Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 152

Thạch Tán Y nhếch cái miệng anh đào nhỏ nhắn, tâm tư nhỏ bé đó làm sao có thể che giấu được bản thân, còn trong lòng của cô thì có chút chờ đợi, lại có chút mâu thuẫn.

Đi đến bên cạnh bàn ăn, cô trực tiếp khui một chai rượu, điềm nhiên cười nói:

- Bắt đầu đi!

Thường Nhạc đương nhiên là vui vẻ và tiếp hầu.

Rất nhanh, một chai rượu đã thấy đáy rồi, một tiệc rượu, uống đến ba giờ khuya, khuôn mặt động lòng người của Thạch Tán Y đỏ bừng lên làm cho gương mặt xinh đẹp kia lại tăng thêm vài phần xinh đẹp khiến cho người ta say lòng, nói chuyện cũng bắt đầu không được rõ ràng rồi.

Còn Thường đại công tử của chúng ta, lúc này tinh thần vô cùng phấn chấn, đôi mắt sáng lóng lánh.

- Cô nhỏ, có lẽ phải đi nghỉ ngơi rồi!

Nhìn thời gian, Thường Nhạc tâm không an phận địa bắt đầu chuyển động.

- Ừ!

Thạch Tán Y gật gật đầu theo bản năng.

Thường Nhạc đứng lên, dịu dàng ôm lấy Thạch Tán Y vào lòng, rồi đi thẳng đến bên cái giường.

Thay cô cởi giày ra, Thường Nhạc suy nghĩ... không biết có nên tiếp tục không? Thường Nhạc mình từ khi nào lại biến thành tôm tép yếu rồi thế!

Thường Nhạc âm thầm khinh bỉ chính mình, tay thì bắt đầu chuyển động, ngay lúc đó, Thạch Tán Y đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy Thường Nhạc.

- Hi hi, chủ động luôn tốt hơn bị động, đợi sau khi chuyện này qua đi, cô nhỏ sẽ không thể đổi hết tội cho mình.

Bàn tay không an phận của Thường Nhạc lập tức ngừng lại, hắn đột nhiên cảm giác chuyện lãng mạn nhất xảy ra vào tối nay, và cảm giác này, lúc trước chưa có bất kỳ cô gái nào mang đến cho mình.

Nhìn thấy mặt của Thạch Tán Y đỏ đến mang tai, Thường Nhạc nghiêm trang nói:

- Cô nhỏ, hơn bốn giờ rồi, mau ngủ đi.

Ưm một tiếng, Thạch Tán Y cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn không mở nổi, loại cảm giác này như đang từ từ thiêu đốt, cô dường như làm nũng nói:

- Không cần, tôi ngủ không được.

Lần đầu tiên nhìn thấy mặt trẻ con của Thạch Tán Y, trong lòng Thường Nhạc thấy vui, dùng cái miệng người lớn an ủi nói:

- Ngoan, mau nằm xuống ngủ đi.

Thường Nhạc giống như dỗ con nít để dỗ Thạch Tán Y.

Một cánh tay của Thạch Tán Y từ từ kéo tay của Thường Nhạc, tay kia thì bắt đầu đặt lên quần áo của mình, trong lòng Thường Nhạc bắt đầu nhảy lên như sống. Đôi mắt sáng ngờ có chút thần bí kia càng không có buông tha một chi tiết nào.

Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, hẳn là muốn cởi bỏ quần áo, Thạch Tán Y mới giật một cái, quần áo trên người vốn đã xộc xệch lại càng thêm xốc xếch, và càng không thể che khuất cảnh xuân mà tiết ra ngoài.

Theo động tác của người chủ động, cái bát màu trắng có viên thịt như ẩn như hiện, một quẹt màu đỏ bất cứ lúc nào sẽ hiện ra trước mặt của Thường Nhạc.

Con mắt của Thường Nhạc rất nhanh thôi sẽ rớt ra ngoài, hắn mãnh liệt yêu cầu bản thân phải giữ bình tĩnh, cảnh đẹp giờ mới bắt đầu.

Bỗng nhiên, Thạch Tán Y nắm chặt tay của Thường Nhạc, buồn bực nói:

- Tôi không muốn mặc quần áo đi ngủ, giúp tôi cởi bỏ quần áo đi, mặc quần áo tôi không ngủ được.

- Té xỉu!

Trong lòng Thường Nhạc mừng như điên, ngoài miệng lại nói:

- Bà cô nhỏ, có phải cô đang giả say không? Đây không phải thật lòng cám dỗ tôi chứ?

- Nhanh lên a.

Trong lờ mờ, Thạch Tán Y bắt đầu thúc giục.

- Được, được, được.

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc tràn đầy dâm đãng, ngoài miệng vẫn cứ lẩm bẩm:

- Cô ngồi yên đi đừng nhúc nhích.

Quả nhiên, nghe theo mệnh lệnh của Thường Nhạc, Thạch Tán Y ngoan ngoan ngồi yên trên giường.

Hai mắt đầy hào quang của Thường Nhạc bắn ra bốn phía, tay kia sớm đã đặt lên bả vai của Thạch Tán Y, bắt đầu giúp cô ấy cởi bỏ nút áo, đợi sau khi cởi bỏ nút, Thường Nhạc nhẹ nhàng giúp cô cởi áo xuống.

Quần áo mở ra, bộ ngực của cô giống như quả bóng nhỏ lộ ra ngoài, nhìn hai quả bóng nhỏ, hơi thở của Thường Nhạc trở nên dồn dập, trong miệng cảm giác có chút đắng và khô lưỡi.

Nhẹ nhàng ôm Thạch Tán Y vào trong lòng, Thường Nhạc bắt đầu giúp cô cởi bỏ dây lưng quần, cái quần bò của cô thật sự là quá chặt, thiếu gia Thường Nhạc vĩ đại của chúng ta tháo nút quần mấy lần mà cũng không được, đối với thiếu gia Thường mà nói, chỉ sợ việc trước không có người sau cũng không có người mà thôi.

Thường Nhạc tự khinh bỉ chính mình, dù gì cũng đã mất công, Thường Nhạc chỉ cần bế Thạch Tán Y lên đùi của mình.

- Ừ!

Thạch Tán Y hình dường đang phát ra âm thanh ngượng ngùng, Thường Nhạc nhìn nhìn cô khẽ nhắm mắt, tiếp tục động tác dâm đãng của mình, thật là khó tháo bỏ cái khuy nút quần của cô, Thường Nhạc cúi đầu xuống bắt đầu cởi quần của cô ra.

Cái quần vừa mới tuột đến chỗ phần cong, thì cái quần nhỏ màu hồng lại hiện ra trước mắt của Thường Nhạc, ở phần viền của chiếc quần lót còn có một chùm lông xoắn màu đen.

Khi nhìn thấy cái đùi trắng mịn cùng chỗ lông tinh khiết, trong đầu của Thường Nhạc ầm một tiếng vang thật lớn, trong cơ thể dâng lên một luồng khí nóng mãnh liệt.

Cảm giác muốn nhào tới khối thịt trắng nõn này để mạnh mẽ chiếm thành.

Một bộ ngực non sữa phơi bày ra dưới mắt của Thường Nhạc kích thích thị giác của Thường Nhạc, hắn không tự chủ được sờ lên ngực của Thạch Tán Y.

Theo bàn tay của Thường Nhạc tiếp xúc với phần ngực mềm mịn kia, chợt Thạch Tán Y ực lên một tiếng, đột nhiên mở to đôi mắt đẹp quyến rũ mê người kia.

Ngay lúc đó, trên mặt của mỹ nhân lộ vẻ thần sắc quyến rũ dịu dàng, cặp mắt long lanh có vẻ hút hồn người, nhìn vào ánh mắt mê ly kia. Thường Nhạc có cảm giác mình như một kẻ trộm đang bị bắt, cái cảm giác này vô cùng kích thích, chưa từng bị thử qua bao giờ.

Và lúc này, Thạch Tán Y vẫn đang bị Thường Nhạc ôm vào lòng, hơn nữa lại trong trạng thái trần truồng, nhưng cô dường như không có chút nào cảm giác nào, hai tay chống lên đùi của Thường Nhạc như muốn đứng dậy.

Cái tay vô tình chạm lấy thứ gì đó cao ngất của Thường Nhạc.

- A!

Thạch Tán Y nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, đột nhiên quay mặt lại nhìn Thường Nhạc.

Cô lay động thân hình đứng trước mặt Thường Nhạc, bắt đầu cởi cái mà Thường Nhạc chưa cởi, Thường Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn vào chỗ cảnh xuân lộ ra của Thạch Tán Y, suy nghĩ cũng bị hỗn loạn.

Vèo một cái, Thạch Tán Y vứt quần áo đã cởi bỏ lên mặt đất, liền nhào tới trong lòng của Thường Nhạc, cái mông trắng như tuyết nở nang đang đè lên đùi của hắn.

Trong đầu của Thường Nhạc là một mảnh hoảng sợ, lần nào cũng là mình chủ động tiến công, nhưng lần này mình lại trở thành bán 'Phòng ngự", hơn nữa còn là cô gái trong mộng của mình.

Hai tay của Thạch Tán Y ôm chặt vào cổ của Thường Nhạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên, vừa lúc chạm vào môi của Thường Nhạc, theo hơi thở của cô ấy, Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy một luồng khí ấm áp hương vị ngọt ngào đang chảy vào trong miệng của mình.

Trong lúc bất tri bất giác, đôi tay to của hắn đã ôm lấy bóng lưng của Thạch Tán Y, tha hồ vuốt ve làn da trơn mềm kia.

Thạch Tán Y rất động tình, không chỉ có động tác ở ngoài miệng không ngừng, mà ngay cả hai tay cũng nắm chặt lấy tóc của Thường Nhạc, say sưa đung đưa ở cổ, rồi đưa cái lưỡi đinh hương cạy mở phần răng của Thường Nhạc.

Thường Nhạc vừa tiếp xúc với lưỡi thịt hương mềm, toàn thân cũng không kìm nổi nhẹ nhàng run rẩy giật mình, rồi cuồng bạo kéo Thạch Tán Y nằm dưới thân mình, bàn tay to lớn từ sau lưng chuyển đến phần ngực của Thạch Tán Y.

Hai người say sưa quấn lấy đối phương và hít hà hơi thở của nhau, một lát, tiếng hơi thở, tiếng rên rỉ ấm áp tràn ngập khắp phòng, bất giác, cái áo lót của Thạch Tán Y đã bị Thường Nhạc kéo xuống từ bao giờ.

Dưới sự công kích trêu đùa của Thường Nhạc, toàn thân của Thạch Tán Y cảm thấy như bị ngàn con kiến cắn nuốt, bàn tay to lớn của Thường Nhạc đã khiêu khích của cô, cô chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác như vậy, cảm giác cọ xát nồng nàn, khiến cho cô nhanh chóng bay lên, cũng giống như muốn bay lên tầng mây, tùy ý hưởng thụ lấy khoái cảm Thường Nhạc mang đến cho mình, Thạch Tán Y lần nữa xoay người đè lên người của Thường Nhạc, bắt đầu cởi bỏ quần áo của Thường Nhạc.

Thường Nhạc đã bị cô khiêu khích làm cho lọt vào biển nước, rồi đi theo ma sát động tình của Thạch Tán Y.

Ngẩng đầu kéo phần cổ của Thạch Tán Y đến trước mặt của mình, Thường Nhạc dùng miệng của mình theo cổ của cô hôn đến cái vành tai mê người, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, rồi thổi một hơi nóng vào tai của cô, tiếp theo ngậm lấy tai của cô vào miệng.

Rên lên một tiếng, Thạch Tán Y khống chế không nổi phản ứng thân thể của mình, khẽ co người lại.

Máu nóng như lửa đang sôi trào, ngưng tụ, Thường Nhạc cứ vậy mà nằm dưới thân thể của Thạch Tán Y, thỏa thích sung mãn lục lọi sức hấp dẫn, Thạch Tán Y bị Thường Nhạc kích thích sắp không chịu nổi, cô đột nhiên thoát ra sự khống chế của Thường Nhạc.

Kéo bỏ tấm vải che cuối cùng trên người, Thạch Tán Y ngồi xuống chỗ hông của Thường Nhạc, nhìn xuống phần dưới cơ thể to lớn của Thường Nhạc, rồi Thạch Tán Y khẽ nắm chặt.

- Ơ, nóng quá! To quá, tôi có thể chấp nhận nổi không?

- Mặc kệ!

Híp mắt, Thạch Tán Y nắm ngay phần dưới của Thường Nhạc, từ từ đối chuẩn, đang muốn quyết tâm ngồi lên đó, đột nhiên, một tiếng răng rắc truyền tới tai của Thạch Tán Y.

Theo tiếng răng rắc truyền đến, Thạch Tán Y sững sờ ngay lúc đó.

Lúc này Thường Nhạc đã đến độ nạp đạn lên nòng, chợt nhìn thấy Thạch Tán Y còn đang ngẩn người, hắn lật mạnh người khiến Thạch Tán Y nằm dưới thân thể của mình.

Chỉ nghe được một trận thanh âm ầm ầm truyền đến, cái giường đơn liền bị nghiêng qua một bên, cứ như vậy, Thạch Tán Y lại gặp xui xẻo, thân thể của cô cũng nghiêng theo hướng lăn xuống phía dưới.

Cuối cùng Thường Nhạc nhanh tay lẹ mắt, trước khi Thạch Tán Y chưa rơi xuống đất, hắn liền xoay người nắm chặt cánh tay của Thạch Tán Y, không chỉ Thạch Tán Y có chút buồn bực, đoán chắc Thường Nhạc cũng sẽ buồn bực đến chết đấy.

Đột nhiên, con ngươi của Thạch Tán Y hiện ra một trận giãy dụa, mặc dù trong thời gian ngắn nhất, nhưng cô vẫn để lại một cái bóng, một bóng dáng mông lung, đáng tiếc cái đôi tay mềm mại không xương, ấm áp như ngọc đã không tự chủ lướt qua trước ngực của Thường Nhạc, nhẹ
nhàng vuốt ve bộ ngực của hắn, rồi sau đó thổi vào lỗ tai hắn một luồng hơi thơm như lan hương, rồi phát một âm thanh như đang nói mớ:

- Tôi... tôi muốn...

Ở trên làn da đó dùng ngón tay nhẹ nhàng đảo một vòng một cảm xúc lạnh như băng, khiến lỗ chân lông của Thường Nhạc dựng hết cả lên, làn da toàn thân nhẹ nhàng run rẩy sợ hãi, rồi làm như lơ đãng lại như có ý định khiêu khích, rồi trêu chọc khiến trong lòng của hắn dễ dàng nảy sinh ra ý niệm xấu xa!

Thường Nhạc không khỏi kinh ngạc trước sự chủ động của Thạch Tán Y, dù sao thì cô cũng không phải là một đứa con gái chủ động gọi mời vui vẻ, nhưng dưới tác dụng khi say rượu, con gái lại có thể biến thành như vậy? Nếu thật như vậy... hi hi...

Bình Luận (0)
Comment