Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu

Chương 119

Tình yêu chưa đến. Chớp mắt đã vụt tan..........

Là do ta vô duyên hay do trời không cho chúng ta ở bên nhau. Anh nói xem em nên buông tay hay là có gắng giữ lại anh??????????

**********______________________***********

Ting.......ting....... Tiếng trống trường vừa reo lên... Cả trường như ong vỡ tổ ùa ra.

Hắn,Minh,Linh,nó và Hân xách cặp đi ra ngoài. Đang đi vừa nói chuyện rôm rả thì điện thoại hắn reo lên.

-alo!!!!!!!-Vừa nghe hắn vừa đi ra chỗ khác.

Thấy vậy...........

-Bộ có chuyện gì sao-Linh

-Kệ tên đó đi. Chúng ta về trước1-Minh nhún vai tỏ vẻ không có gì rồi lôi Linh đi.

======

Phía chỗ hắn.....

-Chú gọi cháu có gì không?

............

-Dạ! cháu biết rồi.

-........................

-Được! Tối cháu sẽ về!!

=====

Lúc hắn nghe điện thoại xong đi ra thì mọi người đi về hết rồi.

Bực mình rủa một tiếng............

-Được lắm Hoàng Nhật Minh. Cậu dám bỏ tôi về trước........

Phía bên kia. Minh đang lái xe thì bỗng hắt xì một cái.

-Chắc chắn cái tên kia lại đang rủa mình mà!

==========

Tối, Biệt thự Dương Gia....

Chiếc Bugatti Veyron của hắn đi vào trong sân.

Người hầu cùng quản gia đã chờ sẵn ở hai bên.

-Thiếu Gia-mọi người đồng loạt hô lên khi hắn bước ra xe.

-Ừ-hắn thấy vậy chỉ nhàn nhạt trả lời rồi cất bước đi vào.

Trong nhà, Dương Lão Gia đang ngồi sẵn ở bàn ăn đợi hắn. Trên bàn toàn là những thứ cao sang đến khiến ngươi ta phải tặc lưỡi.

-Ông!

-Ừ.Ngồi xuống đi đã.

Hắn thong thả nghe lời ngồi xuống, nhìn ông:

-Ông! Chắc ông gọi cháu về không phải chỉ để ăn cơm chứ-nhấc đũa lên bỏ một miếng vào miệng. Hắn vào thẳng vấn đề mà nhìn Dương Lão hỏi.

Nghe vậy nhưng ông hắn cũng không trả lời ngay.Gắp một miếng cá bỏ vào bát hắn:”Ăn đi! Dạo này nhìn cháu có vẻ gầy đi đó!”

Xong tiếp tục ăn. Xem như chưa từng nghe thấy câu hỏi của hắn. Hắn thấy vậy thì cũng đành im lặng. Ông của hắn nếu như đã không muốn nói thì cho dù có gặng hỏi cũng không có kết quả gì. Đợi lúc ông hắn muốn nói ắt hẳn sẽ nói.

Hai ong cháu cứ giữ im lặng mà từ từ ăn. Cũng không ai lên tiếng mở miệng. Thi thoảng có người hầu lên phục vụ.

Một lúc sau, Ăn xong. Ông hắn uống qua một ít trà rồi không nói gì mà lẳng lặng bước vào phòng. Hắn liền hiểu ý bước theo sau.

Trong phòng,

Lúc này ông hắn ngồi trên ghế. Nhìn hắn cất giọng:”Cháu ngồi xuống đi!”

-Ông gọi cháu về! Chắc hẳn là có chuyện quan trọng muốn n ói chứ ạ!

-Ừm!!!!!!!-giọng già nua của ông vang lên một tiếng ừm rồi tiếp tục nói:”Cháu còn nhớ hôn ước mà trước kia ông đã nói qua chứ?-Hỏi xong. Ông nâng ánh mắt lên cẩn thận quan sát nét mặt của hắn.

Hắn thì đang ngồi chăm chú nghe. Xong khi nghe ông nói xong thì đầu hắn bỗng ong lên một tiếng. Khuôn mặt dần chuyển sang lạnh băng,trong đó ẩn một cái gì đó tang thương đến cực độ. Nhưng là một giây sau, nó dần chuyển lại bình thường. tựa như cảm xúc vừa rồi chỉ ảo giác vậy.

-Dạ nhớ! Mà chuyện qua lâu rồi. Ông đã hứa sẽ không nhắc lại. Ông đã nói là ông sẽ cố gắng hủy hôn với nhà bên đó. Bây giờ ông nói lại với cháu. Cháu không hiểu ý ông là gì?-mặc dù đã cố gắng kiềm nén nhưng trong giọng nói của hắn không ngăn được sự lãnh băng.

Ông hắn nghe hắn nói vậy thì chợt cười lên một tiếng:”Ha ha! Phải ông đã hứa vậy. hưng đáng tiếc là không được. Mà ta nghĩ nếu giờ ta nói ra điều này. Ta nghĩ cháu chắc chắn sẽ ngạc nhiên mà đồng ý ngay ấy chứ!”

-Ý ông là sao? Cháu không cần biết. Cháu sẽ đợi Tuyết Nhi trở về. Cháu không tin là em ấy đã chết. Ông? Tại sao ông có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Năm đó ông nói là ông có hôn ước đã định sẵn cho cháu với cháu của bạn ông vì ông nợ họ. Vậy ông có áy náy không khi ông ép Tuyết Nhi phải rời bỏ cháu khiến em ấy đau lòng mà bỏ nhà đi để xảy ra chuyện như bây giờ. Nhà chúng ta nợ Trần Gia nhiều như vậy mà ông không áy náy sao?-Hắn vừa nghe Dương Lão nói thì cả người trào lên một cỗ đau thương cùng tức giận. Lúc sau hắn như không thể kiềm chế được nữa…………..

-Câm miệng! Cháu câm miệng cho ta!-ông hắn nghe hắn nói vậy thì tức giận mà đập bàn cái rầm một cái-Ai cho cháu nói chuyện với ta như vậy hả? Chuyện ta đã quyết định thì nó chính là như thế. Phải là nhà chúng ta cũng nợ Trần Gia nhưng mấy năm qua ta cũng âm thầm giúp đỡ họ rồi đấy thôi. Còn con bé Tuyết Nhi. Ta cũng yêu quý nó. Nhưng nó không thể làm cháu dâu ta được. Còn chuyện nó bỏ đi là do nó. Liên quan gì đến ta…….

-Ông??? Cháu khong thể chịu được rồi. Từ lúc còn nhỏ đến giờ những gì ông nói cháu đều làm theo ông chưa bao giờ làm trái lại. Nhưng còn chuyện tình cảm của cháu. Cháu xin ông đừng xen vào được không. Để cho cháu được tự do yêu người cháu thích được không??????-Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng tuyệt vọng. Trước đến giờ lúc ở trước mặt ông, hắn luôn luôn mạnh mẽ kiên cường. Vì ông hắn nói nam nhi không được yếu đuối như phụ nữ. Nhưng bây giờ hắn mệt mỏi rồi. Thân phận của hắn phải nói là đứng trên ngàn người, khiến hắn rất mệt. Nhưng bây giờ ngay cả chuyện tình cảm của mình hắn cũng không có lựa chọn là sao…

Nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của hắn, Dương Lão cũng thấy như có cái gì nghẹn lên ở trong lòng. Đáng tiếc nó sẽ không bao giờ được ông thể hiện ra ngoài:”Cháu thích con bé Lâm Yến Vi đó?”-không có ý kiến cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Dương Lão nâng mi lên nhìn thẳng vào mắt hắn trực tiếp hỏi……

Nghe ông hắn hỏi vậy thì hắn không thể ngăn được sợ hãi trong lòng:”Ông có ý gì?”

-Ha ha. Ý ta là sao không quan trọng. Quan trọng là cháu yêu con bé đó sao?

-Yêu, Yêu sao?-Đáng là hắn cũng không quan tâm yêu hay không yêu. Nhưng nghe ông hắn hỏi thì hắn không thể không suy nghĩ lại. Vì khi trả lời ông hắn thì đó phải là quyết định chắc chắn…Không thể nào thay đổi được.

Hắn yêu Lâm Yến Vi sao? Nhưng còn Tuyết Nhi-từ nhỏ lớn bên cạnh hắn. Được hắn chăm sóc, tận lực cưng chiều,em ấy còn vì hắn mà bỏ đi rồi gặp truyện không may. Bây giờ đã có tin tức của em ấy. Hắn liệu có nên kiên trì đoạn tình cảm hồi nhỏ kia không?

Lâm Yến Vi.Cô ấy hồn nhiên, hắn không biết là có yêu hay không? Nhưng hắn có vẻ là rất cần cô. Và hắn thấy mình có lẽ rung động trước cô. Rốt cuộc là hắn có yêu hay không yêu…..

Nhìn thấy sự giãy dụa trong ánh mắt hắn. Dương Lão mỉm cười.

-Chắc trước giờ cháu vẫn không biết cô gái có hôn ước với cháu là ai đâu nhỉ?

Nghe giọng ông hắn mới bất chợt ngẩng lên. Ánh mắt còn có chút mâu thuẫn mà nghi hoặc nhìn ông…..

-Người mà ta muốn đính ước cho cháu là người nhà………….. Lâm Gia-nói đến đây ông bỗng dừng lại quan sát hắn.

-Lâm… Lâm Gia?-đôi môi hắn chợt mấp máy. Trong đầu hiện lên Lâm Yến Vi. Nhưng nhà cô nghèo lắm mà..

-Cháu gái của Lâm Lão là Lâm Yến Vi………………

Uỳnh một tiếng như dội thẳng vào hắn.

-Ông .....ông nói cái gì?

Bình Luận (0)
Comment