Xì~~~
Cả người Tiêu Tiêu đều bị đụng bay lên, thân hình rơi mạnh xuống bên cạnh Lạc Vân, thoáng run rẩy một chút, vực trục dần dần suy yếu. Thân hình Kim Ngưu cũng thuận thế rơi xuống, Xử Nữ vội vàng vọt tới bên cạnh Kim Ngưu, trải qua thôi động của niệm lực, gã rốt cục cũng tỉnh lại, nhưng máu vẫn không ngừng phun ra...
Hai ánh mắt vô thần của Kim Ngưu lộ ra mê võng:
- Xin... xin lỗi, lão đại, tôi không thể cùng cậu chinh chiến thiên hạ nữa... Xử Nữ... về sau mày đừng chơi đàn ông nữa... Kỳ thật, mùi vị của phụ nữ cũng không tệ...
Nói xong, Kim Ngưu khép hai mắt lại, không còn mở ra được nữa.
- Đáng chết, tao nhất định phải giết chết Tiêu Tiêu kia!
Xử Nữ gào lên chuẩn bị xông đến, Thường Nhạc lạnh nhạt nói:
- Thôi đi...
- Thôi? Kim Ngưu bị giết, người anh em tốt của tôi!
Xử Nữ căn bản không thể khống chế tâm tình của mình.
- Lẽ nào, anh không phát hiện ra?
Thần sắc của Thường Nhạc vô cùng bình tĩnh.
- Cái gì?
Xử Nữ hoàn toàn lâm vào căm phẫn.
Ánh mắt phức tạp của Thường nhạc nhìn vào thi thể trên mặt đất, từ từ nói:
- Kỳ thật, khi anh ta tiếp nhận một kích của tôi đã tiến nhập trạng thái chết giả, hiện tại anh ta không khác gì người chết!
- Trạng thái chết giả? Làm sao có thể? Vực của gã rõ ràng còn tồn tại...
Lời của Xử Nữ còn chưa dứt, Phong tỏa vực của Tiêu Tiêu đã hoàn toàn biến mất.
- Kỳ thật là sức mạnh báo thù vì bạn, đã chống đỡ lại những gì còn sót lại của vực... Gã đáng được người ta kính nể.
Thường Nhạc ngẩng đầu, yên lặng thở dài một câu.
Thần sắc của Xử nữ không tự giác ảm đạm xuống. Quả thật, lựa chọn của Tiêu Tiêu đáng để khiến người ta kính nể, nhưng... Kim Ngưu... Nhưng gã cảm giác kỳ quái, vì sao thiếu gia không có chút thương tâm nào?
Trong lúc ngẩng đầu, phát hiện trên mặt Thường nhạc hiện lên nụ cười thản nhiên:
- Yên tâm, Kim Ngưu chưa chết được.
- Chưa chết được?
Xử Nữ hoàn toàn ngây dại, Kim Ngưu rõ ràng đã chết trong lòng gã, chẳng lẽ đó là biểu hiện giả? Không thể nào...
Thường Nhạc đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Xữ Nữ, hắn đi đến trước mặt Kim Ngưu, tràn ngập tự tin nói:
- Chỉ cần Kim Ngưu còn một hơi thở, tôi có thể làm anh ta sống lại.
Xử Nữ biết hơi thở của Kim Ngưu giờ phút này đã rất mong manh, gã nghi hoặc nhìn về phía Thường Nhạc, thấy tay Thường Nhạc dựng thẳng lên, một đạo quang mang thánh khiết tán phát ra từ trong tay.
Cái gọi là thực học thực dụng, lòng Thường Nhạc không tự chủ nghĩ tới cô gái tên Tuyết kia, nếu không phải cô ấy dùng loại thánh khiết trị liệu này mà nói, bản thân căn bản không thể nắm chắc trị liệu được cho Kim Ngưu.
Ai quy định Thánh khiết trị liệu là thuộc về Phong gia?
Thường đại thiếu gia vẫn có thể sử dụng.
Thân hình cự đại của Kim Ngưu run rẩy. Khuôn mặt lúc trước như tro tàn dần dần có thần, hô hấp dần dần vững vàng...
- Quá... kỳ diệu.
Xử Nữ gần như không thể tin vào mắt mình, gã biết thiếu gia rất biến thái, nhưng không ngờ lại có thể biến thái đến trình độ này, người chết cũng có thể làm cho sống lại.
- Móa, có thiếu gia, cho dù là thần đến, Xử Nữ tôi cũng không sợ nữa.
Thân hình Kim Ngưu đột nhiên đứng dậy, không ngờ lại khôi phục trạng thái ban đầu, mà thân hình của Thường Nhạc lại lay động mạnh, sắc mặt tái nhợt.
- Thiếu gia!
Kim Ngưu giống như người mẹ cẩn thận giúp đỡ Thường Nhạc, nghi hoặc nói:
- Thiếu gia, sao cậu lại như vậy?
- Móa, anh tưởng cứu người dễ như uống nước hả?
Thường Nhạc khẽ khinh bỉ nhìn Kim Ngưu.
Bùm!!
Bỗng nhiên, Lạc Vân vẫn nằm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, nặng nề quỳ trên mặt đất.
Thường Nhạc hiểu được, Lạc Vân nhận một kích kia của Xử Nữ và Thường Nhạc đã bị thương nặng, nhưng vẫn không chết. Bây giờ thấy Lạc Vân quỳ xuống, đồng tử đen của hắn co rút.
- Mày hy vọng thiếu gia trị liệu cho mày sao?
Kim Ngưu nhịn không được thốt ra.
Ánh mắt Lạc Vân nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gằn từng chữ:
- Tôi hy vọng cậu có thể cứu Tiêu Tiêu, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng!
- Thường Nhạc tôi cho tới giờ chưa từng làm chuyện gì lỗ vốn, anh có điều kiện gì đáng để thiếu gia tôi ra tay cứu Tiêu Tiêu?
Thường Nhạc lười biếng nhìn Lạc Vân, không sao cả nói.
- Tôi đồng ý dùng mạng mình để đổi, chỉ cần cậu cứu Tiêu Tiêu, cái mạng này chính là của cậu.
Lạc Vân căn bản không có chút do dự.
- Tại sao phải làm như vậy?
Một dây cung ở sâu trong lòng Thường Nhạc bị kích thích, phần tình anh em này trong xã hội hiện nay đã rất hiếm thấy rồi.
Lạc Vân khẽ nhắm mắt, thì thầm nói:
- Tôi và Tiêu Tiêu đều là cô nhi, chúng tôi cùng nhau trốn ra từ cô nhi ăn thịt người kia, khi đó tôi rất gầy yếu, cậu ta mập mạp luôn bảo vệ tôi, mang cho tôi đồ ăn tốt nhất, sau lại cùng nhau gia nhập xã hội đen, mỗi lần đánh nhau Tiêu Tiêu đều che phía trước tôi...
Thoáng dừng một chút:
- Khi cậu ta cho rằng tôi rất gầy, máu căn bản không đủ để chảy, sau đó trên người chúng tôi đồng thời xuất hiện siêu niệm lực, sau đó... chúng tôi vào tổ Ẩn...
Dường như chìm đắm trong ký ức:
- Tiêu Tiêu rõ ràng có cơ hội vào tổ Ẩn trước, nhưng cậu ta lại che dấu thực lực của mình, nói chờ đến khi tôi cũng đạt tới thực lực để vào tổ Ẩn thì hai người cùng nhau vào tổ Ẩn Long... Lúc ấy tôi nghĩ, chúng tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, làm một đôi người cộng tác sống chết.
- Được, tôi cứu anh ta!
Con mắt Thường Nhạc dịu xuống, nếu để Lạc Vân tiếp tục nói nữa, nước mắt của hắn cũng sẽ rơi ra, người kia thật sự rất biết kích động tình cảm. Ánh mắt hắn nhìn Lạc Vân:
- Anh nằm cùng Tiêu Tiêu, bản thiếu gia giải quyết một lần.
- Cám ơn!
Lạc Vân kích động ôm lấy Thường Nhạc.
Ánh sáng thánh khiết lại xuất hiện trong tay Thường Nhạc, nhưng sắc thái lần này đã nhạt hơn lần trước một chút, thời gian trị liệu cũng dài hơn một chút, mãi cho đến lúc Tiêu Tiêu tỉnh lại.
Ùm!
Năng lượng trong cơ thể Thường Nhạc vì tiêu hao quá nhiều, cuối cùng không còn sức lực ngã xuống đất.
- Thiếu gia!
Lần này, vẫn là Kim Ngưu rất nhanh đỡ lấy Thường Nhạc.
Tuy Tiêu Tiêu bị vây trong trạng thái chết giả, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi gã vẫn rất rõ ràng. Lạc Vân sau khi nhìn thấy Tiêu Tiêu không có vấn đề gì, gã buông lỏng tâm thần, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Tiêu Tiêu, về sau chúng ta chia hai rồi, mày phải bảo trọng.
- Ai bảo muốn tách ra.
Trên khuôn mặt mập mạp của Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Tâm thần của Xử Nữ và Kim Ngưu đều căng thẳng, nếu giờ phút này Tiêu Tiêu cùng Lạc Vân đồng thời tấn công, tình thế chỉ sợ mười phần ác liệt.
Thường Nhạc dường như sớm đoán được chuyện như vậy sẽ xảy ra, hắn chẳng những không căng thẳng mà trái lại, trên khuôn mặt đẹp trai vô cùng kia lộ ra nụ cười đắc ý:
- Bản thiếu gia cho tới giờ chưa làm chuyện buôn bán lỗ nào, hắc hắc, mua được một mạng, còn được tặng thêm một cái.
- Chúng ta từng nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hắc hắc, mày đã đầu phục tân lão đại rồi, vậy Tiêu Tiêu tao tự nhiên cũng lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó...
Tiêu Tiêu tươi cười nhìn Thường Nhạc:
- Lão đại, cậu đồng ý thu nhận tôi không?
- Móa, đều gọi là lão đại rồi, không nhận cũng nhận.
Thường Nhạc cười vui vẻ, có thể có được hai tên thủ hạ nặng tình nặng nghĩa như vậy, hắn đương nhiên vô cùng vui mừng.
- Hắc hắc, thiếu gia, chúng ta vẫn vào Thanh Long Tuyền sao?
Xử Nữ nhìn bộ dáng suy yếu của Thường Nhạc, lòng gã vô cùng mừng rỡ, Thường Nhạc bình thường hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang khiến mình luôn cảm thấy nhỏ bé, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cảm giác vĩ đại rồi.
- Móa, sợ quái gì, tuy bản thiếu gia héo rồi, nhưng đám tiểu đệ các anh để làm cái gì!
Thường Nhạc thật muốn xông lên đá cho kẻ này một phát.
Quả thật, bốn tên tiểu đệ trâu bò, hơn nữa lại có lão đại tinh thần siêu cấp trâu bò, sớm đã nên tìm một nơi để phát tiết.
Trong Thanh Long Tuyền, hơn mười công tử mặc đồ nổi tiếng và quý giá đang vây quanh một suối nước nóng khổng lồ, bên người bọn họ đều có bốn cô gái xinh đẹp đang vui cười, vuốt ve, vừa nói vừa sáp vào. Cơ hồ các loại tư thái dâm loạn đều có.
Mà ở vị trí trung tâm, một gã thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi sắc mặt tái nhợt, giữa hốc mắt hơi lõm xuống lóe sáng, hiển nhiên là do miệt mài quá độ.
Hai bàn tay kia đang nặng nề nắm lại bộ ngực của tuyệt sắc mỹ nhân bên cạnh, bởi vì dùng sức quá độ, trên mặt giai nhân kia ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng lại không dám lên tiếng.
- Cổ thiếu, lần này chúng ta du sơn ngoạn thủy, vì sao còn muốn đâm cho Thường thiếu gia kia một cái?
Trong suối nước nóng, một gã gầy gò toàn thần không có mấy thịt dò hỏi.
Cổ thiếu miệng rất nhỏ nói:
- Nhận đồ của người ta rồi, đương nhiên phải làm chút chuyện. Hừ, đây chẳng qua là nhấc tay làm chút mà thôi, bất luận kẻ nào đắc tội hai đại gia tộc Phong Kim, đều phải chết một cách khó coi.
- Hắc hắc, Cổ thiếu anh minh!
Người gầy kia vội vàng gật đầu vuốt mông ngựa.
Một gã trẻ tuổi ngồi đối diện Cổ thiếu khẽ lắc đầu, thần sắc mang theo vài phần trầm trọng, nói:
- Cổ thiếu, Thường thiếu không phải nhân vật dễ trêu chọc, tùy tiện đắc tội, hắc, nhỡ như hắn cắn ngược một cái, hậu quả thật không tưởng nổi.
- Hừ, Thường thiếu hắn tính là thứ gì, đừng nói bên ngoài còn có hai đại cao thủ dị năng, bên người mỗi người chúng ta đều có hơn mười bảo vệ đặc chủng, cũng đủ khiến hắn hồ đồ.
Hiển nhiên, gã quá khinh thường tính cách cẩn thận của đối phương.
- Điều này cũng đúng.
Tên thiếu niên cẩn thận kia cẩn thận tưởng tượng cũng gật gật đầu, bảo vệ của bọn chúng cũng đạt tới trăm người, mỗi bảo vệ đều là hảo thủ một phương, chẳng lẽ còn sợ một tên Thường Nhạc?
- Đừng nói mấy việc nhỏ này, đều nói con gái Giang Nam yếu đuối hơn con gái phương Bắc chúng ta, xem xem ai là người làm phụ nữ trong suối nước nóng dài hơn, người nào phóng ra được bao nhiêu, các người thấy thế nào?
Cổ thiếu xoa xoa bộ ngực trong tay, ham muốn lại nổi lên.
Gã cười không đàng hoàng nói.
- Đồng ý!
Mười mấy công tử trẻ tuổi đồng thời hưởng ứng nói.
Một phần vì gã là Cổ thiếu, phương diện khác cũng bởi vì mỗi người đều là quỷ đói trong đám háo sắc.
- Tôi đếm một hai ba, thế nào?
Giọng nói lười biếng vang lên ở cửa suối nước nóng.
- Cút ra.
Vốn còn tưởng là bảo vệ, nhưng lời còn chưa nói xong, Sấu Hầu liền cảm thấy không đúng, những người bảo vệ kia bình thường đều rất kỷ luật, không có mệnh lệnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiến vào.
Gã cảnh giác nói:
- Mày là ai? Là ai cho mày vào?
- Tao tên Thường Nhạc, Thường trong chữ thường thượng, Nhạc trong chữ vui vẻ, chúng mày cảm thấy cái tên này thế nào?
Thường Nhạc thuận tay kéo một cái ghế xuống ngồi, nghiêm túc tự giới thiệu.
- Thường Nhạc?
Nghe được cái tên này, dường như một nửa số người lập tức héo rũ, mà Sấu Hẩu thì hoảng sợ nhảy lên ngay trong suối nước nóng, lớn tiếng kêu la:
- Người đâu, mau tới đây, người đâu...
- Móa, giọng nói này thật khó nghe.
Thường Nhạc che lỗ tai lại, cau mày khó chịu nói.
Thường Nhạc vừa dứt lại, một ánh sáng nhanh như thiểm điện cực nhanh lao qua trước mặt Sấu Hầu, Sấu Hầu vốn đang liều mạng gào lên đột nhiên phát hiện mình không còn... đầu lưỡi... đầu lưỡi đang nhảy trên mặt đất.
- Còn ai muốn hét cứu mạng không? Bản thiếu gia cho chúng mày một cơ hội, hắc hắc, thiếu gia là người nhã nhặn, chỉ cần chúng mày kêu lên hai chữ êm tai - ‘cứu mạng’, bản thiếu gia không những không trách cứ, còn có thể tặng thưởng.
Thường Nhạc gập tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết.