Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hương rượu gin ập đến như trời giáng, giống một cơn mưa bão bị kìm nén đã lâu, không cho phép kháng cự mà nhấn chìm mùi thanh dịu của quýt non.

**

Răng nanh sắc nhọn đâm thủng tuyến thể sau gáy,  lớp da bên ngoài nóng rực, Giang Vụ Oanh chỉ cảm thấy như mình bị ép uống ba ly rượu mạnh, say đến mức gần như ngạt thở, cơ thể co giật như một con cá bị vớt khỏi mặt nước.

Chiếc cà vạt quấn trên mắt cá chân cũng run rẩy theo từng nhịp lúc nhanh lúc chậm.

Pheromone băng lãnh của Bạc Lan Tức thực chất không có mùi, chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt, như bị những lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt khi đến gần.

Nhưng nếu được tiêm vào tuyến thể, cảm giác nóng rực sẽ bùng lên theo cách muộn màng, tựa như sóng nhiệt cuộn trào.

Nhưng rượu gin thì khác, vị cay nồng đổ xuống không chút báo trước, lập tức bùng cháy dữ dội, lan tràn như lửa hoang.

Thậm chí Giang Vụ Oanh còn chẳng thể rơi nước mắt, vô vọng hé mở môi, hai tay bị giữ chặt bất lực khẽ giãy giụa, đầu ngón tay mềm mại đến lạ kỳ bị lớp chai sần trong lòng bàn tay Alpha cọ qua.

Không đau, chỉ tê dại vô cùng.

Alpha đang tựa vào cổ cậu chợt khựng lại, rồi lập tức siết chặt hai tay cậu hơn nữa.

Những vết chai mỏng tiếp tục lướt qua lòng bàn tay non mềm của omega, khiến Giang Vụ Oanh run rẩy kịch liệt, hai tay chẳng khác nào chú chim tuyết trắng đang co rúm trong chiếc lồng sắt đen. Mỗi lần ma sát dù nhẹ đến đâu cũng kéo theo những tiếng nấc nghẹn không thể kìm nén.

**

Kỳ phát tình đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau một lần đánh dấu tạm thời mãnh liệt, đến rạng sáng hôm sau,  cơn sốt trên người Giang Vụ Oanh cuối cùng cũng dịu lại.

Bạc Lan Huyền, với chiếc cà vạt méo mó quấn quanh cổ tay, vừa ôm cậu vào phòng tắm, vừa dỗ dành cho uống nước, đo nhiệt độ, gần như thức trắng cả đêm.

Giang Vụ Oanh tỉnh, muốn ngồi dậy, nhưng vừa ngồi lên được nửa người liền mơ mơ màng màng ngã về sau, Bạc Lan Huyền vội vàng đỡ cậu dựa vào vai mình, giọng trầm ấm: "Ngủ thêm chút nữa đi, dậy làm gì?"

"Hôm nay là ngày nhập học..." Giang Vụ Oanh ngái ngủ đến nỗi mắt vẫn chưa mở ra, nhưng vẫn nhớ rõ chuyện này.

Bạc Lan Huyền ngẩn người một lúc mới ý thức được kỳ nghỉ đông đã kết thúc rồi.

May là Giang Vụ Oanh học ở đại học Q gần nhà, trước đây cũng ở cùng Bạc Lan Tức, giờ ly hôn rồi, Bạc Lan Huyền nghĩ ngoài những lúc lên lớp thì cũng không đến mức phải chịu cảnh yêu xa.

Hắn đưa Giang Vụ Oanh vào cổng trường, rồi đưa cậu đến tận phòng đăng ký nhập học. Nghĩ rằng chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc, hắn có thể đưa cậu về nhà ngay để tiếp tục quấn quýt bên nhau.

Nhưng Giang Vụ Oanh lại không vội vàng vào trong, mà chỉ nói: "Em còn chút việc với thầy cô bên phòng giáo vụ, anh về trước đi."

Bạc Lan Huyền không nghi ngờ gì, chỉ nói: "Vậy ta đợi em."

Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Sẽ lâu lắm, anh cứ đi làm trước đi."

Cậu không biết nói dối, nên chỉ đành lấp lửng như vậy, Bạc Lan Huyền bị cậu đẩy đẩy ra ngoài, không hiểu sao lại cảm thấy khác thường, chậm rãi nói: "Oanh Oanh."

Giang Vụ Oanh không đuổi được hắn đi, có chút luống cuống cúi đầu.

Bạc Lan Huyền nhìn xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cậu, lập tức mềm lòng không nỡ ép buộc, chỉ đành lui một bước: "Xong việc thì gọi cho ta, ta đón em về nhà ăn chè trôi nước."

"...Vâng."

**

Hoàng hôn buông xuống, Bạc Lan Huyền cho nước ấm vào chậu đựng bột nếp, vừa nhào bột vừa ngước mắt nhìn ánh chiều tà rực rỡ ngoài cửa sổ, đôi mày dần chau lại.

Nhẫn nại nhào xong, hắn đậy màng bọc thực phẩm lên, để bột nghỉ một lúc, tiện thể cầm điện thoại lên xem. Tin nhắn gửi cho Giang Vụ Oanh hai tiếng trước vẫn chẳng có hồi âm.

Hắn lại gửi thêm một tin.

[Bạc Lan Huyền: Bé cưng, ta qua đón em về nhà nhé?]

[Giang Vụ Oanh đã bật xác minh bạn bè. Hiện bạn vẫn chưa phải bạn bè của người này. Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, sau khi đối phương chấp nhận, bạn mới có thể trò chuyện.]

Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm vào vòng tròn đỏ tươi và dấu chấm than màu trắng ở giữa, hít sâu một hơi.

Nhưng dù bị đơn phương xóa bạn, hắn muốn tìm người cũng không khó.

Hắn báo cho Mẫn Cảnh Thành thì không lâu sau đã có kết quả.

Trợ lý Mẫn do dự nói: "Bạc tổng... chiều nay cậu Giang đã mua vé chuyến bay sớm nhất đến thành phố C, bây giờ chắc là... đã lên máy bay rồi. Còn có... tôi có xem danh sách sinh viên trao đổi kỳ sau trên trang web của đại học Q, trong đó có tên của cậu Giang, cậu ấy sẽ sang Đại học C học nửa năm."

Đi trao đổi nửa năm ở thành phố C cách xa nghìn dặm, loại tin lớn như vậy mà lại giấu được, một chữ cũng không truyền đến tai hắn... Bạc Lan Huyền không cần nghĩ cũng biết, là ông cụ đã giúp Giang Vụ Oanh một tay.

...Quả là một chú thỏ con thật biết lén lút làm việc xấu!

Bạc Lan Huyền mặt lạnh tanh vào bếp xào vừng đen, mặc dù chú thỏ con nào đó sẽ không trở về để ăn nữa.

"Tưởng rằng chạy đến chân trời góc bể là có thể trốn khỏi ta sao..." Hắn rắc một nắm đường cát vào nồi,  trong hương thơm ngọt ngào đậm đà, giọng điệu kiên quyết, "...Không thể đâu."

**

Giang Vụ Oanh đeo khẩu trang, tựa người vào ô cửa sổ máy bay, nhìn những tòa nhà, cây cối ở thành phố Q dần co lại, biến thành vô số chấm đen lốm đốm giữa cảm giác mất trọng lực nhẹ nhàng.

Cậu mua vé hạng phổ thông, hiện tại lại đang ngồi ở khoang hạng nhất, đến giờ vẫn không hiểu rốt cuộc ai đã làm thủ tục nâng hạng ghế cho mình.

Nhịp tim vẫn còn có chút bất ổn, Giang Vụ Oanh nghĩ muốn làm gì đó để chuyển sự chú ý, nên sau khi máy bay đã ổn định, cậu lấy ipad ra bắt đầu vẽ.

Trên màn hình, một món đồ cổ hiện lên với sắc trà trầm ấm, dáng tròn như hạt đậu, nắp cao nhọn tựa như những đỉnh núi trùng điệp chạm khắc tinh xảo, mây lành uốn lượn quanh quẩn bên trên. Ba vòng hoa văn song song chạy quanh phần rộng nhất, chân lò hơi loe ra ngoài, trên đó đúc hình rồng vàng vờn mây. Tay cầm của lò kết nối với chân vòng và tâm đáy lõm tròn bên trong, phía dưới tay cầm khắc dòng chữ lớn theo thể đại triện: Đại Lương An Bình niên chế". Đáy lò phẳng, viền hơi gấp, bụng nông. Khi đốt hương, làn khói mỏng bốc lên như sương sớm trên núi, bao phủ linh sơn, kim long, mây nổi, tựa như cảnh trong truyền thuyết.

Lư hương Bác Sơn bằng đồng khắc hoa văn rồng mây*.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

(*): Bác Sơn (博山): là một loại lư hương (lò xông trầm) có hình dạng mô phỏng núi non, thường được làm bằng đồng hoặc gốm. Trong đó, phần nắp thường được chạm trổ các hình núi non, cây cối, chim muông, rồng phượng và các loài vật khác.

Hoàn thành nét cuối cùng, Giang Vụ Oanh xoa nhẹ mí mắt đang sụp xuống, ôm iPad ngáp khẽ một cái.

**

Mái ngói xanh cong vút, rường cột chạm trổ, khắp nơi rực đỏ thắm.

"Người của phủ Tấn vương còn chưa đến sao?"

Người cất giọng hỏi là một người đàn ông vận bào tím, dù đã đến tuổi 50 nhưng vẫn có thể nhận ra phong thái đường đường của một mỹ nam râu dài.

Tên gia đinh vừa từ tiền viện chạy tới, run rẩy đáp: "Bẩm Tướng công, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu ạ."

Vĩnh Hưng Hầu nóng ruột đến mức không thể ngồi yên, đi đi lại lại trong sảnh đường - đã là giờ Dậu đầu khắc, nếu còn không đến nữa thì thật sự lỡ mất giờ lành.

"Đến rồi, đến rồi, đến rồi -!"

Vĩnh Hưng Hầu mừng rỡ quá đỗi, vội vàng mời bà mối dẫn tân nhân ở bên trong ra.

Vị tân nhân này bị kéo ra khỏi giường từ lúc hừng đông, bị bận rộn chỉnh trang đến tận bây giờ.

Tình cảnh khó xử của cậu không cần nói cũng biết, quà sính lễ của phủ Hầu tước nghèo nàn, lại có một vị huynh trưởng tuy có mặt nhưng chỉ biết nịnh bợ Tấn vương, hoàn toàn không có ý định cõng cậu lên kiệu hoa, vị còn lại thì dứt khoát chẳng thèm lộ diện.

Tiểu vương quân lại chỉ có thể tự mình bước lên kiệu hoa.

Trước đó, nhà họ Giang đã tốn không ít công sức mới sắp xếp cho cậu gặp mặt Tấn Vương một lần, không được mấy ngày Tấn Vương liền vào cung thỉnh thánh chỉ, giống như là đã vừa ý cậu.

Nhưng hôm nay lại đến đón dâu muộn như vậy, thực sự khiến người ta không thể hiểu nổi.

Môn đăng hộ đối đâu có dễ... nhà mẹ đẻ không coi trọng, nhà chồng lại có thái độ mập mờ -

"Đa tạ phu nhân." Dưới khăn trùm đỏ, tiểu vương quân khẽ lên tiếng, giọng nói mềm mại.

Trong giọng nói của cậu không có sự mất mát hay khuất nhục, nghe vừa ngoan ngoãn lại hơi ngây thơ, tựa như vẫn chưa trưởng thành.

Bàn tay trên mu bàn tay vừa lạnh vừa nhỏ, đốt ngón tay hồng hào đáng yêu - bà mối thầm than một tiếng, trong lòng không khỏi chua xót.

**

Bạc Lan Tức vẫn luôn ngồi cao trên lưng ngựa, thần thái hờ hững xen lẫn chút thiếu kiên nhẫn, chẳng buồn để tâm đến đám người nhà họ Giang nịnh bợ, cũng chẳng đoái hoài đến tiểu vương quân chịu đủ ấm ức của mình.

Tiếng kèn tiếng trống ồn ào náo nhiệt, đội ngũ rước dâu kéo dài bất tận tiến về phủ Tấn vương.

Bà mối đứng nhìn đoàn người rời đi, trong lòng bỗng dấy lên một tia nghi hoặc— Vừa rồi vành tai của Tấn vương, có phải... đã đỏ lên không?

**

Lễ quan xướng: "Nhất bái thiên địa -"

Hai người cùng quỳ lạy thần vị phương Bắc.

"Nhị bái cao đường -"

Tiên đế và Thái hậu đã sớm băng hà, vốn cũng phải quỳ bái linh vị, nhưng hôm nay hoàng đế đích thân đến, huynh trưởng như cha, lại là quân vương, vì thế hai người cần phải cùng nhau bái lạy thiên tử.

Trong lò Bác Sơn hình rồng mây bằng đồng đốt trầm thủy hương, tỏa ra hương thơm ấm áp khắp phòng.

Trên đại đường, hoàng đế Bạc Lan Huyền ngồi vững vàng, tay cầm một cánh diều có hình thù kỳ quái khó có thể nói là đẹp mắt, lặng lẽ nhìn đôi tân nhân cúi người hành lễ với mình.

Vốn dĩ sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt, thần thái xa cách, nhưng khi vô tình nhìn xuống, hắn liền thấy ngay ngón út tay phải của tân vương quân có một nốt ruồi đỏ như giọt máu tươi vừa chích ra.

Mà hình dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh của đôi tay kia, cùng với làn da trắng như ngọc mỡ... cũng là thứ mà hắn khắc cốt ghi tâm...

Bàn tay lớn của Bạc Lan Huyền đang nắm con diều đột nhiên siết chặt, nan tre theo đó phát ra tiếng gãy nát giòn giã..

Không kịp nghĩ nhiều, khoảnh khắc tiếp theo hắn liền đứng dậy đi đỡ vị tân vương quân kia.

Đầu gối của đối phương mới vừa khuỵu xuống một chút, lập tức đã có hai bàn tay nóng rực vươn tới, ôm trọn lấy cánh tay cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Công: Hôm qua mới gặp được vợ định mệnh, còn hẹn vợ thả diều, ta đã thức cả đêm để làm diều cho vợ, kết quả vợ không những cho ta leo cây, mà còn trực tiếp trở thành vợ người khác... Như vậy sao mà được, phải nghĩ cách!!!

Quân đoạt thỏ của thần, huynh đoạt thỏ của đệ action!!!

Vậy rốt cuộc ai là người đã nâng hạng ghế cho tiểu thỏ của chúng ta nhỉ? Là ai đây? ( )

Hình dáng đồ vật tham khảo theo văn vật cùng tên thời Càn Long nhà Thanh.

Bình Luận (0)
Comment