Giang Vụ Oanh chỉ cảm thấy mình nhận phải một củ khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng đỏ bừng vành tai, từ chối khéo léo: "Tôi... tôi không có kinh nghiệm diễn xuất......"
Tiếc là cậu từ chối không đủ dứt khoát, lý do đưa ra lại quá yếu ớt, cô gái đối diện lập tức thừa thắng xông lên, tiếp tục thuyết phục: "Không sao, không sao! Chúng tôi coi trọng tinh thần tham gia là chính, không có yêu cầu gì cả. Mọi người cũng không có kinh nghiệm đâu, cứ xem như đến chơi thôi mà."
Giang Vụ Oanh gượng gạo nói: "Tôi là sinh viên trao đổi, không tính là sinh viên chính thức của đại học C, hay là chị......"
"Trao đổi thì sao chứ, trao đổi cũng tính!" Hàn Thuần Hủy đã nhanh chóng mở điện thoại lên nói, "Kế hoạch diễn tập của chúng tôi rất đơn giản, sẽ không chiếm dụng thời gian học tập đâu...... có thể thêm wechat không?"
Chu Xuyên Nguyên thấy thỏ con bị xin mất thông tin liên lạc, trước khi Hàn Thuần Hủy rời đi vội nói: "Đàn chị, tôi cũng muốn tham gia."
Hàn Thuần Hủy dừng bước, đánh giá cậu ta một lượt, cũng gật đầu rồi đưa cho cậu ta một tờ rơi, giọng điệu tuy thân thiện nhưng không nhiệt tình lắm: "Được thôi, vừa hay vai cp của nhân vật chính cũng chưa định, hai người lại là bạn bè, vậy để đàn em làm nhé."
Giang Vụ Oanh: "......"
**
Đêm đông, ánh trăng cũng mang vẻ lạnh lẽo, thành phố C nằm ở phía bắc, nửa đêm trời đọng lại những tầng mây xám xịt, rồi lác đác rơi xuống những bông tuyết li ti. Tuyết bay lất phất, phủ lên mái ngói, đèn đường và cành mai một lớp mỏng, càng khiến cái lạnh của cuối đông thêm hiu quạnh.
May mắn là trong phòng ký túc xá có hệ thống sưởi đủ ấm, bộ tản nhiệt lại ngay cạnh giường Giang Vụ Oanh, sẽ không làm cho thỏ con thể chất sợ lạnh bị cóng.
Ký túc xá của đại học C tắt đèn lúc 11 giờ tối, sau khi căn phòng chìm vào bóng tối, Giang Vụ Oanh khép lại laptop, bật chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường mà Bạc Lan Huyền đã chuẩn bị cho cậu.
Điện thoại rung lên thông báo, cậu mở WeChat ra xem.
[Bạc Lan Huyền: Tắt đèn rồi à?]
[Giang Vụ Oanh: Ừm.]
[Bạc Lan Huyền: Tối om thế này, ngủ một mình có sợ không?]
[Giang Vụ Oanh: Có đèn ngủ mà, với lại còn có bạn cùng phòng nữa.]
[Bạc Lan Huyền: Ảnh.jpg]
Trong ảnh là một chú chó con ngồi ngay ngắn, hai chân trước chụm lại, trông vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành.
[Bạc Lan Huyền: Nó rất nhớ em.]
[Bạc Lan Huyền: Ta cũng vậy.]
[Bạc Lan Huyền: Bé con, ta không ngủ được.]
[Giang Vụ Oanh: Hình như Huyền Huyền hơi gầy rồi.]
Bạc Lan Huyền: "......"
Cách cánh cửa dày của phòng ngủ, hắn trừng mắt nhìn con chó trà xanh vừa nghe nói là chụp cho Giang Vụ Oanh xem đã giả bộ ngoan hiền. Sau đó, hắn lại ôm chặt chiếc gối mà Giang Vụ Oanh đã ngủ hôm qua.
Gần hơn nữa là chiếc váy ngủ lụa màu champagne, trên đó vẫn còn phảng phất mùi quýt xanh nhàn nhạt.
Chăn đệm phập phồng theo nhịp hô hấp, nhiệt độ cơ thể Alpha càng lúc càng cao, hương rượu gin cây bách xù trong phòng càng lúc càng nồng.
Wechat hiện một tin nhắn mới.
[Tâm can bảo bối vợ Oanh Oanh: Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.]
[Bạc Lan Huyền: Ngủ ngon bảo bối, mơ đẹp]
[Bạc Lan Huyền: [Biểu tượng cảm xúc động]]
Giang Vụ Oanh nhìn biểu tượng - một chú sói xám đang đắp chăn cho thỏ trắng.
Cậu rất thích sưu tầm những biểu tượng cảm xúc dễ thương, trong WeChat của cậu gần như có đủ mọi loại. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ này.
Cậu tò mò nhấn vào trang cá nhân của tác giả, phát hiện người này chỉ vẽ duy nhất một bộ "sói thỏ sói thỏ sói thỏ thỏ" này. Cậu tiếp tục mở danh mục sticker mới, lướt xuống một chút thì thấy bộ này xuất hiện trong mục đề xuất.
Nghe theo linh cảm, cậu tìm Weibo của người vẽ.
[@Há Cảo Hoàng Hoàng Hoàng: Má ơi sao lại bị giao nhiệm vụ vẽ sticker thế này...nhưng bọn họ trả nhiều quá đi [li.ếm màn hình]]
Lại lướt xuống một bài đăng mấy ngày trước:
[@Há Cảo Hoàng Hoàng Hoàng: Ò ó o oe bé cưng nhậm chức ở Trường Châu rồi [thắng sữa] Mỗi ngày thu nhập chục triệu không còn xa nữa! [mùa khai giảng]]
Giang Vụ Oanh: "......"
Dở khóc dở cười tắt màn hình, cậu có hơi khát, liền xuống giường rót cho mình một cốc nước.
Cửa ký túc xá bất ngờ mở ra, Giang Vụ Oanh nghiêng đầu, trông thấy Giang Chấp Giản khoác túi đơn giản đi vào. Dù đứng cách một đoạn, cậu vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Có vẻ như hắn vừa vội vàng quay lại trường ngay trước giờ tắt đèn. Giây phút nhìn thấy cậu, Giang Chấp Giản cũng thoáng sững người.
Cậu vẫn đang mặc bộ đồ mà chiều nay Bạc Lan Huyền nhờ người đưa tới—một bộ đồ ngủ liền thân hình khủng long nhỏ, vừa dày vừa mềm mại, không hề có bất kỳ điểm nào làm nổi bật sức quyến rũ của omega.
Nhưng Giang Chấp Giản lại như mọc rễ dưới chân, đứng im không động đậy.
Giang Vụ Oanh đột nhiên cảm thấy có chút gò bó, cậu vội uống hết nước rồi nhanh chóng trèo lên giường, thuận tay kéo rèm giường lại.
Vì thân phận của hai người, cậu không có ý định quan tâm Giang Chấp Giản bận rộn những gì mà phải đi sớm về khuya như vậy, chỉ nghe Tưởng Quan Thành nhắc qua một câu, nói rằng hắn có ý định khởi nghiệp, hơn nữa đã có quy mô ban đầu.
Giang Chấp Giản có nhờ vả Giang Đạt Thự hay không, Giang Vụ Oanh không rõ cũng chẳng bận tâm. Chỉ cảm thấy hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi như vậy cũng tốt, tránh được nhiều lúng túng.
Cậu đưa tay điều chỉnh đèn ngủ xuống mức thấp nhất, sau đó nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng rưỡi sau.
Chú thỏ nhỏ trở mình ngồi dậy, dụi dụi mắt, vuốt lại mái tóc hơi rối và lớp lông mềm trên đôi tai.
Cậu thực sự rất kén giường.
Lấy ipad ra từ chiếc hộp bách bảo đầu giường, mượn ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ nhỏ, Giang Vụ Oanh cầm bút tỉ mỉ tô vẽ trên màn hình.
Bên trái tù, bên phải nhọn, đầu trâm chạm khắc hình loan điểu nằm giữa tầng mây, chất ngọc mịn màng như mỡ cừu, dưới ánh đèn trong suốt thấm đẫm ánh sáng nhạt.
Sau kỳ thi đại học, Giang Vụ Oanh cũng từng nghĩ đến việc nhận một vài bản vẽ thương mại, nhưng cậu vừa không biết quảng cáo tiếp thị bản thân, vừa ngại ra giá, vừa không giỏi ứng phó được với những khách hàng khó tính......
Sau khi gặp phải một vị khách hàng yêu cầu sửa nhỏ bảy lần, sửa lớn năm lần, thậm chí còn đòi chỉnh sửa tiếp sau khi bản vẽ đã chốt xong, chú thỏ nhỏ bị làm khó đến mức hoàn toàn từ bỏ việc nhận đơn cá nhân, mà bắt đầu chuyển sang vẽ truyện tranh để gửi tới các nhà xuất bản.
Ngay lần đầu thử sức, cậu đã thành công. Để tiện phối hợp với quá trình xuất bản và phát hành, cậu đã lập một tài khoản Weibo.
Cậu không đặt ảnh đại diện, tên hiển thị chỉ là chữ cái đầu của tên cùng ngày sinh, cũng không bao giờ gắn hashtag, thậm chí chẳng viết chú thích, mỗi lần đăng bài chỉ đơn giản là thả ảnh lên.
Nhưng tác phẩm đầu tay lại bùng nổ, doanh số đáng kinh ngạc đến mức tái bản liên tục mà vẫn cháy hàng ngay khi lên kệ, kéo theo tài khoản Weibo của cậu cũng nhanh chóng nổi tiếng.
Giang Vụ Oanh chỉnh lại bản nháp, sau đó đăng loạt tranh vẽ gần đây lên Weibo.
Chỉ vẽ đồ vật thôi thì có phần đơn điệu, cậu nghĩ đến nhân vật chính trong bộ truyện tranh của mình - một chú sao biển phiên bản chibi tên Ngũ Hồ, làm nghề phi hành gia. Thế là cậu thêm vào bên cạnh lư hương Bác Sơn một chú Ngũ Hồ nhỏ bị hương hun đến choáng váng, mềm oặt nằm một bên phơi cái bụng tròn vo. Còn trên bức tranh trâm cài, cậu vẽ chú sao biển như đang cưỡi kiếm bay lên.
[@wyj0229: Chia sẻ ảnh.]
Chẳng mấy chốc, khu bình luận đã có thêm mấy chục dòng phản hồi.
[wwww Phúc lợi dành cho những kẻ ngủ muộn [liế.m màn hình]]
[U U đại đại, khi nào mới ra mắt "Ngũ Hồ 2" đây? Bộ 1 em lật sắp nát rồi nè [khóc]]
[Nhân vật trong tranh cổ trang này không vẽ mặt sao?]
[Đại đại, tôi đến đây! Ngũ Hồ bé bỏng hun một cái hun một cái hun một cái hun một cái [liế.m màn hình]]
[Tôi từng thấy cái lư hương Bác Sơn này ở Bảo tàng Quốc gia rồi! Nhưng mà cũ hơn cái này nhiều á, dù sao cũng là đồ mấy ngàn năm trước rồi mà [suy tư]]
......
Thỏ con không giỏi giao tiếp, dù là đánh chữ qua mạng cũng sẽ đỏ mặt xấu hổ, huống chi là trả lời bình luận của fan, vì vậy cậu chỉ lặng lẽ xem thôi.
Mi mắt dần dần trĩu xuống.
**
Thấy Hoàng đế bất ngờ đỡ lấy tân Vương quân của em trai mình, cả đại điện đột nhiên chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Bạc Lan Tức nhẫn nại một lát, thấy Hoàng đế không hề có ý định buông tay, cũng chẳng đưa ra lời giải thích nào, liền trầm mặt nói: "Hoàng huynh có ý gì đây?"
Cánh tay gầy gò trong lòng bàn tay khẽ giãy giụa muốn rút ra, nhưng Bạc Lan Huyền lập tức siết chặt hơn.
Bạc Lan Tức: "......?"
Cuối cùng, Bạc Lan Huyền mở miệng: "...Trẫm không phải là phụ hoàng mẫu hậu, không cần phải quỳ lạy thật, chỉ cần hành nửa lễ là đủ rồi."
Lời giải thích này nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng rõ ràng hắn có thể đi đỡ Tấn vương, cần gì phải đưa tay nắm chặt tiểu Vương quân mà không chịu buông như thế?
Giang Vụ Oanh lại thử rút tay mình ra lần nữa, lần này Bạc Lan Huyền mới chịu buông lỏng, không để ý đến hàng lông mày đang nhíu chặt của Bạc Lan Tức, mà quay lại chỗ ngồi.
Lễ quan cắn răng tiếp tục xướng: "Tân nhân đối bái——"
Phòng ngủ ở viện chính vương phủ ồn ào náo nhiệt, ngoại trừ tân Vương quân ngồi trên giường hỷ ra, thì còn có vô số nam nữ trong hoàng thất đến quấy rối động phòng.
Ở trong một căn phòng với nhiều người như vậy, rõ ràng là tiểu Vương quân có chút lúng túng, đầu ngón tay dưới lớp áo đỏ thẫm vô thức cuộn lại.
"Làm ầm ĩ cái gì đấy," Bạc Lan Tức đã uống vài ly rượu nhưng vẫn giữ vững dáng điệu ổn trọng, khẽ cười đuổi người: "Mau về phủ đi, ầm ĩ đến đau cả đầu."
Mọi người nhất thời không chắc hắn đang nói thật hay là nói đùa, vì thế chẳng ai động đậy gì.
"Đừng mà, Thập ca——" Một công tử khoác cẩm bào thản nhiên cất giọng, "Cho mấy huynh đệ xem chị dâu mới một chút đi!"
"Các vị quý nhân," quản gia già của Vương phủ đi vào cung kính cười nói: "Vương gia phân phó chuẩn bị xe kiệu cho từng vị, mời các vị theo lão nô ra ngoài."
Hóa ra thật sự không cho náo động phòng nữa rồi, nhưng trong phong tục cưới xin của Đại Lương, đêm tân hôn phải có người treo dây để cho tân nhân cùng ăn một quả táo bình an, người chứng kiến càng đông càng tốt, như vậy hôn nhân mới được viên mãn, tốt lành....Vị Tấn vương gia này ngày thường phóng túng, không theo khuôn phép thì thôi đi, giờ kết hôn cũng chẳng theo lệ như vậy sao?
Nhưng hắn đã mở miệng rồi, bọn họ ở lại cũng không có ý nghĩa gì, vì thế lần lượt cáo từ rời đi.
Bạc Lan Tức không chỉ đuổi những người đến náo động phòng, mà ngay cả bà mối và các nương tử phụ trách lễ nghi cũng bị mời ra ngoài, thậm chí cân hỷ cũng không dùng, trực tiếp đưa tay vén khăn trùm đầu của Giang Vụ Oanh lên.
Trước đó hắn đã gặp Giang Vụ Oanh vài lần, dáng vẻ Giang Vụ Oanh thế nào hắn đã sớm nhớ kỹ.
Thế nhưng, dưới ánh nến long phụng chập chờn, tiểu Vương quân ngẩng khuôn mặt lên, trâm ngọc trắng ngà cài giữa mái tóc đen tuyền, đôi mắt cực kỳ đậm màu bẩm sinh như bầu trời đêm điểm xuyết những ngôi sao, trong veo mà dịu dàng, hai gò má ửng hồng kiều diễm như nhuốm men say, trên môi còn thoa một chút son đỏ, nhạt dần từ trong ra ngoài, nơi châu môi càng đỏ thắm...
Bạc Lan Tức bất giác ho khan một tiếng thật lớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi lần mơ thấy kiếp trước đều có nguyên nhân gây ra, đó chính là......
Giang Vụ Oanh ghi chú cho Bạc Lan Huyền: Tên đầy đủ
Bạc Lan Huyền ghi chú cho Giang Vụ Oanh: ......
Nhị Cẩu: Mắt sáng thế làm gì! Khiến người ta rung động đó!!