Y Nhân Đài chỉ đành quay lại vị trí của mình nói: "Thêm sữa, khuấy trà."
Hắn giơ muỗng trà lên làm mẫu: "Như thế này, múc lên rồi lại đổ xuống, lặp lại liên tục khoảng một trăm lần."
Bản thân hắn cũng không ý thức được pheromone mùi da thuộc của mình đã bất giác lan tỏa khi đối diện Omega, quả thật không khác gì động tác ve vãn của con đực đang trong kỳ phát tình, bốn người còn lại mà chịu được mới là lạ.
"Thêm một muỗng bơ nhỏ, rồi rắc chút muối." Y Nhân Đài nói nhanh, sau đó bước lên phía trước: "Giờ thì có thể vừa uống vừa nấu rồi. Phần thịt bò khô, gạo rang, kem sữa, phô mai sữa... Cứ thích gì thì thêm cái đó."
[Nhìn cái dáng vẻ không đáng tiền của anh kìa.]
[Ha ha ha ha, vợ tôi: trong mắt chỉ có trà sữa, thế giới chẳng liên quan gì đến tôi.]
[Trên poster thì thỏ thỏ đã bị lôi vào lều và rồi...]
[Vợ tôi đúng là một thỏi nam châm, đúng không nào? Sao nói mãi mà mọi người dần xích lại gần nhau thế này?]
[Một bà xã mềm mại như vậy sao có thể có khoảng cách được chứ huhu, chịu hết nổi rồi (không phải vậy đâu!).]
**
Tạm biệt thảo nguyên mênh mông vô tận, nửa học kỳ còn lại cũng trôi qua như giọt sương lăn trên lá cỏ, nhanh chóng kết thúc.
Tiểu thuyết "Tiểu Nguyệt Cung" của Giang Vụ Oanh lại tăng nhiệt một lần nữa, tiền nhuận bút từ doanh số tiếp theo cộng với thù lao từ chương trình giải trí đã đủ để cậu trả hết những gì từng vay từ nhà họ Giang và Bạc Lan Tức.
Khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, thỏ con trở về Q thị, cuối cùng Bạc Lan Huyền cũng không cần phải chịu đựng cảnh Omega chạy đến ở cùng ba Alpha đầy ý đồ riêng năm ngày mỗi tuần nữa. Mỗi ngày, chỉ cần có thể làm việc ở nhà, hắn sẽ không đặt chân đến Trường Châu, kiên quyết ôm chặt lấy thỏ con suốt 24 giờ không buông.
Giang Vụ Oanh không chịu nổi sự quấy rầy này, hơn nữa cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng về "kiếp nạn sống chết" mà Yarha đã đề cập trên thảo nguyên. Mỗi khi có cơ hội, cậu đều cố gắng thuyết phục Bạc Lan Huyền đến công ty.
Nhưng phần lớn đều thất bại, thậm chí còn phải "trả giá" bằng nửa ngày, cả ngày, hoặc thậm chí... là lượng vận động không kể xiết.
Có lẽ vì kỳ mẫn cảm sắp đến, gần đây Bạc Lan Huyền bỗng dưng trở nên bồn chồn vô cớ. Điều này được thể hiện qua tần suất "đánh nhau" với Huyền Huyền càng nhiều... và cả việc vận động trở nên hăng hái hơn trước.
Hắn hoàn toàn không có khái niệm "thời gian nghỉ ngơi" dành cho người sáng suốt. Một ngày nọ, thỏ con thật sự bị bắt nạt đến không chịu nổi nữa. Sau bữa trưa, cậu thúc giục Bạc Lan Huyền đi Trường Châu.
Vì không rời khỏi giường được, ngay cả bữa trưa cũng phải đặt một chiếc bàn nhỏ lên giường để ăn. Sau khi ăn xong, Omega yếu ớt cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ đôi bàn chân trắng nõn ra ngoài. Alpha nhìn thấy, không kiềm được mà nắm lấy mắt cá chân cậu, định đẩy vào trong chăn.
Giang Vụ Oanh lập tức thều thào, giọng mềm mại: "Thật sự... thật sự không được nữa, anh... anh mau đến công ty đi."
Bạc Lan Huyền xoa xoa những dấu đỏ và vết răng trên mắt cá chân cậu, giọng khàn đặc khiến thỏ con rùng mình: "Thế thì bảo bối đừng chỉnh điều hòa thấp quá, dễ bị ốm lắm."
Omega hoàn toàn không hiểu tại sao hắn luôn để điều hòa ở 28°C. Cậu chỉ úp mặt vào gối, để lộ đôi tai thỏ hồng phấn, nhẹ nhàng nói: "...Cửu ca, khi nào anh đi vậy?"
**
Cuối cùng, Bạc Lan Huyền cũng rời khỏi biệt thự trên núi với vẻ lưu luyến, lên đường đến Trường Châu.
Rốt cuộc Giang Vụ Oanh cũng có thể thoải mái ngủ một giấc chiều ngon lành, thậm chí còn mơ mình mọc cánh, bay lượn giữa bầu trời.
Thế nhưng cậu mới hái được kẹo bông trên mây, kẹo bông đã biến thành khuôn mặt của Bạc Lan Huyền.
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu muốn vứt bỏ, hái lại một đám mây khác, nhưng Bạc Lan Huyền dường như dính chặt vào tay cậu, càng lúc càng tiến lại gần, rồi bất ngờ thè lưỡi li.ếm mạnh lên mặt cậu, khiến toàn bộ khuôn mặt và tai cậu ướt nhẹp.
Giang Vụ Oanh: "..."
Thỏ con vẫn còn ngái ngủ, giơ tay định đẩy Bạc Lan Huyền ra, nhưng lại chạm phải một thứ lông mềm mại.
Cậu ngơ ngác mở mắt ra, thấy Huyền Huyền không biết từ khi nào đã nhảy lên giường, nhiệt tình vẫy đuôi và li.ếm mặt cậu.
Giang Vụ Oanh phản ứng một hồi, nhìn ra ngoài cửa sổ đã là trăng sáng treo cao, liền xoa đầu Huyền Huyền nói: "Ra ngoài chơi một lát nhé, Huyền Huyền?"
Huyền Huyền "gâu gâu" hai tiếng, Giang Vụ Oanh xem như nó đồng ý, bèn đứng dậy, đẩy con chó lớn đang tiếp tục thè lưỡi li.ếm mặt mình ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa thay đồ.
**
Đêm hè ở thành phố Q không oi bức, gió mát thổi qua mang theo chút se lạnh, thậm chí còn dễ chịu hơn cả căn phòng điều hòa 28°C đặc chế của Bạc Lan Huyền.
Huyền Huyền ban đầu rất ngoan, bước đi chậm rãi. Nhưng khi đi ngang qua một gốc cây đa già, nó bỗng nhiên rùng mình, toàn bộ lông trên người dựng đứng. Nó định sủa "gâu gâu", nhưng vì đang đeo rọ mõm nên chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ử" ngắn ngủi.
Bốn chân nó đột nhiên tăng tốc, sợi dây dắt chó căng chặt. Giang Vụ Oanh suýt nữa bị kéo ngã.
"Huyền Huyền?" Giang Vụ Oanh nhìn con chó lớn bỗng chốc trở nên kích động, ngơ ngác nói: "Đi chậm thôi, tôi không theo kịp."
Huyền Huyền không nghe, vẫn tiếp tục lao nhanh. Giang Vụ Oanh gần như kiệt sức, sắc mặt dần dần tái nhợt vì không chịu nổi.
Ngay khi sắp tới giới hạn, Huyền Huyền đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng Giang Vụ Oanh cũng được thả lỏng, vội vàng ngồi xổm xuống, tay ôm lấy lồng ng.ực đang đập loạn xạ để bình ổn hơi thở.
Lúc cậu ngồi xuống, trong mắt Huyền Huyền cậu còn nhỏ hơn cả con chó lớn. Huyền Huyền đứng chắn trước cậu, nên cậu không nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác và dữ tợn của nó.
Trên mặt đất trước mặt, một bóng đen cao gầy đổ xuống.
Giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên, mang theo sự hiền lành và trầm thấp của một người lớn tuổi:
"Tiểu Oanh? Đã lâu rồi chú Tần không gặp con, còn nhớ chú không?"
Rõ ràng là cách nhau vài bước chân, nhưng giọng nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, xuyên qua khoảng cách ngắn ngủi, đâm thẳng vào tai của Giang Vụ Oanh.
Hồi ức năm xưa quá đáng sợ, mà bản thân cậu khi đó còn bé, hình dáng và giọng nói của người đàn ông gần như đã quên sạch. Nhưng cái giọng điệu khiến người ta rợn tóc gáy ấy thì mãi mãi khắc sâu trong ký ức. Chỉ cần một câu nói như lời chào hỏi bình thường, cũng đủ để đánh thức mọi nỗi sợ hãi run rẩy từng được chôn sâu.
Bàn tay nắm dây xích đột nhiên nắm chặt, móng tay được cắt gọn gàng bấm sâu vào lòng bàn tay, để lại vết hằn đỏ rướm máu.
Máu tươi thấm vào sợi dây, nhưng Giang Vụ Oanh chẳng hề nhận ra, cũng không ngẩng đầu lên. Cậu chỉ thất thần, nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt đang bao phủ lấy mình, như thể vừa mất đi linh hồn.
Tất cả âm thanh xung quanh dường như biến mất. Trong tai cậu chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ, nhưng vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Tần Đức Nhân vang lên: "Tiểu Oanh quên cũng không sao, con đã lớn thật rồi, chú muốn ôn chuyện cũ với con, đến chỗ chú ngồi một lát nhé? Chú có kẹo cho con."
Đường viền môi thỏ con mím chặt đến trắng bệch. Cậu chống tay lên đầu gối, cứng ngắc đứng dậy, mất một lúc lâu mới cất giọng: "... Chỗ này tuy hẻo lánh, nhưng không phải là con hẻm nhỏ năm đó... Dù ông có bắt tôi đi, cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng tìm ra ông thôi. Ông ở trong đó hơn 10 năm, vừa ra ngoài đã lại muốn quay vào sao?"
Dù là một thiên tài hiếm có, việc Tần Đức Nhân trốn thoát khỏi nhà tù được canh giữ nghiêm ngặt cũng khó như lên trời. Mưu tính suốt mười mấy năm mới có cơ hội, sao ông ta có thể chấp nhận việc vừa thoát ra đã phải quay lại?
Thế nhưng, nụ cười trên mặt ông ta không hề thay đổi, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ: "Chú chỉ muốn xem con bây giờ trông ra sao. Ngoan nào, nơi này tối quá, mắt chú lại kém. Đi với chú đến chỗ sáng hơn được không?"
Những lời nói ấy dường như là một câu hỏi, nhưng lại chẳng để lại khoảng trống nào cho sự từ chối.
Dù đã ngoài 50, nhưng một Alpha cấp S có thân thể cường tráng nhờ luyện tập lâu năm vẫn dễ dàng chế ngự một Omega nhỏ nhắn và yếu ớt như thỏ con, chẳng khác gì lấy đồ trong túi.
Mũi kim đâm vào mu bàn tay, cảm giác tê liệt quen thuộc nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, tái hiện lại ký ức kinh hoàng sau 15 năm.
Tần Đức Nhân dùng cả hai tay khống chế Huyền Huyền đang cố gắng dùng đầu đập vào mình, cổ họng phát ra những âm thanh uất nghẹn. Ông ta nhanh chóng tiêm thêm một mũi nữa vào con chó.
Miệng Giang Vụ Oanh bị dán băng keo, tay chân bị trói chặt, bị đặt vào ghế sau của một chiếc Santana đời cũ.
Tất cả kính trên xe đều được dán màng đen đặc chế, đủ để ngăn cách mọi ánh nhìn từ bên ngoài xe.
Bên ngoài xe Huyền Huyền ngã xuống bất động, trong xe thỏ con nhắm hờ mắt, ánh nhìn mơ hồ hướng về phía Huyền Huyền, đôi mắt trong veo của cậu trào ra hai giọt lệ.
**
Chiếc Santana không biển số, giống hệt như năm xưa, lắc lư qua những con hẻm nhỏ hẻo lánh và quanh co, cuối cùng tiến đến một bãi tắm biển.
Đây từng là điểm thu hút khách du lịch lớn nhất của thành phố C. Nhưng theo sự thay đổi trong quy hoạch kinh tế và sự trỗi dậy nhanh chóng của các khu thương mại mới, bãi biển đã bị bỏ hoang từ lâu và chính thức ngừng bán vé vào đầu năm nay.
Tần Đức Nhân dừng xe tại một khu rừng nhỏ quanh bãi biển, sau đó vác Giang Vụ Oanh không còn sức phản kháng đi về phía bãi cát.
Ông ta giật tung ổ khóa rỉ sét trên cửa căn phòng ở quầy bán vé, rồi vác cậu vào bên trong.
Do cửa sổ và cửa ra vào đều được bịt kín, căn phòng không bị phủ một lớp bụi như những nơi khác. Khi Tần Đức Nhân đặt Giang Vụ Oanh lên ghế, chỉ có vài hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí.
Lại một lần nữa, cảm giác đau nhói trên mu bàn tay xuất hiện. Sau đó không lâu, đầu óc cậu càng lúc càng mơ hồ. Giang Vụ Oanh nhìn Alpha đang ngồi đối diện mình, nhưng phải mất một lúc lâu mới nhớ ra ông ta là ai... và thậm chí cả bản thân mình là ai.
Một chiếc nhíp lạnh buốt kẹp lấy tai thỏ mềm mại của cậu, nhấc nhẹ lên.
Tần Đức Nhân gần như vỗ tay tán thưởng: "Chú đã sớm biết Tiểu Oanh là tác phẩm đắc ý nhất của chú. Nhưng con vẫn khiến chú bất ngờ hơn nữa... Nó lại phát triển tốt như vậy."
Trên bầu trời, mây đen dày đặc che khuất hoàn toàn ánh trăng và các vì sao. Ngoài chiếc đèn dây tóc vàng nhờn nhợt trong căn phòng, xung quanh không có chút ánh sáng nào.
Giang Vụ Oanh không có phản ứng. Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, đôi mắt trong vắt mất đi tiêu cự, không hề đáp lại lời tự mãn của Tần Đức Nhân.
Sau một hồi thưởng thức, Tần Đức Nhân tắt đèn dây tóc, lấy từ túi ra một chiếc đèn ngủ nhỏ phát ra ánh sáng mờ nhạt và đặt lên bàn.
"Tiểu Oanh, chú Tần thật sự rất muốn đi gặp con ngay, con không nghĩ là nên trả ơn chú sao?"
"Mắt con đen như vậy, đồng tử lớn thế này, đúng là rất đẹp... Nhưng trông không giống thỏ con lắm, đúng không?"
**
10 giờ đêm, Bạc Lan Huyền lái xe rời khỏi Trường Châu.
Chỉ vừa mới đi được vài trăm mét, một cơn đau nhói dữ dội bất ngờ ập vào trong ngực hắn, một giọt nước mắt bất giác trào ra khỏi khóe mắt.
Bạc Lan Huyền vội vàng tấp xe vào lề, hai tay ôm chặt lấy ngực, t.hở d.ốc. Đôi mắt hắn đỏ hoe, những tia máu trong mắt hiện lên rõ rệt.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Là Loan Ngọc Khôn gọi đến.
Linh cảm bất an ngày càng lớn dần trong lòng, Bạc Lan Huyền lập tức bắt máy, chưa để Loan Ngọc Khôn mở miệng đã vội hỏi trước: "Chú Loan, Oanh Oanh đã về nhà chưa?"
Giọng nói của Loan Ngọc Khôn run rẩy rõ ràng, nghe ra vô cùng bất an: "Đại thiếu... Xảy ra chuyện rồi."
**
Chiếc xe phanh gấp ngay trước biệt thự, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên "két——" chói tai.
Bạc Lan Huyền vừa mở cửa xe đã thấy Loan Ngọc Khôn đứng trước cửa, dáo dác nhìn xung quanh, bên cạnh là hai cảnh sát.
Huyền Huyền đã được đưa đến bệnh viện thú y, việc chú chó bị tiêm thuốc và chủ nhân mất tích đã đủ để chứng minh rằng người mất tích đang gặp nguy hiểm. Một vị cảnh sát nhìn Alpha có gương mặt lạnh lùng tựa sát thần trước mặt, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: "Bạc tiên sinh, chỗ con chó ngã xuống vừa vặn là góc chết của camera, chúng tôi đã điều tra camera xung quanh, xác định một vài phương tiện khả nghi, hiện đang tiến hành kiểm tra."
Bạc Lan Huyền nhắm mắt lại, cố đè nén cơn giận dữ, trầm giọng nói: "Chú Loan."
Luyện Ngọc Khôn lập tức hiểu ý: "Nhị thiếu, Giang đại thiếu và Tưởng nhị thiếu bên kia đều đã đến, bên nhà họ Chu... Nói Chu thiếu gia không có nhà, liên hệ cũng không hồi âm."
Biểu cảm của Bạc Lan Huyền không thay đổi, nhưng sự bình tĩnh ấy tuyệt đối không phải là thật.
Đôi mắt hắn đỏ rực, tia máu vằn lên rõ ràng. Đôi môi mím chặt, quai hàm căng ra, hai tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, tựa như chỉ cần thêm một chút nữa, xương sẽ đâm thủng lớp da bật ra ngoài.
Điện thoại rung lên lần nữa. Bạc Lan Huyền bắt máy, chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của Mẫn Cảnh Thành ở đầu dây bên kia: "Bạc tổng... Các phương tiện truyền thông lớn đang khẩn cấp đưa tin, nói... Nói Tần Đức Nhân, vượt ngục rồi."
**
Giang Vụ Oanh không nhớ đây là lần thứ mấy cậu bị tiêm truyền qua tĩnh mạch. Cơn đau đã làm cậu mất đi cảm giác, cậu cũng chẳng còn biết mình đang ở đâu. Mọi giác quan và suy nghĩ đều như bị đóng băng, ngay cả lời lẩm bẩm của Tần Đức Nhân cũng nghe không rõ.
Chỉ có nỗi sợ hãi bị nhốt trong bóng tối chật hẹp là vẫn nằm lại trong tiềm thức, khiến cậu cắn chặt môi, hơi thở ngày càng trở nên khó khăn hơn.
"Con ngoan, sao con lại gầy như vậy?"
Trong căn phòng nhỏ ngột ngạt, không có điều hòa, khiến Tần Đức Nhân toát đầy mồ hôi nóng, tâm trạng cũng vì thế mà càng thêm phấn khích.
"Gầy thế này thì khó mà trở thành chú thỏ con hoàn hảo được. Để chú Tần bổ sung dinh dưỡng cho con nhé... Dù sao thì chú tuyệt đối không cho phép có thất bại nào trên người con."
"Đùng."
Bức tường của căn nhà nhỏ vang lên một tiếng động nặng nề, như thể bị viên đá ném trúng.
Tần Đức Nhân lập tức siết chặt ống tiêm trong tay, chậm rãi hỏi: "Ai ở bên ngoài?"
Hồi lâu không ai trả lời, Tần Đức Nhân cũng không hề hoảng loạn, chỉ đẩy cửa bước ra ngoài.
"Vụ Oanh, Oanh Oanh?"
Năm ngón tay trước mắt lung lay, Giang Vụ Oanh nhìn người trước mắt dường như có chút quen thuộc, môi cậu khẽ mấp máy rồi yếu ớt gọi: "Chu..."
"Ở đây, ở đây," Chu Xuyên Nguyên vội vàng cởi trói cho tay chân của cậu, nhanh chóng nói, "Ông ta sắp quay lại rồi, chúng ta mau đi thôi."
"...Quả nhiên là con."
Tay Chu Xuyên Nguyên khựng lại giữa không trung.
Người Alpha trung niên vừa quay lại đã đứng chắn ở cửa, giọng nói đầy vẻ chế giễu: "Cùng một trò cũ, hồi nhỏ chơi một lần thì ta bị lừa, chẳng lẽ giờ con tưởng sẽ hiệu nghiệm nữa sao?... Con trai yêu quý của ta."
Chốc lát sau, Chu Xuyên Nguyên vẫn ôm lấy Giang Vụ Oanh. Giữa cái nóng hầm hập của mùa hè, thân thể chú thỏ nhỏ trong lòng hắn lại lạnh toát.
Hắn tiến lên, đối mặt với Tần Đức Nhân, lạnh nhạt nói: "Tránh ra."
Bây giờ hắn đã cao lớn ngang bằng với Tần Đức Nhân, không còn là đứa trẻ yếu ớt 16 năm trước. Nhưng cha ruột của hắn chỉ khẽ cười nhạt, giây tiếp theo liền giơ khẩu súng lên, nòng súng dí thẳng vào trán Giang Vụ Oanh.
Tần Đức Nhân lạnh lùng nói: "Lùi lại."
Chu Xuyên Nguyên nhìn chằm chằm ông ta: "Ông bắt cóc em ấy chẳng phải để làm thí nghiệm sao? Ông sẽ giết đi kiệt tác của mình sao?"
Tần Đức Nhân bật cười: "Không đâu, vậy mày có chịu lùi không?"
Chu Xuyên Nguyên giằng co với ông ta, đến khi nòng súng dí sát vào giữa hàng lông mày Giang Vụ Oanh, tạo thành một vết lõm nhỏ, cuối cùng hắn cũng ôm cậu lùi vài bước, đứng lại trước chiếc ghế.
Tần Đức Nhân hài lòng xoa xoa tay, mỉm cười: "Con trai, năm đó khi con muốn cứu nó lần đầu, ta đã trừng phạt con, ta tưởng sau đó con sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Không ngờ lần thứ hai, con lại dẫn cả cảnh sát tới."
"Bây giờ cũng thế. Ta biến con thành thế này không phải để con giương cái mũi chó đi khắp nơi tìm người yêu nhỏ bé của mình đâu."
"Ta tự hỏi ta chưa từng bạc đãi con, vậy mà vì một đứa trẻ mới quen, con lại liên tiếp chống đối cha mình?"
Chu Xuyên Nguyên lặng lẽ nhìn ông ta, bình tĩnh đáp: "Ông sẽ không thành công đâu."
Tần Đức Nhân nheo mắt lại, chỉ nghe Chu Xuyên Nguyên tiếp tục: "16 năm trước ông thất bại hết lần này tới lần khác, đã có biết bao đối tượng tiền thí nghiệm. Lần này chuẩn bị không đủ, cũng chẳng còn thời gian cho ông thử nghiệm. Ông, nhất định, sẽ thất bại."
Mặt mày Tần Đức Nhân sầm xuống, chưa kịp mở miệng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá tan màn đêm tĩnh lặng. Ông ta lập tức cảnh giác, nhanh chóng bò ra cửa sổ nhìn, quả nhiên thấy một Alpha mặt mày lạnh lùng đứng bên ngoài, xung quanh trống trải không có ai khác.
Tần Đức Nhân lập tức giương súng chĩa về phía Chu Xuyên Nguyên, nghiến răng hỏi: "Là mày thông báo cho Bạc Lan Huyền?"
Sau khi vượt ngục, muốn tra tin tức về Giang Vụ Oanh đối với ông ta không hề khó, chỉ cần tìm kiếm đơn giản đã nắm được chuyện ở Đại học C, cũng như mối quan hệ giữa cậu và Bạc Lan Huyền.
Chu Xuyên Nguyên không biểu lộ cảm xúc, ôm chặt Giang Vụ Oanh trong tay, cười nhạt: "Điều đó quan trọng sao?"
"Giáo sư Tần," bên ngoài, giọng Bạc Lan Huyền lạnh lùng vang lên, "Chúng ta nói chuyện một chút."
Tần Đức Nhân lấy nòng súng chọc vào thái dương Chu Xuyên Nguyên, lạnh lùng nói: "Làm phiền Bạc tổng vào trong."
Bạc Lan Huyền không hề do dự, đẩy cửa bước vào. Ánh mắt đầu tiên hắn nhìn về phía Giang Vụ Oanh đang nằm trong lòng Chu Xuyên Nguyên, sau đó mới chuyển sang Tần Đức Nhân: "Giáo sư Tần, cảnh sát sắp đến. Nếu không muốn ngồi chờ chết, ông có thể đi cùng tôi."
Tần Đức Nhân gần như bật cười: "Bạc tổng, tôi già rồi nhưng chưa lú lẫn đâu."
Ánh mắt Bạc Lan Huyền chuyển về phía chìa khóa xe trên bàn: "Tôi sẽ lái xe đưa ông tới nơi ông yêu cầu, chỉ cần đến lúc đó ông thả Omega của tôi ra."
Tần Đức Nhân vẫn do dự, hỏi: "Làm sao tôi tin cậu được?"
Bạc Lan Huyền tiếp tục nhìn chằm chằm vào Giang Vụ Oanh, giọng điệu bình thản như đang bàn chuyện làm ăn: "Bởi vì tôi chỉ cần Oanh Oanh bình an. Hơn nữa, ông là một học giả xuất sắc, thí nghiệm của ông đã khiến Oanh Oanh càng thêm xinh đẹp. Giáo sư Tần, có phải vậy không?"
Tần Đức Nhân yên lặng nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên khẽ cười.
"Phải," khóe môi ông ta nhếch lên, ra hiệu mời: "Bạc tổng xin mời."
Rừng cây ở bên ngoài bãi biển vào mùa hè càng thêm xanh tốt, tầm nhìn chỉ có thể bao gồm mấy mét trước mặt, xa hơn sẽ bị cành lá ngang dọc che khuất.
Tần Đức Nhân đưa mắt nhìn quanh một lượt với vẻ lạnh lùng, rồi mới chậm rãi tiến tới chiếc Santana của mình.
Bạc Lan Huyền mở cửa sau xe cho Tần Đức Nhân trước, rồi ngồi vào ghế lái.
Tần Đức Nhân ra hiệu cho Chu Xuyên Nguyên đặt Giang Vụ Oanh lên ghế sau. Chu Xuyên Nguyên làm theo, vừa định trèo lên xe thì cánh tay của Tần Đức Nhân đột ngột bị một lực lớn đánh tới.
Khẩu súng trong tay ông ta bị lệch đi, nhưng không rơi xuống.
Tần Đức Nhân lập tức nhằm thẳng vào Giang Vụ Oanh trong xe, bóp cò. Nhưng ngay khoảnh khắc viên đạn rời nòng, một bóng người như ánh sáng lao tới ôm lấy Giang Vụ Oanh, bị trúng đạn mà chỉ khựng lại một nhịp, lồng ng.ực trái lập tức nở ra một đóa máu đỏ tươi.
Cùng lúc đó, một bóng người khác tung cước từ phía sau đá mạnh vào Tần Đức Nhân, còn Chu Xuyên Nguyên thì áp sát từ bên hông.
Tần Đức Nhân ngã xuống đất, theo bản năng bóp cò thêm phát nữa. Chu Xuyên Nguyên lập tức cảm thấy đau nhói ở thắt lưng, nhưng động tác không hề chần chừ, nhanh như chớp ghì chặt lấy Tần Đức Nhân, đồng thời bẻ ngược cổ tay cầm súng của ông ta.
Tần Đức Nhân gào thét thảm thiết, tay trái trong túi lập tức rút ra một con dao găm sắc bén, đâm thẳng vào sau lưng Chu Xuyên Nguyên.
"Đoàng!"
Ngay khoảnh khắc mũi dao chạm vào da, cổ họng Tần Đức Nhân bị xé toạc một lỗ máu lớn, lưỡi dao rơi khỏi tay, không kịp cắm sâu hơn.
Ông ta trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm người đang che chắn cho Giang Vụ Oanh.
Tần Đức Nhân chỉ biết Giang Vụ Oanh có quan hệ sâu sắc với Bạc Lan Huyền, nhưng hôn nhân của cậu với Bạc Lan Tức vẫn là bí mật, nên ông ta chưa từng để tâm tới người em trai song sinh của Bạc Lan Huyền.
Vì vậy, đến tận lúc chết, ông ta cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc người ngồi ở ghế lái kia hay là người trước mặt này mới thực sự là Bạc Lan Huyền.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tần Đức Nhân đã bị tay bắn tỉa bắn chết ngay tại chỗ.
Lực lượng đặc nhiệm phục kích ở khoảng cách không xa lập tức ập tới, từ xa hơn, Trịnh Do Khiếu cũng dẫn theo đội ngũ y tế chạy tới. Alpha đang đè lên người Giang Vụ Oanh bị kéo dậy, cậu cũng được đưa lên cáng.
Ánh mắt cậu không dừng lại trên người đang che chở cho mình, mà lặng lẽ nhìn về phía Chu Xuyên Nguyên cũng đang bị nâng lên cáng, đồng tử đen nhánh yên tĩnh, như đang chìm vào một giấc mộng xưa chưa từng khép mắt.
**
Trong căn phòng nhỏ tối om không một tia sáng, một cậu bé mập mạp đang bóc một miếng sô-cô-la, đút vào miệng Giang Vụ Oanh bé nhỏ, kiềm chế nỗi sợ hãi trong ánh mắt, khẽ an ủi: "Em gái đừng sợ... Ba anh vừa ra ngoài rồi, anh đưa em đi ngay."
Tuy rằng cậu bé hơi mập mạp, lại cùng tuổi với Vụ Oanh, nhưng sức lực không nhỏ, cõng cậu trên lưng vẫn có thể chạy rất nhanh.
Cậu bé chạy một mạch tới cửa kho, còn chưa kịp chạm vào then cửa, cánh cửa sắt đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
"Tiểu Nguyên, con định đi đâu vậy?"
Tần Đức Nhân xách rất nhiều chai thuốc thử trong tay, vẻ mặt hiền hòa như một người cha tốt.
Cậu bé nhìn chằm chằm Tần Đức Nhân, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào cầu xin: "Ba ơi, xin ba tha cho em gái này đi, em ấy đau lắm rồi."
Tần Đức Nhân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu, cười nhạt: "Nhìn vậy thôi... thật ra không đau đâu. Tiểu Nguyên thử sẽ biết."
"Với lại, đây không phải là em gái đâu, là em trai."
...
Lần gặp lại sau đó, Giang Vụ Oanh đã được nữ cảnh sát ôm chặt trong lòng. Tần Đức Nhân bắt cậu bé làm con tin, trong lúc cảnh sát đột kích, ông ta định liều chết, cầm tuốc nơ vít được mài nhọn đâm mạnh vào gáy cậu bé, máu phun ra như suối.
Cậu bé mập mạp khi xưa giờ đã gầy rộc, chỉ còn da bọc xương như cậu.
Điều khiến người ta chú ý nhất là trên đầu cậu bé mọc ra một đôi tai chó, phía sau còn có một chiếc đuôi chó vểnh lên.
Thế nhưng lần đầu tiên gặp nhau đã là hai tháng trước, dung mạo cậu bé thay đổi quá nhiều, Giang Vụ Oanh cũng không nhận ra được.
Cậu bé được bế lên một chiếc xe cứu thương khác, sẽ được đưa đến một bệnh viện khác.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, cậu bé lén nghiêng đầu nhìn cậu, trên khuôn mặt đen nhẻm phớt chút đỏ, trước lúc lên xe, đột nhiên lên tiếng: "Thỏ... thỏ nhỏ."
Giọng nói non nớt vì đau đớn mà run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười thẹn thùng: "Anh... anh tên là Tần Xuyên Nguyên, Xuyên trong sông núi, Nguyên trong thảo nguyên... còn em thì sao?"
...
Tiểu Vụ Oanh cũng không trả lời, khi ấy khả năng tiếp nhận ánh sáng, âm thanh của cậu gần như bằng không, càng không thể mở miệng đáp lại.
Tình cảnh lúc này giống hệt năm xưa, ký ức chôn sâu trong tiềm thức đột nhiên vỡ oà, bụi mờ phủ khắp tâm trí.
Thì ra trong ký ức đau đớn bị phong bế ấy, ẩn giấu toàn bộ bí mật về việc vì sao Tần Xuyên Nguyên bị cha ruột biến đổi gen, vì sao trên gáy hắn lại có vết sẹo, vì sao hắn trở thành Chu Xuyên Nguyên...
**
Trong cơn mơ mơ màng màng, bên tai cậu vang lên những tiếng đối thoại mơ hồ.
"Không có tiêm thuốc liên quan đến gen nữa... Cũng coi như trong bất hạnh còn có may mắn..."
"Ảo giác tinh thần... đúng vậy, chỉ rối loạn tạm thời, không nghiêm trọng lắm, cụ thể vẫn phải chờ cậu ấy tỉnh lại..."
Hàng mi dài hơi ướt của Omega khẽ run lên, như cánh bướm đập nhẹ.
"Cậu ấy tỉnh rồi! Tiểu Oanh tỉnh rồi!" Ai đó mừng rỡ reo lên.
Giang Vụ Oanh từ từ dời ánh mắt khỏi trần nhà trắng toát, nhìn tới vòng người đang vây quanh giường mình.
Có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng cậu chẳng nhận ra ai cả.
Chỉ có một khuôn mặt hơi quen, ngồi bên cạnh cậu hỏi nhỏ: "Cảm giác trên người thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?"
Giang Vụ Oanh chớp mắt chậm rãi hai lần, giọng cậu vẫn còn yếu ớt: "Anh... anh là ai?"
Người đối diện rõ ràng sững lại, sau đó một Alpha mặc áo blouse trắng tiến lên kiểm tra rồi nói: "Đúng như dự đoán, lát nữa làm thêm điện não đồ."
Trong lòng Giang Vụ Oanh chợt dâng lên một linh cảm mơ hồ, cậu khẽ hỏi người có gương mặt quen thuộc kia: "Anh... anh là Cửu ca... sao?"
Tất cả mọi người có mặt đều là dáng vẻ ngây người, còn Alpha kia...
Gương mặt hắn thoáng bối rối, đôi môi mím chặt vì căng thẳng cũng trở nên cứng ngắc.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng cong khóe môi, nở ra một nụ cười gượng gạo.
Giọng hắn khàn đặc vì nghẹn ngào, nhưng câu trả lời lại kiên định: "Phải, anh là... Cửu ca."
Giang Vụ Oanh được Bạc Lan Tức đưa về nhà.
Omega vừa thoát chết trong gang tấc, tâm trạng cực kỳ bất ổn. Dù trước đây đã từng sống ở Bạc công quán nửa năm, lúc này vẫn cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Tấm chăn nhỏ có hình sư tử được cậu dùng khi còn ở nhà, vẫn còn nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chính. Bạc Lan Tức lấy tấm chăn đó quấn lấy cậu, Giang Vụ Oanh cũng kín đáo siết chặt mép chăn hơn.
Bạc Lan Tức đi hâm nóng một ly sữa cho cậu. Thỏ nhỏ muốn đưa tay ra đón, nhưng lại không dám buông tấm chăn.
Bạc Lan Tức vội nói: "Cứ để vậy đi."
Không có ống hút, Bạc Lan Tức chỉ có thể đưa miệng ly đến bên môi Giang Vụ Oanh nói: "Uống từ từ."
Một ly sữa uống xong, thấy trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, Bạc Lan Huyền dịu dàng hỏi: "Có bật điều hòa không?"
Giang Vụ Oanh gật nhẹ đầu, còn đặc biệt dặn dò: "Muốn... muốn 28 độ."
"..." Nhiệt độ ngoài trời lúc này cũng chỉ có 29 độ, trong nhà không bật điều hòa e rằng còn mát hơn 28 độ.
Dù trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời cậu, chỉnh điều hòa về 28°C.
Chưa kịp nói thêm câu nào, cửa đã bị "thình thịch" gõ hai tiếng.
Bạc Lan Tức mở cửa liền thấy Tưởng Quan Thành đứng ngay ngoài cửa, hơn nữa vừa mở cửa đối phương đã muốn xông vào.
Hắn lập tức giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Có gì thì nói ở đây."
Tưởng Quan Thành cười nhạo nói: "Tôi không có gì để nói với cậu, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Giang."
"Cậu có thể nói gì với em ấy?" Bạc Lan Tức lạnh lùng nhìn hắn, đáp trả.
"Còn nói gì nữa, tất nhiên là nói cậu là một kẻ lừa đảo."
"Hiện tại Giang Vụ Oanh chẳng nhận ra ai cả, chỉ nhận ra Cửu ca thôi..." Bạc Lan Tức nghiến răng nói, "Bạc Lan Huyền còn chưa rõ sống chết ra sao, nếu giờ nói với em ấy rằng tôi không phải Cửu ca, thì cậu bảo em ấy phải làm sao? Cậu có thể cho em ấy một Cửu ca khác không?"
Hắn kéo tay áo của Tưởng Quan Thành xuống, chỉ vào dải lụa màu hồng trên cổ tay hắn, rồi nói: "Cậu thì có tư cách gì mà chất vấn tôi? Tưởng Quan Thành, Giang Vụ Oanh và tôi là quan hệ gì, còn cậu thì có suy nghĩ gì với em ấy?!"
"Tôi thích em ấy!" Tưởng Quan Thành không nể nang phản bác, "Còn cậu thì sao, trước kia cậu đối xử với em ấy thế nào mà dám bảo tôi đừng thích em ấy?!"
"Cảm giác lừa dối có dễ chịu không?" Tưởng Quan Thành buông lời lạnh lùng, "Đồ giả mạo thì sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần thôi. Đến lúc Bạc Lan Huyền tỉnh lại, cũng chính là thời khắc mà Nhị thiếu cậu kết thúc những ngày tháng ăn trộm danh phận này."
Sau khi Tưởng Quan Thành rời đi, Giang Vụ Oanh trên ghế sofa mới do dự hỏi: "...Cửu ca, hai người cãi nhau à?"
Thỏ con co rúm cả người trong chiếc chăn lông mềm mại, tay chân đều rút lại, trông như một cục bông tròn xoe.
Cậu chỉ nhìn thấy hai người tranh cãi gay gắt, nhưng không nghe rõ nội dung họ nói.
"Không có đâu," Bạc Lan Tức ngồi xổm trước mặt cậu, dịu dàng hỏi: "Có đói không?"
Omega nhỏ gật gật đầu, lí nhí nói: "Muốn ăn bánh bao nhân thịt cua."
Bạc Lan Tức buột miệng: "Để anh làm cho em."
Thấy ánh mắt Giang Vụ Oanh cứ lơ đãng lướt về phía chiếc ipad đặt bên cạnh, Bạc Lan Tức như chợt hiểu ra: "Muốn vẽ tranh à?"
Giang Vụ Oanh ngập ngừng hỏi: "Trước đây em từng vẽ tranh sao?"
Bạc Lan Huyền khẽ gật đầu: "Em đợi anh một lát."
Hắn bước nhanh lên lầu, đẩy cửa phòng vẽ nhỏ ở tận cùng hành lang.
Từ đống truyện tranh chất cao như núi, hắn rút ra một cuốn, rồi nhanh chóng quay lại, ngồi xổm trước mặt Giang Vụ Oanh: "Xem này, là em vẽ đấy, còn nhớ không?"
Giang Vụ Oanh nhìn bìa truyện, thì thào: "Hình như... có chút ấn tượng."
Bạc Lan Tức cũng không để ý ngồi xổm xuống làm người lật sách cho thỏ con, nhưng Giang Vụ Oanh lại đói bụng rồi, hắn cũng phải đi nấu cơm.
Suy nghĩ một chút, Bạc Lan Huyền lấy máy tính ra, tìm bản điện tử của 'Tiểu Nguyệt Cung', nói: "Cái này sẽ tự động lật trang, em cứ xem trước đi, anh vào bếp nấu ăn. Nếu cảm thấy lật nhanh hay chậm quá thì gọi anh, anh chỉnh lại cho."
Giang Vụ Oanh chăm chú nhìn vào màn hình, dường như tìm lại được chút cảm giác quen thuộc, lập tức say sưa đọc.
Bạc Lan Tức không làm phiền cậu nữa, đi thẳng vào bếp.
Nhưng ngay giây phút bước chân vào, hắn lập tức nhận ra... mình hoàn toàn không thể làm được bánh bao nhân thịt cua. Hắn chưa từng vào bếp, trong nhà cũng chẳng có sẵn lấy một cọng rau.
Bạc Lan Tức vò trán, cuối cùng đành đặt một phần ăn ở nhà hàng riêng.
Khi hắn bước ra khỏi bếp, Giang Vụ Oanh vẫn đang cuộn mình trong chăn chăm chú đọc truyện tranh. Bạc Lan Tức nhìn từ xa một hồi, rồi lấy điện thoại gọi cho Loan Ngọc Khôn.
Loan Ngọc Khôn bắt máy với vẻ ngạc nhiên: "Nhị thiếu?"
"Chú Loan," Bạc Lan Tức rũ mắt nói, "Chú chụp lại nội thất hiện tại của biệt thự Bán Sơn gửi cho cháu, còn nữa... Con chó kia nếu đã xuất viện rồi, phiền chú dắt đến Bạc công quán."
Dù đang gọi điện, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Giang Vụ Oanh. Hắn trông thấy đối phương hơi nghiêng mặt, dùng ánh mắt xa lạ và thất vọng nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói: "...Anh không phải Cửu ca."
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Bạc Lan Tức trống rỗng, ngay sau đó, một tiếng "rè rè" chói tai như dòng điện xuyên thấu màng nhĩ, đâm thẳng vào tim hắn, như lưỡi dao lạnh lẽo tàn nhẫn, xé toạc thịt xương, bùng nổ cơn đau dữ dội không thể chịu đựng.
Alpha mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể trắng bệch mà chống chế: "Tôi, tôi chính là Cửu ca."
"Tôi chính là Cửu ca, Oanh Oanh, đương nhiên... đương nhiên tôi là Cửu ca mà."
"Cửu ca, Cửu ca?"
Một tiếng nổ vang trong đầu, Bạc Lan Tức giật mình bừng tỉnh.
Ánh mắt Giang Vụ Oanh vẫn mềm mại ngây thơ như cũ, hoàn toàn không còn sự xa cách vừa rồi. Cậu hơi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Sao lại ngẩn người vậy?"
Bạc Lan Tức chậm rãi lấy lại ý thức, lúc này mới phát hiện trên trán và lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Không... Không có gì," Hắn đi về phía Giang Vụ Oanh, lẩm bẩm nói, "Nhà mình không có bột mì, tí nữa tôi gọi người mang tới. Trước mắt em ăn tạm đồ người khác nấu được không?"
"Được," Thỏ con ngoan ngoãn đáp lời.
Vừa ngồi xuống ghế sofa, Bạc Lan Tức liền nhận ra Giang Vụ Oanh khẽ run lên.
Hắn vội hỏi: "...Sao vậy, em thấy khó chịu chỗ nào à?"
Giang Vụ Oanh nhỏ giọng nói: "Không có, chỉ là... tự nhiên thấy hơi lạnh."
Bạc Lan Huyền sững người, như thể cổ họng bị bông thấm nước chặn kín, ngoài việc lập tức lui ra xa một khoảng, hắn không nói nổi thêm lời nào.
Pheromone của hắn...mang thuộc tính hàn băng, vốn không có mùi hương gì, chỉ mang theo cảm giác lạnh lẽo khó chịu.
Mà thứ lạnh lẽo ấy không giống với không khí mùa đông, pheromone của Alpha cấp S, dù chỉ một phân tử cũng có thể xuyên qua quần áo, tấn công thẳng vào xương máu con người.
Trước đây... trước đây hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới điều đó. Thể chất của thỏ con vốn đã sợ lạnh, cho dù hắn có đến gần hay không, cậu đều dễ cảm thấy rét run. Bởi vậy, hắn chưa bao giờ quy kết trách nhiệm của bản thân.
Giang Vụ Oanh không hiểu ý đồ hắn lùi ra xa, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy, Cửu ca?"
Bạc Lan Tức khàn giọng nói: "Pheromone của anh sẽ làm em lạnh."
Như cảm nhận được sự thất vọng của hắn, chú thỏ nhỏ tốt bụng an ủi: "Thật ra cũng chỉ lạnh một chút thôi, em quấn trong chăn nên không thấy khó chịu đâu."
Bạc Lan Tức cay cay sống mũi, còn chưa kịp cúi đầu giấu đi cảm xúc, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.
Người đến lần này là Giang Chấp Giản.
Toàn bộ quá trình quay 'Thi Tửu Sấn Niên Hoa' Bạc Lan Tức đều đi theo, tất nhiên hiểu rõ Giang Chấp Giản có tâm tư gì với Giang Vụ Oanh, nên lập tức tỏ thái độ lạnh lùng ra mặt.
Giang Chấp Giản giơ giơ sợi dây dắt chó trong tay: "Vừa hay gặp Loan Ngọc Khôn, tôi đã nhận việc của ông ấy."
Lúc này Bạc Lan Tức mới nhìn thấy bên chân hắn ta là một chú chó Labrador. Đối diện với ánh mắt thăm dò của Alpha, chú chó tên Huyền Huyền kịp thời "gâu" lên một tiếng.
Giọng nói của Giang Vụ Oanh từ trong nhà truyền đến: "Cửu ca... Có chó ở bên ngoài sao?"
Huyền Huyền nghe thấy giọng quen thuộc, lập tức phấn khích đáp lại: "Gâu gâu—— Wang wang wang! Wang wang wang!"
Giang Chấp Giản nới lỏng dây buộc, Huyền Huyền lập tức lao như bay về phía chủ nhân.
Kèm theo tiếng tru vang dội, con chó trong tầm mắt Giang Vụ Oanh nhanh chóng phóng to.
Đến khi cả con chó lao sầm lên người cậu, Huyền Huyền thè lưỡi dài ra, nhiệt tình li.ếm lấy má cậu, Giang Vụ Oanh bị cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm cho ngơ ngẩn tại chỗ.
Cậu quay sang hỏi Bạc Lan Tức vừa bước vào: "Đây là... chó của em nuôi sao?"
"...Ừm." Bạc Lan Tức ghen tỵ nhìn Huyền Huyền đang quấn lấy Giang Vụ Oanh, làm nũng làm đỏm, "Nó tên là... nó tên là Tức Tức."
Huyền Huyền: "...?"
Tâm trạng của chú thỏ con hiển nhiên thoải mái vui vẻ hơn nhiều so với khi chỉ ở riêng với hắn. Tuy rằng vẫn chưa thể vươn tay ra, nhưng cậu khẽ nhếch khóe môi, gọi một tiếng: "Tức Tức."
Mặc dù biết rõ không phải đang gọi mình, nhưng sống lưng Bạc Lan Tức vẫn tê rần lên.
Hắn không kìm được mà nghĩ: Bạc Lan Huyền đã nghe Giang Vụ Oanh gọi "Huyền Huyền" bao nhiêu lần như vậy... cảm giác đó, rốt cuộc sẽ như thế nào?
"Tức Tức..." Giang Vụ Oanh lại gọi một lần nữa, có chút ngờ vực nói, "Sao lại không thuận miệng nhỉ? Rõ ràng gọi Cửu ca rất thuận miệng mà."
Bạc Lan Tức vừa mới nếm chút ngọt ngào, thoáng chốc lại bị lời vô tâm của thỏ con đâm xuyên tim, toàn thân lập tức lạnh ngắt.
Giang Chấp Giản phía sau im lặng nhìn Giang Vụ Oanh một lát, sau đó xách đống nguyên liệu đi về phía bếp.
Bạc Lan Tức mày nhíu chặt: "Cậu đi đâu vậy?"
Giang Chấp Giản không thèm quay đầu, chỉ đáp: "Không phải Oanh Oanh muốn ăn bánh bao nhân gạch cua sao?"
Bạc Lan Tức nhíu mày sâu hơn: "Sao cậu biết?"
Giang Chấp Giản vừa xắt gừng vừa nói, "Chủ nhà nhà hàng tư nhân kia là tôi."
Bạc Lan Tức: "..."
Hắn quay đầu tìm Giang Vụ Oanh, lại thấy thỏ con ôm Huyền Huyền qua lớp chăn, nhẹ nhàng xoa lông cho nó.
Con chó thoải mái đến mức sắp lịm đi, vui vẻ kêu liên hồi, hết dụi cổ rồi lại li.ếm má Giang Vụ Oanh.
Nghe tiếng nó "gâu gâu" nũng nịu, Bạc Lan Tức đột nhiên rất hối hận vì đã gọi nó về.
Giang Vụ Oanh cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình, cậu ngẩng đầu liếc nhanh một cái, rồi lập tức cúi xuống.
Bạc Lan Tức lập tức nhận ra điều lạ, tim đập hụt một nhịp, nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình thường: "Sao vậy, Oanh Oanh?"
Giang Vụ Oanh do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Anh... anh thật sự là Cửu ca sao?"
Biểu cảm ôn hòa trên mặt Bạc Lan Tức càng thêm khó duy trì, hắn cố gắng đáp: "Đương nhiên rồi, sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Giang Vụ Oanh vùi đầu vào bộ lông bóng mượt của chú chó lớn, mơ hồ nói: "Em cũng không rõ... khuôn mặt anh khiến em cảm thấy quen thuộc, nhưng lại cảm thấy... có lẽ, có lẽ không chỉ đơn giản như vậy."
Giang Chấp Giản đang ở trong bếp nghe được cuộc đối thoại của hai người, cười lạnh nhạt một tiếng đầy ẩn ý.
Đương nhiên, Bạc Lan Tức hiểu bản thân mình trong mắt mọi người chỉ là một kẻ đáng thương, còn thảm hại hơn cả một tên hề nhảy nhót, nhưng hắn bất lực, chẳng thể làm gì khác.
Giá như có thể trở thành Bạc Lan Huyền thì tốt biết mấy... Nếu có thể mãi mãi trở thành hắn, thì tốt biết mấy.
Hắn khàn giọng giải thích: "Tất nhiên là anh... chỉ là Oanh Oanh quên mất anh rồi, nên mới cảm thấy chỉ quen thuộc với gương mặt này thôi."
Giang Vụ Oanh cúi đầu trầm ngâm một lúc, dường như chấp nhận lời giải thích này, rồi hỏi: "Cửu ca, anh có thể đưa em đi tham quan nhà mình không? Biết đâu nhìn một chút, em sẽ nhớ ra điều gì đó."
Bạc Lan Tức vừa mới nhận được cách trang trí biệt thự Bán Sơn, còn chưa kịp bố trí cho giống trước kia, nhưng lúc này Giang Vụ Oanh đã sinh nghi, hắn không thể tiếp tục chối từ.
Hắn bước tới muốn bế Giang Vụ Oanh, nhưng thỏ con lại khẽ né tránh: "...Để em tự đi."
Vừa nói, cậu vừa muốn rút chân ra khỏi tấm thảm, nhưng Bạc Lan Tức đã kiên quyết vòng tay ôm lấy cậu, cứng giọng: "Cửu ca bế em đi."
Cuộc sống sau ly hôn của Bạc Lan Tức chẳng có gì thay đổi, căn nhà nhìn chung vẫn y như lúc Giang Vụ Oanh rời đi. Nhưng hai người đi qua từng phòng, ánh mắt Giang Vụ Oanh vẫn bình thản, không gợn sóng.
Trái tim Bạc Lan Tức mỗi lúc một trĩu nặng, cho tới khi họ đến căn phòng cuối cùng — phòng vẽ nhỏ.
Hắn ôm Omega quay người lại, giả vờ nhẹ nhàng hỏi: "Xem xong rồi, Oanh Oanh có nhớ ra gì không?"
Giang Vụ Oanh khó hiểu hỏi lại: "...Không xem phòng đó à?"
Bạc Lan Tức khẽ đáp: "Là phòng chứa đồ, lộn xộn lắm, không có gì đáng xem."
Giang Vụ Oanh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở cánh cửa đang đóng chặt kia.
Giang Chấp Giản mang bánh bao gạch cua ra, gọi Oanh Oanh xuống ăn, Bạc Lan Tức lại bế người xuống dưới.
Giang Vụ Oanh tò mò nhìn Giang Chấp Giản. Alpha kia ngồi xuống bên cạnh cậu, khoảng cách càng lúc càng gần, giọng nói trầm thấp: "Oanh Oanh, anh là anh trai em, em tên Giang Vụ Oanh, anh tên Giang Chấp Giản."
Giang Vụ Oanh lẩm bẩm nói: "...Anh trai?"
"Ừm," Giang Chấp Giản gần như áp sát mặt vào vành tai thỏ của cậu, ánh mắt ngày càng thẳng thắn, hơi thở nóng bỏng khi mở miệng: "Oanh Oanh..."
Huyền Huyền tức tối tru lên, Bạc Lan Tức cũng chịu hết nổi, lập tức chen ngang giữa hai người, nói: "Ăn trước đi, để nguội mất."
Hắn đường hoàng định gắp bánh bao cho Giang Vụ Oanh, nhưng thỏ con lại lí nhí nói: "...Để em tự ăn."
Tay Bạc Lan Tức lập tức khựng lại giữa không trung, vẻ mặt lúng túng: "Để anh đút cho em, Oanh Oanh."
Giang Chấp Giản gắp một chiếc bánh bao nhỏ, nhúng vào đĩa dấm gừng, rồi mời: "Để anh trai đút cho."
Bạc Lan Tức vốn cho rằng Giang Vụ Oanh vẫn sẽ từ chối, nhưng thỏ con lại nhìn chiếc bánh bao nhỏ có lớp vỏ mỏng như cánh ve, lớp nhân và nước súp vàng óng bên trong rõ mồn một, rồi cúi đầu cắn một miếng.
Giang Chấp Giản dịu dàng nhắc nhở: "Từ từ hút nước, kẻo bị bỏng."
Cánh tay Bạc Lan Tức từ từ buông xuống trong sự cứng đờ, trong lòng không nhịn được mà so sánh: Nếu là Bạc Lan Huyền thật sự ở đây, Giang Vụ Oanh cũng sẽ ăn bánh do hắn đưa sao?
Hắn và Bạc Lan Huyền rõ ràng giống nhau như đúc, ngay cả người yêu cũng là cùng một người... Bạc Lan Tức cay đắng nghĩ: Tại sao họ không thể là một người chứ?
Giang Vụ Oanh ăn ba chiếc bánh bao liền bắt đầu díp mắt, Giang Chấp Giản kịp thời hỏi: "Buồn ngủ rồi à? Có muốn theo anh trai về nhà không?"
Bạc Lan Tức nhíu mày, lạnh giọng: "Đủ rồi đấy."
Giang Vụ Oanh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: "Em ở lại đây là được... Anh về nhà đi."
Giang Chấp Giản im lặng nhìn cậu chăm chú, còn định tiến lên thêm, nhưng Bạc Lan Tức nhanh tay ôm lấy Giang Vụ Oanh, lập tức nói: "Đi thong thả, không tiễn."
**
Bạc Lan Huyền đi bộ trong làn sương dày đặc, sắc mặt nghiêm nghị. Hắn mơ hồ cảm giác mình đã rơi vào mê trận nào đó, nhưng chỉ có thể không ngừng bước nhanh về phía trước.
"Bệ hạ."
Cuối màn sương dày tựa tấm màn nặng nề, một bóng người cao gầy hiện ra, áo bào đen quét đất, những đường hoa văn quấn quanh gương mặt đến mức khó phân biệt được ngũ quan.
Yarha tay cầm một mảnh mai rùa trong tay, nở nụ cười mờ ảo thần bí: "Bệ hạ, kiếp trước người và Quân hậu chưa dứt duyên trần, nên kiếp này mới có thể trùng phùng. Nhưng kiếp nạn vẫn chưa qua."
Bạc Lan Huyền lạnh nhạt đáp: "Giở trò thần thần quỷ quỷ."
Yarha: "..."
"Vậy nói ta nghe, phải làm sao để ra ngoài?"
Yarha bất đắc dĩ nói, "Bệ hạ tỉnh lại, tự nhiên sẽ thấy trời quang mây tạnh."
"Đến lúc đó, những bí ẩn luôn đeo bám người cũng sẽ có lời giải."
"Nhưng nếu không thể tỉnh lại..." Chỉ nghe "rắc" một tiếng, mảnh mai rùa trong tay Yarha vỡ vụn thành tro bụi. Y thở dài, giọng mang theo tiếc nuối: "Duyên trần chấm dứt, âm dương cách biệt."
Nói xong, thân hình Yarha hóa thành một làn khói xanh, nháy mắt tan biến.
Bạc Lan Huyền nghe xong câu cuối cùng ấy, chân mày lập tức cau chặt.
Đương nhiên là hắn không cho phép mối liên hệ giữa mình và Giang Vụ Oanh vì tai nạn này mà bị xóa sạch... Hắn nhất định phải tỉnh lại.
**
Đặt Giang Vụ Oanh lên giường trong phòng ngủ chính, Bạc Lan Tức nhìn cậu nắm chặt góc chăn không một tiếng động, lòng chua xót hỏi: "Lạnh sao?"
Đôi tai dài mềm mại khẽ giật giật, chú thỏ nhỏ giải thích: "Chỗ tuyến thể của anh lạnh lắm."
Alpha nhìn cậu hồi lâu, rồi kéo chăn bông đắp lên cho cậu, ngồi xổm xuống nói: "Anh ra ngoài một lát, chắc... chắc tối mới về. Em cứ ngủ trước đi, có chuyện gì thì... thì gọi điện cho anh trai em, số đều lưu trong điện thoại rồi."
Dù nói vậy, Bạc Lan Tức vẫn ôm chút hy vọng mong manh, mong Giang Vụ Oanh sẽ biểu lộ chút lưu luyến hoặc dựa dẫm nào đó.
Thế nhưng chú thỏ nhỏ chỉ ngoan ngoãn, thậm chí có phần khách sáo vẫy tay chào: "Tạm biệt Cửu ca."
Đoạn đường đến bệnh viện như bị nén lại trong nháy mắt. Bạc Lan Tức nằm lên bàn mổ lạnh buốt, ánh đèn rọi thẳng vào mắt khiến hắn lóa cả tầm nhìn.
Trịnh Do Khiếu đứng bên cạnh, thần sắc lạnh lùng, một lần nữa xác nhận: "Ca phẫu thuật này tôi có thể làm, nhưng Bạc Lan Tức... nỗi đau khi cắt bỏ tuyến thể không phải chuyện đùa đâu, cậu phải nghĩ kỹ."
Bạc Lan Tức nhắm mắt lại, che giấu mọi cảm xúc, chỉ khẽ cười nhẹ như trút được gánh nặng: "Đáng lẽ nên làm từ lâu rồi."
Phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể không cần gây mê toàn thân, Bạc Lan Tức tỉnh táo cảm nhận từng tấc da thịt sau gáy bị mổ ra, chỉ là không có cảm giác đau đớn.
Thao tác của Trịnh Do Khiếu dứt khoát gọn gàng, mổ, cắt, khâu... nhưng cũng mất trọn ba tiếng đồng hồ.
Tuyến thể đối với Alpha quan trọng chẳng khác nào tính mạng, mỗi nhát dao của Trịnh Do Khiếu đều cực kỳ tỉ mỉ và cẩn trọng.
Mà suốt ba tiếng đó, trong ICU ngoài phòng phẫu thuật, đôi mày Alpha đang hôn mê khẽ run lên khe khẽ.
***
Sau khi Bạc Lan Tức đi rồi, Giang Vụ Oanh yên lặng nằm một lát, rồi chậm rãi ngồi dậy.
Cậu vẫn còn trong trạng thái căng thẳng sau chấn động, đầu ngón chân vừa chạm đất đã không kìm được mà khẽ run.
Huyền Huyền đang nằm cạnh giường liền bật dậy, thấy chú thỏ nhỏ rời phòng liền vội vàng bám theo sát gót.
Giang Vụ Oanh gầy gò, khoác chăn trên vai, đôi chân trần bước đi trong hành lang u tối, trông nhỏ bé mềm mại như một chú mèo con ngây thơ.
Cuối hành lang là phòng vẽ nhỏ im lìm. Giang Vụ Oanh như bị thứ gì đó trong vô hình dẫn dắt, đầu ngón tay đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay xuống.
Chiếc giá sách gỗ lê cao sát trần chất đầy các tập 'Tiểu Nguyệt Cung' dọc theo một bức tường.
Nhưng ánh mắt Giang Vụ Oanh lại dừng trên một chiếc thùng nhựa trong suốt dưới đáy kệ sách.
Chiếc thùng mở nắp, bên trong đầy ắp những bức tranh.
Mỗi bức đều vẽ cùng một khuôn mặt mà cậu vừa thấy ban nãy, rõ ràng có thể tìm được điểm tương ứng với từng chi tiết, nhưng Giang Vụ Oanh vẫn cảm thấy không đúng.
Omega ngồi xổm xuống trước thùng, đầu ngón tay lần theo mép dưới góc phải của tờ giấy.
Khi chạm tới những gợn nổi lồi lõm kia, hàng mi cong vút của cậu run rẩy mãnh liệt, như cánh bướm khẽ rung.
Cùng lúc đó, cánh cửa của Bạc công quán bị đập vang lên lần thứ ba.
Người đến rõ ràng vô cùng nóng nảy, đập đến mức cánh cửa cùng bản lề kim loại cũng rung bần bật, khiến người ta hoài nghi liệu cánh cửa ấy có bị đâm bật ra ngay lập tức hay không.
Huyền Huyền dựng đứng hai tai, gầm gừ lao về phía cửa chính, nhưng lại không giống dáng vẻ canh giữ bảo vệ, mà là... vẻ bất mãn quen thuộc.
Giang Vụ Oanh cảm nhận được điều gì đó, bất giác siết chặt lấy chiếc chăn, siết chặt lấy nó rồi từng bước từng bước tiến về phía cửa.
Trên màn hình nhỏ ở cửa ra vào, hiện lên một gương mặt quen thuộc.
Khoảnh khắc Giang Vụ Oanh mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, người kia đã vươn tay ôm chặt cậu vào lòng.
Alpha rõ ràng chưa hồi phục hoàn toàn, vừa ôm lấy Giang Vụ Oanh liền ngã xuống cùng cậu.
Giang Vụ Oanh ngồi bệt xuống đất, thắt lưng tựa sát vào một quyển sách bìa trơn đang run rẩy trong tay alpha.
Chính là quyển sách mà ngày đầu tiên người đó đến thế giới này, trước cửa nhà họ Giang, Giang Vụ Oanh đã ôm trong lòng.
Giọng nói người nọ khàn khàn mang theo dư âm vì ngủ say quá lâu, từng chữ từng chữ nặng nề: "Kiếp trước anh theo em đi, nên em mới lần lượt muốn rời bỏ anh sao?"
Năm thứ 21 thời An Bình bị để trống trong chính sử, thì trong quyển sách này lại ghi chép trọn vẹn.
Hoàng đế An Bình danh nghĩa tuẫn quốc, nhưng thực chất...
"Kiếp trước em chết rồi, anh liền..." Giang Vụ Oanh tựa cằm lên vai hắn, giọng nói mơ hồ, mang theo chống cự: "Vậy còn kiếp này thì sao?"
Omega lẩm bẩm: "Ngày đọc đến đoạn cuối cùng của quyển sách này, em đã đến chùa Kính Sơn, sau đó đã gặp Yarha, hắn nói... hắn nói chúng ta sẽ tái tục tiền duyên. Em về rồi đề nghị ly hôn với Bạc nhị thiếu, chính là vì tránh anh..."
"Em không muốn có bất kỳ ai phải chết vì mình, anh cũng vậy, những người khác cũng vậy. Em không muốn gánh vác thứ tình cảm nặng nề như thế... Bạc Lan Huyền, anh hiểu không?"
Chú thỏ nhỏ trong lòng bắt đầu giãy giụa, Bạc Lan Huyền liền dùng hai tay ghì chặt lấy vai cậu, ép cậu phải nhìn thẳng vào mình, trầm giọng nói: "...Nếu em cứ tiếp tục đẩy anh ra, không cần đợi đến ngày em rời đi, anh sẽ chết trước mặt em ngay bây giờ!"
Những lời lẽ một khóc hai nháo ba treo cổ này làm cho thỏ con trừng lớn đôi mắt, cậu bị sự trơ trẽn của hắn làm cho kinh ngạc nói không ra lời. Vừa mới hơi hé môi, Bạc Lan Huyền đã đột ngột cúi đầu, hôn lên môi cậu.
Giang Vụ Oanh chỉ mới khẽ đẩy hắn một cái, đầu lưỡi mềm mại liền bị Alpha cắn chặt, Bạc Lan Huyền tham lam cuốn lấy, li.ếm m.út mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt, Giang Vụ Oanh đã bị hôn đến mức không còn chút sức lực nào.
Cậu khẽ khép hờ đôi mắt, lệ sinh lý khiến tầm nhìn mơ hồ, mơ màng như thấy một bóng người ẩn hiện sau giàn hồng bên ngoài sân, rồi người đó càng lúc càng tiến gần.
Trên cổ Bạc Lan Tức quấn đầy băng gạc dày cộm, sắc mặt tái nhợt, đứng ngoài cửa, nhìn hai người đang ôm hôn trong phòng, cất tiếng gọi khẽ: "...Oanh Oanh."
"Sao em không đợi anh?"
Giang Vụ Oanh gắng gượng kéo lại một tia lý trí, đẩy nhẹ vào lồng ng.ực Bạc Lan Huyền. Hắn bị quấy rầy, vẻ mặt rất không vui, nhưng cũng đành phải tạm thời tách ra với chú thỏ nhỏ.
Hắn ôm chặt Giang Vụ Oanh vào lòng, giấu cả người cậu vào trong ngực mình, không thèm quay đầu lại nhìn Bạc Lan Tức, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn cậu hai ngày qua đã chăm sóc cho Oanh Oanh, tôi sẽ đưa em ấy về nhà."
"Cửu ca đã về rồi, Oanh Oanh," Bạc Lan Tức hoàn toàn không có chút tự giác nào của kẻ thế thân, tự mình nói tiếp, "Sau này em sẽ không bao giờ thấy lạnh nữa, đừng trốn anh nữa, được không?"
Bạc Lan Huyền nghe vậy cười lạnh nói: "...Cửu ca?"
Giang Vụ Oanh liếc nhìn băng gạc quấn quanh cổ Bạc Lan Tức, trong mắt lóe lên nét thương xót và bất đắc dĩ, định lên tiếng, nhưng đầu lưỡi tê dại, chỉ phát ra được một tiếng "ưm" mơ hồ.
"..."
Bạc Lan Huyền đón lấy ánh mắt giận dỗi của chú thỏ nhỏ, chột dạ ôm siết cậu vào lòng, bế bổng cậu lên, định rời đi ngay lập tức.
Bạc Lan Tức vô thức níu lấy tấm chăn đang phủ trên người Giang Vụ Oanh: "...Đừng đi."
Giang Vụ Oanh nhẹ giọng nói: "Tôi muốn về nhà, Nhị thiếu."
Cách xưng hô này khiến Bạc Lan Tức như rơi vào hầm băng, nhưng hắn vẫn gần như mê sảng mà lặp lại: "Đây chính là nhà của em mà, Oanh Oanh."
Giang Vụ Oanh không đáp lại, chỉ lặng lẽ kéo tấm chăn về phía mình.
Năm ngón tay Bạc Lan Tức như mọc rễ trên chăn, Giang Vụ Oanh kéo lùi được một phân, hắn lại lập tức nắm chặt thêm một phân.
Bạc Lan Huyền nhìn đến phiền, trực tiếp nắm lấy mu bàn tay Giang Vụ Oanh, hợp sức giật mạnh tấm chăn ra khỏi tay Bạc Lan Tức.
Vừa mới tách ra, hắn lập tức sải bước ra ngoài, để lại Bạc Lan Tức một mình phía sau.
...
"Cậu đúng là giỏi thật," Trịnh Do Khiếu vừa băng bó cho Bạc Lan Huyền, vừa châm chọc, "Mới vừa tỉnh lại, ngực còn một lỗ chưa lành đã vội chạy ra ngoài tìm bảo bối cưng, còn nhất định phải bế người ta về mới chịu? Cậu không sợ rách toạc miệng vết thương à?"
"Anh cũng đã nói là bảo bối cưng," Bạc Lan Huyền vẫn ôm chặt Giang Vụ Oanh trong tay phải, đầu dụi vào hõm vai cậu, giọng nghẹn ngào, "Chỉ cần chưa chết, tôi phải tìm về trước."
Omega hơi xấu hổ vì quá thân mật trước mặt người khác, thử đẩy đầu hắn ra, Bạc Lan Huyền lại dán chặt hơn, thì thầm: "Để tôi ôm một chút."
Giang Vụ Oanh khẽ nói: "Chút nữa rồi ôm tiếp nhé."
Trịnh Do Khiếu: "..."
Bác sĩ Trịnh nhanh chóng làm xong việc, đang định chuồn khỏi căn phòng nồng nặc mùi chua ngọt này, Bạc Lan Huyền lại dặn thêm: "Dắt chó ra ngoài luôn."
Huyền Huyền bị bỏ lại ở Bạc công quán, tự mình chạy tới: "..."
Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn hai người, cuối cùng Bạc Lan Huyền cũng có thể ôm chặt chú thỏ nhỏ má đỏ tim hồng vào trong vòng tay, hài lòng thở dài: "Nhớ em muốn chết."
Giang Vụ Oanh nhỏ giọng hỏi: "Chu Xuyên Nguyên cũng không sao chứ?"
Bạc Lan Huyền: "..."
"...Có thể có chuyện gì chứ, dù sao cũng không chết được." Hắn chẳng muốn nhắc đến kẻ chướng mắt đó, chỉ cố chấp hỏi lại: "Oanh Oanh, ở lại bên anh, được không?"
Thời gian chờ đợi câu trả lời như kéo dài thành cả thế kỷ. Cuối cùng, Bạc Lan Huyền cũng thấy cậu ngẩng đầu nhìn mình, nhẹ giọng đáp: "...Được."