Đây là lần đầu tiên Lâm Quai Quai thấy Thường Nhạc xuất thần. Từ ngày hôm qua không biết là đi đâu về, Thường Nhạc vẫn luôn ngẩn ngơ như vậy, thi thoảng còn cười khúc khích một mình.
Thực tế thì Thường Nhạc đã vui đến răng đều lệch khỏi vị trí rồi. Đoạn 3P vô cùng hấp dẫn kia, tương đương một mũi tên trúng hai con chim… Giờ nhớ lại, Thường Nhạc vẫn cảm thấy đó như một giấc mộng. Tây Môn Khinh được xưng là thiên hạ có một không hai, lại thêm phần dã tính và điên cuồng của cô ta kia khiến giờ Thường Nhạc chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy huyết mạch sôi trào.
Toàn bộ từ lúc bắt đầu với quá trình có thể nói là khoái hoạt nhân tâm… Chỉ có kết cục, kết cục kia lại làm cho người ta rất xấu hổ.
Bởi vì thừa dịp hai nữ đồng chí kia ngủ say, người nào đó đã vụng trộm chuồn về trường học.
Nếu không thì hắn nên đối mặt với Tây Môn Khinh thế nào, mà Tây Môn Khinh lại phải đối mặt với hắn thế nào?
Quan hệ giữa ngũ đại thế gia trước hay luôn cực tế nhị, đặc biệt là Tây Môn gia lại ở vào vị trí trung lập càng thêm tế nhị. Có một số việc nếu Thường Nhạc xử lý không tốt thì Đông Phương lão gia sẽ phải sứt đầu mẻ trán. Có lẽ để thời gian nghiệm chứng tất cả là biện pháp tốt nhất bây giờ.
Lâm Quai Quai nhìn Thường Nhạc với bộ dáng thế kia, cô ta rất lo lắng. Cô ta ý thức được nguy hiểm, người đàn ông của mình quá mức nguy hiểm. Bởi vì từ sau lần hắn vào văn phòng của giáo viên tiếng Anh, cô Tần Uyển, cô ấy lại đột nhiên xin nghỉ phép vô thời hạn, mãi vẫn không có tới học viện Kiêu Tử… Tuy Lâm Quai Quai không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta dám khẳng định, Thường Nhạc chắc chắn đã làm chuyện chẳng tốt lành gì với cô Tần Uyển.
Ghen tị vốn là thiên tính của phụ nữ. Lâm Quai Quai đột nhiên có một loại ảo giác như bị xa lánh, vì có thể nắm chặt lấy người con trai bên cạnh này, cô ta cảm thấy mình phải hành động. Kết quả là, Lâm Quai Quai cũng không để ý rằng mình đang ở trong tiết Vật lý, khẽ kéo tay áo Thường Nhạc, vụng trộm dùng quyển sách giáo khoa che khuôn mặt mình, lại dùng giọng nói còn động lòng người hơn cả hoàng anh xuất cốc:
- Anh Nhạc à, nhớ rõ cuối tuần này… chúng ta hẹn hò nha!
Thường Nhạc chợt phục hồi tinh thần, trong mắt hiện lên chút áy náy. Trên thực tế, hôm nay hắn đi học chính là vì Lâm Quai Quai, nếu không thì 99% là hắn còn đang ngủ trong phòng mình. Thừa dịp thầy giáo xoay người viết chữ lên bảng, Thường Nhạc giơ tay nhéo đùi Lâm Quai Quai một cái rồi cười nói:
- Yên tâm, anh không quên đâu.
Lâm Quai Quai hạnh phúc "Ừ" một tiếng, trong đôi mắt to tròn linh động kia như chảy xuân tình.
Thường Nhạc si mê liếc giai nhân một cái, không thể không thừa nhận, cô nữ sinh ngoan ngoãn này đúng là có tiềm chất khai quật rất lớn, như vậy khi hai người ở cùng nhau sẽ đem lại cho hắn niềm vui bất ngờ. Không nói những thứ khác, chỉ riêng âm sắc độc đáo chỉ Lâm Quai Quai mới có kia cũng đủ để làm người ta phải phát cuồng. Bạn cứ thử tưởng tượng xem, một cô gái trẻ trung với giọng nói động lòng như thế ở trên giường gọi bạn… Chậc chậc, kia tuyệt đối có thể sinh ra động lực vượt quá mười viên Will!
Ngay sau đó, trái tim Thường Nhạc đập mạnh lên. Cuối tuần này chính là quốc khánh, được nghỉ chừng bảy ngày! Đến lúc đó, chẳng phải là đôi vợ chồng trẻ có thể ác chiến mỗi ngày sao?
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc chợt thấy cuộc sống này sao mà tốt đẹp đến thế.
- Ông chủ sư phụ, cậu cần mấy thứ này làm gì?
Buổi chiều sau khi tan học, Cao Tiếu ôm giấy và bút mực vội vàng đi tới phòng Thường Nhạc, tò mò hỏi.
Phải vất vả lắm mới dỗ được Lâm Quai Quai đi, lúc này nhìn Thường Nhạc trông mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần. Hắn nhận lấy những thứ đó, trải một tấm hoành phi chưa viết chữ lên bàn, lười biếng nói:
- Đừng nói nhảm nữa, mài mực cho tôi đi!
Cao Tiếu không hiểu ra sao, nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.
- Ô, nhân sinh vô nghĩa ha!
Thường Nhạc cầm lấy cây bút lông cừu thật lớn, vẽ lòng vòng trong tay, cảm thán một cách khá trữ tình, vẻ mặt còn quyến rũ hơn cả tao nhân mặc khách. Hắn đột nhiên hỏi một câu:
- Nghe nói Hoàng Dật Nhiên là một trong tứ đại tài tử của trường?
Cao Tiếu giật mình, vừa mài mực vừa khinh thường nói:
- Đúng vậy! Thằng oắt kia tinh tướng lắm, hồi trước thường phát biểu mấy bài văn máu chót trên tập san nhà trường, nghe nói cũng có không ít thiếu nữ vô tri mê mẩn nó!
Thường Nhạc cười cười không để ý, hỏi:
- Vậy ba tên tài tử còn lại là ai?
Cao Tiếu từ từ đáp:
- Một tên là Sở Phi Dương, câu lạc bộ cờ vây và quyền anh của trường đều do gã đó quản lý, kẻ này còn tinh thông quốc họa, cũng coi như có tài… Một tên nữa là Mộ Dung Trường Thiên, tên này là đại ca câu lạc bộ Taekwondo, đội trưởng đội bóng rổ trường, ngoài ra cũng không có tài gì, hẳn là được đám đàn em thuộc hạ tôn lên…
Gật gật đầu, Thường Nhạc đột nhiên hỏi:
- Thế người cuối cùng là ai?
Cao Tiếu vuốt tóc một cách cực quyến rũ, tay kia thì cầm nghiên mực tạo ra một tư thế cực kỳ đỏm dáng, giọng nói lại hơi ngại ngùng:
- Ông chủ sư phụ, nếu cậu đã thành tâm đặt câu hỏi thì tôi cũng phải trả lời thôi. Kỳ thật tên tài tử cuối cùng chính là một kẻ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đồ đệ của cậu đây!
Cằm Thường Nhạc suýt chút nữa thì nện xuống đất. Hắn dùng ánh mắt dâm đãng vô hạn nhìn Cao Tiếu, giọng điệu khá là mờ ám:
- Anh xác định là anh không lừa tôi?
- Sư phụ à, cậu thấy tôi dám lừa cậu sao?
Cao Tiếu nói rất khách khí, nhưng cái vẻ mặt kia thì lại khá là hoành tráng.
Xác định Cao Tiếu không nói phét, Thường Nhạc rất buồn bực hỏi:
- Xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, đồ đệ à, anh còn có cái đại tài gì mà sư phụ tôi không phát hiện ra?
Cao Tiếu đã mài xong mực, gã lấy khăn ra lau tay rồi lập tức bày ra dáng vẻ của một kẻ đang trầm tư, giọng điệu bỗng từ tính đến không ngờ:
- Thật ra cũng không có gì, chỉ là có một tay viết văn hậu hiện đại khá tốt thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, ha ha! Còn có, hai học kỳ của lớp 10, đồ đệ luôn đứng nhất trong kỳ thi cuối kỳ đó… Những thứ khác, chậc, kỳ trước anh tham gia kỳ thi Olimpic Toán học đã lấy được giải nhất, tham gia trại hè Olimpic toàn quốc. Cậu biết đấy, trại hè này chính là đại hội tuyển nhân tài, có rất nhiều giáo sư ở các đại học danh tiếng sẽ đến. Lúc đó á, có năm trường đại học đặc biệt chọn tôi, trong đó có cả đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa…
Thường Nhạc suýt nữa thì ngã ngửa xuống đất. Ngay cả Big Ben đang coi phim cấp ba ở bên cạnh cũng phải quay đầu ra ngơ ngác nhìn Cao Tiếu.
Hít vào một hơi thật sâu, Thường Nhạc nhìn chằm chằm Cao Tiếu. Qua hồi lâu, hắn mới phun ra hai chữ nhã nhặn:
- Mả mẹ mày!
Cao Tiếu hoàn toàn chẳng biết khiêm tốn là cái thứ gì, cực kỳ tự kỷ hỏi:
- Ông chủ sư phụ, có phải lúc này cậu thấy mình đã nhặt được bảo vật rồi không? Trong lòng kích động đúng không?
- Đúng vậy!
Hiển nhiên, người nào đó cũng chẳng phải chính nhân quân tử, Thường Nhạc bỗng hỏi một câu:
- Thế sao anh không học trước đại học?
- Vốn định đi rồi, ai dè đợt nghỉ hè nhà gặp biến cố. Ông chủ sư phụ, cậu hiểu đó…
Nói tới đây, nụ cười trên khuôn mặt Cao Tiếu lập tức biến mất, khuôn mặt suy sụp.
Vỗ mạnh bả vai Cao Tiếu, Thường Nhạc rất khó nghiêm túc nói một câu:
- Nghĩ thoáng ra chút! Quá khứ chỉ là quá khứ, tương lai chính là phụ thuộc vào mình. Nếu ông trời sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, như vậy chúng ta nhất định có thể lập nên nghiệp lớn!
Trong đôi mắt Cao Tiếu hiện lên chút nhiệt huyết, gã lại lập tức cợt nhả:
- Đúng vậy, tôi biết mà, gặp được ông chủ sư phụ là phúc của tôi, nhất định sẽ có tiền đồ…
- Được rồi!
Thường Nhạc bỗng cười một cách khá tục tằn, hào khí ngất trời nói:
- Từ nay về sau, bản thiếu gia chính là đệ nhất tài tử của học viện Kiêu Tử!
Cao Tiếu còn chưa kịp phản ứng thì Thường Nhạc đã vung chiếc bút lông sói lên, múa bút trên tấm hoành phi kia.
Mười hai chữ này rồng bay phượng múa như là bút tích thực của Vương Hi Chi. Cao Tiếu trợn trừng mắt, ánh mắt nhìn Thường Nhạc lại thêm vài phần nhiệt tình.
Mười hai chữ này là:
"Nghèo thì một thân một mình, giàu thì thê thiếp thành đàn!"
Lời tiên đoán này của Thường Nhạc không hề sai. Sau này khi treo tấm biểu ngữ này lên tường ký túc xá, hắn cứ thế trở thành người đứng đầu tứ đại tài tử của học viện Kiêu Tử. Đời sau lại có vô số công tử ăn chơi coi mười hai chữ này thành lời răn dạy treo ở đầu giường để khuyến khích bản thân.
Mà lý do Thường Nhạc giả mạo tài tử thì khá đơn giản, gọi mưa giữa trời quang mà thôi, như vậy mới có thể đảm bảo địa vị nhân vật chính trên sân khấu của mình. Nghĩ đến đây, Thường Nhạc lại tràn đầy hy vọng với cuộc đời. Sân khấu ơi, các cô em, gần quan ban lộc, cuộc đời ơi…
Hiện giờ Thường Nhạc như đắm chìm trong thế giới của mình. Hắn giơ chân đá cho Cao Tiếu đang giả chết dưới đất phải bò dậy. Thừa dịp mình còn đang là người có văn hóa, hắn hơi ngượng ngùng hỏi:
- Đồ đệ, anh bảo giờ viết thư tình có phải là hơi bị quê mùa không?
Cao Tiếu không hiểu gì cả, ăn ngay nói thật:
- Theo đúng lương tâm thì viết thư tình quá đỗi quê mùa, hơn mười năm trước đã không còn lưu hành nữa. Nhưng không phải giờ đang thịnh hành cái trò phục cổ sao? Có khi thu được hiệu quả khá ấy chứ!
- Ừ, có lý, có lý!
Thường Nhạc gật đầu không ngừng, trong mắt hiện lên chút tia sáng kỳ dị. Hắn như hạ quyết tâm gì đó, sau đó ưỡn người nghiêm mặt hỏi Cao Tiếu:
- Anh có giấy viết thư không? Cho tôi mượn một tờ!
Cao Tiếu không hiểu đây là ra làm sao, tuy thấy Thường Nhạc cổ quái nhưng gã vẫn không hiểu Thường Nhạc định làm gì, ấp úng nói:
- À ừm, không có…
Thường Nhạc rất hậm hực:
- Thôi, tôi tự làm.
Vừa nói xong, Thường Nhạc đã rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, nhanh chóng cầm bút lông rồi viết lên đó.
Tờ giấy Tuyên Thành trắng toát được nhuộm đen từng nét mực, từng giọt từng giọt, nét vẽ, dần dần xuất hiện một hình tượng sống động. Cao Tiếu nhìn mà kinh hãi không thôi, hỏi Thường Nhạc với vẻ sùng bái vô hạn:
- Ông chủ sư phụ, cậu còn biết quốc họa nữa à?
Thường Nhạc không trả lời mà tiếp tục vẽ.
Nếu Cao Tiếu biết "Vợ cả" của Thường Nhạc chính là "Nữ Davinci" Nam Cung Huân Y trong truyền thuyết kia, gã chắc chắn sẽ không giật mình. Có câu là "Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy", gần Nam Cung đại sư đã lâu, Thường Nhạc cũng học được đôi chút, cho nên cũng không có gì kỳ quái lắm.
Chờ Thường Nhạc hoàn thành rồi, Cao Tiếu vuốt tóc, rung đùi đắc ý bình luận, nói ra một câu còn tùy tiện hơn Huyết Hổ:
- Không tệ không tệ! Núi là núi sông là sông! Nhưng ông chủ sư phụ này, cậu vẽ hai con vịt béo này làm gì?
Thường Nhạc cố nén nỗi kích động bóp chết Cao Tiếu, hắn lạnh lùng nhìn Cao Tiếu một cái rồi nói:
- Chẳng lẽ anh không nhìn ra đây là Uyên ương hí thủy sao?
- Oa ha ha ha, ra là như thế! Ngại quá, ông chủ, đệ tử thật sự không có nghiên cứu gì về mỹ thuật tạo hình cho lắm…
Không nhìn tên Cao Tiếu thèm đòn kia, không động vào bức tranh chưa khô mực, Thường Nhạc rút ra một tờ giấy vẽ tranh có độ cứng tầm hai mươi tư, lại lấy một chiếc bút chuyên vẽ hoạt hình rồi ngồi trầm tư trước bàn máy tính.
Big Ben thức thời nhảy xuống đất, nhu thuận nằm bò xuống. Bộ dáng nó kia trông hệt như một kẻ đang trầm tư… à không, một chú chó đang trầm tư.
Một loại khí tức nghệ thuật nồng đậm phát ra từ trên người Thường Nhạc. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, Thường Nhạc trông như một chàng họa sĩ lang thang, cô độc mà trầm tư.
Nghĩ một lúc lâu, Thường Nhạc mới bắt đầu động bút. Mỗi một nét đều cực kỳ cẩn thận. Đây là lần đầu tiên Cao Tiếu thấy Thường Nhạc chuyên chú như thế.
Đứng bên cạnh, Cao Tiếu không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Thực tế thì gã bị bức tranh đơn giản mà thần kỳ của Thường Nhạc thu hút.
Trên tờ giấy trắng kia chỉ vẽ một con mắt, nhưng bất cứ ai nhìn con mắt này đều lún sâu vào, muốn tìm hiểu xem trong con mắt đó chất chứa cái gì.
Cao Tiếu không tin nổi mà nhéo đùi mình mấy cái, há hốc miệng nhìn. Con mắt đầu tiên, gã thấy sự hoang mang. Con mắt thứ hai gã lại thấy đầy tâm sự. Càng về sau, gã càng nhìn thấy nhiều tình cảm: bi thương, vui vẻ, thâm tình, ai oán… Vô số tình cảm thể hiện qua con mắt này. Cao Tiếu chưa từng nghĩ chỉ một con mắt tồn tại trên giấy thôi lại có ma lực lớn đến thế.
- Ông… ông chủ sư phụ, đây là giấy viết thư mà cậu làm sao?
Cao Tiếu nuốt nuốt nước miếng, bởi vì gã nhận ra tờ giấy này chắc chắn có thể bán được với cái giá trên trời. Nhưng làm giấy viết thư có phải là quá lãng phí hay không?
Thường Nhạc thở ra một hơi dài, thoạt nhìn còn mệt hơn cả đánh hội đồng. Hắn dựa vào ghế, bắt chéo chân rồi hỏi với vẻ lười biếng:
- Giờ nên viết chữ, anh bảo thư tình thì nên viết thế nào cho tốt?
- Ông chủ sư phụ vĩ đại ơi, ý cậu là viết lời tỏ tình lên tờ giấy này?
Cao Tiếu giật mình, thấy Thường Nhạc gật đầu thì gã nói mà trông như vô cùng đau đớn:
- Đừng sư phụ ơi, tôi thấy cái tranh xấu xí xiên xẹo thế này mà lại viết chữ bên cạnh, quả đúng là phung phí của trời mà!
Thường Nhạc liếc Cao Tiếu một cái:
- Ai bảo là tôi muốn viết chữ bên cạnh? Tôi định viết lên một góc ở mặt sau…
- Nếu như thế…
Cao Tiếu chớp mắt, làm ra vẻ "tôi là chuyên gia" trông rất gợi đòn, đề nghị:
- Nếu sư phụ cậu muốn phục cổ thì nên làm thơ, thơ tình ấy! Mà tờ giấy này cũng không to lắm, cũng không thể thao thao bất tuyệt…
Thường Nhạc gật gật đầu. Thế giới này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu thi sĩ với nhà văn. Ít nhất thì trong cái sân trường này cũng đầy nhà thơ. Hắn hỏi:
- Vậy nên viết thơ cổ hay thơ hiện đại đây?
- Thơ hiện đại!
Cao Tiếu nói với ngữ điệu khá đáng tin:
- Đệ tử cho rằng thơ hiện đại tương đối được, tốt nhất là mang theo kiểu "Nhĩ nông ngã nông tình thâm thâm vũ mông mông" ấy. Mà nhất định phải thông dụng, thông dụng đến mức một ông cụ ven đường như Bạch Cư Dị cũng có thể đọc hiểu được.
Thường Nhạc gật gật đầu tỏ vẻ cực kỳ đồng ý. Đột nhiên hắn dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn Cao Tiếu như thể một con sói đang dò xét một chú cừu non, giọng điệu vô cùng tà ác:
- Đồ đệ, đã đến lúc tổ chức thử thách anh rồi đó!
- Hở?
Cao Tiếu theo bản năng lui ra sau một bước.
Ánh mắt của Thường Nhạc vẫn bám theo Cao Tiếu, vẻ mặt hắn lại vô cùng mờ ám:
- Không phải anh tự khen mình viết văn hậu hiện đại rất tốt sao? Tôi quyết định rồi, bài thơ tình này giao cho anh xử lý đó!
Ngay lập tức Cao Tiếu ngay cả tâm tình muốn chết cũng có, gã cầu xin:
- Đừng mà, ngàn vạn lần đừng mà sư phụ! Viết thứ khác tôi còn làm được… Thơ tình, đời này tôi chưa từng viết bao giờ!
Thường Nhạc nghiêm túc liếc Cao Tiếu một cái, thở dài rồi nói:
- Ôi, đồ đệ à, anh thật sự không chịu được thử thách. Được rồi được rồi, lần này bản thiếu gia sẽ hành lại nghề cũ một phen…
- Nghề cũ?
Cao Tiếu ngẩn ra.
- Vô nghĩa, bảy tuổi bản thiếu gia đã viết thư tình cho mỹ nữ rồi… Mười tuổi bản thiếu gia đã được gọi là hoàng tử thư tình…
Người nào đó nói đến thành tích rực rỡ của mình, vẻ mặt đắc ý không gì sánh được.
Nhìn ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ, Thường Nhạc đốt một điếu thuốc, từ từ hút.
Hút xong một điếu, Thường Nhạc như tìm được cảm giác. Hắn bắt đầu múa bút thành văn. Dựa theo đạo đức nghề nghiệp của một tên công tử ăn chơi, Thường Nhạc liền phát huy bản chất dâm đãng, khúc dạo đầu đã giả thần giả quỷ:
Một lời hẹn ước xa xôi
Nào biết em đang chờ tôi nơi nào
Thế nhưng cùng nhau bước tới
Phong cảnh trên đường chưa từng khiến ta cách xa.
…
Đoạn ở giữa hoàn toàn kiểu như …, đại khái là là nói với một cô gái rằng có một anh chàng nào đó đợi cô rất nhiều năm, đau đơn thành kén, tương tư thành sợi. Nhưng kết cục câu chuyện khiến Cao Tiếu kinh ngạc vô cùng. Hiển nhiên Thường Nhạc đã quen giả thần giả quỷ, viết:
Trong cơn lốc thời gian ta như người qua đường
Một cái liếc mắt chớp nhoáng
Khiến ta hiểu ra ngàn năm đi tìm chính là em!
…
"Đại công cáo thành!"
Thường Nhạc quăng bút đi, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi viết Thường Nhạc đã quyết định: Bức Uyên ương hí thủy sẽ gửi cho mối tình đầu vĩnh hằng của mình, Nam Cung Huân Y; Bức thư tình thứ hai sẽ gửi cho Lam Tử, thiếu nữ thiên tài âm nhạc ở Vienna xa xôi…
Không cần nghĩ cũng biết, hai thứ này tất sẽ tạo ra hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Thường Nhạc không thể kiềm chế mà tự khen ngợi mình trong lòng. Ô hô hô, bản thiếu gia thật quá anh minh thần võ!
Lúc này Cao Tiếu mới phục hồi tinh thần. Gã dùng ánh mắt khá dâm đãng, nóng bỏng, sùng bái, kính ngưỡng nhìn Thường Nhạc, giọng nói thì nghẹn ngào:
- Ông chủ sư phụ, đây đúng là bức thư tình phong cách nhất, đắt giá nhất mà tôi từng thấy! Cậu…thực là… con mẹ nó quá hoành tráng!
- Có nịnh thì để hôm khác đi!
Hôm nay Thường Nhạc tâm tình khá tốt, huýt sáo, ánh mắt thì nhìn thẳng Cao Tiếu:
- Anh vừa nịnh là tôi biết ngay anh có chuyện muốn làm mà. Nói đi, có chuyện gì?
Cao Tiếu bỗng nhiên đỏ mặt lên một cách hiếm có, thẹn thùng như một cậu nam sinh ngây thơ, ấp úng nói:
- Ông chủ sư phụ, tôi nhận ra tôi đã yêu rồi!
- A? Là ai?
Thường Nhạc giật mình, ngay cả Big Ben đang nằm bò trên đất cũng mở to mắt ra nhìn.
- Chính là Triệu Tiểu Kỳ lớp 10-4!
- Ô, anh nói khá nhiều về cô nàng này rồi ấy nhỉ. Thích thì cứ xông lên, sư phụ ủng hộ anh!
Cao Tiếu ngượng ngùng gãi gãi tóc, nói tiếp:
- Kỳ thực đó chỉ có coi là yêu đơn phương thôi. Từ lúc vào học viện Kiêu Tử này tôi đã thích cô ấy.
Tôi vốn định khai giảng học kỳ này xong sẽ thổ lộ, nhưng vì biến cố đợt nghỉ hè nên tạm từ bỏ… Giờ gặp được sư phụ hùng tài vĩ lược cậu rồi, trong đáy lòng đầy tuyệt vọng của tôi đã dấy lên chút hy vọng. Loại cảm giác này hệt như một mồi lửa hừng hực bốc cháy trong mùa đông lạnh giá vậy!
Nói tới đây, Cao Tiếu ôm lấy Thường Nhạc:
- Ông chủ sư phụ, truyền cho đệ tử mấy tuyệt chiêu tán gái đi!
- Thôi thôi!
Thường Nhạc đẩy Cao Tiếu ra, thong thả nói:
- Người hoành tráng thuộc loại trâu bò gần với tôi như anh sao lại không dám tán gái chứ?
Cao Tiếu hơi buồn bực, than thở:
- Lẽ ra thì tôi cũng không sợ cái gì, mấu chốt là giữa cô ta và tôi có một vấn đề thật lớn, phải nói là chênh lệch cực lớn… truyện được lấy tại truyenggg.com
- Vấn đề gì?
- Vấn đề lớn nhất là, cô ấy cao 1m74, tôi cao có 1m64…