Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 4

Ta muốn Tề Thiên Dương.

Nói đến cũng kỳ, rõ ràng là cậu viết truyện, lại không thể tiếp thu việc này nhất, cậu rất ít khi đem phần diễn của nhóm nữ chính dung nhập nội dung câu chuyện, cũng không tuyên dương bàn luận cái gì là tình yêu đích thực, mỗi một nữ chính yêu nam chính đều có nguyên nhân, càng có không ít lợi dụng cùng cậy quyền, nam chính cũng chẳng phải hoa tâm ngốc nghếch, không từ chối, không chịu trách nhiệm, còn dư lại giao cho độc giả của mình tự YY, hiệu quả trái lại rất tốt.

Ngựa giống rất khó sinh ra tinh phẩm, rất nhiều tên đều thua trên người hậu cung, nữ nhân một người lại một người, nội dung câu chuyện trái lại thành thứ yếu, nam chính bị biến thành máy mát xa thân thể, truyện của Tề Thiên Dương trọng nội dung, lấy đi phần lập hậu cung vẫn có thể trở thành một quyển tiểu thuyết hoàn chỉnh mà đặc sắc, nhóm nam chính của cậu tính cách khác nhau, nhưng nhân khí rất cao không thể nghi ngờ.

Nhưng cậu vẫn không thích, thậm chí còn chán ghét đến độ muốn viết tình cảnh truyện trong ổ cứng để phát tiết, trước mắt Sở Hàn Phi chính là nam chính cậu ghét nhất.

Phần lớn ngựa đực văn đều vì YY, nhưng cậu hình như vì sáng tác mà viết, một chút tình cảm riêng cũng không đưa vào, cậu không biết chuyện này là sao, bất quá chính vì phần lý trí này, tính logic truyện càng mạnh hơn, danh tiếng trong giới độc giả trái lại càng tốt hơn, lâu dần, cậu không thèm để ý nữa.

Nhưng chân chính gặp được nam chính dưới ngòi bút của cậu, thiên chi kiêu tử ở thế giới này, cậu liền không kiềm được chán ghét, chỉ muốn vung nắm đấm với gương mặt tuấn tú kia.

“Nhị thiếu gia?” Bị cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia nhìn chăm chú, cả người Sở Hàn Phi trở nên hưng phấn, mỗi một sợi lông tơ đều đang run rẩy, cổ họng hắn không tự chủ chuyển động lên xuống, nhìn Tề Thiên Dương khô khan nói.

Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, nói một câu phí lời: “Người ngày đó thổi sáo trấn an ta là ngươi?”

Y còn nhớ mình! Sở Hàn Phi kích động nghĩ, thể hiện trên mặt lại là không chút cảm xúc thậm chí còn hàn khí bức người, “Thuộc hạ lần đầu đến nơi này, không hiểu quy củ…”

Lời càng nói càng không đúng, Sở Hàn Phi có chút ảo não, nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt Tề Thiên Dương càng nặng, gấp đến độ sắp đổ mồ hôi.

Quả nhiên là nam chính, nói chuyện cùng ai cũng một dạng đơ như chết này.

Tề Thiên Dương không có ý định đối xử với hắn như đối với Ngôn Húc Phong, chẳng bao lâu nữa Tề gia phải hứng chịu một mối nguy cơ lớn, chỉ có nam chính có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng cái vẻ như vậy của hắn, thực sự khiến người ta không dậy nổi hăng hái kết giao.

Được rồi, kỳ thực dựa theo góc nhìn nguyên bản của nam phụ, thật ra người trước mắt này còn là một bạn tốt quốc dân, có thể trấn an y lúc y phát bệnh, vứt bỏ nữ nhân đi theo ước hẹn của y, vì y hết lòng hết sức bảo vệ Tề gia, cơ mà Tề Thiên Dương vẫn cứ không ưa hắn, loại chán ghét này phảng phất đã khắc sâu vào xương tủy cậu.

Nhẫn rồi lại nhẫn, Tề Thiên Dương tận lực điều giọng cho tốt nói: “Ngươi ngày ấy thổi điệu gì?”

Sở Hàn Phi bị tiếng tiếp lời rõ ràng này đập cho bối rối, hạnh phúc tới quá đột ngột, hắn ngơ ngác đem mọi vốn liếng lộ ra hết: “Hạ giới giết mười tiểu bí cảnh, được khúc tam điệp Minh Tâm của Không Cốc tiền bối, ngày ấy thổi chính là đệ nhất điệp.”

Tề Thiên Dương bị dọa sợ hết hồn, bậc thầy Không Cốc là người đầu tiên lấy nhạc nhập đạo tu chân giới, 300 năm trước phi thăng, tiểu tử này một lúc buộc miệng đã lộ ra?

Tề nhị thiếu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ người trước mắt đến tột cùng có phải là tên nam chính tâm cơ thâm trầm bẫy chết người không đền mạng kia không, hay là trong này có âm mưu gì đó? Tỷ như vì thăm dò… Thôi đi, ai đời thăm dò lại tự lộ át chủ bài của mình? Thời kì này nam chính ngoại trừ thần khí Càn Khôn Đồ, Minh Tâm khúc là lá bài tẩy quan trọng nhất, dù dưới mỹ sắc của đệ nhất mỹ nhân trung giới Trầm Huyên cũng không nhè ra.

Chẳng lẽ thẩm mỹ quan của thiếu gia ta sai lầm? Khuôn mặt này của cậu mới nghiêng nước nghiêng thành? Tề Thiên Dương nghĩ, buồn nôn cả người nổi da gà.

Sở Hàn Phi giãy dụa ra khỏi mỹ sắc của thiếu gia, lúc này mới phát hiện mình nói cái gì, ánh mắt lạnh lùng.

Người khác không thấy được, nhưng Tề Thiên Dương biết, người này kịp phản ứng rồi... Nói về... Chuyện như giết người diệt khẩu... Nam chính hình như... Làm qua không ít...

“Cái kia...” Ngôn Húc Phong yếu ớt nói: “Minh Tâm khúc sẽ có hại với nhị thiếu gia sao?”

Sở Hàn Phi hơi buông lỏng đề phòng, bậc thầy Không Cốc không đi con đường tu chân, mà là từ nhạc thành si, tại hạ giới phi tiên, nghĩ đến người trung giới chưa từng nghe qua cũng bình thường.

Trợ công thần Ma Tôn đại nhân!

Tề Thiên Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng chán ghét, nhưng cậu không hề có chút ý tứ nào muốn cùng đối đầu với vai chính của thế giới này được không? Nghĩ như vậy, ánh mắt cậu nhìn Ngôn Húc Phong cũng nhu hòa rất nhiều.

Trên thực tế Sở Hàn Phi chưa hề nghĩ tới giết người diệt khẩu gì gì đó, không nói đến thân phận Tề Thiên Dương, chính bản thân hắn, cũng không muốn.

Một đường đi tới, trải qua qua bao nhiêu thử thách sinh tử, tính mạng khó qua, ngày ấy lúc gần chết thấy ký ức sớm đã thành chấp niệm của hắn, dù cho thiếu nữ biến thành thiếu niên, hắn vẫn không cách nào buông tay.

Chấp niệm vượt qua bản năng, Sở Hàn Phi thậm chí biến thái nghĩ, nếu như người này cũng nổi lên tâm tư giết người đoạt bảo, hắn sẽ dùng Minh Tâm khúc khống chế y, đem y biến thành con rối của mình.

Ảo tưởng biến thái bị cắt đứt, Sở Hàn Phi trong nháy mắt sinh ra sát ý với Ngôn Húc Phong, chợt lóe rồi tắt, nhanh đến mức không ai phát hiện.

“Nhị thiếu gia,” Ngôn Húc Phong do dự một chút, “Chúng ta có nên điều hắn đến trong Phi Vũ Vệ hay không? Như vậy lần sau cũng tốt...”

Sát ý của Sở Hàn Phi lập tức biến mất không còn tăm tích.

Phi Vũ Vệ, cận vệ của nhị thiếu Tề gia, tâm phúc trong tâm phúc.

Mẹ kiếp nguyên lai là ý này? Nhanh như vậy liền muốn đạp lên nam phụ thượng vị, Tề Thiên Dương căng miệng cười: “Vẫn là tu sĩ Trúc Cơ? Chờ kết đan nói sau đi, không thể rối loạn quy củ.”

Cho ngươi bày đặt ngầu này! Cho ngươi phẫn trư ăn hổ này! Tâm tình Tề nhị thiếu đặc biệt tốt đẹp rời đi.

Sở Hàn Phi đứng yên thật lâu tại chỗ, mãi đến tận khi rốt cuộc không nhìn thấy bóng lưng thiếu niên đi xa nữa.

Chuyện hộ vệ tam đẳng Sở Phi bị cự tuyệt vào Phi Vũ Vệ rất nhanh truyền khắp, lúc trước đánh bậy đánh bạ trấn an nhị thiếu gia phát bệnh, mọi người chỉ thấy tiền đồ hắn đầy hứa hẹn, mọi người rất là khách khí, hiện tại mặc dù không công khai làm khó dễ hắn, nhưng chung quy vẫn nhiều hơn không ít lời gièm pha.

“Chủ nhân, Tề nhị thiếu kia thực sự là hơi quá đáng!” Tiểu hồ ly màu lông đỏ rực căm giận bất bình nói, “Hắn ta lại còn có địch ý với đối chủ nhân! Chủ nhân rõ ràng đã cứu hắn!”

Sở Hàn Phi không nói lời nào, nhắm mắt lại chậm rãi tu luyện.

Không gian thần thức Càn Khôn Đồ u ám kia cười nhẹ, “Ngươi chưa từ bỏ ý định? Cửu Khúc linh hồ rất mẫn cảm với thiện ác, mặc dù có hơi khoa trương, nhưng đứa bé kia xác thực không yêu ngươi.”

Sở Hàn Phi lạnh lùng liếc qua linh thú trong túi, Cửu Khúc linh hồ, “Mị nguyệt chi thể, Thông linh đạo thể, Vô cấu tịnh thể... Mấy thứ ngươi tìm tới này ngược lại rất yêu ta.”

Càn Khôn Đồ không nói, hấp dẫn lô đỉnh cực phẩm cũng rất hao tổn tinh thần, nhưng kí chủ nhà nó cố tình lại là cái loại si tình... Xì.

(Lô đỉnh là nữ tu bị sử dụng để lấy âm bổ dương, nâng cao công lực)

Sở Hàn Phi còn có lời chưa nói ra, nếu như có thể, hắn tình nguyện dùng lô đỉnh cực phẩm vô số người nhào tới này, đổi lấy một nụ cười của thiếu niên kia với hắn.


Y cười rộ lên, là bộ dạng làm sao nhỉ? Cặp kia cặp mắt đào hoa có thể cong lên như mèo con hay không, còn có bờ môi dụ người kia...

Tề Thiên Dương đông sờ sờ tây cọ cọ vẫn không yên tĩnh được, Tề Thiên Nhai đang tĩnh tâm tĩnh tọa khẽ cau mày, bất đắc dĩ mở mắt ra, “Ngươi ở lại không được thì thôi đi, tội gì đến nháo ta?”

Tề Thiên Dương cười hắc hắc, nhìn đại ca tinh anh nhà mình một thân cổ trang ngồi đó, giống như đóng kịch, nói chuyện cũng một vẻ nho nhã, loại lạc thú này ai có thể hiểu?

“Đại ca thương thế tốt lên phải trở về Ngự Kiếm Môn?” Tề Thiên Dương lại nói một câu phí lời, muốn chọc y nói hơn hai câu.

Tề Thiên Nhai ừ một tiếng, thấy biểu tình mất mát của đệ đệ mình, bổ sung một câu: “Trăm năm sau gia tộc thi đấu, ta sẽ trở về một chuyến, nếu đến lúc đó ngươi kết anh, có thể theo ta trở về.”

Tề Thiên Dương cảm động trong lòng, nhưng cũng biết không có khả năng, nội dung truyện « Tiên đồ » là một đường tìm kiếm có thể triệt để kích hoạt mười ba mảnh vỡ Càn Khôn Đồ, thân là nam phụ, coi như cậu không cần thay nam chính làm việc như tiểu đệ bình thường, cùng nam chính chạy ngược chạy xuôi, nhưng cũng không thể thoát khỏi phe cánh vai chính quá xa, nên trong nội dung câu chuyện mãi đến tận ba trăm năm sau lên cấp Xuất Khiếu kỳ mới cùng nam chính đi thượng giới.

Tề Thiên Dương niết niết mi tâm, cậu không thích nam chính chút nào, cũng không biết nam phụ này có thể diễn bao lâu, được rồi, cậu đúng là sợ có ngày nào đó nhịn không được, một cái tát dán lên khuôn mặt đẹp trai kia.

Ặc, sao mà cứ muốn đánh mặt thế? Bình thường không phải nên “Muốn cho hắn thân bại danh liệt”, “Phải cướp sạch hậu cung hắn”, “Muốn phế bỏ hắn”... các loại hay sao? Hay tại hàng nọ quá đẹp trai?

Tề Thiên Dương rất đố kị, lúc trước thời điểm thiết lập rõ ràng cậu có tư lợi, đem giá trị nhan sắc của mình kéo cao một đoạn dài! Kết quả soi gương vẫn là gương mặt kia, cặp mắt đào hoa ẻo lả như thế lại càng không thay đổi một chút...

Sớm biết liền đem tên Sở Hàn Phi kia thiết lập thành vai nam keo kiệt hèn mọn!

Sở Hàn Phi đột nhiên cảm giác thấy mũi hơi ngứa.

“Sở Phi ca ca, huynh có đang nghe không?” Thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp bĩu môi, “Sao huynh không để ý tới Băng nhi?”

Sở Hàn Phi cau mày: “Tiểu thư tự trọng, thuộc hạ chỉ là một hộ vệ.”

Tề Băng Nhi nũng nịu nói rằng: “Trong lòng Băng nhi, Sở Phi ca ca vĩnh viễn là Sở Phi ca ca... Không phải chủ tớ gì hết.”

Nói xong, nàng xấu hổ nhìn Sở Hàn Phi, lông mi thật dài run rẩy bất an.

“Tiểu thư thứ tội, thuộc hạ là hộ vệ Kinh Viên, địa bàn lệ thuộc Phi Vũ Vệ quản lý, cho dù thuộc hạ là hộ vệ ngoại môn, cũng không có quan hệ gì với ngài.” Sở Hàn Phi mặt lạnh.

Tề Băng Nhi là con gái trưởng lão không sai, nhưng cũng không phải tiểu thư Tề phủ này.

Tề Băng Nhi sắc mặt trắng nhợt, “Sở Phi ca ca...”

Sở Hàn Phi nói: “Ngài nên về rồi, thuộc hạ còn phải nghỉ ngơi.”

Tề Băng Nhi cắn cắn môi, đôi mắt đẹp ai oán, sâu sắc nhìn Sở Hàn Phi một cái, như giận hờn ly khai.

“Đừng làm chuyện như vậy nữa, ta nói rồi, ta sẽ không chạm vào các nàng.” Sở Hàn Phi lạnh lùng nói.

Không gian thần thức Càn Khôn Đồ lúc sáng lúc tối, trầm thấp mê hoặc: “Ngươi không thử làm sao biết không thích? Thử một chút xem... Ngươi muốn dạng gì ta đều có thể...”

“Ta muốn Tề Thiên Dương.” Sở Hàn Phi ngắt lời nó, “Chỉ muốn có y.”
Bình Luận (0)
Comment