Alpha tỏa ra tinh thần lực mạnh mẽ, chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, đám đông đang vây quanh lập tức lùi lại hai mét, lại bị thôi thúc bởi bản năng sinh lý mà không kịp chào hỏi, đã vội vàng tản đi hết.
Giang Vụ Oanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, đối phương đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang che kín mặt, khoác trên người chiếc áo khoác da màu đen quen thuộc. Là vị nhiếp ảnh gia kia.
Nhưng lại không chỉ có vậy.
Giang Vụ Oanh gần như ngay lập tức nhận ra thân phận đối phương, kinh ngạc hỏi: "... Nhị thiếu, sao anh lại ở đây?"
Lúc ghi hình, vị nhiếp ảnh gia này hoặc là đứng phía sau, hoặc là ở bên cạnh. Dù có khi đối diện, người đó cũng luôn cúi người ẩn mình sau máy ảnh, khiến phần lớn đặc điểm cơ thể bị che khuất.
Nhưng người trước mặt này, vóc dáng chẳng khác gì Bạc Lan Huyền. Nếu không phải Bạc Lan Huyền... thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
Trong khoảnh khắc bị lật tẩy hai lớp vỏ bọc, cơ thể Bạc Lan Tức cứng đờ, đứng lặng hồi lâu mà không quay đầu lại.
Hắn muốn trốn tránh, thỏ con cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Dù sao hôm nay cũng cảm ơn anh. Tôi đi trước đây nhé."
**
Giáo viên dạy làm bánh rất có kiên nhẫn, Giang Vụ Oanh trước giờ chưa từng tiếp xúc với những thứ này, cô liền tỉ mỉ giải thích từng bước một.
Dù thành quả cuối cùng trông vẫn méo mó kỳ lạ, cô ấy vẫn mỉm cười khích lệ chú thỏ nhỏ đang có chút thất vọng: "Bánh của em rất đáng yêu mà, hương vị chắc chắn cũng ngon lắm."
Giang Vụ Oanh nhận hộp bánh, hồi tưởng lại khối "bánh kem phô mai khoai môn" màu tím nhạt, mềm nhũn bên trong, nhỏ giọng cảm ơn cô giáo rồi ra khỏi lớp học làm bánh.
Căn hộ của Bạc Lan Huyền ở gần đây, Giang Vụ Oanh không biết đi xe đạp, chỉ đành chậm rãi xách hộp bánh đi bộ qua.
Năm phút sau, Omega dừng bước, quay đầu nhìn Alpha đang theo sau mình: "Nhị thiếu, anh có việc gì sao?"
Bạc Lan Tức che kín mặt, không để lộ chút biểu cảm nào, chỉ thấp giọng nói: "Không có... Tôi đưa em qua đó."
Giang Vụ Oanh lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi sắp đến nơi rồi. Anh cứ lo việc của mình đi."
Nhưng Bạc Lan Tức vẫn không rời đi, vẫn lặng lẽ đi theo phía sau cậu không xa không gần.
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu chỉ đành nói rõ ràng hơn: "Nhị thiếu, giữa chúng ta thật sự không cần phải gặp mặt nữa. Anh không cần đưa tôi, càng không cần che mặt lại như thế để lén lút quay phim."
Nói xong, Omega quay người bước đi. Nhưng Bạc Lan Tức bất ngờ lên tiếng: "Giang Vụ Oanh."
"Nếu..." Từng chữ của Bạc Lan Tức như bị ép ra khỏi cổ họng, chậm chạp và khó khăn: "Nếu tôi thích em thì sao?"
Giang Vụ Oanh bất ngờ đến mức không thể bước tiếp, toàn bộ đầu óc trống rỗng, đứng quay lưng về phía hắn.
Dường như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cậu mới xoay người lại, cảm xúc phức tạp đan xen, đôi môi hồng nhạt mấp máy hồi lâu mới nói được: "Nhưng mà..."
"Tôi biết," Bạc Lan Tức cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, "Em không có tình cảm với tôi. Nhưng tôi lại yêu em... từ trước cả khi em kết hôn với tôi."
"Giang Vụ Oanh, em có ký ức của tiền kiếp không... Ở Đại Lương?"
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Omega, Bạc Lan Tức như đã dự đoán trước, gượng cười một cái, nói: "Tôi đã tham gia vào cuộc khai quật khảo cổ ở Chiêu Lăng, đã nhìn thấy chiếc váy xanh lục của em."
"Trước đó tôi chỉ thỉnh thoảng mơ thấy một vài cảnh rời rạc, không có đầu đuôi."
"Nhưng sau khi nhìn thấy chiếc váy ấy, vào đêm rời khỏi Chiêu Lăng... Tôi nhớ lại tất cả."
"Tôi sai rồi, Giang Vụ Oanh, kiếp trước kiếp này tôi đều sai hoàn toàn."
"Tôi tự lừa dối bản thân, không chịu thừa nhận tình cảm của mình, nói toàn những lời tệ bạc... cũng chẳng đối xử tốt với em."
Giang Vụ Oanh nhìn thấy hai vệt nước mắt dưới cặp kính râm của hắn, uốn lượn chảy vào bên trong khẩu trang, nhất thời kinh ngạc nói: "Nhị thiếu... anh đang khóc sao?"
Bạc Lan Tức cảm thấy xấu hổ, thô bạo lau mặt, sau đó hạ giọng nói với vẻ đầy tự ti: "Tôi... Tôi còn có cơ hội bù đắp không?"
Giang Vụ Oanh chỉ im lặng.
Lời bộc bạch đột ngột của Bạc Lan Tức khiến cậu không khỏi bối rối và phiền muộn.
Trong nhận thức của Giang Vụ Oanh, cuộc hôn nhân đó giúp cậu thoát khỏi phần nào sự kiểm soát của Giang Đạt Thự, đồng thời cũng khiến cậu gặp được những người tốt trong gia đình nhà họ Bạc. Cậu đã nhận được lợi ích từ phía Bạc Lan Tức.
Về phần lời nói ác ý và sự lạnh nhạt của Bạc Lan Tức khiến cậu khó chịu, Giang Vụ Oanh càng không để trong lòng... Sự nhạy cảm bẩm sinh không đủ sâu sắc của cậu khiến cậu không hiểu vì sao Bạc Lan Tức lại cảm thấy tội lỗi đến thế.
Nghĩ kỹ lại, cậu thậm chí còn không nhớ Bạc Lan Tức đã nói gì trong nửa năm đó.
Giang Vụ Oanh tin chắc rằng giữa cậu và Bạc Lan Tức sẽ không bao giờ có bất kỳ dây dưa tình cảm nào. Vì thế, cậu mới yên tâm xem hắn như một bản thay thế cho Bạc Lan Huyền.
Cậu không cảm thấy đau lòng vì những lời nói vô tâm của Bạc Lan Tức, và Bạc Lan Tức cũng không cần phải buồn bã vì sự lợi dụng của cậu.
Khi không có cảm xúc can thiệp, mọi thứ đều có thể được tính toán rõ ràng và minh bạch.
...Nhưng bây giờ Bạc Lan Tức lại nói thích cậu, thậm chí còn tự đặt mình vào vị trí thấp hèn như vậy.
Thế là Giang Vụ Oanh nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu, giữa chúng ta không có nợ nần gì, cũng không cần phải bù đắp, anh nói anh thích tôi... Vậy nếu không gặp nhau nữa, có lẽ từ từ anh cũng sẽ không thích nữa."
Thỏ con nhìn những dòng nước mắt không ngừng chảy dưới cặp kính râm kia, đột nhiên cảm thấy mình đang bắt nạt người khác.
Cậu không muốn bắt nạt ai cả.
Nghĩ một lát, cậu đưa tay xỏ quai hộp bánh qua năm ngón tay của Bạc Lan Tức, nói với giọng an ủi: "Hôm nay là sinh nhật của anh. Cái bánh này tuy nhìn không đẹp lắm, nhưng chắc vị cũng không tệ. Tặng anh ăn nhé, chúc mừng sinh nhật."
Cậu bổ sung thêm: "Nếu không thích, vứt đi cũng không sao đâu."
"Đừng khóc nữa," chú thỏ nhỏ vẫy tay với anh, nói, "Rồi sẽ quên thôi."
Cậu vừa quay người bước được nửa bước, vòng tay cơ bắp rắn chắc đã bất ngờ ôm chặt lấy eo cậu từ phía sau.
Bạc Lan Tức gắt gao ôm lấy cậu, khó khăn nói: "Quên không được... cả đời này cũng không thể quên được, Giang Vụ Oanh."
Nước mắt nóng hổi của Alpha rơi xuống hõm vai của Giang Vụ Oanh, chú thỏ nhỏ không may mang nợ tình cảm, thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.
Cậu vừa định gỡ hai cánh tay của Bạc Lan Tức ra thì mũi lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Đôi tai thỏ bỗng dựng đứng, lông tơ trên tai cũng xù lên. Ngay sau đó, một giọng trầm thấp đầy hàm ý vang lên bên tai cậu:
"Bảo bối, sao còn chưa về nhà?"
***
Giang Vụ Oanh kinh ngạc nhìn Bạc Lan Huyền đang sải bước nhanh về phía mình.
Người kia giống như đang gỡ bỏ một thứ bẩn thỉu nào đó, từng chút một bẻ tay của Bạc Lan Tức ra khỏi người chú thỏ nhỏ.
Lúc đầu Bạc Lan Tức nhất quyết không chịu buông tay. Nhưng khi Giang Vụ Oanh không thoải mái mà giãy dụa đôi chút, hắn mới như một quả cà bị đông lạnh, ủ rũ buông tay, trông mất hồn mất vía.
Bạc Lan Huyền liếc nhìn hộp bánh trên tay Giang Vụ Oanh, trầm giọng hỏi: "Đây là bánh em mua cho anh à?"
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu kéo kéo tay áo Alpha, nhỏ giọng nói: "Cái bánh này để anh ấy ăn đi, em sẽ mua cái khác cho anh."
Chú thỏ nhỏ ngây thơ nghĩ như vậy có thể hóa giải xung đột, nhưng không ngờ điều đó chỉ khiến tình hình càng thêm căng thẳng.
"Đó là của tôi." Bạc Lan Huyền giật lấy hộp bánh, nhưng Bạc Lan Tức đã nhanh chóng tránh đi.
Kẻ sau được lợi lại còn ra vẻ, cậy vào cặp kính râm có thể che giấu đôi mắt đã từng rơi lệ, mặt dày khiêu khích: "Đây không phải mua đâu, là Giang Vụ Oanh tự làm rồi đưa cho tôi."
Giang Vụ Oanh: "..."
Hình như có chỗ nào không đúng, nhưng lại đúng là như vậy.
Bạc Lan Huyền dường như cười khẩy, rồi lạnh giọng nói: "Vốn là của cậu thì sao? Không phải tôi đã cướp đi hết lần này đến lần khác rồi à?"
Lời nói đầy ý tứ sâu xa khiến Bạc Lan Tức nghẹn lời, không đáp nổi nửa câu.
Giang Vụ Oanh thấy cả hai đều đã siết chặt nắm đấm, sợ rằng sẽ xảy ra đánh nhau ngay giữa đường. Cậu vội vã nắm lấy cổ tay của Bạc Lan Huyền, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi."
Bạc Lan Huyền không nhúc nhích, vẫn chăm chú nhìn hộp bánh trong tay Bạc Lan Tức.
Giang Vụ Oanh hạ mắt, chợt nghĩ ra điều gì, liền khẽ gọi: "...Cửu ca."
Bạc Lan Huyền lập tức nghiêng đầu nhìn cậu.
Chú thỏ nhỏ chăm chú nhìn chiếc khuy áo trên tay áo hắn, đôi tay nhỏ tinh xảo như ngọc gần như không nắm nổi cổ tay Alpha.
Cậu lại siết nhẹ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Về nhà đi mà."
***
Bạc Lan Huyền đã chuẩn bị một bàn đầy nguyên liệu nấu ăn trong căn hộ, rồi mới lái xe ra ngoài tìm chú thỏ nhỏ mãi vẫn chưa về.
Giang Vụ Oanh nhìn quầy bếp gần như đầy ắp, không nói nên lời.
Cậu do dự nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, sao còn phải tự mình nấu ăn thế?"
Bạc Lan Huyền mặc tạp dề, thành thạo bật bếp đổ dầu. Giang Vụ Oanh bị tiếng dầu nóng nổ lách tách làm giật mình, bèn lặng lẽ đi tới ngồi xuống ghế sofa.
Bạc Lan Huyền đổ tôm sông vào chảo, đảo vài lần rồi lập tức vớt ra, vừa để cho ráo dầu vừa nhìn chú thỏ nhỏ cách mình một khoảng xa. Ánh mắt hắn đầy mong mỏi, không chút che giấu.
"Ở đây nhiều dầu mỡ lắm," Giọng hắn khàn khàn, "Đợi anh nấu xong, cho anh hôn một cái được không?"
Giang Vụ Oanh: "..."
Hôn mà còn phải đặt lịch sao?
Huyền Huyền ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, cố gắng dụi đầu vào dải dây thắt áo của chú thỏ nhỏ.
Giang Vụ Oanh bất đắc dĩ, lại di chuyển ra mép ghế sofa, dịu dàng nói với "chú chó lớn" đang định sấn tới: "Không được đâu."
Mặt cậu hơi đỏ, Huyền Huyền không ngừng thè lưỡi, ngoan ngoãn không thử dụi vào eo cậu nữa, mà chuyển sang li.ếm mu bàn tay cậu, li.ếm vòng quanh chỗ lồi như hạt châu ngọc trên cổ tay cậu một cách nhiệt tình.
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu mở hộp điểm tâm trên bàn trà, lấy ra một miếng thạch đào, sau đó đi đến bên cạnh Bạc Lan Huyền và nói: "Mở ra giúp em."
Bạc Lan Huyền xé lớp vỏ bọc trên miếng thạch, nghiêm giọng dặn dò: "Chỉ được ăn một cái thôi, lát nữa còn ăn cơm."
Giang Vụ Oanh khẽ m.út một chút nước cốt sắp tràn ra, nhỏ giọng đáp: "Em biết rồi."
Cậu trở lại sofa ngồi, tiện tay bật tivi, sau đó bắt đầu ăn miếng thạch trong tay với tốc độ cực kỳ chậm rãi. Mỗi lần cắn một miếng, miếng thạch gần như không thay đổi gì.
Ở bên kia, Bạc Lan Huyền tuy đang nấu ăn nhưng thực tế là sự chú ý đều đặt trên người cậu.
Thấy thỏ con ăn quả thạch đường kính ba bốn centimet một cách tủi thân, hắn không khỏi thở dài, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi, em có thể ăn hai cái."
Giang Vụ Oanh lập tức cho cả miếng thạch vào miệng, nhai nuốt xong liền lấy thêm một miếng vị Calpis, chạy lại chìa tay ra.
Bạc Lan Huyền mở miếng thạch cho cậu, lần này giọng chắc nịch: "Cái cuối cùng."
Giang Vụ Oanh ngoan ngoãn gật đầu.
Tivi đang chiếu một bộ phim nghệ thuật cũ từ ba, bốn chục năm trước, với tông màu xanh rêu của đồng bị oxy hóa. Giang Vụ Oanh dần bị cuốn hút, đến mức cậu quên mất cả miếng thạch vẫn còn cầm trên tay.
"Đến ăn cơm nào, Oanh Oanh." Bạc Lan Huyền bưng đĩa sườn xào chua ngọt cuối cùng lên bàn ăn, thấy Giang Vụ Oanh vẫn đang chăm chú dán mắt vào tivi, bèn dứt khoát sải bước tới, bế cậu lên.
Chú thỏ nhỏ cuộn tròn trong lòng hắn, Bạc Lan Huyền không ăn vội mà trước tiên dồn hết tâm trí để đút cho Giang Vụ Oanh ăn no.
Miếng há cảo tôm căng mọng, mềm mượt được đưa tới bên môi. Giang Vụ Oanh cắn một miếng, vừa ngẩng đầu liền thấy nhân vật chính trong phim đang tháo kính râm, để lộ đôi mắt ướt át cùng khuôn mặt đầy những vệt nước mắt.
Bạc Lan Huyền vòng một tay qua ôm lấy cậu từ bên hông, ngay vị trí mà trước đó Bạc Lan Tức từng ôm. Thấy Giang Vụ Oanh có vẻ lơ đãng, hắn trầm giọng hỏi: "Bảo bối đang nghĩ gì thế?"
Giang Vụ Oanh mải mê suy nghĩ, buột miệng nói: "Nhị thiếu."
"..."
Giang Vụ Oanh vừa ý thức được mình lỡ lời, cả người liền bị siết chặt ngay lập tức.
Cơ bắp rắn chắc trên đôi chân Alpha nóng bỏng, nâng đỡ lấy phần hông mềm mại cùng chiếc đuôi nhỏ của chú thỏ nhỏ.
Giọng nói của Bạc Lan Huyền khàn khàn, mang theo sự cố chấp: "Anh không rộng lượng đến thế đâu, bảo bối."
Giang Vụ Oanh thầm nghĩ: Không chỉ không rộng lượng... Rõ ràng là một tên nhỏ nhen ngâm mình trong vại giấm mỗi ngày.
Cậu chỉ vào bát cháo kê hạt táo đỏ trên bàn, nói: "Em muốn uống cái đó."
Bạc Lan Huyền múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cậu, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi tại sao lại gọi anh là Cửu ca?"
Giang Vụ Oanh khẽ mím môi, nuốt trọn hạt kê tan ngay khi vừa vào miệng. Hàng mi đen tựa cánh quạt rũ xuống, cậu đáp: "Không phải là anh tự nói sao... Ngày đầu tiên gặp nhau ở Hối Linh Uyển, anh nói anh là Cửu ca."
Bạc Lan Huyền biết chắc chắn có gì đó đang cản trở Giang Vụ Oanh mở lòng, nhưng tâm tư thỏ con quá khó hiểu, hắn căn bản không có cách nào tìm hiểu được.
Lại gắp vài món mà Giang Vụ Oanh nhìn nhiều nhất cho cậu ăn, Giang Vụ Oanh từ từ nhai, một bữa cơm kéo dài gần một giờ đồng hồ, cuối cùng cậu mới xoa xoa eo bụng, nói: "Em no rồi."
Cậu bóc một viên kẹo bạc hà trên bàn, cho vào miệng, rồi định từ trên đùi Bạc Lan Huyền bước xuống. Nhưng vừa cử động, cả người cậu đã bị Alpha ôm chặt lấy. "Anh cũng hơi đói rồi, bảo bối."
Giang Vụ Oanh chưa kịp đáp, nhưng đã nghe thấy những âm thanh không hề bình thường vang lên.
Trên màn hình tivi, hai nhân vật chính đang ôm nhau nằm trên boong tàu, hôn nhau đến quên cả trời đất.
Một nụ hôn sâu không hề có góc quay che giấu, âm thanh từ mũi và môi hòa lẫn vào nhau cùng tiếng hải âu kêu trên bầu trời.
Giang Vụ Oanh đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, quay đầu lại, nhưng ngay lập tức bị Alpha đang chờ cơ hội tóm gọn.
Bạc Lan Huyền ngậm lấy đôi môi mềm ướt của cậu, hé mở khe môi rồi bất ngờ tiến sâu vào bên trong.
Đầu lưỡi nhỏ của Giang Vụ Oanh vừa được viên kẹo bạc hà làm mát lạnh, lập tức bị đôi môi nóng bỏng của Alpha quấn lấy. Một lần m.út mạnh khiến đầu lưỡi cậu tê rần, run rẩy.
Chú thỏ nhỏ ngay lập tức bị hút đến mức hai mắt rưng rưng, khe khẽ phát ra tiếng "ưm" đầy run rẩy, càng làm Bạc Lan Huyền thêm táo tợn xâm chiếm.
Giang Vụ Oanh bị ôm chặt trong vòng tay của Bạc Lan Huyền. Đối phương cao lớn, cường tráng hơn cậu rất nhiều, sự chênh lệch về thể lực và vóc dáng tuyệt đối khiến cậu hoàn toàn không thể động đậy.
Đôi tay nhỏ bé không có điểm tựa, chỉ có thể bám vào cổ áo sơ mi của Bạc Lan Huyền.
Những chiếc khuy kim loại đen nhánh trên cổ áo cọ vào giữa các ngón tay trắng muốt, viền sắc mỏng khiến đầu ngón tay cậu hơi nhói đau.
Mỗi khi Bạc Lan Huyền hôn tới tấp như thế này, Giang Vụ Oanh đều không thể chống cự, từ khoang miệng đến lồng ng.ực đều bị rút cạn không khí. Cậu chỉ có thể run rẩy chịu đựng, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị cẩu chính là meme đeo kính râm trông ngầu lòi, nhưng thực ra phía sau kính lại là...
Thỏ thỏ ăn thạch, chó lớn ăn thỏ thỏ.