Về phần thuốc an thần... Kiếp trước, hai người chung chăn gối, Giang Vụ Oanh cũng thích dùng hương an thần, nhưng thứ này có mùi hơi gắt, Bạc Lan Huyền lo rằng sẽ làm tổn thương phổi của Giang Vụ Oanh nên giảm hơn nửa liều lượng.
Nhưng sau khi giảm liều, Giang Vụ Oanh lại ngủ không ngon giấc, giấc ngủ nông lại dễ gặp bóng đè.
Bạc Lan Huyền lo lắng đến nỗi vừa nghiên cứu các bài thuốc dưỡng sinh, vừa thay lõi gối bằng vỏ kiều mạch, mất hơn một năm trời mới giúp Giang Vụ Oanh khá hơn một chút.
Bác sĩ Lý thấy hắn không nói gì, liền có chút không hài lòng nhíu mày nói: "Sự quan tâm của người nhà rất quan trọng, anh chưa từng để ý đến điều này sao?"
Bạc Lan Huyền không giải thích, chỉ nói: "Là lỗi của tôi, tôi đã không chăm sóc tốt cho em ấy, sau này nhất định sẽ chú ý hơn."
**
Việc kiểm tra sức khỏe phải để bụng đói, hôm đó không làm được. Hai người trở về biệt thự, Bạc Lan Huyền rửa tay xong đi ra, thì thấy Giang Vụ Oanh đang ngồi trước gương, tháo dải ruy băng màu hồng trên tóc.
Tóc cậu vừa dài vừa mềm mại, như thác nước đổ dài xuống tận eo.
Bạc Lan Huyền vốn quen với việc chải tóc cho cậu, trước đây còn búi tóc cho cậu, giờ chỉ cần buộc và quấn bằng ruy băng thì lại càng đơn giản hơn.
"Sao lại tháo ra rồi? Em thấy không đẹp sao?"
"Không phải," Giang Vụ Oanh từ phòng nghỉ đi ra vẫn luôn thất thần, nghe vậy một lúc lâu mới lắc đầu, ngập ngừng nói, "...Tôi muốn gội đầu."
Bạc Lan Huyền chợt hiểu ra - cậu vốn có thói quen sạch sẽ, hôm qua lại vừa dầm tuyết vừa bị sốt, hôm nay còn đi bệnh viện, nhất định là không chịu nổi mới muốn gội đầu.
Dù chỉ nói là muốn gội đầu, nhưng đoán chừng thực ra là muốn tắm, chỉ là ngại nói thẳng ra mà thôi.
Bạc Lan Huyền sờ đuôi tóc cậu, đề nghị: "Vậy ta gội đầu cho em nhé."
**
Bọt xà phòng mùi táo xanh mềm mịn xoa lên đỉ.nh đầu, Giang Vụ Oanh nằm trên ghế dài, ngậm một viên kẹo trái cây vị nho xanh trong miệng, nghe thấy Bạc Lan Huyền nhẹ giọng nói: "Lát nữa sẽ bảo người chuẩn bị thêm đồ dùng cần thiết cho em ở đây lâu dài, em có yêu cầu gì không?"
Giang Vụ Oanh đương nhiên nói không có, nhưng Bạc Lan Huyền nghĩ đến những thứ mình đã thấy ở Bạc công quán ngày hôm đó, bèn hỏi: "Sách, đồ vẽ tranh, quần áo trang sức, ngoài những thứ này ra em còn muốn gì nữa không?"
"..."
"Q.uần l.ót ta sẽ chọn cho em."
"..."
Bạc Lan Huyền thấy bé thỏ con nhắm mắt, hàng mi run rẩy, gò má và vành tai ửng đỏ, bất đắc dĩ xoa bóp mấy huyệt đạo trên đỉnh đầu cậu nói: "Sao vậy bé con, xấu hổ đến thế à?"
"Anh đừng gọi tôi..." Giang Vụ Oanh không thốt ra được cái xưng hô thân mật kia, chỉ nói, "Gọi tên tôi có được không?"
Bạc Lan Huyền thử độ ấm của vòi hoa sen, xả nước lên tóc cậu, Giang Vụ Oanh bị ngứa đến tê cả da đầu, liền nghe thấy Alpha nói: "Giống như Bạc Lan Tức à?"
"..."
Giang Thỏ con nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lật lại chuyện cũ, đồ nhỏ nhen."
Bạc Lan Huyền hạ giọng nói: "Chờ khi nào cơ thể em khỏe lại, có một số chuyện... ta phải từng chút, từng chút làm rõ."
Giang Vụ Oanh im lặng một lát, lấy hết can đảm nói: "Tôi có thể nói cho anh biết, tôi và Bạc nhị thiếu... ưm!"
Bạc Lan Huyền mím môi nói: "Vị vải?"
Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Không... ư ư ư..."
Với tư thế này, Bạc Lan Huyền muốn hôn cậu thật dễ dàng như lấy đồ trong túi, nhưng Giang Vụ Oanh lại khó thở, chỉ trong một phút khuôn mặt cậu đã đỏ ửng, nắm chặt tay vịn hai bên ghế dài, giọng mũi run run, như sắp khóc.
Vòi hoa sen vẫn đang xả nước lên da đầu và tóc, tê dại đến mức đuôi mắt Giang Vụ Oanh rơm rớm nước.
Bạc Lan Huyền lúc này mới buông miệng, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, đôi môi vẫn cọ xát lên môi dưới của Omega, vô lại nói: "Bé con, tôi không nếm ra vị gì cả."
Hắn vừa nói xong đã muốn giở lại trò cũ, Giang Vụ Oanh lập tức nói: "...Là nho xanh, vị nho xanh!"
Alpha xảo quyệt không thể hôn bé thỏ con lần nữa, mấy giây sau lại hỏi: "Ăn thêm một viên khác không?"
"..."
**
Sau khi gội sạch mái tóc dài, Giang Vụ Oanh còn muốn tắm, Bạc Lan Huyền không ngại giúp cậu tắm, nhưng Giang Vụ Oanh như một con mèo nhỏ xù lông, vội vàng đẩy Alpha ra ngoài, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa.
Bạc Lan Huyền: "..."
Màn hình điện thoại ở đầu giường sáng lên, Bạc Lan Huyền chợt nhớ ra: Tuy hiện giờ không cần bày binh bố trận, nhưng vẫn còn một tập đoàn Trường Châu chờ hắn quyết định đây.
Hắn tùy ý nhìn thoáng qua.
...Hai mươi lăm cuộc gọi nhỡ của Mẫn Cảnh Thành, 99+ tin nhắn của Mẫn Cảnh Thành.
Bạc Lan Huyền im lặng một chút, rồi cam chịu mở máy tính bắt đầu làm việc.
**
Nửa tiếng trôi qua, Giang Vụ Oanh vẫn chưa ra ngoài.
Trong lòng Bạc Lan Huyền nhớ nhung, chỉ cho rằng cậu tắm chậm, cũng không thúc giục.
Một tiếng trôi qua, Giang Vụ Oanh vẫn chưa ra ngoài.
Sắc mặt Bạc Lan Huyền dần trở nên ngưng trọng, tiến lên gõ cửa phòng tắm: "Oanh Oanh?"
Bên trong không có ai trả lời, lòng Bạc Lan Huyền trầm xuống, vội vàng bước xuống lầu hỏi Loan Ngọc Khôn chìa khóa phòng tắm.
Mở cửa ra liền thấy Giang Vụ Oanh gục bên mép bồn tắm, hai bàn tay siết chặt, th.ở d.ốc.
Bạc Lan Huyền nhanh chóng chạy tới, vừa định bế người lên, Giang Vụ Oanh lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, cố gắng nói: "Tôi đã tắm xong rồi... chờ một chút, chờ một chút nữa là có thể ra ngoài..."
Bạc Lan Huyền mím chặt môi, kiềm chế bản thân không nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt hơi động, đột nhiên dừng lại trên tấm lưng trần bóng loáng của cậu.
Những vết thương tím xanh chồng chéo nhau, mờ ảo qua làn sương trắng trong phòng tắm, nhưng khi nhìn kỹ thì thấy vô cùng đáng sợ.
Bạc Lan Huyền biết rõ Giang Vụ Oanh sợ đau đến mức nào, vậy những vết thương này là bị khi nào? ... Cậu đã nhẫn nhịn bao lâu rồi?
Cổ họng Bạc Lan Huyền như bị dội dung nham nóng bỏng, ngọn lửa từ trong lồng ng.ực thiêu đốt ra ngoài, giọng hắn run rẩy hỏi: "Đây là ai làm? Có phải Bạc Lan Tức không? ...Hắn dám đánh em?"
"Không phải anh ta..." Giang Vụ Oanh lắc đầu nói, "Chỉ là trông đáng sợ thôi... thật ra không đau."
Bạc Lan Huyền không hề tin lời nói dối của cậu, vội vàng lấy khăn tắm quấn lấy cậu, vì lưng cậu có vết thương không tiện ôm ngang, nên hắn bèn bế cậu như bế em bé, để hai chân cậu vòng qua eo mình, đỡ lấy mông rồi ra khỏi phòng tắm.
**
Bạc Lan Huyền vừa thoa thuốc mỡ màu trắng sữa làm tan máu lên lưng Giang Vụ Oanh, vừa cố gắng bình tĩnh suy nghĩ.
Tuy Bạc Lan Tức hơi ấu trĩ và hỗn xược, nhưng cũng không đến mức ra tay bạo hành với người không có sức phản kháng như Giang Vụ Oanh, vậy người gần đây tiếp xúc với Giang Vụ Oanh chỉ có thể là... người nhà họ Giang.
Làn da ấm áp dưới lòng bàn tay khẽ rụt lại, Bạc Lan Huyền vội cúi người thổi nhẹ, dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Giang Vụ Oanh nhỏ giọng: "Không đau."
Không đau mới lạ.
Bạc Lan Huyền nghĩ đến đêm đó không phải cậu bị người nhà họ Giang đuổi ra ngoài, mà là... mà là bị đánh cho một trận rồi mới bị đuổi ra, mang theo vết thương ở trong đêm tuyết lạnh giá, liền hận không thể lật tung nhà họ Giang, rồi đem cái tên súc sinh Giang Đạt Thự đó lăng trì xẻ thịt.
Điện thoại của Giang Vụ Oanh rung lên. Nhìn thấy người gọi, Bạc Lan Huyền nheo mắt lại.
Hắn nhấn nút nghe, giọng đối phương trầm thấp, mang tính áp bức mạnh mẽ: "Giang Vụ Oanh, nhà họ Giang thu nhận và chăm sóc cậu, không phải để cậu còn chưa cứng cáp đã làm con sói mắt trắng. Cậu cũng nên nghĩ cho kỹ đi, tôi nhìn ra được Bạc Lan Tức vẫn còn lưu luyến cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn quay về Bạc công quán, tin rằng hắn sẽ không..."
"Tôi là Bạc Lan Huyền."
Đối diện im lặng một lúc, sau đó Giang Đạt Thự cười nhạo một tiếng: "Mấy cái trò lừa bịp dễ dàng bị nhìn thấu như vậy vẫn nên bớt dùng đi."
Bạc Lan Huyền thờ ơ nói: "Nghe nói nhà họ Giang gần đây đang tranh giành dự án Thiên Lâm Hải Trúc kia, chẳng lẽ Giang tổng không biết nó đã là của nhà họ Tưởng rồi sao?"
Không đợi Giang Đạt Thự trả lời, hắn liền cúp máy.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giang Vụ Oanh nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, ánh mắt dịu dàng: "Không cần phải tức giận đâu."
Bạc Lan Huyền hít sâu một hơi, không khỏi áp mặt vào gáy cậu, lẩm bẩm nói: "Oanh Oanh, em nói cho Cửu ca biết, Giang Đạt Thự vẫn luôn đối xử với em như vậy sao?"
Giang Vụ Oanh bị hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy có chút không thoải mái, cậu bám chặt mép gối để phân tán sự chú ý, nói: "Chỉ đánh lần này thôi.... có lẽ, ông ấy thật sự không hài lòng với việc tôi và Bạc nhị thiếu ly hôn ."
Giang Vụ Oanh quay lưng về phía hắn, không thấy được vẻ mặt âm trầm của hắn, chỉ nghe thấy Alpha trầm giọng nói: "...Là ta đến quá muộn rồi."
"Bạc tổng," Thỏ con thỏ thẻ nói, "Xã hội pháp trị..."
Bạc Lan Huyền ngẩn ra, sau đó bật cười.
"Yên tâm đi bé con," Đôi môi hắn âu yếm lướt trên vành tai Giang Vụ Oanh, thờ ơ nói, "Chỉ giết ông ta thôi thì quá nhẹ nhàng rồi."
**
Tưởng Quan Thành bước vào Bạc công quán, suýt chút nữa đã bị mùi rượu và khói thuốc nồng nặc đẩy lùi ra ngoài.
Trong phòng không biết bao lâu chưa được thông gió, khói thuốc bao phủ, trên mặt đất vương vãi đủ loại chai lọ, đỏ, trắng, bia có đủ cả.
Nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài, đều là do pheromone mang vị băng tuyết của Alpha cấp S phát ra.
Da đầu của Tưởng Quan Thành run lên, nhíu chặt mày, tay quạt lia lịa dưới mũi, chế giễu: "Bạc Lan Tức, có phải cậu thấy mạng mình quá dài không?"
Người nằm trên đất như xác chết không hé răng nói lời nào, Tưởng Quan Thành khó chịu trợn mắt, chuẩn bị lôi người dậy đưa đến bệnh viện.
Vừa nhấc được một cánh tay của Bạc Lan Tức lên, hắn liền rên hừ một tiếng, trong miệng phát ra vài âm tiết trầm thấp.
Tưởng Quan Thành "chậc" một tiếng, lại tiến gần thêm chút nữa, mới nghe rõ hắn đang gọi "Oanh Oanh".
Tưởng Quan Thành không nhịn được cười chế giễu - rõ ràng là thích đến chết đi được, thế mà cứ thích tự tìm đường chết không đối xử tốt với người ta, đợi đến khi vợ chạy theo người khác thì lại hối hận không kịp, trách ai đây?
"Cậu nói xem, vợ nhỏ của cậu tốt như vậy, còn ai tính tình tốt hơn cậu ấy nữa? Cậu cứ hành hạ đi, đáng đời!"
Hắn vừa mắng vừa đỡ người lên, không kiên nhẫn nói: "Đi bệnh viện kiểm tra trước đi, đừng có uống thành đồ ngốc."
Nhưng Bạc Lan Tức vừa đứng lên, cả người liền loạng choạng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi lên mặt sàn bóng loáng!
Tưởng Quan Thành kinh hãi, vội vàng móc điện thoại gọi xe cấp cứu.
Sau một hồi gà bay chó sủa, khó khăn lắm mới đợi Bạc Lan Tức nội soi dạ dày cầm máu xong, Tưởng Quan Thành lại chạy lên chạy xuống làm thủ tục nhập viện, cuối cùng mới có thể thở hồng hộc ngồi trên giường bệnh nghỉ ngơi một lát.
Im lặng được một lúc, hắn bấm điện thoại gọi đi.
**
Trăng lạnh như sương, mông lung bao phủ những viên gạch xanh ngói đen của biệt thự lưng chừng núi, cả tòa kiến trúc bị thấm đẫm sự lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại ấm áp ẩm ướt, rất thích hợp làm ổ an lạc cho bé thỏ con.
Từ sau khi nghe bác sĩ Lý nói Giang Vụ Oanh có xu hướng lạm dụng chất k.ích th.ích, Bạc Lan Huyền liền để tâm một chút, ban đêm giả vờ ngủ say, chờ chưa đến một tiếng, đã nghe thấy người bên cạnh vén chăn lên, rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Bạc Lan Huyền từ từ mở mắt, nhìn cánh cửa đã khép lại, sau đó đi theo.
Giang Vụ Oanh rất cảnh giác, Bạc Lan Huyền không dám theo quá sát, nhưng hắn lăn lộn trên chiến trường mười mấy năm, khả năng ẩn nấp của hắn không phải thứ mà một bé thỏ con ngây thơ trong sáng như Giang Vụ Oanh có thể phát hiện được.
Thế là vài phút sau, Bạc Lan Huyền thấy Giang Vụ Oanh chân trần lẻn vào bếp, như mèo trộm đồ ăn mở cửa tủ lạnh, lấy ra một lon bia lạnh, nhắm mắt tu ừng ực.
Bạc Lan Huyền nghiến răng, không kịp giấu mình, bước nhanh lên trước giữ lấy lon bia, kiềm chế cảm xúc mà từ từ lấy nó ra.
Hơi men đã xông lên, Giang Vụ Oanh mờ mịt nhìn Alpha đột nhiên xuất hiện, trên má nổi lên hai vệt ửng hồng, trong mắt ngập nước.
Không tiếp tục cố uống nữa, Giang Vụ Oanh men theo chân bàn chậm rãi ngồi xuống, Bạc Lan Huyền cũng quỳ xuống theo.
Giang Vụ Oanh rụt vào góc dưới bàn ăn, cả người chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ, giống như một con thú nhỏ trốn vào hang khi nguy hiểm đến, đôi mắt ướt át cảnh giác nhưng lại nhút nhát nhìn hắn.
Bạc Lan Huyền đưa tay về phía cậu nói: "Bé con, lại đây với anh nào?"
"..." Giang Vụ Oanh rất nhỏ tiếng hỏi: "Anh cũng là nấm hả?"
Tác giả có điều muốn nói:
Bố Giang sẽ sống không bằng chết.