Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 9

* Cảnh báo: chương này thụ mặc váy, đeo trang sức.

Vừa ngồi chưa được bao lâu, Giang Vụ Oanh đã đặt đũa xuống nói: "Bạc nhị thiếu, tôi lên tầng vẽ tranh trước đây."

Bạc Lan Tức đang cầm đũa, ngón tay bỗng siết chặt lại, vẻ mặt hệt như một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi.

Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng chỉ nghẹn cổ nói: "Ừm... cậu đi đi."

Người vừa đi, những người còn lại liền ồ lên trêu chọc, nói Bạc Lan Tức sau khi kết hôn đã thành nô lệ của vợ rồi.

Bạc Lan Tức lập tức phản bác: "Bớt nói nhảm đi, kết hôn làm sao mà tự do như khi độc thân được? Người là do cái lão già Giang Đạt Thự kia khóc lóc cầu xin nhét cho tôi, tôi thấy tính tình cậu ta tốt, dáng dấp cũng đẹp, để ở nhà làm vật trang trí thôi."

Mấy người đối diện đột nhiên im bặt, Bạc Lan Tức cảm thấy có gì đó khác thường, vội quay đầu lại, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên mặt Giang Vụ Oanh không biết là xấu hổ nhiều hơn hay bất đắc dĩ nhiều hơn, chỉ rũ mắt giải thích: "Tôi để quên điện thoại ở dưới lầu."

Bạc nhị thiếu vô cùng kiêu ngạo, đương nhiên không chịu tự vả mặt mình, thấy Giang Vụ Oanh đi tới, hắn lại cúi người nhặt những mảnh thủy tinh vỡ trên đất bỏ vào thùng rác — vừa rồi trong lúc cười đùa có người không cẩn thận làm vỡ ly.

Tưởng Quan Thành lạnh lùng nhìn, sớm đã nhìn ra tên khốn Bạc Lan Tức này đã rơi vào lưới tình rồi, còn là rơi vào một cách triệt để.

Đáng tiếc Bạc Lan Tức từ trong thâm tâm không chịu thừa nhận, lời nói và việc làm đều tự tìm đường chết, vậy thì dù ai nói gì cũng không có cách nào.

**

Nhưng điều mà Tưởng Quan Thành có chút không hiểu chính là thái độ của Giang Vụ Oanh.

Nói cậu yêu Bạc Lan Tức, thì vừa ly hôn xong đã giống như người xa lạ.....Nếu thật sự có tình cảm, ít nhất cũng không thể trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã có thể thoải mái như vậy.

Nói cậu không yêu Bạc Lan Tức... khi ăn bữa cơm đó, ánh mắt cậu hầu như không lúc nào rời khỏi gương mặt Bạc Lan Tức, ánh mắt đó không giống như giả vờ, muốn nói lại thôi, như một cái móc câu nhỏ.

Vậy Giang Vụ Oanh đối với Bạc Lan Huyền thì sao?

Tưởng Quan Thành cố gắng hồi tưởng lại, nhưng thất bại phát hiện, mình đã quên quan sát ánh mắt của Giang Vụ Oanh khi nhìn Bạc Lan Huyền rồi.

**

Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Giang Vụ Oanh đã được gửi đến hai ngày sau đó, Bạc Lan Huyền giống như đang đọc kinh thánh, nghiên cứu trong thư phòng cả buổi, càng nghiên cứu sắc mặt càng trầm xuống.

Người này tim phổi gan dạ dày cùng với hệ miễn dịch sao lại chẳng có cái nào tốt thế này?

Cậu mới chỉ mười chín tuổi, mà thể chất lại kém đến mức như chiếc xe Santana sắp hỏng, có khi vừa khởi động đã tắt máy, đến cả ông lão tám mươi tuổi còn khỏe hơn cậu một chút.

Bạc Lan Huyền không khỏi nhớ lại ở Đại Lương, Giang Vụ Oanh cũng là như vậy, chỗ nào cũng yếu, chỗ nào cũng tích tụ bệnh cũ khó chữa, cuối cùng... cuối cùng chỉ vì một trận cảm lạnh mà gây ra sốt cao không hạ...

Giang Vụ Oanh thấy sắc mặt hắn u ám, tay nắm chặt đến mức sắp bóp nát cả tập báo cáo, cậu cũng đoán trước được, nhẹ giọng hỏi: "...Không lạc quan lắm, đúng không?"

"Không phải!" Bạc Lan Huyền vội vàng phủ nhận, Giang Vụ Oanh bị hắn làm cho giật mình, không khỏi lùi lại hai bước.

Bạc Lan Huyền biết mình hơi quá, hắn xoa xoa mi tâm rồi dang hai tay ra nói: "Oanh Oanh lại đây, để anh trai ôm một cái."

Giang Vụ Oanh chậm rì rì xích lại gần, bị Bạc Lan Huyền một tay ôm chặt eo bế lên đùi, hai chân cậu vắt ngang hai bên hông hắn, lồng ng.ực rắn chắc của Alpha ở ngay trước mắt.

Thỏ nhỏ không quen với khoảng cách gần như vậy, đang định dịch ra vài phân thì Bạc Lan Huyền lại siết chặt eo cậu, úp đầu vào hõm vai cậu.

Giang Vụ Oanh mặc bộ đồ ngủ liền thân hình bò sữa nhỏ, lại vừa uống sữa xong, Bạc Lan Huyền cảm thấy trên người cậu ngoài mùi quýt xanh nhàn nhạt của pheromone còn có thêm một mùi sữa thơm mềm mại, không khỏi vùi đầu vào cổ cậu hít sâu một cách vô thức.

Sẽ không sao đâu... Bạc Lan Huyền thầm nghĩ trong lòng.

Nơi này không phải Đại Lương, có kỹ thuật y tế phát triển.

Nuôi một chú thỏ con thân thể yếu một chút thôi mà... Không có gì khó khăn cả.

**

Giang Vụ Oanh im lặng một lúc, vẫn không nhịn được hỏi: "Anh ngửi gì vậy?"

Bạc Lan Huyền mổ một cái lên vành tai mềm mại như bánh ngọt của cậu, chạm vào liền không thể rời ra, vừa li.ếm vừa ngửi nói: "Bé cưng nhà ta sao mà thơm thế này..."

Giang Vụ Oanh không trốn được hắn, cũng không biết mắng người, đỏ mặt nghẹn nửa ngày vẫn chỉ nói được một câu: "...Vô lại."

**

Bạc Lan Huyền vẫn phải làm việc, Giang Vụ Oanh liền kê giá vẽ bên cạnh bàn làm việc để vẽ tranh.

Thực ra biệt thự trên núi rộng lớn như vậy, cho cậu một phòng vẽ riêng cũng dễ dàng. Nhưng Bạc Lan Huyền tham lam, chẳng muốn rời xa Giang Vụ Oanh dù chỉ một chút.

Làm việc một mình, sao bằng việc chơi đùa cùng thỏ con chứ?

Cho nên các lãnh đạo cấp cao của Trường Châu đều nhìn thấy Bạc tổng thỉnh thoảng lại liếc mắt sang bên cạnh, trong đáy mắt còn ẩn chứa một chút khát khao nóng bỏng.

Nhìn thế nào cũng giống như cáo đến chúc tết gà... cũng có thể là sói xám đến chúc tết thỏ.

Giang Vụ Oanh đang pha màu, má mềm mại bỗng bị chạm vào một cái, cảm giác...

Bạc Lan Huyền hôn trộm một cách đường hoàng, còn tắt cả micro đi, mặt không đỏ tim không đập biện giải: "Trên mặt bé cưng dính màu rồi."

Giang Vụ Oanh: "..."

Thỏ nhỏ ngốc nghếch mặt đỏ bừng bừng nói: "Màu vẽ không ăn được, sẽ bị trúng độc đó."

Bạc Lan Huyền thật sự bị cậu làm cho đáng yêu muốn chết.

**

Cuối cùng cũng đuổi được đám lão ngoan cố kia đi, Bạc Lan Huyền liền xích lại gần xem tranh vẽ của Giang Vụ Oanh.

...Không hiểu gì cả.

Thỏ con theo trường phái trừu tượng sao?

Giang Vụ Oanh giải thích: "Đây là chú Loan."

Bạc Lan Huyền: "?"

Hắn lập tức ghen tuông: "Sao lại vẽ ông ta mà không vẽ ta?"

Giang Vụ Oanh căn bản không phát hiện ra, vẫn ngoan ngoãn giải thích: "Chú Loan rất tốt, đã giúp tôi rất nhiều."

Cậu không nhắc thì thôi, vừa nhắc Bạc Lan Huyền liền nhớ lại lý do Loan Ngọc Khôn đến biệt thự trên núi, trước đó thì ở đâu.

Hắn nheo mắt nói: "Giúp em khi nào? Lúc Bạc Lan Tức làm bậy à?"

Giang Vụ Oanh: "..."

**

Loan Ngọc Khôn đang sắp xếp người dọn cỏ dại trong sân, chuẩn bị trồng một vườn hoa hồng trắng theo chỉ thị của Bạc Lan Huyền — trước đây vị đại thiếu gia này chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, có thể thấy từ khi nhà có thêm một cậu nhóc, mọi thứ đã khác.

"Chú Loan."

Bạc Lan Huyền đứng ở cửa gọi một tiếng, Loan Ngọc Khôn vội vàng dặn dò vài câu rồi đi vào, sau đó liền thấy hắn đi về phía phòng ăn, dần dần rời xa đám đông.

Loan Ngọc Khôn mơ hồ, nghe thấy Bạc Lan Huyền dừng lại rồi thản nhiên hỏi: "Ở Bạc công quán, Oanh Oanh và Bạc Lan Tức đã sống với nhau như thế nào?"

Loan Ngọc Khôn: "..."

Ông cân nhắc lời nói: "Nhị thiếu... Lúc mới kết hôn, vốn dĩ cậu ấy không thường về nhà, thường là cùng bạn bè qua đêm ở bên ngoài, nhưng rất nhanh sau đó thì....."

Bạc Lan Huyền dường như đã đoán trước, lại hỏi: "Vậy còn Oanh Oanh thì sao?"

"Cậu chủ nhỏ khi đó vẫn còn đi học, bình thường ở trong căn hộ gần trường, chỉ có ngày nghỉ mới về, cậu ấy rất yên tĩnh, thường là tự mình vẽ tranh hoặc đọc sách."

"Lúc mới kết hôn, nếu Bạc Lan Tức không về, em ấy có chờ không?"

Nụ cười của Loan Ngọc Khôn sắp không giữ được nữa rồi.

"...Thỉnh thoảng thôi."

Đâu chỉ là thỉnh thoảng, hễ Giang Vụ Oanh về thì hầu như không có lúc nào không thức đêm, chỉ là phần lớn thời gian đều không chờ được Bạc Lan Tức, nếu Bạc Lan Tức đến rạng sáng hôm sau vẫn không về nhà, thì cậu sẽ tự lên lầu ngủ một giấc.

Nhưng bản thân cậu cũng có giờ giấc sinh hoạt không cố định, nên việc thức đêm có phải vì đợi Bạc Lan Tức hay không thì Loan Ngọc Khôn cũng không chắc.

Bạc Lan Huyền hơi nhíu mày, nói: "Nói thật đi."

Loan Ngọc Khôn không thể giấu được, chỉ đành nói thật.

Bạc Lan Huyền im lặng một lát, nhớ đến mấy thùng đồ lớn khiến người ta hoa mắt chóng mặt ngày đó ở Bạc công quán, hỏi: "Ai mua quần áo cho em ấy?"

Loan Ngọc Khôn đáp: "Là Nhị thiếu mua, lúc đầu cậu chủ nhỏ không mặc, nhưng sau này... sau này thì mặc."

Nửa câu sau không rõ ràng có thể khiến người ta liên tưởng đến tám trăm cảnh không thích hợp cho trẻ em, Loan Ngọc Khôn cảm thấy sau khi mình nói xong có thể sẽ bị áp suất thấp của Bạc Lan Huyền làm cho ngạt thở mà chết.

Bạc Lan Huyền rũ mắt, cảm xúc trong đáy mắt không rõ, hỏi: "Không có ai bầu bạn với em ấy, Bạc Lan Tức không nuôi thú cưng cho em ấy sao?"

"Có lẽ cậu chủ nhỏ muốn nuôi, nhưng khi cậu ấy đi học thì không mang đi được, trong nhà cũng không có ai rảnh trông nom... Nhưng cậu chủ nhỏ cũng chưa từng đề cập đến."

Bạc Lan Huyền im lặng rất lâu, vẻ mặt trầm ngâm, như một bức tượng Phật vàng trong chánh điện của ngôi chùa lớn.

Cuối cùng hắn chỉ khẽ nói: "Tôi biết rồi, chú đi làm việc đi."

**

Bạc Lan Huyền ở nhà lười biếng mấy ngày liền, dù làm việc trực tuyến có tiện lợi đến đâu cũng không thể hiệu quả bằng việc tự đến công ty, nên ngày hôm sau, khi Giang Vụ Oanh mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, cậu thấy Alpha đang xỏ tay vào tay áo vest.

Cậu dụi dụi mắt, mơ màng hỏi: "Anh đi công ty sao?"

"Ừ," Bạc Lan Huyền đáp, lại nói thêm, "Không thể cứ mãi ở nhà được, phải kiếm tiền nuôi em chứ."

Giang Vụ Oanh im lặng một lát, ngơ ngác "vâng" một tiếng.

Bạc Lan Huyền thấy cậu đã tỉnh táo hơn một chút, liền bế cậu lên đi vào phòng vệ sinh, vừa giúp cậu rửa mặt vừa hỏi: "Có muốn đến Trường Châu xem không?"

Miệng Giang Vụ Oanh bị hắn nhét bàn chải đánh răng, đầy bọt kem, nên chỉ ú ớ phát ra một tiếng "ưm."

Bạc Lan Huyền gật đầu, lại nói: "Quần áo đều đã được đưa đến rồi, lát nữa đi chọn một bộ."

**

Trong phòng thay đồ đầy ắp quần áo, so với mấy thùng mà Bạc Lan Tức đã sắp xếp hôm đó chỉ nhiều hơn chứ không ít, Giang Vụ Oanh giống như búp bê Barbie, bị Bạc Lan Huyền cầm từng bộ quần áo ướm lên người, khiến cậu ngượng ngùng nói: "Chọn đại một bộ là được rồi."

Hắn chọn một chiếc váy len dài màu đỏ, cổ áo trắng kiểu búp bê, lại định phối thêm một đôi bốt da cừu nhỏ có thể che kín phần váy không thể che tới, tuyệt đối không để Giang Vụ Oanh bị lạnh.

Khi chọn phụ kiện, Bạc Lan Huyền lấy ra một chiếc mũ nồi trắng, một đôi khuyên tai bạc hình tai thỏ, lại nắm lấy tay cậu muốn chọn cho cậu một chiếc nhẫn đeo ngón út.

Nhưng khi tầm mắt lướt qua bàn tay mềm mại không xương của cậu, hắn lại đột ngột dừng lại.

Ngày trước khi Giang Vụ Oanh đề nghị ly hôn, Bạc Lan Tức bỗng nổi hứng muốn đeo nhẫn cưới.

Nhưng da Giang Vụ Oanh non mềm, chỉ mới một ngày, gốc ngón áp út đã xuất hiện một vòng đỏ nhạt. Dù đã tháo nhẫn ra, dấu hằn đó vẫn chưa thể mờ đi.

Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm vào vòng đỏ đó, ánh mắt không rõ vui buồn.

Giang Vụ Oanh không tự nhiên động đậy ngón tay, nói: "Thay quần áo sao?"

Bạc Lan Huyền gật đầu: "Ừ."

Giang Vụ Oanh luôn cảm thấy thần sắc của hắn có chút khác thường, còn chưa kịp cảm thấy bất an, cậu đã thấy Bạc Lan Huyền kéo ngăn kéo ra, lấy ra một...

Chiếc cổ trắng nõn mềm mại như đậu phụ của thỏ con trong nháy mắt đỏ bừng, như phản xạ, cậu lắp bắp không nói nên lời, để mặc Bạc Lan Huyền lột lớp áo ngủ hình con vịt vàng của cậu.

**

Như một con cừu trắng nhỏ dâng hiến cho thần linh, cậu co rúm người lại, ánh mắt bối rối hoảng loạn, cơ thể run rẩy. Dù Bạc Lan Huyền đã kết hôn với cậu ba năm, hắn cũng không thể kiềm chế dòng máu đang cuộn trào.

Khi buộc dây nơ phía sau cổ cậu, Bạc Lan Huyền dùng đầu ngón tay nóng bỏng chạm vào da cậu một cái.

Tác giả có điều muốn nói:

Những khoảnh khắc đời thường đáng yêu!

Bình Luận (0)
Comment