Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 88

Tần Thời Luật cả đêm không ngủ, sắc mặt âm trầm dọa người: “Tình trạng người kia thế nào?”

Khương Nghiêu lắc đầu: “Không quá lạc quan, tuy được cứu ra kịp thời sau khi xe lăn xuống núi, nhưng bác sĩ nói va chạm quá nghiêm trọng, không thể đảm bảo hắn sẽ tỉnh lại.”

Tần Thời Luật đã nghĩ tới kết quả này: “Chiếc xe đậu trong nghĩa trang đã kiểm tra chưa?”

Khương Nghiêu: “Kiểm tra rồi, phanh xe bị người động tay, may mắn là anh không lái chiếc xe đó, nếu không người lao xuống núi lúc đó có thể là anh đấy.”

Tần Thời Luật muốn nói không phải do hắn may mắn, nếu khi đó Đường Dục không kiên trì muốn đi cùng hắn, có lẽ hắn đã thật sự lái chiếc xe kia.

Hiện tại hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc là người này nhắm vào hắn, hay là nhắm vào Đường Dục.

Khương Nghiêu như biết hắn đang nghĩ gì: “Có lẽ người này không phải nhắm vào Đường Dục.”

Khương Bá Ngôn đã cho người đi tra xét, tuy vẫn chưa có kết quả, nhưng Khương Nghiêu cảm thấy khả năng nhắm vào Đường Dục không lớn, lần đầu tiên Đường Dục tới Lâm Giang, hơn nữa mấy năm nay thân phận của cậu vẫn luôn được che giấu rất tốt, cho dù buổi tối hôm trước cậu có ngủ lại nhà bọn họ, cũng sẽ không có ai nghĩ rằng Đường Dục có quan hệ gì đó với Cố Văn Lễ mà xuống tay với cậu.

Lê Thành tới sân bay đón Lâm Miễn, vừa đến bệnh viện đã đụng phải Khương Bá Ngôn ở cửa.

Lâm Miễn và Khương Bá Ngôn đều nhìn đối phương không vừa mắt hơn nửa đời người, hiện tại cả hai đều vì Đường Dục nên mới tới đây, lúc chạm mặt, hai người không biết nên dùng thái độ gì mới thích hợp, vì thế cả hai đều làm bộ không quen biết đối phương, một câu cũng không nói.

Trong thang máy, Lê Thành đi theo Lâm Miễn và Lâm Triết đi theo Khương Bá Ngôn nhìn thoáng qua nhau, cả hai đều cảm thấy bầu không khí này có chút không thích hợp để con người tồn tại, hai người yên lặng nhìn con số đang nhảy trên thang máy, hy vọng thang máy mau chóng tới nơi.

Thang máy tới tầng của phòng bệnh, cửa vừa mở ra, Lâm Miễn và Khương Bá Ngôn từ trước đến nay đều đi ở phía trước đồng thời bước một chân ra, sau đó hai người một trái một phải kẹt ở cửa thang máy.

Lê Thành, Lâm Triết: “……”

Nhất định phải xấu hổ như vậy đúng không?

Hai người đàn ông nhìn thoáng qua nhau, sau đó cả hai đều lui về sau một bước, Lê Thành đau đầu: “Khương tiên sinh, mời.”

Khương Bá Ngôn cho hắn một ánh mắt “Vẫn là cậu hiểu chuyện”.

Lê Thành yên lặng lau mồ hôi.

Cửa phòng bệnh, Khương Nghiêu và Tần Thời Luật nhìn Lâm Miễn và Khương Bá Ngôn cùng nhau đi vào, hai người tức khắc có dự cảm không lành, quả nhiên, lúc Lâm Miễn hỏi Đường Dục thế nào, Tần Thời Luật nói Đường Dục vẫn chưa tỉnh, Lâm Miễn lập tức chỉ tay về phía Khương Bá Ngôn.

“Đây là cách ông chăm sóc thằng bé đúng không?” Lâm Miễn tức muốn hộc máu, “Mới đến một ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ông nhìn xem, đến bây giờ người vẫn chưa tỉnh!”

Khương Bá Ngôn cũng không phải người tốt tính: “Rắc rối của nhà các người gây ra, ông còn trách móc tôi cái gì?”

Lâm Miễn không nhận cái nồi này: “Ông có chứng cứ gì mà nói là do nhà chúng tôi?”

Khương Bá Ngôn: “Muốn chứng cứ thì tự các người đi tìm đi? Ông là con trai tôi à, tôi còn phải giúp ông chùi đít?”

Khương – con trai ruột – Nghiêu: “…….”

Từ nhỏ đến lớn ba cũng chưa có chùi đít cho tôi lần nào đâu!

Tần Thời Luật biết hai người gặp mặt sẽ xảy ra tình huống thế này, hắn nhìn Khương Nghiêu, muốn Khương Nghiêu hỗ trợ khuyên nhủ một chút, Khương Nghiêu lại ngó lơ như chuyện không liên quan đến mình, đứng ở một bên hóng drama.

Tần Thời Luật cảm thấy Khương Nghiêu có một tật xấu, chính là thích xem náo nhiệt.

Hắn vừa muốn mở miệng ngăn lại, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người từ bên trong kéo ra…… Tiếng ồn ào đột nhiên im bặt.

Đường Dục mặc một bộ đồng phục bệnh nhân không quá vừa người, ngủ cả một ngày nên trên mặt đã hồng hào trở lại, tóc có chút lộn xôn, mấy dúm tóc đều dựng thẳng lên, mắt mèo tròn xoe nhìn từng người bọn họ, vừa mở miệng đã như gió xuân ấm áp: “Mọi người đừng cãi nhau, sẽ ảnh hưởng đến người khác.”

Lời Đường Dục nói còn có tác dụng hơn y tá trưởng, cậu vừa mở miệng bọn họ đã lập tức ngừng tranh cãi.

Tần Thời Luật đỡ cậu vào phòng bệnh, để cậu ngồi xuống giường: “Em tỉnh lúc nào?”

Đường Dục ngẩng mặt nhìn hắn, kéo tay hắn nói: “Vừa mới tỉnh.”

Tần Thời Luật xoa đầu cậu: “Còn đau đầu không em?”

Đường Dục lắc đầu: “Không đau.”

Nhìn dáng vẻ của cậu giống như không có vấn đề gì thật, nếu không phải thấy dáng vẻ Đường Dục bị Tần Thời Luật ôm từ trong xe ra, Khương Nghiêu thậm chí có chút hoài nghi cậu chỉ ngủ một giấc.

Khương Nghiêu hỏi cậu: “Đói bụng không?”

Đường Dục xoa bụng: “Có một chút.”

“Biết đói, xem ra không có vấn đề gì rồi.” Khương Nghiêu xoa đầu cậu: “Anh đi mua đồ ăn cho em.”

Đường Dục nói: “Em không ăn cơm bệnh viện.”

Lâm Miễn vội vàng nói: “Vậy đặt khách sạn đi, chúng ta ra ngoài ăn.”

Đường Dục nhìn Lâm Miễn, rồi lại nhìn về phía Khương Bá Ngôn: “Chú Khương, con muốn về nhà ăn.”

Ngoại trừ Khương Bá Ngôn, những người khác đều sửng sốt.

Cậu chỉ ở Khương gia một ngày mà đã coi đó là “nhà”? Lâm Miễn có chút khó chịu, Đường Dục tới nhà bọn họ nhiều lần như vậy, cũng chưa từng nói đó là nhà.

Khương Bá Ngôn không nghĩ nhiều như vậy, ông không cảm thấy Đường Dục xem nhà ông thành nhà của mình có vấn đề gì, cũng giống như lúc Cố Văn Lễ còn sống, Khương Nghiêu cũng xem nhà của Cố Văn Lễ là nhà của nó.

Đường Dục đã lên tiếng, cho dù Khương Bá Ngôn có ngại người khác chú ý cũng sẽ không cự tuyệt: “Được, chúng ta về nhà ăn.”

Đường Dục còn phải thay quần áo, những người khác đều đi ra ngoài trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tần Thời Luật, Tần Thời Luật vừa giúp cậu thay quần áo vừa hỏi: “Đêm nay về Phú Dương được không em?”

Đường Dục chui đầu ra khỏi cổ áo, nhìn Tần Thời Luật: “Hôm nay đi luôn sao?”

Tần Thời Luật có hơi bất an, không phải bất an vì chuyện ngoài ý muốn kia, mà là vì Đường Dục xem nhà Khương Bá Ngôn thành nhà mình quá dễ dàng.

Đường Dục có quá nhiều điểm không thích hợp, dường như cậu có một loại hảo cảm không thể giải thích được đối với Khương gia, Đường Dục vừa mới tỉnh lại, hắn cũng không dám hỏi rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn chỉ sợ sau khi Đường Dục có gia đình khác sẽ không muốn trở về nhà bọn họ nữa.

Tần Thời Luật: “Em không muốn đi?”

Đường Dục không trả lời, cậu mặc quần xong mới hỏi: “Người kia thế nào?”

Tần Thời Luật giúp cậu sửa sang lại tóc: “Vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.”

Đường Dục hỏi: “Hắn sẽ tỉnh lại chứ?”

Tần Thời Luật: “Chưa xác định được.”

Đường Dục nhíu mày: “Em hy vọng hắn sẽ không tỉnh lại.”

Tần Thời Luật có chút bất ngờ, không nghĩ một câu tàn nhẫn như vậy lại được Đường Dục nói ra.

Đây không phải tính cách của cậu, cậu vẫn luôn rất mềm lòng.

Tần Thời Luật hỏi: “Vì sao?”

Đường Dục nhớ tới những ảo giác đáng sợ xuất hiện trong xe, cậu duỗi tay ôm eo Tần Thời Luật: “Em sợ hắn sẽ hại chết anh.”

Tần Thời Luật ngẩn ra.

Là, vì anh sao?

Tần Thời Luật nhìn cái đầu tròn xù xù đang dựa vào người mình, bé con mềm mụp ngoan ngoãn của hắn, chỉ vì sợ hắn chết mà ngay cả lời tàn nhẫn như vậy cũng có thể nói ra sao?

Trên đường trở về Khương gia, Tần Thời Luật và Đường Dục cùng ngồi trên xe Khương Nghiêu, Khương Nghiêu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi?”

Đường Dục nằm trên đùi Tần Thời Luật, hô hấp đều đều, Tần Thời Luật gật đầu: “Ừm.”

Khương Nghiêu có chút không yên tâm: “Có gì đó không đúng lắm, bác sĩ thật sự nói em ấy không sao à?”

Tần Thời Luật: “Đã làm hết tất cả kiểm tra, ngay cả chụp CT não cũng làm rồi, không có vấn đề gì, chắc chỉ bị doạ thôi.”

Khương Nghiêu cảm thấy kỳ lạ: “Bị dọa đến đau đầu?”

Dáng vẻ ngày hôm qua của Đường Dục không giống như bị doạ cho lắm, làm gì có người nào bị doạ mà lại vừa khóc vừa ồn ào nói đau đầu?

Nhưng trừ chính Đường Dục ra, không ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Đường Dục nói với Tần Thời Luật người lái xe kia sẽ hại chết hắn, giống như cậu thật sự biết người kia đang nhắm vào ai, nhưng Khương Nghiêu cũng chỉ vừa mới tra được chuyện này, thậm chí còn không chắc chắn, thế thì tại sao Đường Dục lại nói một cách khẳng định như vậy?



Đường Dục ngủ một giấc này đến bỏ lỡ cơm trưa lẫn cơm chiều, lúc tỉnh lại trời cũng đã tối, cậu nhìn thoáng qua Tần Thời Luật đang ngủ ở bên cạnh, lặng lẽ rời khỏi giường.

Tối hôm kia Tần Thời Luật không ngủ ngon giấc, tối hôm qua thì một đêm không ngủ, lúc này hắn ngủ tương đối say, Đường Dục rời giường cũng không đánh thức hắn.

Đường Dục ra khỏi phòng, không biết bây giờ là mấy giờ, căn nhà rộng lớn tối đen như mực, cậu đi đến trước cầu thang thì nhắm hai mắt lại, nắm vào tay vịn cầu thang rồi bước tầng bậc xuống dưới, “7, 8, 9……10, 11……”

Thẳng đến khi bước xuống bậc thang cuối cùng: “12.” Cậu mới mở hai mắt ra.

Cậu khó hiểu quay đầu lại nhìn.

Rõ ràng cậu chỉ mới ở đây hơn một ngày, tại sao cậu lại có cảm giác mình đã đi cái cầu thang này rất nhiều lần, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn biết được khi nào nên dừng lại.

Bụng “ọt ọt” biểu tình.

Đường Dục nhớ tới đã gần hai ngày mình chưa ăn gì.

Cậu mở đèn nhà bếp lên, quen cửa quen nẻo lấy mì sợi, rau dưa và trứng gà từ tủ lạnh ra, bật bếp lên nấu nước, chuẩn xác tìm được các loại gia vị.

Mì được nấu xong thì múc ra chén, Đường Dục nhìn chén mì đến xuất thần, Tần Thời Luật lặng yên không tiếng động đi tới: “Em còn biết nấu mì?”

Đường Dục không bị hắn dọa giật mình, cậu lắc lắc đầu: “Em không biết.”

Tần Thời Luật nhìn chén mì trứng vừa được nấu xong: “Đây không phải em nấu?”

Đường Dục hơi kinh ngạc: “Là em nấu.”

Tần Thời Luật xoa đầu cậu: “Đói đến ngốc rồi?”

Đường Dục xoay người, nhìn hắn nói: “Tần Thời Luật, hình như em bị quỷ ám rồi.”

Tần Thời Luật: “……”

Đêm hôm khuya khoắt em đừng có doạ anh!

Đường Dục chỉ vào cầu thang nói: “Vừa rồi em nhắm mắt đi xuống, vậy mà lại không bước hụt một bước nào, vừa vặn ngừng lại ở bậc thang cuối cùng, còn chén mì này nữa, em vậy mà lại biết mì sợi và gia vị để ở chỗ nào, em lấy ra nấu rồi tự nêm nếm, hương vị còn khá ngon nữa, nhưng em căn bản chưa từng nấu mì lần nào mà.”

Tần Thời Luật nhìn cậu một hồi, tìm được trọng điểm hỏi cậu: “Sao em lại nhắm mắt đi xuống cầu thang?”

Đường Dục hơi sửng sốt: “Cái này không quan trọng.”

“Sao lại không quan trọng?” Tần Thời Luật càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu: “Lỡ như bước hụt rồi ngã thì sao, em vừa mới ra viện, muốn vào lại đúng không?”

Đường Dục lắc đầu: “Em không muốn, em chỉ tò mò nên mới muốn thử một chút.”

Làm gì có ai vì tò mò mà lấy mạng mình ra thử?

Tần Thời Luật: “Về sau không được làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy.”

Đường Dục không phục: “Vậy anh cũng không được làm mấy chuyện nguy hiểm.”

Tần Thời Luật nhéo nhéo mặt cậu: “Anh sẽ không nhắm mắt đi xuống cầu thang.”

Đường Dục ăn được nửa chén mì thì không muốn ăn nữa, một nửa còn lại liền chui vào bụng Tần Thời Luật, hương vị thật sự khá ngon, Tần Thời Luật nghĩ thầm, hôm nào phải dụ cậu nấu thêm lần nữa mới được.

Sau khi về phòng, Đường Dục vẫn tiếp tục nói: “Dư Nhạc Dương nói cậu ấy biết một ngôi chùa có thể trừ tà, hay là chúng ta tới đó cúng bái đi.”

Sau khi ăn nửa chén mì Đường Dục tự tay nấu, đầu óc Tần Thời Luật vẫn tỉnh táo, không cùng mạch não với cậu, “Sao lúc em biết vẽ tranh, biết chơi đồ cổ thì không cảm thấy bản thân bị quỷ ám, nấu được một chén mì thì tự coi mình có công năng đặc biệt, có phải là chuyện bé xé ra to rồi không? Có thể em có thiên phú dị bẩm thì sao, anh thấy nhà ấm trồng hoa của em phát triển khá tốt, hay là em cũng thử phát triển sang phòng bếp đi?”

Đường Dục đánh hắn một cái: “Anh chê cười em!”

Tần Thời Luật bắt lấy nắm tay cậu đưa lên môi hôn: “Rõ ràng là anh đang khen em.”

Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Dục và Tần Thời Luật từ trên lầu đi xuống thì nghe thấy Lâm Miễn và Khương Bá Ngôn đang cãi nhau trong phòng khách.

Khương Nghiêu ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại, nhìn dáng vẻ không quan tâm chút nào.

Lâm Miễn: “Tôi cho thằng bé 5% cổ phần làm quà gặp mặt, còn ông thì hay rồi, tặng cho nó một vụ tai nạn giao thông!”

Khương Bá Ngôn tất nhiên sẽ không thua Lâm Miễn ở phương diện này: “Bây giờ tôi lập tức gọi luật sư tới đây lập di chúc!”

Lâm Miễn: “Tới đi tới đi, ông lập thì tôi cũng lập luôn!”

Đường Dục hỏi: “Hai người đang làm gì?”

Khương Nghiêu nhìn cậu cười cười: “Chào buổi sáng Dục Dục, bọn họ đang muốn lập di chúc, về sau tất cả công ty đều để lại cho em.”

Khương Bá Ngôn nhìn thoáng qua Tần Thời Luật, hừ một tiếng: “Ông có dám lặp lại trước mặt cháu ngoại ông không? Ông sẽ lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Đường Dục mà không cho cậu ta?”

Lâm Miễn cũng nói: “Vậy ông không để lại tài sản cho con trai mình, con trai ông có vui không?”

Khương Nghiêu không muốn bị cuốn vào cuộc chiến, hắn giơ tay lên nói: “Con không có ý kiến, con có thể làm công cho em trai.”

Tần Thời Luật ôm eo Đường Dục: “Con cũng không có ý kiến.”

Đường Dục: “……” Tui có ý kiến.

Các người muốn làm tui mệt chết hả?

Giấc mộng làm cá mặn của Đường Dục gần như bị huỷ hoại, cậu liên tục lắc đầu: “Con không cần, con không cần.”

Lâm Miễn và Khương Bá Ngôn hừng hực lửa chiến, cũng không quan tâm cậu có muốn hay không, không nói hai lời muốn gọi điện thoại cho luật sư.

Đường Dục cực kì sợ hãi, cậu một chút cũng không muốn khi già yếu còn phải gồng gánh ba cái công ty, người khác thì tuổi già hưởng phúc, không thể đến cậu thì tuổi già làm lụng vất vả được!

Cậu ấm ức nhìn Tần Thời Luật: “Tần Thời Luật em muốn về nhà.” Nơi này quá nguy hiểm.

*****

Lâm Triết đưa bọn họ tới sân bay, trên đường Đường Dục hỏi hắn: “Anh Tiểu Lâm không cùng về Phú Dương với chúng em sao?”

Lâm Triết hơi sửng sốt, “Tôi sao?”

Khương Nghiêu quay đầu lại hỏi Đường Dục: “Sao lại hỏi như vậy?”

Đường Dục không hiểu ý của Khương Nghiêu: “Sao vậy?”

Lâm Triết quả thật là người của Khương Nghiêu, nhưng cho tới nay Lâm Triết cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, hắn chỉ xuất hiện một lần duy nhất là ở bữa tiệc đính hôn của Tiêu Sí Hành, nhưng ngày đó lúc hắn tới, Đường Dục đã bị Tần Thời Luật bế đi, cậu không có khả năng gặp hắn.

Lâm Triết hỏi: “Trước kia Đường thiếu từng gặp tôi sao? Sao cậu biết tôi họ Lâm?”

Đường Dục bị hỏi đến ngẩn người: “Anh không phải họ Lâm sao?”

Lâm Triết nói: “Tôi họ Lâm, nhưng tôi vẫn chưa tự giới thiệu.”

Hôm đó trên đường từ nghĩa trang trở về, vì có vụ tai nạn đó nên Lâm Triết không có thời gian nghĩ nhiều, vừa rồi Đường Dục gọi một tiếng “Anh Tiểu Lâm” mới làm hắn nhớ tới chuyện này.

Đường Dục ngẩn người, nhìn về phía Tần Thời Luật: “Anh ấy từng nói, đúng không?”

Tần Thời Luật lắc đầu: “Không có, anh cũng vừa mới biết cậu ta họ Lâm.”

Đường Dục: “……”

Đường Dục sợ hãi nuốt nước miếng: “Ực, vẫn nên tới chùa thắp hương đi.”

*****

Ngày hôm sau trở lại Phú Dương, Đường Dục hẹn Dư Nhạc Dương tới chùa thắp hương, Tần Thời Luật muốn làm tài xế cho hai người, kết quả vị trí tài xế đã sớm bị người khác cướp mất.

Đàm Nam Sơn xuống xe nhìn Tần Thời Luật: “Trễ như vậy mà còn chưa đi làm sao, à, chắc là biết ba anh muốn sửa di chúc nên về sau không muốn cố gắng nữa đúng không?”

Tần Thời Luật: “Anh tới làm gì?”

Đàm Nam Sơn nhướng mày: “Đưa các bạn nhỏ lên núi.”

Tần Thời Luật “ha” một tiếng: “Chỉ biết xun xoe.”

Một chiếc xe vừa vặn cho bốn người, Dư Nhạc Dương nói cho Đàm Nam Sơn biết ngôi chùa đó ở đâu, nhưng vì muốn Dư Nhạc Dương ngồi bên cạnh, hắn làm bộ không nhớ đường, kêu Dư Nhạc Dương ngồi ở phía trước chỉ đường cho hắn.

Đường Dục ngồi ở phía sau lớn tiếng hỏi Tần Thời Luật: “Có phải hai người bọn họ đang ở bên nhau hay không?”

Tần Thời Luật chạm mắt với Đàm Nam Sơn qua kính chiếu hậu, hiểu ý cười cười: “Em hỏi bọn họ đi.”

Đường Dục thật sự mở miệng hỏi.

Đàm Nam Sơn ném vấn đề cho Dư Nhạc Dương: “Em nói đi?”

Dư Nhạc Dương cứng cổ nói: “Không có.”

Đường Dục tò mò, nghiêng người thò đầu lên phía trước: “Nhưng không phải hai người đã lên giường rồi sao?”

Đàm Nam Sơn để cậu hỏi, nhưng không phải để cậu hỏi thẳng như vậy: “…… Khụ! Tần Thời Luật, quản quản, sao cái gì cũng dám nói vậy hả?”

Dư Nhạc Dương gần như bị nóng đến bốc cháy: “Không có, cậu đừng có nói bậy!”

“Không có sao?” Đường Dục nghi ngờ trí nhớ của mình, cậu lấy điện thoại ra, cũng may cậu không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện, nội dung chat hôm rời khỏi sơn trang vẫn còn.

Dư Nhạc Dương nói cậu ta không sướng, còn nói cậu không biết đau là gì.

Đường Dục nhẹ nhàng thở ra: “Rõ ràng là có mà, cậu tự xem đi.”

Dư Nhạc Dương hoàn toàn không muốn xem lại mấy lời xấu hổ kia, cậu ta đẩy điện thoại Đường Dục ra: “Cậu có thôi đi không? Ban ngày ban mặt mà cậu lại giở trò lưu manh gì thế?”

Đạo đức cao đẹp của Đường Dục lại tăng vọt: “Không lấy kết hôn làm tiền đề yêu đương mới là giở trò lưu manh, không lấy yêu đương làm tiền đề lên giường cũng là giở trò lưu manh, cho nên hai người mới là lưu manh.”

Đàm Nam Sơn cười một tiếng: “Có lý nha.”

Dư Nhạc Dương xù lông: “Có lý cái gì, anh có thể câm miệng được không?”

Từ sau khi rời khỏi sơn trang, Đàm Nam Sơn đều không dám trêu chọc Dư Nhạc Dương, cũng không phải vì hắn đã làm gì Dư Nhạc Dương, mà là bởi vì không làm gì, cho nên Dư Nhạc Dương vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Còn chưa chính thức bắt đầu đã bởi vì đau mà bãi công, Dư Nhạc Dương rất mất mặt, cho nên có một đoạn thời gian rất dài cậu ta không đến quán của Đàm Nam Sơn, sáng sớm hôm nay là do Đàm Nam Sơn gọi điện thoại cho cậu ta, biết cậu ta muốn lên núi mới tung ta tung tăng chạy tới làm tài xế.

Đến chân núi, xe không thể chạy lên được, Đường Dục vừa nghe phải đi bộ lên núi thì rất hối hận, đây không phải là chuyện mà một quả trứng lười nên làm.

Nhưng đã đến tận đây rồi, cậu cũng không có cách nào nói không đi, chỉ có thể cắn răng đi tiếp.

Dư Nhạc Dương muốn đi chung với Đường Dục, nhưng bên cạnh Đường Dục lại có Tần Thời Luật, cậu ta tất nhiên không muốn làm bóng đèn, vì thế một mình đi thẳng về phía trước, nhưng do chân ngắn, cậu ta đi hai bước, Đàm Nam Sơn đã một bước đuổi tới.

Đàm Nam Sơn nhéo gáy cậu: “Đi nhanh như vậy làm gì?”

Dư Nhạc Dương: “Tôi còn trẻ, đương nhiên là phải đi nhanh, chỉ có mấy ông già mới đi chậm rì.”

Tần Thời Luật chậm rì đi theo Đường Dục: “……”

Đường Dục đi chậm không có biện pháp, Tần Thời Luật chỉ có thể làm ông già, chứ chẳng lẽ bỏ lại vợ mình rồi đi trước?

Dư Nhạc Dương nói chùa ở giữa sườn núi, là một đạo quán, người dâng hương không ít, còn có thể rút thăm bói toán.

Dư Nhạc Dương nghe Đường Dục nói trên người cậu xảy ra chuyện lạ, cậu ta cầm ba nén nhang vây quanh Đường Dục, vừa lẩm bẩm vừa bái: “Yêu ma quỷ quái mau biến đi, yêu ma quỷ quái mau biến đi.”

Đường Dục đứng yên không nhúc nhích giống như Định Hải Thần Châm* để Dư Nhạc Dương đi quanh mình.

*Gậy như ý mà Tôn Ngộ Không hay cầm.

Đàm Nam Sơn và Tần Thời Luật đứng ở một bên nhìn, Đàm Nam Sơn hỏi: “Có người bái như vậy sao?”

Tần Thời Luật: “…… Có phải bọn họ gia nhập tà giáo gì đó hay không?”

Hành động đi vòng vòng của Dư Nhạc Dương cũng không duy trì quá lâu, Đường Dục ho khan do sặc hương nhang, Tần Thời Luật liền giải cứu người ra khỏi vòng vây của Dư Nhạc Dương: “Bái xong rồi, có thể đi chưa?”

Đi thì đi rồi đó, nhưng ra cửa lại gặp một vị đạo sĩ.

Dư Nhạc Dương lại kéo Đường Dục muốn đi đoán mệnh, Dư Nhạc Dương nhỏ giọng thương lượng với Đường Dục: “Bói nhân duyên không?”

Đường Dục nói: “Tôi kết hôn rồi.”

Dư Nhạc Dương có chút ngượng ngùng khi đi một mình: “Kết hôn cũng có thể bói mà.”

Dù sao Đường Dục cũng không có chuyện gì muốn biết, “Được thôi.”

Dư Nhạc Dương đuổi Đàm Nam Sơn sang một bên, cậu ta tiện tay rút một tấm thẻ, trên đó viết hai chữ “Kết duyên” màu đỏ.

Đường Dục cũng rút một thẻ, trên tấm thẻ cũng có hai chữ — Tục duyên*.

*Tục ở đây là tiếp tục

Lão đạo sĩ nhìn thoáng qua tấm thẻ trong tay Đường Dục, lại nhìn Đường Dục và Tần Thời Luật đang đứng phía sau cậu, ông vuốt râu lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi chấp niệm quá sâu cũng không tốt.”

Lão đạo sĩ lấy ra hai sợi dây tơ hồng không dày cũng không mỏng đưa cho bọn họ: “Đã bị chia cắt nhưng không tách rời, vậy thì cột chặt vào nhau, duyên phận nghịch thiên không thường thấy, phải biết trân trọng.”v
Bình Luận (0)
Comment