Sau khi thợ tạo kiểu tóc tết tóc đơn giản cho Giang Vụ Oanh, cửa bị gõ hai tiếng, đội ngũ tổ chức sự kiện đi tới chào hỏi, thông báo rằng sắp đến lúc phù dâu vào sân, Bạc Lâm Linh vội đẩy Giang Vụ Oanh một cái, cười nói: "Đi thôi đi thôi."
Dù Giang Vụ Oanh đã quen mặc váy, nhưng trước đây cậu luôn mang giày bệt, nên vẫn chưa thích ứng được với đôi giày cao gót 5cm mà Bạc Lâm Linh chuẩn bị cho cậu. Bước chân của cậu có chút ngập ngừng.
Phù dâu và phù rể đã xếp thành hai hàng trước cửa đại sảnh tiệc cưới, Giang Vụ Oanh vội vàng bổ sung vào vị trí cuối cùng.
Phù dâu đứng thứ mười một nghe thấy tiếng động liền lén quay đầu lại, thoáng sững sờ rồi hỏi: "Cậu không trang điểm à?"
Giang Vụ Oanh gật đầu, vị phù dâu kia lại nhịn không được quan sát kỹ hơn: "Cặp tai thỏ của cậu là sao vậy..."
Bị nhìn chằm chằm, Giang Vụ Oanh có hơi ngượng ngùng, làn da mỏng manh như được phủ lên một tầng đỏ ửng. Phù dâu kia càng nhìn càng thấy thú vị, kiềm chế lắm mới không đưa tay ra sờ thử.
May mà lúc này trong đại sảnh tiệc cưới, người dẫn chương trình cao giọng tuyên bố phù dâu và phù rể bắt đầu vào sân, vị phù dâu kia mới vội vàng quay đầu lại, không tiếp tục quan sát Giang Vụ Oanh nữa.
Giang Vụ Oanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó cậu phát hiện ra những người phù dâu phù rể phía trước vào sân bằng cách... một người nắm tay một người, hai người thành một cặp.
Giang Vụ Oanh: "..."
Lúc này, cậu mới quay sang nhìn người đứng ở vị trí cuối cùng bên phía phù rể. Đó là một alpha trông khá trẻ, khoảng mười tám, mười chín tuổi. Thấy cậu nhìn qua, người đó đột nhiên đỏ bừng tai, sau đó đưa tay về phía cậu.
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu đành phải giơ một ngón tay ra, ngại ngùng nhìn đối phương, tỏ ý rằng chỉ cần nắm một chút như vậy là đủ rồi.
Alpha kia vẫn lúng túng, cổ cũng đỏ lên, cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của cậu, cứ thế bước vào hội trường với dáng vẻ gượng gạo.
Trong dự tính của Giang Vụ Oanh, Bạc Lan Huyền là cháu trai của cô dâu, chỗ ngồi của Bạc Lan Huyền hẳn sẽ không gần sân khấu, như vậy sẽ khó phát hiện ra cậu.
Quả thật, một nửa suy đoán là đúng. Bạc Lan Huyền thậm chí không ngồi cùng bàn với người nhà họ Bạc, mà lại chọn ở chung với những đối tác thương mại, tập trung tuyệt đối vào sự nghiệp.
Nhưng mà cho dù hắn cách Giang Vụ Oanh thật xa, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra thỏ con được trang điểm tỉ mỉ, và dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng cậu bị một Alpha nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay.
Cùng lúc đó, Bạc Lan Tức nhàn nhạt uống cạn ly rượu trên tay, ánh mắt hờ hững lướt qua rồi đột nhiên khựng lại.
Giang Vụ Oanh không dám nhìn về phía bàn khách, cậu cẩn thận hoàn thành vai trò của mình, đợi đến khi giai đoạn đầu kết thúc liền nhanh chóng cùng các phù dâu lui xuống.
Dù cả bàn toàn Omega, nhưng cậu vẫn khó lòng ứng phó nổi với những câu hỏi tới tấp của họ.
"Sao em trắng thế, chẳng thấy lỗ chân lông đâu luôn..."
"Tóc thật là mượt, có dùng dầu dưỡng không vậy?"
"Lông mi của em dài quá, chị dán lông mi giả cũng không dài bằng."
Giang Vụ Oanh: "..."
Vị phù dâu ở bên cạnh cậu chần chờ hồi lâu, sau đó thăm dò nói: "Em trai, em học ở đại học C à?"
Giang Vụ Oanh đỏ mặt gật đầu, đối phương liền tiếp tục dè dặt nói: "Chị tên là Từ Nhất Thu, hai năm trước chuyển sang làm nhà sản xuất chương trình tạp kỹ. Hiện tại chị đang có một chương trình truyền hình thực tế về du lịch dành cho sinh viên, vẫn còn thiếu một khách mời cuối cùng, em có muốn..."
Giang Vụ Oanh vội vàng uyển chuyển nói: "Em... em không giỏi đối diện với ống kính lắm..."
Đối phương vẫn không chịu từ bỏ dễ dàng, khéo léo gợi ý: "Thù lao rất cao, chương trình chỉ phát sóng vào dịp lễ, không ảnh hưởng đến việc học của em đâu."
Giang Vụ Oanh vừa định từ chối dứt khoát, nhưng chợt nhớ đến số nợ trên người mình...
Thỏ con im lặng một chút, rồi lí nhí nói: "Vậy để em suy nghĩ đã, tối nay sẽ trả lời chị, được không ạ?"
Đối phương vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Không vội không vội, chương trình còn hơn một tháng nữa mới quay, em trả lời chị vào tối mai cũng được!"
Đang trò chuyện, cô dâu chú rể đã tiến đến gần. Alpha lúc nãy nắm tay Giang Vụ Oanh bây giờ đang đứng bên cạnh chú rể để đỡ rượu giúp. Khi vô tình chạm mắt với cậu, anh ta lại đỏ mặt tía tai.
Các phù dâu đồng loạt đứng dậy, nâng ly champagne uống cạn. Giang Vụ Oanh lặng lẽ tự rót đầy ly của mình, nhân lúc không ai chú ý, thử uống hết một lần.
Nhưng ngay khi môi vừa chạm mép ly, đôi vai cậu liền bị ai đó đè xuống.
Cả người Giang Vụ Oanh cứng đờ, dự cảm không lành trong thời gian ngắn "bùm" một tiếng phát nổ, nở rộ ra một đám mây hình nấm khổng lồ.
"Cô," người phía sau chậm rãi nâng ly chúc rượu, giọng điệu hờ hững như không, "Chúc cô tân hôn vui vẻ."
Ánh mắt của Bạc Lâm Linh lướt qua chú thỏ nhỏ bị bắt quả tang đang len lén uống rượu và con sói xám mang sát khí nặng nề, cố nhịn cười, gật đầu nói: "Ừ."
Một bàn tay không chút tiếng động kéo nhẹ đuôi thỏ nhỏ trên vai cậu. Giang Vụ Oanh ngồi xuống chưa đến hai phút, liền lấy cớ đi toilet ra khỏi đại sảnh tiệc cưới.
Bên ngoài sảnh là một hành lang rộng và dài, đại sảnh tiệc cưới nằm ở một đầu cuối, Giang Vụ Oanh chầm chậm đi về hướng ngược lại, đến chỗ rẽ, cậu liền đụng phải một Alpha.
Thế nhưng, đối phương không phải là Bạc Lan Huyền, mà là vị phù rể mặt đỏ kia.
Alpha cao lớn vững chãi cầm chặt điện thoại, lúng túng mở miệng: "Tôi... cái đó... chào... chào bạn..."
"Chào cậu."
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, Bạc Lan Huyền kéo Giang Vụ Oanh ra sau lưng mình, thong thả cất lời: "Xin hỏi cậu tìm... tìm, bạn, tôi có chuyện gì sao?"
Dù sao cũng còn trẻ, trong xương cốt vẫn tràn đầy ý chí không chịu thua, vị phù rể kia cũng không nản lòng, vẫn nói với Giang Vụ Oanh: "Có thể trao đổi cách liên lạc không? Tôi...tôi nghe nói cậu cũng học ở đại học C, tôi tên là Úc Bồi Phong, sinh viên năm nhất ngành Thiết kế và Kỹ thuật Hàng không của đại học C."
Giang Vụ Oanh cảm thấy bất cứ lúc nào Bạc Lan Huyền cũng có khả năng sẽ nổ tung, nên vội vàng uyển chuyển nói: "Thật xin lỗi, tôi không mang theo điện thoại, cũng không nhớ số của mình."
Cả hai bên đều biết đây chỉ là một cái cớ, Úc Bồi Phong không miễn cưỡng nữa, có chút thất vọng nói: "Vậy... hy vọng có cơ hội gặp lại ở trường."
Sau khi tạm biệt Alpha bị từ chối, Bạc Lan Huyền lấy một tờ khăn ướt có cồn từ trong túi ra, xé bao bì, bắt đầu tỉ mỉ lau sạch tay phải của Giang Vụ Oanh.
"..." Omega im lặng một lát, rồi đưa ngón trỏ tay trái ra: "Chỉ chạm có một chút xíu này thôi."
Bạc Lan Huyền liếc cậu một cái, hờ hững nói: "Lớp vẽ phác họa? Lớp nhỏ?"
Giang Vụ Oanh nhỏ giọng phản bác: "Đồ keo kiệt."
Bạc Lan Huyền vừa tiếp tục lau tay cậu, vừa dắt cậu đi về phía một tấm bình phong khắc chữ viền đỏ bên hông.
Sau bình phong là một vùng bóng tối, hắn tiện tay kéo một chiếc ghế trống ngồi xuống, sau đó kéo Giang Vụ Oanh ngồi lên đùi mình.
Cánh tay rắn chắc của Alpha đem con thỏ bông bên eo Giang Vụ Oanh ép đến biến dạng, hắn buồn bực nói: "Đừng để ý đến tên Úc gì đó."
"Úc Bồi Phong." Giang Vụ Oanh nhắc nhở hắn.
Alpha càng thêm khó chịu: "Đừng nhớ tên hắn."
"..." Giang Vụ Oanh hơi ngọ nguậy không thoải mái, nói: "Về sảnh tiệc đi."
Bạc Lan Huyền không hề động đậy, cọ mũi lên phần da mềm mại bên cổ cậu, thấp giọng nói: "Không muốn xa bé cưng."
Ở góc độ này, Giang Vụ Oanh có thể nhìn xuống gáy hắn. Nhìn chằm chằm một lúc, cậu hơi nhíu mày.
Cậu đưa tay chọc vào vị trí đang đập mạnh đó một cái.
Bạc Lan Huyền "a" một tiếng, bắt lấy cổ tay cậu nói: "Ta không có năng lực tự chủ gì cả đâu đấy."
Giang Vụ Oanh càng nhíu chặt mày: "Nóng quá... Anh sắp đến kỳ mẫn cảm rồi sao?"
Dường như Bạc Lan Huyền không ngoài ý muốn, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta chưa từng có kỳ mẫn cảm."
Giang Vụ Oanh hơi sửng sốt - Alpha gần ba mươi tuổi, vậy mà chưa từng trải qua kỳ mẫn cảm sao?
Nhưng bây giờ tuyến thể của Bạc Lan Huyền lại hoạt động mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể cũng cao bất thường, rõ ràng là dấu hiệu của kỳ mẫn cảm sắp đến.
Nếu đây là lần đầu tiên, vậy thì sau bao năm tích tụ, một khi bộc phát...
Cậu đề nghị: "Đi bệnh viện đi."
Bạc Lan Huyền nghe vậy cười khổ một tiếng nói: "Hôm nay Trịnh Do Khiếu cũng đến, cậu ta còn không nhìn ra được sao?"
"Vậy bác sĩ Trịnh..."
"Cậu ta nói," Bạc Lan Huyền thở dài: "Cầu xin tôi suy nghĩ cẩn thận, bệnh viện ở thành phố C không chịu nổi bị phá đâu."
Tác giả có lời muốn nói:
Wow.
Bạc Lan Huyền: (không biểu cảm) Tôi, bạn, bè
(Vợ nói chúng tôi chỉ là bạn bè oa oa oa oa oa)