Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 179

Chương 179 : Siêu cấp cao thủ.

Thường Nhạc tà tà nhìn Sở Phi Dương, mày kiếm giương lên nói:

- Vừa rồi mày nói biến tao thành thái giám, aizzz, thật đáng tiếc, tao vốn chỉ định đánh mày một chút coi như xong, nhưng bây giờ xem ra đành phải cắt cậu em của mày mới được.

Thân hình Sở Phi Dương run rẩy, trong đầu gã không tự chủ được thầm nghĩ: “Nếu em trai tao thật sự bị cắt mà nói, vậy không bằng để tao chết còn tốt hơn. Em trai cũng mất, còn sống làm chó gì, đầu tiên là không thể chơi gái nữa.”

Lý tưởng lớn nhất của Sở Phi Dương là trái ôm phải ấp, cưa đổ hết mỹ nữ trong thiên hạ, nếu như không thể chơi nữa, vậy chính là lý tưởng của gã tan vỡ, lý tưởng tan biến chính là bi kịch lớn nhất cuộc đời.

Còn một nguyên nhân nữa khiến gã cảm thấy sợ hãi khi mất đi em trai nhỏ của mình, chính là nếu gã mất đi em trai mà nói... không thể nối dõi tông đường.

Xoẹt!

Phi đao sáng như tuyết vạch phá bầu trời, trực tiếp lao về phía hạ bộ của Sở Phi Dương, Sở Phi Dương chỉ cảm thấy phía dưới chợt lạnh đi.

“Xong rồi, xong cả rồi.”

Đầu óc Sở Phi Dương trống rỗng.

- Oa, chim nhỏ cũng thẹn thùng, Lạc Vân dọn cỏ giúp gã đi!

Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười tà mị, ánh mắt nhìn xéo qua phía dưới của Sở Phi Dương.

Lúc này Sở Phi Dương mới tỉnh ngộ, một đao vừa rồi chỉ cắt rách quần gã, mà chiếc đao sáng như tuyết kia vẫn đang luẩn quẩn tản mát ra ánh hào quang cực kỳ quỷ dị. Nghe thấy lời nói của Thường Nhạc, một chiếc đao kỳ công giống như lách một độ cong bắt đầu cắt bốn phía xung quanh em trai nhỏ của Sở Phi Dương, mắt thấy cỏ dại ngày càng ít, nếu như đao tiến vào thời khắc mấu chốt...

Cửa phòng bị đẩy ra, một người từ bên ngoài bước đi vững vàng nện bước đi tới, lạnh lùng thốt:

- Thường Nhạc, sự sống chết của Sở Phi Dương, chưa đến lượt cậu quyết định.

Cao Tiếu ở gần cửa phóng nhất cả kinh, theo bản năng ngăn lại, một thân ảnh đã hiện ra ngay trước mặt gã, người nọ giơ tay bắt lấy tay Cao Tiếu, hơi hơi hướng về phía trước nhấc lên.

Tay kia thì hóa thành chưởng, nhẹ nhàng nhấn một cái ở ngực Cao Tiếu, Cao Tiếu thống khổ kêu lên một tiếng, cả người giống như làm bằng giấy bay thẳng ra ngoài rồi ngã xuống đất.

- Thiết Bích!

Đồng tử của Thường Nhạc co rút lại, bản thân hắn không ngờ không tính tới ông ta sẽ đến đây.

- Móa, ông hiếp chết mày.

Cao Tiếu vừa ngã xuống đất thì lập tức đứng lên, hai chân trực tiếp đạp về phía Thiết Bích.

Thiết Bích thản nhiên nói:

- Công phu không tệ.

Ông ta lập tức đá ra một chân, hai người huých chân vào với nhau, chân Cao Tiếu bị khóa chặt, căn bản không thể đá ra ngoài. Thiết Bích căn bản không ngừng hơi thở, cười dài một tiếng:

- Tới đây, cho tôi xem sức mạnh của nhóc con.

Nói xong, một quyền lại oánh tới.

Cao Tiếu cũng vội vàng bật hơi, một quyền cũng đánh ra ngoài, hai nắm tay đụng vào nhau gây ra tiếng ‘phanh’ lớn. Cao Tiếu cảm thấy cổ tay vô cùng đau nhức, thiếu chút nữa thì bị bẻ bãy, thân thể lui bước về phía sau, thân hình lung lay suýt nữa ngã sấp xuống.

Thiết Bích cũng lui về sau hai bước, lắc lắc tay nói:

- Quả nhiên không tệ, lại lần nữa.

Nói xong, ông ta nhấc chân đá vào cửa phòng, nhanh chóng lao về phía Cao Tiếu.

Thần kinh Cao Tiếu trở nên căng thẳng.

- Để tôi thử xem!

Lúc này, quyền thứ hai của Thiết Bích lại đánh về phía Cao Tiếu, Kim Ngưu ở bên cạnh trực tiếp bỏ qua đối thủ, đưa nắm tay đến ngăn trước mặt Cao Tiếu.

Ầm!!!

Kim Ngưu lui về phía sau bốn năm bước, kim quang trong cơ thể chợt lóe lên, lần này Thiết Bích chỉ lui về phía sau một bước, ông ta nhíu mày nói:

- Hóa ra là sở hữu dị năng Hộ thân? Ha ha, quả thật khó có được một đối thủ tốt, tới đây.

Nói xong, nắm tay lại oanh tới, lúc này khoảng cách thời gian quá ngắn, Kim Ngưu còn chưa chuẩn bị xong, nhưng gã cũng không chút do dự tiếp một quyền.

Thân thể Kim Ngưu bị đánh bay ra xa hơn mười thước, lưng đập mạnh vào vách tường khiến vách tường lung lay. Kim Ngưu lắc lắc cái đầu hơi bị choáng, miễn cưỡng đứng lên.

Thiết Bích lạnh lùng cười:

- Trúng quyền bốn phần công lực của Thiết Bích này lại không ngã xuống, thật sự là một kỳ tích. Xem ra trình độ dị năng rất sâu rồi, tuy nhiên...

- Thiết Bích, dường như ông đã quên sự tồn tại của Thường Nhạc tôi.

Thường Nhạc đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, phi đao của Lạc Vân vẫn đang xoay tròn ở phía dưới của Sở Phi Dương, chỉ cần Thường Nhạc gật đầu một cái, một thái giám liền chính thức được sinh ra.

- Muốn dùng một thứ phế phẩm để uy hiếp tôi?

Ánh mắt Thiết Bích trực tiếp bức về phía Thường Nhạc, tâm thần Thường Nhạc tản ra, trong một chớp mắt, Thiết Bích đã bắt đầu triển khai, quyền kia chợt kích phát ra sức mạnh mãnh liệt.

Bịch!

Trong sự vội vàng, Thường Nhạc lại bị nắm tay của đối phương đánh lui hai bước, nhưng đây chỉ là bắt đầu, nắm tay của Thiết Bích trong chớp mắt vừa đánh ra đã di chuyển đến trước mặt Thường Nhạc

- Củ chuối thật!

Thường Nhạc lần đầu tiên bị uất ức như vậy, nắm tay của Thiết Bích đã ở chỗ mình, chỉ cần Thiết Bích thoáng dùng sức, đầu mình sẽ lập tức bị kích phá.

Nhưng Thường Nhạc chịu một kích kia của Thiết Bích lại lâm vào bên trong cảm giác kỳ diệu, giống như thủy triều vận hành cánh tay trái của hắn, khi cánh tay trái của hắn đi ra, hắn cảm thấy một loại thoải mái chưa từng có từ trước đến nay ập đến, hơn nữa càng ngày càng thoải mái, gần như khiến hắn không kìm nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, nhưng uy hiếp của nắm tay lại khiến Thường Nhạc rất không vui.

Hai mắt Thiết Bích đảo qua, hai đạo hàn quang lóe ra, ông ta bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Nói cho tôi biết, người phụ nữ bị cậu mang đi từ thành phố H hiện tại đang ở đâu. Nếu cậu dám nói dối một câu mà nói, tôi sẽ tháo tứ chi của cậu xuống, cậu hiểu chưa?

Ban đầu còn tưởng Thiết Bích sẽ lợi dụng mình để đổi về Sở Phi Dương, không ngờ Thiết Bích lại quan tâm tới một người phụ nữ râu ria, điều này khiến Thường Nhạc kinh ngạc.

Đương nhiên, Thường Nhạc biết Thiết Bích không phải loại người nói đùa, ông ta không phải người bình thường, ông ta là người nói ra sẽ lập tức làm được, Sở Phi Dương ở bên cạnh thấy Thường Nhạc kinh ngạc thì âm thầm vui mừng, nhưng bảo bối của hắn vẫn đang dưới sự khống chế của phi đao Lạc Vân, gã cũng chỉ có thể dấu sự vui mừng này trong lòng.

Nhưng, ngay khi Thường Nhạc suy xét có nói ra tung tích của Nô hay không, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Cùng lúc đó, Thường Nhạc cảm thấy khí thế hùng mạnh vô hạn tràn ngập trong phòng, loại khí thế này rất dũng mãnh, dũng mãnh tới trình độ khiến người không thở nổi.

Người đến là cao thủ, hơn nữa là tuyệt thế cao thủ, điểm này có thể nhìn thấy từ tiết tấu và tần suất gõ cửa, đó là phương thức gõ cửa rất độc đáo.

Âm thanh được gõ ra là thứ người thường tuyệt đối không làm ra được, cho dù ngẫu nhiên cũng sẽ không, mặc dù thế giới này đều được tạo thành từ ngẫu nhiên, nhưng loại tiếng gõ cửa này, cũng là thứ ngay cả ngẫu nhiên cũng không làm được.

Tiếng gõ cửa chứa lực xuyên thấu độc đáo làm cho người ta thân bất do kỷ cảm thấy tâm linh của mình bị chấn động.

Thiết Bích lúc này cũng cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt ông ta liếc về phía cửa, dùng sức túm lấy quần áo Thường Nhạc vung mạnh lên, Thường Nhạc bị quăng ra ngoài, bay thẳng về phía cánh cửa.

Mắt thấy sắp đụng vào vách tường, Thường Nhạc dùng tay trái ấn lên vách tường một cái, lập tức ổn định thân hình. Thường Nhạc không ngờ phát hiện ra tay trái của mình không còn đau đớn nữa.

Trái lại là cảm giác sức mạnh càng tràn đầy.

Thiết Bích đưa lưng về phía tường, mặt hướng về phía cửa. Cửa mở ra, một người hiện ra, không ngờ lại là một ông già.

Thường Nhạc vừa nhìn thấy đối phương thì vô cùng kinh ngạc:

- Lão Lạc, sao ông lại ở đây?

- Nếu tiểu tổ tông cháu xảy ra chuyện, trời sụp xuống mất. Cho nên ta nhất định phải tự mình tới đưa cháu về.

Lão Lạc thấy bộ dạng của Thường Nhạc, trái tim đang treo của ông ta cuối cùng cũng hạ xuống.

- Đừng coi cháu là trẻ con được không, người có thể hạ gục Thường Nhạc cháu còn chưa sinh ra trên đời!

Trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, bị Lão Lạc coi như trẻ con, Thường Nhạc có chút buồn bực.

Lão Lạc hiền lành cười rộ lên:

- Bất kể như nào, có ta ở đây, không ai có thể giết cháu.

Nói xong, Lão Lạc hướng về phía Thiết Bích:

- Đây hẳn là đồ đệ của Lão Hầu, hôm nay tôi không so đo với cậu, cậu đi đi!

Mày Thiết Bích khẽ giương lên, lạnh lùng mở miệng nói:

- Vậy còn phải xem ông có bản lĩnh đó không!

Lão Lạc bước về phía trước một bước:

- Sao, cậu muốn dùng vũ lực để giải quyết với tôi?

Lập tức, một áp lực lớn đè về phía Thiết Bích, nhưng Thiết Bích vẫn như không có chuyện gì, giống như căn bản không cảm giác được gì cả.

Có thể lên mặt như vậy trước mặt Lão Lạc, Thường Nhạc rất bội phục sự gan dạ của Thiết Bích.

Thiết Bích cười to nói:

- Nếu như ông nhất định phải quản chuyện này, vậy để tôi hầu tiếp là được, tôi sớm đã muốn lĩnh giáo công phu của vua sát thủ trong truyền thuyết nhưng vẫn không có cơ hội, cho nên, hôm nay tôi muốn biết xem ông rốt cuộc thuộc loại trình độ nào. Hôm nay khí trời tốt, chính là cơ hội tốt.

Thiết Bích nói xong thì chắp tay, bước về phía trước một bước, đột nhiên gọi một quyền tới, quyền thế lạnh thấu xương như gió băng mùa đông lạnh lẽo mang theo sát khí khôn cùng, cũng mang theo cả hàn ý tiêu điều.

Lão Lạc không chút hoang mang, hai chân ông hơi cong, một quyền đánh ra ngoài. ‘Ầm’ một tiếng, bọn họ đồng thời bị chấn động lui ra sau ba bốn bước, hai quyền tương giao sinh ra dòng khí thật lớn, đẩy lui những thứ ở gần về phía sau.

Đồng thời, một cảm giác uất ức mạnh mẽ bao phủ Thường Nhạc, may mắn thời gian không phải quá dài, bằng không, thật đúng là chịu khổ.

Dòng khí này thổi lên trên nóc nhà nhưng lại ép tất cả đèn đóm dập nát, mảnh vỡ bóng đèn như mưa trên diện rộng hạ xuống, giống như một trận mưa thủy tinh.

Lão Lạc gật đầu:

- Không ngờ cậu lại chiếm được mười phần hỏa hậu của Lão Hầu, quả nhiên không tệ, chúng ta lại lần nữa thử xem.

Sắc mặt Thiết Bích hơi hơi trắng, thở hổn hển mấy hơi nói:

- Vua sát thủ không hổ là vua sát thủ, dị năng quả nhiên là lư hỏa thuần thanh, tôi thật sự khâm phục, cũng bái phục. Nhưng ông đã có hứng thú như vậy, chúng ta làm lại lần nữa thử xem.

Nói xong, Thiết Bích bình ổn tâm thần, thân thể hư vô như quỷ mị bắn ra phóng thẳng về phía Lão Lạc. Lão Lạc cũng hít một hơi dài, thả người tiếp đón, qua trong giây lát, hai người gần như đã quần chiến trên ba mươi chiêu.

Do tốc độ của bọn họ quá nhanh, Thường Nhạc thậm chí không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy quyền cước bay tán loạn khiến hắn hoa cả mắt, cũng thật sự cảm nhận được sự cách biệt công phu của mình với họ, thật đúng là không đủ sức, thì ra căn bản không phải cùng trên một cấp bậc.
Bình Luận (0)
Comment