"Bạc Lan Huyền" không biết gì về nấu ăn, nhưng Bạc Lan Huyền lại là người có thể ra được phòng khách vào được phòng bếp.
Thực ra trước đây Bạc Lan Huyền cũng chưa từng vào bếp, chỉ là Giang Vụ Oanh không mấy thích đồ ăn do ngự trù làm, tuy cậu chẳng bao giờ nói ra, nhưng Bạc Lan Huyền nhìn cậu gầy gò, ăn uống qua loa khiến hắn đau lòng vô cùng. Vì thế, Bạc Lan Huyền bắt đầu học cách tự mình nấu ăn, nấu từng bữa canh, từng món súp cho cậu.
Dao đã bị mài cùn đến mấy trăm cái, cuối cùng hắn cũng được như ý, làm cho khẩu vị của tiểu Quân hậu ngày càng trở nên khó chiều hơn.
Hôm ấy, khi hắn đang đứng trong bếp, đeo tạp dề, chuẩn bị nhân bánh, thì Giang Vụ Oanh vốn đang ngồi trong thư phòng vẽ tranh, Một vài nét bút phác hoạ hình dáng của một người đàn ông mặc áo bào màu xanh lam, chỉ là không có ngũ quan.
Sau khi ngắm nghía một lát, Giang Vụ Oanh đặt bút xuống, tắt máy tính đi vào bếp.
Bạc Lan Huyền cười nhìn cậu ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lấy vài cục bột nhào rồi dùng cây cán bột quay loạn xạ.
Bột cán ra dày như bánh nướng, nhưng bé thỏ lại rất có cảm giác thành tựu.
Alpha mặc cậu nghịch ngợm, chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền giả bộ vô ý hỏi: "Cục cưng, tay nghề đầu bếp nhà họ Giang thế nào?"
Bàn tay Giang Vụ Oanh đang cầm cây cán bột lập tức cứng đờ, tự nhiên nói: "...Cũng khá tốt."
Bé thỏ đâu có biết nói dối, Bạc Lan Huyền liếc mắt một cái đã nhìn ra cậu không hề nói thật.
Giang Đạt Thự có thể làm ra chuyện cầm thú động tay đánh cậu, liệu có để mặc cậu bị đói bụng không? Trong lòng Bạc Lan Huyền nảy sinh ra vài suy đoán không tốt.
Việc Giang Vụ Oanh vào bếp còn không đáng tin hơn chuyện có người đi bộ lên mặt trăng, nếu cậu bị bỏ đói thì làm sao xoay sở? Gọi đồ ăn ngoài? Ăn đồ ăn nhanh? ...Cậu vốn không biết tự chăm sóc bản thân, lúc rót nước có thể bị bỏng hay không?
Chỉ cần suy nghĩ sâu xa một chút, trong lòng Bạc Lan Huyền càng nổi lên một ngọn lửa, xen lẫn cả nỗi xót xa và hối hận.
Giang Vụ Oanh thấy hắn lại bắt đầu bóc tôm, có chút khó hiểu nói: "Đã bóc nhiều tôm như vậy rồi, sao còn bóc nữa?"
Bạc Lan Huyền giận dỗi bóc hết con này đến con khác, giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản: "Bồi bổ cho bé thỏ suy dinh dưỡng."
Giang Vụ Oanh: "..."
**
Hậu quả của việc bánh sủi cảo tôm ngô trắng trắng mập mập quá ngon miệng, chính là Giang Vụ Oanh mặt mày trắng bệch, ỉu xìu nằm bò trên vai Bạc Lan Huyền, mặc Alpha nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu để giảm bớt sự khó chịu.
Đợi cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Bạc Lan Huyền cẩn thận đắp chăn cho cậu, ánh mắt không khỏi lưu luyến nhìn đôi tai dài, hồng nhạt của cậu đang cụp xuống trên gối. Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác rạo rực khó tả.
Nhưng còn chưa kịp có ý xấu chạm vào thì bên cạnh đã có một bàn tay béo múp đưa ra.
Bạc Lan Huyền trừng mắt nhìn bàn tay đen tội lỗi của Huyền Huyền chạm vào chóp tai Giang Vụ Oanh, bé thỏ run lên theo bản năng, khiến hắn tức giận không chịu nổi, lập tức muốn xuống giường để cho con chó 'sắc lang' này một bài học.
Giang Vụ Oanh vội vàng kéo hắn lại nói: "Đừng có bắt nạt chó mà."
Huyền Huyền ngồi xổm bên giường "gâu gâu" một tiếng nhỏ, bộ dáng yếu ớt đến mức không còn chút kiêu ngạo nào sau màn "hành động thiếu đứng đắn" khi nãy.
Bạc Lan Huyền tức giận mà bật cười: Hóa ra là một con chó trà xanh!
**
Bạc Lan Tức đã quỳ trong thư phòng ở biệt thự cũ được hai tiếng đồng hồ rồi.
Ông cụ đã lên tiếng, không ai dám xin tha cho hắn ta.
Tiếng tivi ở tầng dưới phát mấy tiết mục ca hát vui vẻ của chương trình Xuân Vãn, bên ngoài lại là tiếng pháo hoa chói tai vang lên suốt đêm ở ngoại ô. Nhưng trong đầu hắn, hình ảnh Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Huyền đứng bên nhau cứ không ngừng xoay vòng......
Sự kí.ch th.ích chồng chất khiến thái dương Bạc Lan Tức càng lúc càng đau dữ dội.
Ông cụ tức giận vì hắn ta coi hôn nhân như trò đùa, muốn ly hôn là ly hôn, cũng tức giận vì hắn ta đã kết hôn mà không thể gánh vác trách nhiệm của việc xây dựng gia đình.
Nhưng dù người ngoài có nói gì đi nữa cũng chẳng có tác dụng. Bạc Lan Tức không tự ngộ ra được, thì người khác có nói rách cả miệng cũng vô ích.
Phía sau gáy mơ hồ truyền đến cảm giác nóng rát, Bạc Lan Tức biết đây là kỳ mẫn cảm đến rồi.
Trước khi kết hôn, kỳ mẫn cảm của hắn rất quy luật, mỗi lần chỉ cần một mũi tiêm thuốc ức chế là có thể giải quyết được, nhưng sau khi kết hôn thì kỳ mẫn cảm lại có chút rối loạn.
Chỉ là hắn ta vẫn không để vào lòng, mỗi khi có dấu hiệu, hắn sẽ dính lấy Giang Vụ Oanh hôn hít ôm ấp vuốt ve – dù có không thể rời xa, dù Giang Vụ Oanh là ngoại lệ duy nhất, dù hắn ta có thể lè lưỡi li.ếm như một con chó... hắn ta vẫn buồn cười cho rằng đó là vì Giang Vụ Oanh là Omega của hắn, là vì hôn nhân hợp pháp của bọn họ, mà không hề bao hàm bất cứ yếu tố tình cảm nào.
Bạc Lan Tức mơ màng suy nghĩ, dần dần nhận ra kỳ mẫn cảm lần này dường như đến quá nhanh, quá mãnh liệt, chỉ mới vài phút, cả người hắn đã bùng lên một tầng lửa cháy lan, nhưng kỳ lạ là hắn không hề đổ một giọt mồ hôi nào, toàn thân hắn như một chiếc nồi trên bếp than, bị nung đến cháy khét.
Trong đầu hắn, gương mặt của Giang Vụ Oanh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hắn tự nhắc nhở bản thân rằng họ đã ly hôn, nếu còn mặt dày đến bám lấy cậu thì thật không ra làm sao. Thế nhưng, hắn lại không thể chống lại những khao khát nguyên thủy về mặt sinh lý – cùng với một loại khát vọng tâm lý mà hắn luôn đè nén và không chịu thừa nhận, rằng nó chẳng liên quan gì đến kỳ mẫn cảm hay độ phù hợp.
Hắn hít hít mũi, cố gắng ngửi lấy chút hơi tàn trong không khí, nhưng Giang Vụ Oanh đã rời đi từ lâu. lượng pheromone hương quýt xanh trong không khí gần như bằng không.
Càng không có được, Bạc Lan Tức lại càng thêm bồn chồn khát khao, lý trí dần dần rời xa hắn, những suy nghĩ trở nên hỗn loạn đến mức khiến đôi mắt hắn đỏ rực. Cuối cùng, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất –
Hắn cần phải tìm thấy Giang Vụ Oanh, tìm thấy chú thỏ con... chỉ cần được hôn một cái, đôi tai và cái đuôi kia chắc chắn sẽ khẽ run lên.
**
Bên này Bạc Lan Huyền đang ôm bé thỏ đi ngủ thì lại chìm sâu vào một giấc mơ đầy kỳ lạ và rực rỡ.
Năm An Bình thứ mười tám, lễ hội Hoa triều.
Một thiếu niên 17 tuổi, một mình cô đơn ngồi ở một góc cuối hạ lưu sông Liễu Đới, đôi tay loay hoay với một chiếc diều hình bươm bướm còn chưa kịp buộc xong.
Trên ngón út tay phải của cậu có một nốt chu sa đỏ như máu bồ câu.
Giang Vụ Oanh là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà Giang phu nhân nhặt được trước cửa phủ. Khi ấy, trời còn đang se lạnh, đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã lót tím tái vì lạnh, tiếng khóc yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.
Giang phu nhân lòng nhân từ, đã mang đứa trẻ về phủ nuôi dưỡng, đặt tên là Vụ Oanh.
– "Gió mới xuyên cành, xuân lại tới. Bên ngoài xích đu, sương mù nhẹ vấn vương."
Bà rất đau lòng đứa nhỏ này, để chữa trị chứng bệnh yếu ớt từ trong bụng mẹ của cậu, bà không tiếc ngàn vàng mà mời danh y, thậm chí còn quan tâm cậu nhiều hơn cả hai đứa con ruột của mình.
Nhưng trời không chiều lòng người, khi Giang Vụ Oanh vừa qua năm tuổi thì Giang phu nhân đi chùa cầu bình an cho cậu, trên đường về đã gặp phải thổ phỉ.
Sau khi trở về phủ trong tình trạng thập tử nhất sinh, bà thường xuyên hoảng sợ, đến nỗi sức khỏe ngày càng suy yếu. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, bà đã qua đời.
Đối với một đứa trẻ không chung huyết thống, lại thêm thể trạng yếu đuối tiêu tốn tiền bạc như Giang Vụ Oanh, Vĩnh Hưng Hầu và con trưởng vốn không có bao nhiêu thương xót.
Mà sau khi Giang phu nhân qua đời, họ càng xem Giang Vụ Oanh là kẻ không may mắn khắc chết mẹ, tìm một lý do cậu cần dưỡng bệnh liền đuổi cậu đến biệt viện ngoại thành, đứa trẻ nhỏ bé cô đơn lẻ loi trong một căn nhà rộng lớn.
Ngay cả những đứa trẻ nhà dân thường, vào lễ hội Hoa triều cũng có cha hoặc anh trai giúp buộc diều, nhưng đã nhiều năm rồi Giang Vụ Oanh không có được thứ đó.
Chiếc diều trong tay cậu lần này là do gió vô tình cuốn từ ngoài tường vào sân nhỏ. Bộ khung đã bị gãy rời thành từng mảnh.
Nhưng như thế đã là quý giá lắm rồi.
Giang Vụ Oanh muốn trước lễ hội Thượng Tỵ sẽ tự mình sửa xong khung diều đã gãy, cậu không muốn ở trong biệt viện của Hầu phủ, nên ngày nào cũng đến bờ sông này, chọn một nơi nhiều nắng để sửa chữa.
Nhưng công việc này không phải là việc có thể hoàn thành chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, huống chi thân thể cậu vốn yếu ớt, trạng thái tập trung tinh thần cao độ như vậy cũng không thể trụ được quá lâu, nên đến giờ vẫn chưa thể sửa xong.
Cứ ngồi như vậy đến giữa trưa, cậu thiếu niên xoa xoa đôi mắt đã nhức mỏi, khẽ thở dài, rồi tự an ủi mình: "Không sao cả... trước khi mặt trời lặn có thể thả một lần là tốt lắm rồi."
Cuối cùng trời cũng thương, để cậu kịp sửa xong chiếc diều trước lúc trời tối.
Giang Vụ Oanh cảm thấy vô cùng hài lòng, đứng dậy chuẩn bị chạy vài bước, thì bất ngờ có một lực mạnh đẩy từ sau lưng.
Bờ sông trơn trượt, cậu không thể đứng vững, cả người liền ngã về phía trước.
"Ùm" một tiếng, cậu thiếu niên rơi xuống sông, con diều giấy hình bướm vừa được hồi sinh cũng theo đó mà bị nước sông nhấn chìm, hoàn toàn mất đi cơ hội bay lượn trên không trung.
Nước sông đầu xuân tháng hai còn lạnh hơn trên bờ nhiều, Giang Vụ Oanh gần như vừa rơi xuống nước đã bị lạnh đến mất hết tri giác.
Cả người cậu cứng đờ không dùng sức được, muốn kêu cứu, lại có càng nhiều nước sông tràn vào miệng mũi.
Đôi mắt này của cậu thật sự không có tiền đồ, thậm chí không thể nhận ra ai là người đã ra tay độc ác với mình.
Vốn tưởng rằng mình sắp chết đến nơi, nhưng mặt sông đột nhiên gợn sóng.
Có người nhảy xuống nước, lao về phía cậu như một chú cá linh hoạt và nhanh nhẹn.
Trước khi Giang Vụ Oanh hoàn toàn ngất đi, người kia đã kịp tóm lấy tay cậu, giữ cho thân thể cậu không tiếp tục chìm xuống, rồi mang cậu trồi lên khỏi mặt nước.
Quanh đó không một bóng người, có lẽ kẻ gây án đã bỏ chạy từ lâu.
Cậu bị người kia đè đầu gối vào bụng, gương mặt úp xuống, bàn tay người ấy liên tục đập mạnh vào lưng cậu, cố gắng ép nước trong cơ thể cậu trào ra ngoài.
Quả là cậu vẫn chưa tới số, sau những cái đập loạn xạ, cuối cùng cậu cũng ho khan và tỉnh lại.
Người cứu cậu không dám lơ là, nhanh chóng cởi áo choàng khoác lên vai cậu để tránh cậu tiếp tục bị lạnh, gấp gáp hỏi: "Thế nào rồi, có nghe thấy ta nói gì không?"
Người đó từ từ lật người cậu lại, Giang Vụ Oanh khe khẽ hé mắt, chỉ nhìn thấy vạt áo lam đậm đã ướt sũng và chiếc cằm sắc sảo của đối phương.
Đúng lúc này, đối phương như cảm nhận được điều gì, đột nhiên cúi đầu nhìn cậu.
Đó là lần đầu tiên Giang Vụ Oanh nhìn thấy Bạc Lan Huyền.
**
Vì chuyện có nên thi hành chính sách cải cách mới hay không mà các thế gia và các phái hàn môn trong triều đình cãi nhau không ngừng, vừa cãi nhau xong ở buổi chầu sớm thì lại cùng nhau chạy đến ngự thư phòng để cãi tiếp.
Bạc Lan Huyền không chịu nổi sự quấy rầy đó, dứt khoát cải trang thường dân ra khỏi cung, đi bộ dọc theo bờ sông.
Thực ra hắn đã quan sát vị thiếu niên này được một thời gian rồi, đối phương chuyên tâm đấu tranh với chiếc diều giấy, hắn chỉ sợ đường đột đến gần sẽ dọa người ta, nên chỉ đứng từ xa nhìn – may mà mắt hắn rất tinh.
Cũng vì lý do đó, cộng thêm việc Giang Vụ Oanh ở quá gần mặt sông, Bạc Lan Huyền đã không thể ngăn cản cậu rơi xuống nước ngay lập tức.
Còn về người gây chuyện... tuy hắn không nhận ra, nhưng đã ghi nhớ dáng vẻ, chắc chắn sẽ không chạy thoát được.
Bạc Lan Huyền cúi đầu, gương mặt Giang Vụ Oanh ở ngay trước mắt hắn, hắn chỉ nhìn thoáng qua, đã bối rối quay mặt đi, ấp úng nói: "Có... có khó chịu không?"
Giang Vụ Oanh không trả lời, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu nhìn dòng sông Liễu Đới đang chảy xiết.
Chiếc diều giấy cậu mất bao ngày mới làm được... có lẽ đã tan nát trong sông.
Bạc Lan Huyền thấy nét buồn bã trên mặt cậu, đôi mắt ướt đẫm ánh lên vẻ tiếc nuối, bỗng thốt lên: "Đi xem thầy thuốc trước đã, nếu em muốn thả diều, thì giờ Thìn ngày mai vẫn ở chỗ này, ta sẽ cùng em thả, có được không?"
Giang Vụ Oanh nghe vậy, hơi ngạc nhiên nhìn hắn. Mặt Bạc Lan Huyền nóng bừng, nhưng vẫn kiên định nhìn lại ánh mắt của cậu thiếu niên.
Giang Vụ Oanh chống lên cánh tay hắn định ngồi dậy, ánh mắt Bạc Lan Huyền bất giác rơi xuống ngón tay trắng nõn trên vạt áo mình, nốt ruồi đỏ như được tinh luyện, màu sắc nồng đậm đến mức càng thêm diễm lệ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khóe môi Giang Vụ Oanh đã tràn ra máu tươi, đỏ thẫm chói mắt, chỉ trong chốc lát đã nhuộm đầy người cậu.
Bạc Lan Huyền kinh hãi lau máu trên cằm và cổ cho cậu, nhưng máu càng chảy càng nhiều, càng chảy càng nhanh.
"Oanh Oanh, Oanh Oanh... Oanh Oanh!!"
Bạc Lan Huyền giật mình tỉnh giấc, toàn thân mồ hôi lạnh nhễ nhại, hắn lập tức bật đèn đầu giường lên nhìn người trong lòng.
Bất ngờ là Giang Vụ Oanh cũng đang tỉnh, hơn nữa không giống như bị tiếng gọi của hắn làm tỉnh giấc, mà đang ngơ ngác nhìn hắn, tựa như đang thả hồn nơi phương xa nào đó.
Bạc Lan Huyền vùi đầu vào tóc cậu, gấp gáp hít hà mùi hương quýt xanh khắp nơi, Giang Vụ Oanh hoàn hồn lại, lập tức đỏ mặt đẩy hắn ra nói: "Làm gì vậy..."
Bạc Lan Huyền vẫn còn sợ hãi, lẩm bẩm: "Bé cưng đừng đẩy ta ra, ta chỉ ngửi một chút thôi... Oanh Bảo, Oanh Bảo, em ôm ta đi..."
Đầu mũi của Alpha không thể kìm chế, đã chạm vào tuyến thể của Giang Vụ Oanh. Hành động này quá mức thân mật, khiến cả người cậu trai nhỏ mềm nhũn, không chống đỡ nổi. Cậu luống cuống run rẩy cái đuôi:
"Bạc... ưm..."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị cẩu 500W đang trên đường đến ()
Phần kiếp trước không nhiều, máu ở cuối chỉ là ảo giác trong mơ thôi~