Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 26

Trình độ y tế của bệnh viện trường Đại học C thuộc hàng top trên cả nước. Mấy người sốt ruột đưa Giang Vụ Oanh vào phòng cấp cứu, may mắn thay, cậu chỉ bị cảm lạnh do trúng gió, cộng thêm sức đề kháng yếu nên mới sốt cao.

Lúc y tá chuẩn bị truyền dịch, Giang Vụ Oanh theo phản xạ rụt tay lại. Y tá vội vàng dịu giọng trấn an: "Đừng sợ nhé, tôi sẽ làm nhẹ nhàng thôi."

Nhưng vừa nghe câu này, cả người cậu bỗng run lên bần bật, nhịp thở gấp gáp, sắc mặt dưới lớp khẩu trang lập tức trắng bệch.

Những người khác còn chưa phản ứng kịp, Chu Xuyên Nguyên đã gạt họ ra chạy tới bên giường, một tay che tai phải Giang Vụ Oanh, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu, đồng thời liên tục thì thầm gì đó bên tai trái.

Không ai nghe rõ cậu ta nói gì, chỉ thấy Giang Vụ Oanh dần dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của cậu ta.

Trên mặt Tưởng Quan Thành lộ rõ vẻ kinh ngạc đến mức khó diễn tả được.

Nhân lúc y tá thay chai truyền dịch, Tưởng Quan Thành đã gửi một tin nhắn WeChat cho Bạc Lan Tức.

[Tưởng Quan Thành: Bạc Nhị, em dâu bị sốt rồi, đang ở bệnh viện trường Đại học C, cậu có tới không?]

[Bạc Lan Tức: Gửi số phòng bệnh cho tôi.]

**

Giang Vụ Oanh tỉnh lại đã là buổi chiều, vừa mở mắt đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tỉnh rồi?"

Bạc Lan Tức mở nắp bình giữ nhiệt, nói: "Uống cháo không?"

Giang Vụ Oanh còn chưa lên tiếng, hắn đã vội vàng nói tiếp, cố ý che giấu sự bối rối của mình: "Bạn cùng phòng của em hôm nay đều có tiết nên đã về rồi."

Omega không để ý đến vẻ mặt có phần chột dạ của hắn, chỉ chậm rãi ngồi dậy, giọng điềm tĩnh: "Làm phiền anh rồi, Bạc nhị thiếu, nhưng tôi không uống cháo đâu. Tối nay tôi còn có tiết, phải về trường."

Không rõ vì sao trong lòng Bạc Lan Tức lại dâng lên một cảm giác nặng nề, chính là không thể chịu đựng được dáng vẻ Giang Vụ Oanh bị bệnh  nhưng vẫn muốn đẩy hắn ra xa. Hắn siết chặt chiếc muỗng trong tay, trong đầu liên tục hiện lên những hình ảnh kỳ lạ trong giấc mơ đêm qua.

Hắn lại mơ thấy một quốc gia cổ đại tên là Đại Lương, lần này hắn đã nhìn rõ dung mạo của người kết hôn với hắn, người đó cũng tên là Giang Vụ Oanh.

Từng chi tiết đều giống hệt, ngay cả cảm giác khi hoan ái... cũng chẳng khác gì.

Bạc Lan Tức cho rằng mình đang mắc chứng hoang tưởng nào đó, nhưng lạ thay, hắn lại không muốn tìm đến bác sĩ.

Hắn muốn... hắn muốn xem giấc mơ kỳ quái này có thể phát triển đến mức độ ly kỳ nào.

Hắn không tin vào những điều mơ hồ, không muốn để giấc mộng vớ vẩn này ảnh hưởng đến mình. Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt như sương mai của Giang Vụ Oanh, hắn lại bất giác buột miệng hỏi: "Giang Vụ Oanh, em có từng nghe đến một nơi gọi là ...Lương Quốc không?"

Giang Vụ Oanh đang lấy điện thoại ra khỏi túi áo phao để xem thông báo tin nhắn, nhất thời không để tâm, Bạc Lan Tức gọi cậu thêm một lần nữa, lúc này cậu mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: "Gì cơ?"

Thấy sắc mặt Bạc Lan Tức âm trầm như thể bão sắp ập đến, Giang Vụ Oanh hơi áy náy nói: "Xin lỗi Nhị thiếu, vừa rồi tôi hơi lơ đãng mất, anh có thể nhắc lại không?"

Bạc Lan Tức đã tự mình phủ định ý nghĩ hoang đường đó, cứng rắn nói: "Không có gì."

Giang Vụ Oanh lại cúi đầu xuống xem điện thoại, đầu ngón tay thon dài màu hồng nhạt chậm rãi gõ chữ.

Lồng ng.ực Bạc Lan Tức phập phồng mấy lần, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Đang nhắn tin với Bạc Lan Huyền à?"

Môi Giang Vụ Oanh hơi mấp máy, không phủ nhận.

Bạc Lan Tức không biết từ đâu lại cảm thấy có chút chua xót như mang theo móc câu ở trong ngực tùy ý đâm chọc, hắn nghiến răng, hỏi: "Em thích hắn rồi?"

Giang Vụ Oanh vừa khoác áo phao vào vừa nói: "Chỉ là bạn thôi."

Nói xong cậu liền đi ra ngoài, Bạc Lan Tức đưa tay kéo khóa áo phao màu trắng sữa đến cằm cậu, gần như tự chuốc nhục nhã hỏi: "Vậy còn chúng ta thì sao? Cũng chỉ là bạn à?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu cảm thấy Bạc Lan Tức thực sự rất kỳ quặc, liền đáp: "Nhị thiếu, anh quên rồi sao? Ngày làm thủ tục ly hôn, anh đã nói từ nay về sau chỉ là người xa lạ."

Bạc Lan Tức: "..."

Giang Vụ Oanh không muốn để ý đến hắn nữa, cứ thế cuộn tròn người trong lớp áo phao rồi bước lên thang cuốn.

[Giang Vụ Oanh: Tôi ra ngoài vẽ ký họa, không để ý đến điện thoại, giờ sắp về trường học rồi.]

[Bạc Lan Huyền: Mở video đi, bé yêu.]

Giang Vụ Oanh cân nhắc một chút. Hiện giờ cậu đang ở tầng ba, còn phải mất hơn mười phút nữa mới ra khỏi cổng bệnh viện, bắt Bạc Lan Huyền đợi lâu nhất định sẽ bị phát hiện.

[Giang Vụ Oanh: Điện thoại sắp hết pin rồi, lát nữa tôi còn phải lên xe nữa.]

[Bạc Lan Huyền: Cơ thể có thấy khó chịu không?]

[Bạc Lan Huyền: Không được nói dối.]

[Bạc Lan Huyền: Nói dối thì hôm nay Huyền Huyền không có đồ ăn vặt.]

Giang Vụ Oanh: "..."

Biết không thể giấu được nữa, cậu đành cố hết sức che giấu.

[Giang Vụ Oanh: Thật sự khỏe rồi, trong vòng nửa tiếng tôi nhất định sẽ về đến ký túc xá, đến lúc đó gửi ảnh cho anh xem.]

[Bạc Lan Huyền: Em đừng vội, đi chậm thôi, tan học xong ta đến trường tìm em.]

**

Tan học buổi tối đã là chín giờ hai mươi phút, Giang Vụ Oanh vừa ra khỏi tòa nhà giảng dạy liền thấy Bạc Lan Huyền cầm một chiếc ô đen siêu to đứng dưới ánh đèn đường, trên mặt ô còn đọng một lớp tuyết mỏng.

Thấy cậu đi ra, Bạc Lan Huyền tiến lên, giơ ô che trên đỉnh đầu cậu.

Qua lớp khẩu trang, giọng nói thỏ con có chút nghèn nghẹn: "Tưởng Quan Thành nói, ở thành phố C khi trời có tuyết mà còn che ô thì sẽ bị người ta cười nhạo đó."

"Bị cười còn hơn là bị ốm." Bạc Lan Huyền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đeo găng của cậu, nhét vào túi áo khoác của mình, rồi hỏi: "Cuối tuần này là lễ cưới của cô, cùng đi chứ?"

Lúc này Giang Vụ Oanh mới sực nhớ ra, cậu chưa nói với hắn chuyện mình sẽ làm phù dâu. Trong lòng hơi do dự, ấp úng đáp: "Ngày mai tôi phải học vẽ sơn dầu cả ngày, lớp học nhỏ, không trốn được. Anh giúp tôi gửi lời chúc đến cô nhé, quà tôi cũng chuẩn bị xong rồi."

Bạc Lan Huyền hơi nheo mắt, có chút nghi ngờ, nhưng chỉ nghĩ rằng Giang Vụ Oanh không quen những nơi đông người nên liền đổi chủ đề: "Vậy tối mai cùng ăn tối nhé?"

Giang Vụ Oanh đáp ứng.

Con đường ngắn nhất về ký túc xá lúc này đông nghịt người, toàn là sinh viên tan học và đi ăn khuya. Giang Vụ Oanh không thích chen chúc giữa dòng người, bèn dẫn Bạc Lan Huyền đi đường khác.

Thế nhưng cậu đã đánh giá quá cao khả năng định hướng của mình, nhất là khi mới đến ngôi trường này được vài ngày.

Cảnh vật trước mắt ngày càng xa lạ, ánh đèn cũng mờ hơn so với khu giảng đường. Giang Vụ Oanh lập tức hoảng hốt, nhanh chóng bật điện thoại lên tra bản đồ.

Vừa mới nhập vị trí ký túc xá, cậu liền nghe thấy một âm thanh khác thường.

Giang Vụ Oanh đơ người trong chốc lát, đôi má trắng nõn lập tức ửng đỏ, hơi nóng lan từ vành tai xuống tận cổ. Cậu gần như muốn chặn luôn thính giác của mình, ngăn cách tiếng xào xạc của lùm cây, cũng như những âm thanh ngọt ngào xen lẫn trách móc không thể che giấu ra bên ngoài.

Cậu không dám nán lại dù chỉ một giây, lập tức kéo Bạc Lan Huyền chạy đi, nhưng vừa kéo vừa bước tới, lại không tài nào kéo được.

Thậm chí Giang Vụ Oanh còn cố tình thở nhẹ lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Alpha bên cạnh—— nơi này không nên ở lâu.

Cậu biết Bạc Lan Huyền nhất định hiểu ý của mình, nhưng đôi chân của hắn lại như mọc rễ, đứng im bất động.

Đối diện với ánh mắt nhàn nhã của Alpha, thỏ con thực sự sốt ruột, dùng sức trừng hắn một cái.

Bạc Lan Huyền không nhanh không chậm cúi người xuống, đến gần đôi má ửng hồng vừa vội vừa thẹn của thỏ con.

Đầu ngón tay chạm lên, lập tức cảm nhận được một chút nhiệt độ nóng bỏng hiếm có, xen lẫn hương sữa non chưa tan hết trên người cậu.

Giang Vụ Oanh: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ Thỏ: Nghe nữa là không lịch sự đâu, đồ chó hư ^

Bình Luận (0)
Comment