục, cúi đầu nhìn thoáng qua: “Đây là……”

Đường Dục nói: “Đây là nhẫn cưới, con kết hôn rồi.” Đường Dục chỉ chỉ Tần Thời Luật: “Anh ấy là Tần Thời Luật, là chồng con.”

Bác Chu giật mình, muốn nói gì đó nhưng vẫn không mở miệng, quay đầu nhìn thoáng qua Khương Nghiêu.

Khương Nghiêu không hiểu ánh mắt này của ông là có ý gì: “Ông Chu, ông nhìn con như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy.”

Bác Chu không để ý đến lời nói đùa của hắn: “Ta nhìn cậu là vì cậu không có nói tiểu thiếu gia đã kết hôn.”

Bác Chu nhìn Tần Thời Luật, tuy Luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua từ mấy năm trước, nhưng ông đã lớn tuổi, có chút khó tiếp thu chuyện hai người đàn ông ở bên nhau, cứ cảm thấy đứa nhỏ của tiên sinh không nên như vậy.

Khương Nghiêu biết bác Chu đang nghĩ cái gì, hắn không biết lớn nhỏ ôm bả vai bác Chu đi vào trong, “Ông Chu ơi, ông lớn tuổi rồi, nhưng cũng phải tập tiếp thu cái mới chứ.”

Đi thêm một đoạn, Khương Nghiêu mới nhỏ giọng nới với bác Chu: “Vị kia là người Lâm gia, tính tình không được tốt lắm, ông nhìn cái mặt không tình nguyện của anh ta kìa, cẩn thận anh ta nổi giận với ông.”

Bác Chu sống cả đời này, cái gì mà chưa thấy qua, ông còn sợ một thằng nhóc sao?

Bác Chu hơi mất bình tĩnh: “Cậu ta nóng nảy một cái thử xem, cũng không nhìn xem đang ở địa bàn của ai, tính tình cậu ta không tốt hả, tính tình của ta cũng không có tốt đâu, tiểu thiếu gia ở cạnh một người như vậy, còn không phải bị người ta bắt nạt hay sao?”

Ánh mắt ‘không thích’ của bác Chu nhìn Tần Thời Luật quá rõ ràng, Đường Dục dù trì độn vẫn có thể nhìn ra.

Cậu đi ở phía sau, nắm lấy tay Tần Thời Luật: “Anh đừng buồn.”

Tần Thời Luật nhéo nhéo cái tay nhỏ tự đưa tới cửa kia: “Anh không buồn.”

Có người quan tâm hắn, Tần Thời Luật rất vui, tuy rằng vị quản gia Chu này có vẻ không thích hắn.

Thẩm Nhất Trì vẫn luôn không nói gì, hắn không biết có phải mình đã ăn trúng thứ gì bị hỏng hay không, bụng có hơi đau, hắn hỏi Khương Nghiêu: “Phó tổng Khương, toilet nhà anh ở đâu vậy?”

Khương Nghiêu quay đầu lại, vừa muốn mở miệng, liền nghe Đường Dục cực kì nhanh nhẹn nói: “Ở phía trước, cánh cửa thứ hai bên tay phải.”

Vừa mới dứt lời, cả căn phòng liền rơi vào im lặng, Thẩm Nhất Trì ôm bụng nhìn Đường Dục: “Sao cậu biết?”

Đường Dục vẻ mặt mờ mịt nhìn Tần Thời Luật, “…… Em nói bừa.”

Tần Thời Luật cũng là lần đầu tiên tới, không giúp được cậu.

Bác Chu hỏi: “Tiểu thiếu gia, sao cậu biết cánh cửa thứ hai bên phải ở phía trước là toilet?”

Đường Dục cũng không biết vì sao cậu lại nói thuận miệng như vậy, nhưng cậu thật sự không biết.

Thấy vẻ mặt khó xử của Đường Dục, Khương Nghiêu chuyển chủ đề, nói với Thẩm Nhất Trì: “Không phải muốn đi toilet sao, mau đi đi.”

Thẩm Nhất Trì không thể hiểu được, hắn cảm thấy từ khi tới Lâm Giang, mọi chuyện đều phát triển theo một cách rất kì lạ.

Buổi tối, bác Chu chuẩn bị cho bọn họ ba phòng, ý tứ để mỗi người ngủ một phòng, Đường Dục uyển chuyển từ chối, cậu không ngủ một mình được, kết quả Tần Thời Luật tắm rửa xong bước ra, người vừa nãy còn nói không ngủ một mình được đã ngủ mất tiêu rồi.

Tần Thời Luật có chút bất ngờ, từ trước đến nay Đường Dục đều rất khó đi vào giấc ngủ khi ở chỗ lạ, hôm nay lại không lạ giường.

Nửa đêm, Tần Thời Luật đột nhiên cảm giác có âm thanh sột soạt bên cạnh, mở mắt liền thấy Đường Dục đang đứng dậy từ trong bóng tối.

Tần Thời Luật nhíu mày: “Em đi đâu?”

Đường Dục không trả lời, từ từ đi tới cửa phòng.

Tần Thời Luật ngồi dậy: “Đi vệ sinh sao? Trong phòng có toilet.”

Đường Dục vẫn không trả lời, cậu mở khoá đi ra ngoài.

Tần Thời Luật vội vàng đi theo sau, đèn ngủ trên hành lang không sáng lắm, chỉ thấy tốc độ đi bộ của Đường Dục còn chậm hơn so với lúc trước.

Tần Thời Luật đuổi kịp Đường Dục mới phát hiện cậu có gì đó không đúng, giống như là…… Mộng du?

Đường Dục khi ở nhà chưa bao giờ mộng du, ngay cả nói mớ cũng không có.

Tần Thời Luật không dám gọi cậu, chỉ có thể im lặng đi theo.

Bọn họ ngủ ở phòng dành cho khách ở lầu hai, tiếp tục đi về phía trước sẽ là phòng của Khương Nghiêu và Thẩm Nhất Trì, Đường Dục đi lướt qua phòng hai người họ, tiếp tục đi về phía trước, Tần Thời Luật nhìn thoáng qua chân cậu, thì ra tiếng sột soạt vừa rồi là âm thanh mang giày, mộng du còn không quên mang giày, ngược lại là hắn vì vội vàng đuổi theo cậu mà hai chân trần trụi ra ngoài.

Đường Dục đột nhiên ngừng lại trước một cánh cửa, cậu duỗi tay mở cửa, Tần Thời Luật không biết đây là chỗ nào, nhưng lại sợ đánh thức cậu, đành phải để cậu đi vào trong.

Đẩy cửa ra, bên trong là thư phòng, phòng không bật đèn, chỉ có vài tia sáng lọt qua khung cửa sổ chiếu vào trong, Đường Dục sờ soạng đi tới phía sau bàn, trên đường đi tới ngay cả góc bàn cũng không đụng trúng.

Thấy cậu mở ngăn kéo ra, Tần Thời Luật cảm thấy không nên làm vậy, vừa muốn đi tới ngăn cản, liền thấy Đường Dục lấy một khẩu súng từ trong ngăn kéo ra.

……..Tần Thời Luật ngẩn người!

Mục tiêu của Đường Dục rất rõ ràng, cầm súng rồi đóng ngăn kéo lại, men theo đường cũ trở về phòng của bọn họ, cậu đặt khẩu súng dưới gối đầu, sau đó mới nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục đang ngủ, hắn lại không ngủ được.

Trong nhà Khương Bá Ngôn có súng hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ, kỳ lạ là làm sao Đường Dục biết súng được đặt ở chỗ nào? Cậu có thể xác định chính xác thư phòng và nơi cất súng, rất giống với lúc cậu thuận miệng nói ra toilet ở đâu.

Chuyện này quá mức quỷ dị.

Sau khi Tần Thời Luật xác định Đường Dục đã ngủ, hắn lặng lẽ lấy khẩu súng cậu giấu dưới gối đầu ra, đang định cất trở về thư phòng thì gặp được Khương Bá Ngôn trên hành lang.

Khương gia có rất ít người tới, mấy năm nay Khương Nghiêu không ở đây, trong nhà ngoại trừ ông với quản gia Chu, những người giúp việc khác đều không ở lại qua đêm.

Tiếng động của Đường Dục và Tần Thời Luật ở trên hành lang không lớn, nhưng vẫn kinh động tới Khương Bá Ngôn.

Khắp nơi trong nhà đều được lắp camera, Khương Bá Ngôn nghe thấy động tĩnh trên hành lang liền mở camera ra xem, thấy Đường Dục đi vào thư phòng, lấy khẩu súng ông đặt ở trong ngăn kéo ra.

Khương Bá Ngôn hỏi: “Tiểu Dục bị mộng du?”

Tần Thời Luật đưa khẩu súng cho ông: “Không có, lần đầu tiên.”

Khương Bá Ngôn cầm súng: “Trở về ngủ đi.”

Tần Thời Luật hỏi: “Khi còn nhỏ Đường Dục từng tới đây sao?”

Khương Bá Ngôn nhìn hắn một cái: “Không có, trước kia nó ở nhà cũ Cố gia, lần đầu tiên tới đây.”

Chẳng lẽ là trùng hợp?

Trong lòng Tần Thời Luật nghi ngờ, nhưng lại không tìm được đáp án, hắn nghĩ, có lẽ Đường Dục chỉ tùy tiện vào một căn phòng, cầm đi một thứ, chính cậu cũng không biết bản thân đã lấy thứ gì.

Trở lại phòng, Tần Thời Luật thấy Đường Dục đang ngồi ở trên giường mò mẫm, gối đầu và chăn bị cậu ném đầy đất, dáng vẻ hoảng loạn vội vàng, trong miệng lẩm bẩm: “Súng, súng đâu? Súng của mình đâu?”

Tần Thời Luật không biết nên trấn an một người không có ý thức như thế nào, chỉ có thể đi tìm Khương Bá Ngôn, mượn lại khẩu súng đem về phòng.

Nhìn Đường Dục tìm được khẩu súng, yên lặng nhặt gối đầu trên mặt đất lên, đặt lên trên khẩu súng che lại, sau đó nằm xuống, Tần Thời Luật quay đầu lại nhìn Khương Bá Ngôn đang đứng ở cửa.

Khương Bá Ngôn nói: “Khẩu súng đó là của cha nó để lại.”

Tần Thời Luật không muốn biết lai lịch của khẩu súng này, hắn chỉ muốn biết có phải Cố Văn Lễ đã để lại ý niệm gì đó cho con trai của mình hay không, bằng không vì sao Đường Dục lại có thể tìm được khẩu súng này ngay từ lần đầu tiên tới đây.

Tần Thời Luật do dự một chút: “Tuy rằng lời này nghe có chút không khoa học, nhưng tôi vẫn muốn nói, hay là để Đường Dục đi hoàn thành di nguyện đi? Tự nhiên em ấy lại hành động như vậy, có phải là do Cố tiên sinh muốn gặp em ấy hay không?”

Khương Bá Ngôn: “……”

Cậu nói lời này không khoa học hả? Cái này căn bản không liên quan đến khoa học được không?

Khương Bá Ngôn nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cũng có khả năng là do cậu cạy mộ của ông ấy, ông ấy không vui lên mới chui lên tìm cậu, buổi tối cẩn thận một chút, ta nghe nói quỷ có thể nhập vào người, cẩn thận súng cướp cò đấy.”

Tần Thời Luật: “……”
Bình Luận (0)
Comment