Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 211

Thường Nhạc khẽ kích động, đã nắm lấy cặp nhũ hoa cứng nhắc của cô, đôi tiểu bạch thỏ đang chuyển động nhẹ nhàng trong lòng bàn tay hắn, vừa đưa tay đỡ lấy vòng eo nhưng con rắn nước đang uốn éo, cởi bộ áo tắm bikini của cô xuống hoàn toàn.

Ngay thời điểm này, khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Nhã Ca đỏ ửng lên như vừa uống rượu vậy, đôi lông mi thật dài trong suốt như bọt nước, từ cái miệng nhỏ nhắn phát ra những âm thâm khiến người ta mê say mơ hồ.

Những cọng tóc dính đầy mồ hôi không theo một trật tự nào, cũng chuyển động theo thân hình, thỉnh thoảng che lại nửa bên mặt, có mấy sợi tóc rủ xuống trước ngực che lên nụ hoa, toàn thân phát ra một hơi thở thanh xuân không thể dùng lời để diễn đạt.

- Ư….
Trong tiếng kêu nhẹ nhàng của Hoa Nhã Ca, đột nhiên Thường Nhạc ôm lấy thân thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước, sau đó nắm lấy thắt lưng cô đỡ dậy, từ bị động chuyển sang chủ động, hướng ngay vào vùng bí ẩn xinh đẹp đó ấn xuống, nhẹ ngàng cắn dái tai cô cái trầm giọng nói: - Bảo bối, chúng mình chơi trò xxoo đi!

Đôi chân thon dài của Hoa Nhã Cao kẹp chặt lấy eo Thường Nhạc, trong tiếng kêu rên rỉ dường như có chút gì đó buồn khổ nhưng cũng có sự vui vẻ trong đấy, tiếp đón từng lượt tấn công càng thêm mãnh liệt của hắn…

Sau một lúc mọi chuyện đều trở nên yên ổn lại, ngay cả Hoa Nhã Ca cũng không thể tin được, lần đầu tiên của cô lại xảy ra trong nước, nhìn các du khách đang chơi đùa cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ lên, luống cuống tay chân mặc quần áo vào.
- Nhã Ca, vừa rồi thoải mái chứ?

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào Hoa Nhã Ca, người này bây giờ hoàn toàn là người phụ nữ của mình rồi, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhạt.

- Thoải mái!

Hoa Nhã Ca khẽ gật đầu một cái, nhanh chóng đi lên bờ.

Thường Nhạc cười dâm đãng, nói: - Nhã Ca, chúng ta lên trên tiếp tục.

Hoa Nhã Ca nghe được lời này, người như con thỏ, cuống quít chạy về phía phòng thay đồ.
- Aizzz, dáng chạy cũng xinh đẹp đến thế, không hổ là người phụ nữ của mình. Thường Nhạc đắc ý cười rộ lên.

- Nhã Ca, em một mình đến đây sao? Hai người đi trên đường, phải gọi là trai tài gái sắc, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Hoa Nhã Ca vẫn chưa hoàn toàn hết xấu hổ về chuyện lần trước, da mặt trắng mịn của cô bỗng đỏ bừng lên: - Người ta nhớ anh, nên mới chạy tới đây.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Thường Nhạc nghi ngờ nhìn chằm chằm Hoa Nhã Ca,

Hoa Nhã Ca có chút trốn tránh ánh nhìn đó, tiếp xúc trực tiếp với khóe miệng nghiền ngẫm tươi cười của Thường Nhạc, cô giật mình tỉnh ngộ, khuôn mặt có chút ửng hồng: - Em trốn chị gái lén lút chạy tới đây đó.

- Haiz, dục vọng phụ nữ tăng cao muốn chặn cũng không chặn được! Thường Nhạc nở nụ cười dâm đẵng.

Hoa Nhã ca xấu hổ núp trong lòng Thường Nhạc, ngại ngùng nói: - Anh Nhạc, anh xấu lắm.

- Nhã Ca, hay là ở lại làm phu nhân áp trại của anh đi. Ha ha, như vậy chúng ta có thể ngày ngày làm chuyện đó, thoải mái bao nhiêu, tự tại tự do bấy nhiêu.

Cái đầu nhỏ của Hoa Nhã ca rất nhanh liền vùi vào ngực Thường nhạc, vẻ mặt buồn bực nói:
- Người ta cũng muốn được như vậy, nhưng nếu không quay về, chị gái nhất định sẽ đánh tới nơi đó, lúc đó người ta thì thê thảm rồi.

Ngực Thường Nhạc đập thình thịch: - Yên tâm, đợi chị gái em đến, chúng ta cùng nhau làm chuyện ấy, ha ha, như vậy là noi theo nữ hoàng nước Nga không phải rất tốt sao!

Hoa Nhã Ca cười hì hì nhéo mũi Thường Nhạc cái, nghiêm túc nói: - Em sớm đã biết con người xấu này đang có ý với chị gái em rồi, tuy nhiên chị gái em đã đính hôn rồi, cơ hội của anh rất nhỏ đó.

- Yên tâm, cô ấy chỉ thuộc về anh thôi. Thường Nhạc cười một cách kỳ lạ.
- Vậy còn em thì sao?

Hoa Nhã Ca nghịch ngợm nháy mắt.

- Em sớm đã nằm trong tâm trí anh rồi! Tay Thường Nhạc rất tự nhiên vuốt ve cánh tay của Hoa Nhã Ca, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị.

Hoa Nhã Ca như con lươn uốn éo trong lòng Thường Nhạc, cười hi hi nói: - Hôm nay người ta còn có việc, bây giờ phải đi rồi.

Nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất, Thường Nhạc sửng sốt, nói: - Không phải chứ, cô bé này lại thả bồ câu mình sao?
Đưa tay lên cánh mũi đang thở kia, một mùi thơm rất tự nhiên truyền tới, chứng minh đây không phải là mơ, tất cả đều là thật. Thường Nhạc hít thở thật sâu, lần này mình đích thật là quá vội vàng rồi, hành động vuốt ve cuối cùng với người mình yêu cũng không có tiến hành.

Bấm một số điện thoại.

- Mẹ nó, ai đấy? Bên kia truyền đến một thứ âm thanh thô lỗ nóng nảy.

Trước mắt Thường Nhạc không ngừng xuất hiện các ngôi sao nhỏ, đây không phải là tiếng nói của Tiểu Quai Quai sao? Dịu dàng à, nhu nhược sao, bảo bối à, trời ạ!

- Có đéo gì mau nói đi, mày là con mẹ nào thế?
Lần này Thường Nhạc cuối cùng cũng đã xác nhận chính xác, đây là tiếng nói của tiểu bảo bối nhà mình: - Quai Quai, là anh Nhạc của em đây!

Khi nghe thấy tiếng nói mình thầm mong đã trăm lần, Lâm Quai Quai run rẩy nhẹ một trận, cô mạnh bạo hét ầm lên trong phòng: - Tất cả câm miệng cho em!

Tiếng la hét ầm ĩ trong phòng học lập tức yên lặng, nước mắt chảy xuôi trên khuôn mặt trắng nõn của Quai Quai, cô nói thầm: - Sao anh phải rời xa Quai Qua chứ, anh đã không còn cần Quai Quai nữa sao? Anh không thích Quai Quai nhu nhược sao, có phải Quai Quai quá yếu đuối không, Quai Quai sẽ sửa đổi tất cả, Quai Quai sẽ hống hách, sẽ dã man, như vậy anh Nhạc có thích không?
Thường Nhạc ngây người ra, trong lòng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một chút gì đó áy náy, đây là điều mà từ trước đến giờ chưa xảy ra, mình cua gái rất tự nhiên, yêu cũng rất hào phóng, tất cả đều rất tự nhiên phóng khoáng.

Nhưng lại quên đi cảm nhận trong lòng của các cô, chỉ cần mình dành thời gian nhiều một chút cho các cô, họ đã thỏa mãn rồi, hắn hít một hơi thật sâu: - Bảo bối Quai Quai, bất luận là em thay đổi thành ra thế nào, em cũng là bảo bối trong lòng anh Nhạc, đợi anh Nhạc về nhất định sẽ yêu thương em thật tốt.

- Dạ! Đợi đến lúc Thường Nhạc tắt máy một hồi lâu rồi, Quai Quai mới chậm rãi gật gật đầu.

Thường Nhạc thản nhiên cười, cũng đã lâu rồi không liên lạc với một số người yêu của mình, có phải bọn họ đều đang muốn tạo phản không? Tùy ý bấm số điện thoại thứ hai.

- Ừ. A!

Điện thoại vừa mới thông, bên kia đã truyền đến tiếng rên rỉ cám dỗ của người phụ nữ, trong lòng Thường Nhạc chợt căng thẳng, chẳng lẽ có người cắm sừng mình sao? Hắn lập tức bác bỏ ý nghĩa này.

Bất luận là số điện thoại nào do mình gọi đi, các cô đều sẽ không phản bội mình.

- Móa, ai đấy? Phía bên kia truyền đến một thứ âm thanh khó chịu.
Thường Nhạc sửng sốt, mình làm sao có thể gọi điện thoại cho Tây Môn Khinh chứ? Hắn cười hi hi nói: - Anh hai, anh cứ tiếp tục, ngàn vạn lần đừng vì cuộc điện thoại này của em mà làm anh mất cả hứng.

- Người anh em, anh đang lái xe cho ông Hán, em gọi không đúng lúc rồi, lát nữa liên lạc sau đi. Lập tức nhận được một tiếng dập máy.

Thường Nhạc ấn số điện thoại, tiếp tục gọi đi.

- Anh Thường Nhạc, là anh sao?

Giọng nói nhẹ nhàng như không khí đột nhiên vang lên.
Tinh thần Thường Nhạc không tự chủ trở nên phấn chấn hẳn lên, tục ngữ nói thật là đúng, người quan tâm mình nhất, đó chính là người yêu mình nhất, bảo bối Nam Cung của mình không ngờ đã đoán ra mình trước tiên, làm sao mà Thường Nhạc không cảm động chứ!

- Honey, có nhớ anh hay không?

Trên mặt Thường Nhạc nở nụ cười thản nhiên, khó khăn lắm mới hỏi một câu nghiêm túc thế.

- Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều nhớ đến, Huân Y nhớ anh Nhạc đến muốn chết đấy! Cái miệng nhỏ của Nam Cung Huân Y dường như được thoa một lớp dầu vậy, hoàn toàn vểnh lên.

Thường Nhạc tiếp tục truy vấn: - Nhớ anh trên giường, hay là dưới đất nhiều hơn thế?

- Lúc người ta đi tắm, là lúc nhớ anh Thường Nhạc nhất, nhưng mà anh Thường Nhạc không có ở bên cạnh em. Khuôn mặt Nam Cung Huân Y liền ửng hồng lên.

Nghe thấy câu đó, bộ phận phía bên dưới của Thường Nhạc bắt đầu cúi chào, bảo bối trong lòng nói ra những lời nói đầy ngụ ý, đã lâu lắm rồi không được nghe, thật là đúng lúc mong chờ.
- Mau nói cho anh nghe, gần đây cơ thể của em phát triển như thế nào rồi? Trong đầu Thường Nhạc bắt đầu dâm đãng khoa tay múa chân, haiz, đối mặt với Nam Cung Huân Y, mình muốn nhã nhặn cũng không được!

- Phía trước của người ta vẫn chưa có phát triển hoàn toàn, đợi anh Nhạc về khai mở đó. Lúc Nam Cung Huân Y nói chuyện, thân hình mềm mại cũng lơ đãng run rẩy một chút.

Thường Nhạc chỉ hận mình không có đang ở bên cạnh cô gái nhỏ Nam Cung Huân Y, nhìn không được thở dài nói: - Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng, honey, anh nhất định sẽ khiến cho toàn bộ bộ phận trên cơ thể em cùng lúc phát triển, có thể nổi bật trọng tâm, hai điểm cơ bản.
- Honey, nhắm mắt lại!

Giọng nói đầy mê hoặc của Thường Nhạc vang nhẹ bên tai Nam Cung Huân Y.

Tuy Thường Nhạc không nhìn thấy, nhưng Nam Cung Huân Y cũng thuận ý nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười điềm nhiên.

- Hít thở sâu một hơi, sau đó nhảy tại chỗ ba cái. Trên mặt Thường Nhạc càng ngày càng tràn đầy nụ cười tươi.

Nam cung Huân Y làm theo những điều đó, ngay lúc cô nhảy lên ba cái, dường như toàn người bị chạm trúng mạch điện vậy, run rẩy một trận, khuôn mặt nhu mì lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.
Ánh mắt hoài nghi không ngừng quan sát xung quanh, rõ ràng không có ai, nhưng vừa rồi đích thực mình cảm thấy cơ thể mình bị ai đó sờ soạng một cái, nhất là bộ ngực, sức lực đó hết sức rõ ràng.

Tại sao lại như vậy?

Cái đầu nhỏ của Nam Cung Huân Y, như thế nào cũng không hiểu được vấn đề này.

- Ha ha, honey, về sau khi nghĩ tới anh, phải hít thở sâu một hơi, sau đó nhảy tại chỗ ba cái. Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười tà mị.

Quà tặng đã được gửi qua, cô bé nhất định đã xem xét kỹ lưỡng, không thể không có hiệu quả như vậy, ánh mặt trời buổi sáng lại tròn như thế, chúng tôi giở thủ đoạn dâm đãng à, ai dâm đãng, ngươi dâm đãng, ai dâm đãng. Tôi dâm đãng sao, …

Sau khi Thường Nhạc gọi điện thoại xong, phát hiện tinh thần mình hoàn toàn phấn chấn, hình ảnh người đẹp không ngừng hiện lên trong đầu, sau cùng ngay cả hình ảnh của Tây Môn Khinh cũng hiện lên trong đầu.

Hắn không kìm nổi lắc lắc đầu: - Ông anh Tây Môn à, em cũng là người có văn hóa, anh ngàn vạn lần đừng có nhào đầu về phía em nha!

Ánh mặt trời cũng dần dần mờ đi, toàn bộ màn đêm ở trên trời như một màn hình rộng lớn vậy, gió lạnh lùng nghênh nhiên thổi qua, làm cho người ta có một cảm giác lạnh đến xương tủy.
Ở phía xa xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra một tia cười nhạt ý, mũi của chó vĩnh viễn cũng là linh mẫn nhất.

Quả nhiên không giả, mình vừa về tới khuôn viên của trường, gã đã tìm đến nơi rồi, Koinu, chẳng lẽ mày muốn tham gia vào trò chơi này sao?

- Xin chào Thường thiếu gia, tôi tên là Chisana, thiếu gia Koinu của chúng tôi có lời mời!
Bình Luận (0)
Comment