Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 113


Y phục của Kiếm tôn
Tề Thiên Dương cảm thấy anh trai mắt phượng bên cạnh đúng là toàn năng cái gì cũng làm được, cậu tận mắt nhìn thấy vị này khẽ mỉm cười với cậu một cái, mới xoay người đi, chưa được bao lâu đã quay về bê theo một phần cơm đầy đủ sắc hương vị, sau khi ăn uống no đủ, cậu nhàn đến phát chán, vị này lại chẳng biết từ đâu lấy ra mấy cuốn tiểu thuyết mới lạ có thể đọc giết thời gian, nếu ở hiện đại thì mấy thứ này có thể xưng là tác phẩm của thời đại luôn đó!
Chỉ có một điểm không tốt, chính là cậu không thể ra khỏi cung điện to lớn này, chỉ cần có ý định đi ra ngoài, mặt anh đẹp trai mắt phượng sẽ đen như đáy nồi, sau đó nghiêm túc cảnh cáo cậu, hiện tại cậu đang bị cấm túc, không thể ra khỏi cửa.

“Vậy rốt cuộc bao lâu mới có thể ra khỏi đây?” Tề Thiên Dương bực bội gãi đầu, nhìn về phía Sở Hàn Phi: “Còn nữa, ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi hả? Cả một chỗ lớn như vầy, chỉ có ta và ngươi?”
Sở Hàn Phi rũ mắt, thản nhiên nói: “Thiếu gia, đừng làm thuộc hạ lo lắng.


Lại là câu này, Tề Thiên Dương bĩu môi, không muốn nói chuyện với hắn nữa, nhảy lên giường, ôm cuốn tiểu thuyết chưa xem xong, quay đầu đi.

Ở chỗ này cách ly quá lâu, sẽ làm người ta nổi điên, Tề Thiên Dương vừa rũ mắt vờ như đang đọc tiểu thuyết, vừa âm thầm đánh giá, cậu tuyệt đối không muốn nán lại cái thế giới khó hiểu này, cậu ở hiện đại có người nhà, có bạn bè, có nhiều người cậu không đành lòng buông bỏ, nhất định phải tìm được cách, quay về.

Cậu cẩn thận nhớ lại quá trình xuyên không của mình, chợt phát hiện mấy kịch bản tiểu thuyết xuyên không trước đây hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề của cậu, cậu không phải nhảy lầu chết, không bị xe đụng chết, không phải chết rồi mới xuyên qua, chỉ như bình thường ngồi trước máy tính duyệt dàn ý, dụi mắt một cái thì phát hiện đã mình đã ở nơi khác rồi.

Sở Hàn Phi nhìn bóng lưng Tề Thiên Dương, trầm ngâm không nói gì, xoay người rời khỏi.


Tề Thiên Dương lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, mở to mắt, không hiểu sao lại cảm thấy bóng lưng người này rất tội nghiệp.

Khoan đã! Không phải chủ nhân cái thân này trước đó nợ tình người ta, xong giờ đối phương nhạy cảm phát hiện mình xa lánh hắn nên thầm buồn trong lòng đó chứ?
Tề Thiên Dương nghĩ nghĩ, đột ngột rùng mình một cái, một nam nhân khí chất như vậy, chắc chắn không phải kiểu sẽ buồn rầu vì mấy chuyện này đâu, nếu mà là thật, đúng là đáng sợ.

Nắm kiếm trụy trong lòng bàn tay, ngẩn người một lúc, Sở Hàn Phi rũ mắt, chậm chạp đeo kiếm trụy lên bội kiếm, sải bước đi ra ngoài.

Kiếm khí các Ngự Kiếm Môn dùng để ghi lại tu vi kiếm đạo, hầu như mỗi một đệ tử sau khi cảm thấy tu vi bản thân có tiến bộ đều sẽ đến đây lưu lại, lúc nào cũng kín người hết chỗ, gần đây lại thưa thớt phần nào, hôm nay, một bóng dáng màu xanh đi vào.

“Ghi lại tu vi phải ở lầu ba không?” Một đệ tử nghi ngờ hỏi.

Một quản sự Kiếm khí các ngẩng đầu nhìn, cũng cảm thấy lạ, hắn gọi bóng người kia lại: “Tiền bối, lầu ba phải…”
Đang đứng ở hành lang lầu hai, Sở Hàn Phi đang định đi lên quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn gã.


Quản sự mở miệng lại nói không ra lời, qua thật lâu, mãi đến khi bóng Sở Hàn Phi đã hoàn toàn biến mất ở góc cầu thang, quản sự kia mới than thở: “Kiếm khí nhận chủ, là Sương Hàn Kiếm Tôn đã trở về!”
Kiếm khí các từ lầu hai trở lên đã từ lâu không mở cửa, trừ một tình huống, đệ tử sau khi chuyển kiếp nhớ lại kiếp trước, lần thứ hai trở về tông môn, phải so sánh kiếm khí, đạo của một người bất biến, thế nên kiếm đạo của hắn cũng sẽ vĩnh hằng bất biến, muốn đoán có phải người đó hay không, chỉ cần nhìn hắn huơ kiếm là đủ rồi.

Các đệ tử Ngự Kiếm Môn sau khi đạt đến kỳ Kim Đan sẽ lưu lại một đạo kiếm khí trong tông môn, mà tầng hai của kiếm khí các trở lên không phải đại năng đạt đến Đại Thừa kỳ trở lên thì sẽ không cách nào lưu lại kiếm khí được, hai điều này hoàn toàn khác biệt.

Trước đây có tin đồn Sương Hàn Kiếm Tôn chuyển thế, nhưng người nọ chậm chạp không chịu tới Kiếm khí các, lâu dần mọi người cũng xem tin này thành trò đùa, nhắc tới một chút rồi thôi, nhưng thật sự không ngờ, người nọ thật sự đến rồi!
Phải biết không phải hạng chó mèo gì cũng có thể lên tầng hai của Kiếm khí các, chỗ đó bốn bề đều là kiếm khí, vô số đại năng đã để lại dấu ấn của mình ở đó, nếu như bước vào so kiếm khí không giống, sẽ gây ra thương tổn rất lớn với con đường kiếm đạo sau này, vì lẽ đó chẳng ai đi giả mạo cả.

Quản sự Kiếm khí các quanh năm tiếp xúc với kiếm khí, vô cùng quen thuộc với đạo kiếm khí xưng vương trên lầu hai, gần như từ giây phút chống lại ánh mắt của Sở Hàn Phi, gã đã biết đó chính xác là khí tức của Sương Hàn Kiếm Tôn!
Sở Hàn Phi đạp chân lên lầu ba, trên đây không có quản sự, giương mắt chỉ thấy vô số đạo kiếm khí bay tự do, kiếm khí dùng phương pháp đặc biệt bảo tồn đều vô cùng mạnh mẽ, có thâm độc, có sắc sảo, có phóng khoáng, có trầm ổn, gần như trong nháy mắt hắn bước lên lầu ba, những kiếm khí này như chịu lực hút gì đó, tất cả đồng loạt tấn công hắn.

Sở Hàn Phi rút kiếm ra, vươn người nghênh chiến.

Kiếm của hắn không còn là Quy Nguyên kiếm mang từ hạ giới lên nữa, nó đã đổi thành Sương Hàn mà kiếp trước hay dùng, kiếm phong bật ra, mang theo khí lạnh thấu tận xương tủy và lôi quan chói mắt.


Chuyện có người đi lên lầu ba Kiếm khí các lan truyền khắp toàn bộ Ngự Kiếm Môn nhanh như gió thổi giữa đồng hoang, Kiếm khí các vắng vẻ mấy ngày đã khôi phục vẻ chật chội rầm rộ lúc trước, không giống khung cảnh tranh giành ghi lại kiếm đạo dạo nào, phần lớn mọi người ở đây đều mong mỏi được thấy Sương Hàn Kiếm Tôn trong truyền thuyết.

Tu vi kiếm đạo Sở Hàn Phi thực sự rất mạnh, nhưng kiếm khí của toàn bộ đại năng Ngự Kiếm Môn từ trước tới nay lại không dễ chấp nhận, ban đầu hắn vẫn giữ được vẻ thành thạo, lâu dần cũng thấm mệt, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời, tựa như ngôi sao duy nhất trong màn đêm.

Trong Kiếm khí các rất lâu cũng không có động tĩnh gì, mọi người chẳng biết tình hình ra làm sao, có người bồn chồn nói: “Người nọ… không phải chết bên trong rồi đó chứ?”
Lúc này đã có người đưa tay che miệng hắn, mẹ nó nhà mi là thằng nhóc ở đâu chui ra vậy! Có biết ở tầng ba Kiếm khí các càng lâu càng chứng minh người này mạnh đến mức nào không hả! Nếu chết thì sớm đã bị kiếm khi đánh bay ra rồi được không? Đây chắc chắn là Sương Hàn Kiếm Tôn rồi! Không phải ai cũng có thể ở trong đó ba ngày ba đêm không ra đâu?
Bên dưới mọi người sôi nổi đoán mò, sắc trời bỗng dưng tối sầm, một luồng áp bức nồng nặc ập lên đầu, đệ tử có tu vi thấp trực tiếp hộc ra một búng máu, mọi người đều cảm thấy được, ngẩng đầu nhìn trời, dù là tu sĩ bình thường có văn hóa nhất cũng phải mở miệng chửi thề một câu, con mẹ nó thiên kiếp kìa!
Trước đây không lâu là thiên kiếp của Vân Tĩnh tôn chủ, độ kiếp đột phá Đại Thừa, thiên kiếp rầm rộ như trời cao đang trừng phạt, mọi người cho rằng đó đã là cực hạn rồi, lại không ngờ còn có thứ mạnh hơn, ai cũng biết thiên kiếp kỳ Hợp Thể và Đại Thừa hoàn toàn không thể xếp chung một cấp được không? Kết quả xuất hiện một Sở Hàn Phi, chính xác không cùng một cấp, thiên kiếp của một tu sĩ kỳ Hợp Thể như hắn còn long trọng hơn thiên kiếp tu sĩ Đại Thừa nhiều!
Những đám mây thiên kiếp kéo đến đầy trời, vạn dặm không dứt, người trong Kiếm khí các cũng nhao nhao rời khỏi nơi này, quan sát từ xa, chỉ thấy giữa đám mây thiên kiếp dần hình thành một luồng sấm sét khổng lồ, khí thế chiếm trời đoạt đất này khiến người khác không đứng vững nổi.

Tề Thiên Dương đang suy ngẫm xem mình vì sao lại xuyên không, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đưa tay áp lên ngực, có chút thắc mắc mà thì thào: “Mình bị bệnh rồi hả?”
Biết sớm thì đã không chọc anh trai kia tức giận bỏ đi rồi, một mình ở đây ngây ngốc hết ba tháng, dù cậu có thể tự tìm phòng bếp kiếm ăn, nhưng cũng sẽ biến thành kẻ đần độn nếu không giao tiếp với ai trong thời gian dài đó?
Làm ngơ cảm giác không ổn trong lòng, Tề Thiên Dương không thèm giữ hình tượng mà nhào vào chăn cuộn thành hình tròn, không biết cung điện này xây ở đâu, lạnh đến mức muốn thở ra đá luôn, người cậu thiên lạnh, đúng là chịu tội, nếu có Sở Hàn Phi ở… ủa? Sao cậu lại nghĩ đến người đàn ông đó nữa rồi? Chẳng lẽ do thói quen của thân chủ trước chi phối sao?
Tề Thiên Dương rối rắm một hồi, cuối cùng không chống cự nổi sức mê hoặc của ổ chăn, chui cả người vào trong.

Dù ủ mãi không ấm, nhưng cũng giữ ấm tốt hơn quần áo trên người.


Đón thiên lôi hết đợt này tới đợt khác, Sở Hàn Phi không nhớ nỗi mình đã trải qua bao nhiêu lôi kiếp nữa, cảm nhận kinh mạnh trong thân thể dần dần được mở rộng, tựa như dòng suối nhỏ nay đã thành biển lớn mênh mông, thiên lôi đấm đá lung tung tiến vào kinh mạch rồi hóa thành nguồn linh lực dồi dào, gột rửa kinh mạch khô khốc do mở rộng đột ngột.

Sở Hàn Phi từ từ ngẩng đầu, nhếch môi cười, từ hôm nay trở đi, hắn không chỉ là Sở Hàn Phi, thực lực của hắn, địa vị của hắn, tất cả mọi thứ đã quay lại rồi.

Hắn muốn bản thân đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ y.

Mây thiên kiếp tản đi, linh vũ bay lả tả, Sở Hàn Phi đưa tay thu hết linh vũ lại, sau đó, thong thả đi ra khỏi Kiếm khí các.

Lúc này mới có người dám tiến lên chúc mừng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, liền có kẻ kinh hãi thốt: “Không, không phải Đại Thừa…”
Sở Hàn Phi không nói gì thêm, giao luồng kiếm khí thuộc về hắn lại cho một quản sự, nhàn nhạt nói câu “Làm phiền rồi”, sau đó dứt khoát rời khỏi.

Tay chân quản sự nọ không biết nên để đâu cho phải, từ khi gã vào Kiếm khí các, hầu hạ tổ tông kiếm khí này hết mấy trăm năm, giờ đây nó lại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay gã, không biết nên lấy từ gì để diễn tả nỗi tâm tình này bây giờ.

Gã ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Sở Hàn Phi đi xa, chợt hiểu ra vì sao Nghiêm Lạc Thương có thể được người đời ghi khắc lâu đến vậy, đó là một sức mạnh tuyệt đối, làm linh hồn người khác phải run rẩy, chỉ cần gặp y, cả đời cũng không quên được.

Thời gian mấy nghìn năm qua đi, bóng lưng Sở Hàn Phi lại một lần nữa in sâu vào tầm mắt vô số đệ tử Ngự Kiếm Môn, … ừm, có điều, sao y phục của Kiếm tôn nhìn giống trang phục mấy hộ vệ hay mặc quá vậy?.

Bình Luận (0)
Comment