Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 128

Lâm Chính Quốc không còn lắc lư chung trà trong tay của mình nữa, ánh mắt chăm chú nhìn vào ván cờ, trong miệng thì thào nói:

- Tại sao? Tại sao lại có cái thủ đoạn như vậy?

Bác Trung đứng kế bên thò tay ra nắm lấy quân cờ, hoàn toàn không để ý Thường Nhạc và Lâm Chính Quốc đang đấu cờ, tranh chóng hóa giải bàn cờ, sau khi diễn biến mấy chiêu, rốt cục thở dài một hơi, đặt quân cờ lên bàn rồi nói:

- Quả nhiên là một cao thủ tuyệt đỉnh! Bây giờ nghĩ đến tay cao thủ này, dường như cũng không phải là quá khó khăn, Tiểu Thường trước đó cũng đã nghĩ đến cuộc chuyển hoá như thế, thật sự là một lối suy nghĩ rất tuyệt! Đúng là đương kim tuyển thủ của quốc gia cũng sợ rằng không có ai có thể tính đến bước đi như vậy!

Bác Trung sau một trận cảm thán, Lâm Chính Quốc lại ra sân, ông ấy nhìn chằm chằm Thường Nhạc nói:

- Bất kể tay chơi cờ nghiệp dư hay chuyên nghiệp trong thiên hạ, ta đây rất tự tin nhận lấy mười phần, nhưng chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nói qua cái tên Thường Nhạc này, ta muốn hỏi, cháu rốt cuộc là ai?

Thường Nhạc lập tức phát huy hành động, lộ ra một nụ cười khiêm tốn, cũng không trả lời.

Lâm Chính Quốc lại nhìn vào ván cờ, nhìn Thường Nhạc nói:

- Hay, đây quả thực có thể nói là một quân cờ tuyệt diệu, nếu như lúc đó ta phá bỏ tay xuống cờ của cháu, không thay đổi như vậy, chàng trai trẻ làm sao ứng đối đây?

Thường Nhạc cười cười nói:

- Đây cũng là điều cháu lo lắng, nếu nói như vậy. Cháu sẽ tiếp tục công kích con rồng của quân cờ màu trắng, chỉnh lý lại ở giữa những quân cờ màu đen, sau đó quay đầu lại ăn mất quân cờ ở đằng sau.

Lâm Chính Quốc sửng sốt hỏi:

- Ý của cháu là, đầu tiên là đánh nghi binh, giả bộ ăn một quân cờ, sau đó đạt được lợi rồi mới quay lại ăn hết những quân còn lại? Đúng không?

Thường Nhạc cười cười, gật gật đầu nói:

- Vâng.

Sau khi Lấm Chính Quốc ở trong bàn cờ sắp xếp vào chiêu nói:

- Nếu như đi những bước như thế, thì tình thế của cháu cũng không chắc là tốt? Theo ta thấy, vẫn là một ván cờ nhỏ, thì xem coi ai thu quân tốt hơn.

Thường Nhạc cười cười nói:

- Ông nội nói rất đúng. Nếu như lúc đó ông bình tĩnh một chút, người thua ván cờ này chắc chắn là cháu, bởi sau khi ăn quân cờ này, tất nhiên sẽ bị lui về sau, tuy rằng trước mấy bước đã tăng điểm trống, nhưng ông lại có được quyền đi trước, cuối cùng chắc chắn con đã thua liền hai quân cờ rồi.

Lâm Chính Quốc lại chỉ vào bàn cờ ở quân cờ cuối cùng nói với Thường Nhạc:

- Cái bước này ta cũng đã từng nghĩ đến, nhưng ta làm sao đi quân cờ này, cũng không nghĩ tới sau khi thay đổi, cháu ở giữa đã gia tăng lực lượng quân cờ, nên quân cờ này đã thành lập ngoài ý muốn rồi, vậy là quân cờ này đã thua rồi đó!

Sau khi cảm thán một phen, Lâm Chính Quốc lại hỏi:

- Vậy cháu có thể nói vừa nảy cháu làm như thế nào mà nhìn thấy bước cờ này vậy? Tính toán có thể đi đến bước này, thật là không thể tưởng tượng mà!

Thường Nhạc đối với ván cờ này cũng rất say mê, trầm ngâm một lát sau nói:

- Kỳ thật, sự thay đổi này có nhiều cách để đi, khi cháu vây chặt con rồng của quân cờ màu trắng, cũng cố hết sức lùi quân cờ của mình về sau, thật sự mà nói, bước cờ cuối cùng chẳng qua là cảm giác lúc đó của cháu thôi. Tuy cháu đã tính toán, nhưng tất nhiên cũng không nắm chắc, khi đang thay đổi, quân cờ của cháu đã bị lùi về phía sau, cuối cùng thì bước cờ đó cũng có thể thắng lớn rồi.

Dừng một chút, Thường Nhạc để cho ông lão một chút không gian để suy nghĩ, lại nói:

- Nói thật, cháu cũng không biết phải giải thích như thế nào để hai ông hiểu. Nói thế này đi, lúc đó cháu lựa chọn cách đi như thế, mặc dù đã có suy nghĩ một chút, nhưng đa số là theo một loại bản năng nương tựa, cũng có thể nói là đi theo cảm giác thôi.

Lâm Chính Quốc và bác Trung sau khi nghe nói như vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng lộ ra một chút kinh ngạc, Lâm Chính Quốc cười khổ một cái nói:

- Đi theo cảm giác à! Thật không nghĩ tới cảm giác của cháu đối với quân cờ này lại nhạy bén như thế, ta học chơi cờ được nhiều năm như vậy, vẫn không có tiến bộ lớn, chỉ có thể là tay chơi nghiệp dư vậy thôi, năm đó sư phụ của ta nói rất đúng! Ông ấy nói ta không có năng lực nhận thức quân cờ và cục diện đối đầu, chung quy không phải người có biệt tài chơi cờ.

- Ông nội người nghiêm trọng quá rồi, nếu người không có biệt tài chơi cờ, thì trên đời này cũng không có nhiều người biết chơi cờ rồi.

Thường Nhạc rất là sợ hãi nói, đột nhiên lại ý thức được hình như là đang nâng bản thân mình lên, rồi buồn rầu che miệng mình lại.

Cũng may, Lâm Chính Quốc cũng không để bụng, nhưng lại dùng ánh mắt như lửa nóng nhìn Thường Nhạc, thế nhưng giống như một lão Ngoan Đồng cười nói:

- Nhóc, cháu chính là truyền nhân cuối cùng của người mà tiếng tăm vang lừng "Vô liêm sỉ" – Công tử Nhạc đúng không?

Bác Trung giật mình, tuy rằng ông không có lên truyenfull.vn, nhưng đại danh của công tử Nhạc trong truyền thuyết ông cũng đã nghe qua.

Lâm Quai Quai nhìn Thường Nhạc si mê, không ngờ người trong mộng của mình lại nổi danh như vậy. Tuy nhiên, thanh danh này quả thật có chút không dễ nghe. Nhưng có ai để ý đâu, ánh mắt dâm đãng và nụ cười vô liêm sĩ của Thường Nhạc sớm đã khiến Lâm Quai Quai si mê rồi.

Thường Nhạc giật mình, lùi sau một bước, vẻ mặt khoa trương nói:

- Vậy cũng bị ông nhìn ra, không sai, vãn bối chính là công tử Nhạc, nhưng truyền nhân cuối cùng của “Vô liêm sỉ”, cái tước hiệu này là do thằng nhóc Đuờng Bá Hổ vu cáo hãm hại cháu đấy, kỳ thật, biệt danh lúc đó của cháu là “Khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, nhất cây lê hoa đè hải đường Công tử Nhạc”.

Nhìn thấy Thường Nhạc sau khi thừa nhận, Lâm Chính Quốc đột nhiên giữ chặt tay của Thường Nhạc, âm thanh thiếu chút nữa nghẹn ngào:

- Nhóc, cháu có biết không, cháu chính là thần tượng của ta, ta cứ tưởng công tử Nhạc là một người trung niên, không nghĩ rằng chỉ mới 16 tuổi thôi.

Thường Nhạc hết hồn nhảy lên một cái, chợt chân lùi về sau, ngây ngô nhìn ông lão có chút dại trai.

Lâm Chính Quốc cũng ý thức được bản mình có chút thất thố, xấu hổ ho khan hai tiếng, mới nghiêm mặt nói:

- Năm năm về trước cháu và Đường Bá Hổ sau khi đấu một trận kinh thiên, ta đã bị thực lực của cháu thuyết phục rồi, lão đây cũng đã vận dụng rất nhiều phương pháp để gặp cháu xin chỉ giáo một lần, nhưng cũng không thành công. Không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy cháu, thật sự là duyên phận mà!

- Đúng vậy, đúng vậy, duyên phận, là duyên phận!

Thường Nhạc cũng chỉ có thể cười khổ phối hợp gật đầu, dù thế nào đi nữa trên khuôn mặt của hắn vẫn có chút đắc ý, 5 năm trước, cũng là năm hắn 11 tuổi, cuối cùng cũng một mũi tên quật ngã được Đường Bá Hổ, nghĩ lại, ván cờ của nắm đó, vẫn còn lưu truyền đến hôm nay, có vô số người đã hết sức si mê.

Lâm Quai Quai nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Thường Nhạc, không khỏi bật cười khì khì một tiếng.

- Bé ngốc, cười cái gì mà cười?

Lâm Chính Quốc giả vờ giận hờn nhìn cháu gái ông một cái, rồi dùng ánh mắt mờ ám nhìn Thường Nhạc nói:

- Nhóc, xem ra cháu rất thân với Đường Bá Hổ có phải không, chi bằng cho ta xin một ít thông tin để liên lạc với cậu ta được không? Cháu thấy sao?

Dùng đầu ngón chân cũng biết, ông lão này muốn đấu một trận với Đường Bá Hổ mà, nhưng nghĩ đến cái miệng mắng người rất mạnh của Đường Bá Hổ, trên mặt Thường Nhạc lộ ra thần sắc rất khó xử, nhất thời trầm mặc không nói.

Lâm Chính Quốc khuôn mặt lộ vẻ uy nghiêm, có chút ngang ngạnh nói:

- Nhóc con, ngàn lần đừng nói cháu không biết người đó nha. Trên mạng sớm đã có tin đồn nói các cháu đã có chi giao với nhau, hai năm trước còn song kiếm hợp bích làm nhục mấy gã cao thủ của Nhật Bản, hừ hừ, mau khai thật đi!

Trên mặt có hơi buồn bực, Thường Nhạc yếu ớt nói:

- Ông nội, không phải cháu không nói, chủ yếu là tên kia rất quái dị. Người cũng biết đấy, trên truyenfull.vn đều nói gã rất quái gở, vì thế, không thông qua sự cho phép của gã, cháu cũng không dám nói lung tung đâu.

- Như vậy, được rồi, ngươi giúp ta hỏi đi.

Lâm Chính Quốc rất là bất khuất, đột nhiên dường như nghĩ ra điều gì, lúc này mới hỏi:

- Nhóc, tại sao trước đây ta không tra được lai lịch của cháu vậy? Ừ, đến đây, nói cho ta nghe, gia đình của cháu, cả thân phận cháu nữa.

Quai hàm của Thường Nhạc thiếu chút nữa bị nện trên mặt đất, hắn vốn khẳng định ông lão này đã điều tra qua thân phận của hắn rồi, không ngờ ông ấy không áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Nhìn qua Lâm Quai Quai, Thường Nhạc hiểu ra được một chút, cô bé Quai Quai kia hiển nhiên là không vạch trần thân phận của mình.

Trên mặt lộ ra một nụ cười kín đáo, Thường Nhạc chậm rãi nói:

- Cha cháu tên là Thường Thiếu Long, ông nội là Thường Thiên Quân.

- Thường Thiên Quân?!

Lâm lão gia rung động mạnh một cái, thất thanh nói:

- Nguyên Tư lệnh quân khu Tây Nam, 20 năm trước đã nhận cấp bậc Trung tướng - Thường lão gia?

- Ách. Đúng vậy.

Thường Nhạc cố hết sức giữ vững bình tĩnh gật đầu, trải qua thời gian dài, đều là người khác đi thăm dò thân thế của hắn, lần này chủ động tự giới thiệu, thật đúng là khiến hắn có chút không quen.

Hít sâu một hơi, Lâm Chính Quốc cố hết sức duy trì bình tĩnh. Trên thực tế, là một người cũng nhìn ra được, ông lão này xém tí nữa bị lệch răng. Đã biết ông nội Thường Nhạc là ai, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được ông ngoại của hắn là ai, Lâm Chính Quốc đột nhiên cảm thấy, bản thân đã thu được lợi lớn rồi.

Dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cháu gái ông một cái, cho đến khi nhìn thấy Lâm Quai Quai đỏ mặt xấu hổ cuối đầu, Lâm Chính Quốc vỗ vai Thường Nhạc nói:

- Tốt, tốt, không hổ là con cháu nhà tướng, tuổi còn nhỏ đã có phong độ đại tướng! Đúng rồi, Quai Quai, đi xem đồ ăn đã nấu xong chưa, hôm nay ta muốn cùng với người trẻ tuổi này uống mấy chén!

Nhìn thấy quyền phát ngôn cuối cùng của lão đại (Lâm Chính Quốc) trong nhà mình khen Thường Nhạc không dừng, trong lòng Lâm Quai Quai cảm thấy phấn khởi, cô cảm thấy ông trời không có vứt bỏ cô, và cảm thấy cuộc sống của cô lại có ý nghĩa, rồi vô cùng vui vẻ chạy về phía nhà bếp.

Lúc này, Lâm mẹ đi tới rất đúng lúc, trên bàn đã đặt xong một mâm thức ăn nóng hổi, bà nhìn qua đồng hồ được treo tường, thì thào thầm nói:

- Đã đến giờ rồi, còn không mau qua đây?

- Mẹ, nghe nói em gái đã bạn trai về nhà, thật vậy chăng? Có lầm hay không, em gái từ nhỏ đến lớn hễ nhìn thấy con trai liền đỏ mặt, em ấy đột nhiên thay đổi tính tình hả?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, nhìn thấy một người con trai tuấn tú khoảng chứng hai mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào, bà Lâm hết sức ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment