Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu

Chương 101

Đợi đến lúc hắn tắm xong thì đã là chuyện của 30' sau.

Lúc này hắn mặc quần áo chỉnh tề mà bước ra.

Một thân Âu phục nghiêm chỉnh.Có vẻ hắn phải đi đâu đó.

Nó ngồi đưa mình về phía cửa sổ ngắm khung cảnh âm u do thời tiết bên ngoài mà đưa lưng về phía phòng tắm.Nên lúc hắn bước ra thì mặc dù nghe tiếng cạch nhưng từ chối quay đầu lại.Vì vậy không biết hắn đang làm gì.

Chỉ thấy mọi thứ vô cùmg im lặng....Đến một lúc sau mới thấy hắn lên tiếng.

-Lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn đến cho em.Ăm xong nghỉ ngơi sớm.Mai chúng ta trở về...........-hắn chậm rãi căn dặn nó một hồi nhưng lại không thấy nó trả lời.

Vì vậy lại bổ sung thêm một câu.

-Anh đi ra ngoài có việc.....-nói xong thì mới xoay gót đi.

Đến lúc nghe tiếng đóng cửa thì nó mới chậm rãi cụp hàng mi xuống...........

***********

Nó theo lời hắn ăn đồ ăn mà y tá mang đến xong nằm xuống nghỉ.

Rồi sau đó nó ngủ luôn lúc nào không biết....

Đến lúc nó tỉnh lại là do tiếng nói trầm ổn của nó đánh thức.....

-Tôi biết rồi...-không biết ai gọi cho hắn nhưng chỉ thấy hắn nói vậy xong cúp máy bỏ vào túi rồi xoay người nhìn về giường nó.

Thấy nó đã tỉnh hắn lên tiếng

-Tỉnh rồi à?Đói bụng chưa?Chúng ta đi ăn.

-Ừmm....-nó chỉ chậm rãi ừ một câu xong thôi

Hiện tại nó đã khá hơn rồi nên không phải ở trong bệnh viện nữa.Nên tiện thể hắn đưa nó xuất viện luôn.Thể chất trong cơ thể nó do được đào tạo nên bình phục vô cùng nhanh chóng.

Nó cầm đồ bước vào phòng tắm thay xong đi theo hắn ra ngoài.

Thời tiết hôm nay chỉ khá hơn hôm qua một chút vì không có mưa tầm tã mà thay vào đó là những bụi mưa phùn.

Đèn neon bị lòe đi trong không khí tạo nên một vòng hào quang mờ ảo..xa xa những cặp tình nhân khoác những chiếc áo khoác lù xù mà vội vã bước đi.

Nó và hắn lại ngược lại chỉ cứ từ từ mà chậm chạp tiến về phía trước.....

Tay hắn cầm cây ô trong suốt trầm ổn che đi những hạt mưa cho cả hai.Cứ đi như vậy nhưng lại không chịu lên tiếng....

Hình như bầu không khí giữa nó và hắn hơi ngượng ngùng thì phải.....

Đến nhà hàng năm sao sang trọng...Hắn thả cây ô xuống rồi xoay người dẫn chỗ cho nó.Xong kêu phục vụ gọi món....

Một lát sau đồ ăn cứ từng món từng món mà được bê lên.

Nhìn đồ ăn xếp đầy bàn nó chẳng có tâm trạng muốn ăn.Chắc có lẽ do không phải vận động gì nhiều nên không cảm thấy đói.

Hắn cũng không lên tiếng thúc giục...chỉ ăn qua loa vài miếng rồi dẫn nó trở về.

-Lên đi-hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống xong bảo nó.

-Cái gì?-nó từ nãy đến giờ cứ giữ im lặng phải hoảng mình lên tiếng.

-Anh bảo lên đi.Anh cõng về-chắc có lẽ nghĩ nó bị bệnh nên hắn không có nóng dữ mà kiên nhẫn lặp lại

-Tôi tự có chân.Đi được.Anh đứng lên.......

Không đợi nó nói hết câu hắn cắt ngang luôn

-Anh bảo đi lên-lần này giọng hắn vô cùng nghiêm nghị .Kiểu cảnh cáo "Em thử nói không câu nữa xem".

Nghe ra mùi thuốc súng trong giọng hắn nó đành phải ngoan ngoãn leo lên.

*********

Sau bao nhiêu cái cầu thang dài ngoằng cuối cùng hắn cũng bước đến cửa phòng.

Nhìn mồ hôi đầy trên trán hắn nó bực mình nghĩ thầm "Đã bảo để tôi tự đi anh còn cố.Đã yếu còn đòi ra gió.Cho chết".

Nhưng chỉ là nghĩ vậy thôi chứ nó mà dám phun ra mới lạ.

Cửa phòng mở ra nó đi vào phòng cầm đò ngủ bước đi thay....Sau đó chu mỏ bước ra tưởng hắn vẫn ở đó.

Lại thấy cả căn phòng chả có bóng ma nào thì cơn tức giận vô cớ dâng lên....

Hậm hực bước về giường tắt đèn mà nằm xuống chửi một tràng giang đại hải.......

-Dương Lãnh Phong chết tiệt anh biến đi đâu vậy chứ...Có giỏi anh cút đi luôn đi......

Đồ gió lạnh thúi....xấu xa đáng ghét......#*"#@%₫&))-rồi một loạt ngôn ngữ hiện tại từ điển không dịch được xuất hiện ra để chửi hắn.Lý do là để nó ở đây xong đi đâu cũng không biết...

Bỗng......

-Em là đang trách anh bỏ em một mình sao-khômg biết hắn xuất hiện lúc nào mà ở đằng sau nó lên tiếng.......

Dẫn đến nó

-Aaaaa.......anh là ma hay sao vậy?-nó nhảy dựng người lên xong trừng mắy nhìn chằm chằm hắn....Nó nhớ có tiếng mở cửa đâu chứ.

Nhìn cái biểu hiện của nó hắn chỉ đành cười mỉm mà lắc đầu xong vơ tay mà bật đền lên.

-Tại em đang chuyên tâm mắng anh quá thôi-hắn bất đắc dĩ bật cười mà trả lời thay cái thắc mắc trong đầu nó.

Nghe hắn nói vậy nó chỉ đành xấu hổ ngậm miệng lại...

Chửi người ta mà để người ta nghe thấy.....ặc ặc.
Bình Luận (0)
Comment