Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 234

Ánh sáng chụp ảnh cũng đã hoàn tất, Thường Nhạc lại là một diễn viên thiên bẩm, vì vậy một phân đoạn đặc sắc giữa Tiên Vân và Thường Nhạc liền bắt đầu trình diễn rồi.

- Phịch! Trong công ty giải trí Sở Hùng, Tư Đồ Tinh hất tung cái bàn, “trong khe cống ngầm chống thuyền” dùng để mô tả hoàn cảnh hiện tại này, đây là từ thích hợp nhất.

Các phương tiện truyền thông đã công khai về việc công ty giải trí Sở Hùng ép các ngôi sao nữ bán dâm, đó chỉ giống như một quả bom xoáy có thể gây ra những sóng gió khó khăn vô cùng lớn.

Dĩ nhiên Tư Đồ hiểu được rằng trong chuyện này nhất định có kẻ khác thao túng, nếu chỉ có bản thân Tiên Vân, cô ta sẽ chẳng dám làm như vậy.
Nhưng người có thể làm cho đường đường là Cổ đại công tử hợp tác và dốc sức như vậy, cả nước Trung Quốc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lẽ nào hắn đã trở lại? Tư Đồ Tinh lập tức nghĩ ngay tới Thường Nhạc đại thiếu gia ma quái kia.

Trước kia nhờ vào lực lượng lớn mạnh của gia tộc Tư Đồ, thì việc ngăn chặn giới truyền thông quả thật dễ như trở bàn tay, ngọn lửa bùng nổ mạnh lần này, không những không có cách nào để dập tắt, ngược lại có chiều hướng thiêu đốt gia tộc Tư Đồ.

Suốt ngày, Tư Đồ Tinh bận bịu chạy ngược xuôi, nhưng kết quả vẫn vô vọng như cũ, mà tâm trạng của Tư Đồ Tinh ngày càng tệ hơn, vừa mới nhận được điện thoại của Tư Đồ Lôi Minh.

Không ngờ làm cho chính mình trở thành vật tế thần, vì lợi ích của cả gia Tộc Tư Đồ, mà gã đã hi sinh bản thân, gã nói rất đúng, bản thân vì gia tộc Tư Đồ, có thể nói là tận tâm tận lực, mà cuối cùng lại rơi vào kết cục này, mình thật không cam lòng.

- Bịch! Tư Đồ Tinh cầm trong tay chiếc ly, giận dữ ném vào màn hình TV, hình ảnh hai người Cổ công tử Và Tiên Vân trong đầu gã nhanh chóng biến mất, bên tai cũng yên tĩnh rồi.

- Ai, hà tất phải như vậy, giận quá có thể làm tổn hại thần kinh đấy. Âm thanh có chút tà dị vang lên trong phòng làm việc.

Tư Đồ Tinh ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt vô cùng đẹp trai mà lại tràn đầy vẻ quyến rũ, mặc dù không quen biết, nhưng Tư Đồ Tinh vẫn không kìm nổi thốt lên: - Thường Nhạc!
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên sự thản nhiên, hắn tán dương: - Không hổ là nhân vật trí dũng kiệt xuất thiên bẩm của giới giải trí, hân hạnh được gặp, tôi chính là Thường Nhạc.

Sắc mặt Tư Đồ lập tức sầm lại: - Thường thiếu gia, không có việc thì không đến điện tam bảo, anh không phải là đến để cười nhạo Tư Đồ Tinh tôi chứ.

Thường Nhạc híp mắt, cười nhạt: - Tôi không phải là lọai người nhàm chán, ai, Thường Nhạc tôi trời sinh tấm có lòng tốt, không đành lòng nhìn Tư Đồ huynh cứ như vậy tụt dốc, cho nên tôi đến để cứu vớt anh.
- Cứu vớt tôi.

Trên mặt Tư Đồ Tinh lộ ra vẻ mỉa mai châm biếm, mình rơi vào cái kết cục như vậy đều là do một tay Thường Đại công tử mày thao túng, bây giờ mày lại quay ra giả bộ làm người tốt, đúng là gái điếm lập đền thờ.

Thường Nhạc hiển nhiên đọc được suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Tinh, hắn cười gian xảo, nói: - Tư Đồ huynh hẳn là người thông minh, kết hợp giữa Thường mỗ tôi và họ Tư Đồ không có cách nào mở rộng. Cáo gọi là vô độc bất trượng phu, nếu anh đứng ở góc độ của tôi, tôi tin anh cũng sẽ làm vậy. Thậm chí còn tàn độc hơn. Thoáng dừng lại một chút, hắn nói tiếp: - Tư Đồ Huynh vì gia tộc Tư Đồ mà dốc sức nhiều năm nhiều như vậy, thành lập hệ thống lưu thông tài chính, vậy mà lúc anh ở vào thời điểm khó khăn nhất, gia tộc Tư Đồ lại muốn đá anh đi, thực sự làm cho người ta ớn lạnh.

Sắc mặt Tư Đồ Tinh càng ảm đạm, cho dù có ngu ngốc cũng hiểu được đạo lí đó.

- Anh tuy mang họ Tư Đồ, nhưng nói cho cùng cũng không phải là người của gia tộc Tư Đồ, tôi tin rằng, ngay cả một con chó bị bệnh của gia tộc Tư Đồ, họ cũng ý cứu chữa, mà anh… Trong mắt bọn họ lại không bằng một con chó. Thường Nhạc thương xót lắc lắc đầu.

Tư Đồ Tinh hít sâu một hơi, mien cưỡng đem những vẻ bực bội trong lòng vứt bỏ, nói: - Thường Nhạc, gia tộc Tư Đồ mặc dù đối với tôi bất nhân, nhưng Tư Đồ Tinh tôi không phải là loại người bất nghĩa, anh không cần phải phí lời.
Thường Nhạc sớm đã đoán được Tư Đồ Tinh sẽ nói như vậy, nếu chỉ dựa vào vài câu nói trên của mình mà Tư Đồ Tinh kêu khóc mà dựa vào mình, vậy thì có phần không thú vị rồi.

Hắn thản nhiên cười, nói: - Tư Đồ huynh có thể không quan tâm tới mạng sống của chính mình, nhưng đường đường là một đấng nam nhi, sống trên đời nêu như không xây dựng được sự nghiệp, thì có chút hối tiếc, chẳng lẽ anh không vì đứa con mới sinh lo nghĩ cho tương lai sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới đem sự nghiệp đang phát triển nhất ra tới nước ngoài sao? Lễ nào anh không nghĩ tới việc thành lập thế giới giải trí truyền hình sao? Tất cả có thể thực hiện được, gia tộc Tư Đồ đã hết thời, anh đã vì gia tộc Tư Đồ cống hiến quá nhiều rồi, cho dù anh có rời bỏ gia tộc Tư Đồ, tôi tin cũng không có ai oán trách anh đâu, Tư Đồ huynh, anh là người thông minh, anh nên biết phải làm thế nào chứ!
Lòng Tư Đồ Tinh có chút xao động, lời nói của Thường Nhạc, mỗi câu đều nhắm vào điểm yếu của gã, gã là người thông minh, dĩ nhiên hiểu được đạo lý trong đó.

Tư Đồ gia đối với mình có công ơn nuôi dưỡng, mình đã báo đáp rồi, nhưng bây giờ mình đang gặp phải khó khăn, họ lại bỏ mặc mình

Tư Đồ Tinh nắm chặt nắm tay, mắt nhìn Thường Nhạc chằm chằm, nói: - Tôi bằng lòng theo Thường thiếu, mong Thường thiếu có thể bảo vệ an toàn cho tôi.

- Yên tâm đi, hễ đã là người của Thường Nhạc tôi thì không ai dám động đến. Trên mặt Thường Nhạc chợt lóe lên nụ cười gian tà, hắn tự tin nói.

Tư Đồ Lôi Minh vừa cúp điện thoại, trong lòng có cảm giác mơ hồ bất thường,
Năng lực của Tư Đồ Tinh, bản thân gã hoàn toàn biết rõ, gã tin rằng một chút chuyện nhỏ anh ta có thể giải quyết được, mà trong lời nói của mình vừa rồi đã cố tình để lộ ra, thực ra là rèn luyên năng thực bản thân Tư Đồ Tinh.

Khiến gã trở thành một tướng lĩnh độc lập, như vậy mới có thể trở thành một trong những vũ khí sắc bén nhất chống lại Thường Nhạc. Đương nhiên, Tư Đồ Lôi Minh cũng tin tưởng dựa vào thực lực của Tư Đồ Tinh nhất định có thể giải quyết được chuyện lần này.

Nhưng trong lời nói của Tư Đồ Tinh hinh như có phần lo lắng….

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Có tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Vũ Sa bước vào, đây là đặc quyền của cô ta, vào phòng không cần gõ cửa, ngước nhìn người đàn ông khó tính trước mắt này, cô chậm rãi nói: - Thiếu gia, bên phía tổ Minh truyền tin đến, Thường Nhạc hôm qua đã trở về nước - Phịch!

Điều này chắc chắn giáng một cú đấm mạnh vào trong tâm Tư Đồ Lôi Minh, gã đã hiểu vì sao công ty giải trí Sở Hùng lại xảy ra chuyện, tại sao Tư Đồ Tinh lại lo lắng, băn khoăn, tại sao bản thân mình lại có cảm giác như vậy.

Gã nhanh chóng quay số gọi đến văn phòng Tư Đồ Tinh.

Chuông điện thoại vang lên đã lâu mà không ai nghe, Tư Đồ Lôi Minh hít một hơi sâu, dập điện thoại. Gã biết Tư Đồ Tinh trong lúc làm việc, từ trước tới nay chưa bao giờ rời phòng làm việc, điều này đã trở thành thói quen lâu năm của gã.
Như vậy hiện tại chỉ có một vấn đề, ánh mắt anh đằng đằng sát khí, nói: - Vũ Sa, giúp tôi liên lạc với lão Sát, tôi tin bọn họ rất sẵn lòng để lấy lại điều sỉ nhục lần trước. - Vâng! Vũ Sa nhẹ nhàng đi ra ngoài. Mà bây giờ, Thường đại thiếu gia của chúng ta đã trở thành người trung gian, mặt mũi tươi vui nhìn hai người Tư Đồ Tinh và Diệp Thải Hoa, hai ngôi sao mới ưu tú nhất trong làng giải trí.

Diệp Thải Hoa có lối suy nghĩ trừu tượng, với những tưởng tuyệt diệu, những kiệt tác tuyệt đẹp, chỉ trong vài tháng, đã khiến cho công ty giải trí của gia tộc Đông Phương bước vào giai đoạn phát triển mạnh mẽ điên cuồng.

Nói anh ta là quỷ tài cũng không sai.
Mà Tư Đồ Tinh cũng không thua kém gì Diệp Thải Hoa, tuy gã không có nhiều ý tưởng kì diệu, nhưng gã lại có nhiều thủ đoạn kinh người và con mắt biết nhìn người.

Có thể nói gã là con bọ cạp ưu tú nhất trong bóng tối, nếu như đem hai thiên tài bóng tối và ánh sáng kết hợp cùng nhau, chắc chắn ngành giải trí của chính mình có lẽ sẽ xây dựng nên một đội ngũ nòng cốt ban đầu.

Nghĩ đến đây, Thường Nhạc tự dưng nở một nụ cười kì dị.

Tiên Vân ánh mắt phức tạp nhìn quanh người đàn ông này, khuôn mặt vô cùng đẹp trai phong độ đó, nụ cười tà dị trên mặt đó, tất cả điều này với phụ nữ mà nói có sức hấp dẫn chết người.

Mà cái xấu xa cuả hắn cũng làm cho người ta không thể quên được. Đêm qua, hắn nhẹ nhàng và độc đoán cướp mất lần đầu tiên của mình, trong lòng cô ta không những không giận, ngược lại, lại có chút thích thú.

So với việc đem thân thể dâng hiến cho Cổ thiếu, bây giờ chuyển sang cho người đàn ông trước mặt, đó đã là một sự thay đổi lớn. Cô ta nhớ tới vẻ dịu dàng của Thường Nhạc, nhớ tới cái xấu xa của Thường Nhạc.

Đứng trước mặt chủ cũ của mình, nhưng thái độ của mình so với trước kia lại hoàn toàn khác biệt, đó là do một câu của Thường Nhạc, một câu rất đơn giản nhưng lại làm cho lòng Tiên Vân hạnh phúc.

- Nhớ kĩ, bây giờ cô là người phụ nữ của Thường Nhạc tôi.

Người phụ nữ của Thường Nhạc, bất kể ai dám động tới phụ nữ của Thường Nhạc đều phải suy nghĩ tới hậu quả, điều này chắc chắn tăng thêm một tầng ô dù bảo vệ Tiên Vân.

Tất nhiên, điều Tiên Vân quan tâm nhất không phải là ô dù bảo vệ kia, cô ta thích nghe chính là phụ nữ của Thường Nhạc, Thường Nhạc với quan điểm của mình, rõ ràng Thường Nhạc đã xem mình là người của hắn.

Cho nên, trong lòng Tiên Vân vô cùng hạnh phúc, cô ta cũng thầm quyết định, nhất định phải gắng sức làm việc, nhất định phải đem kết quả tốt nhất để đền ơn hắn.

Sau khi Thường Nhạc từ biệt bộ ba Diệp Thái Hoa, Tiên Vân, Tư Đồ Tinh, hắn tới khách sạn Hòa Bình, hắn còn chưa bước vào cửa, đã cảm giác bên trong nồng nặc mùi thuốc súng.

Hắn thản nhiên mỉm cười.
Hóa ra, đêm qua lúc đi gặp Cổ thiếu, Thường Nhạc tạm thời để Huyết Hổ và Kim Hye ở trong khách sạn Hòa Bình, đồng thời không được tham dự vào các tiết mục phấn khích.

Hắn chắc rằng mấy tên không chịu nổi, sớm đã không kiên nhẫn được nữa.

- Thiếu gia mà không trở lại, tôi sẽ giết chết cả nhà Cổ Minh. Huyết Hổ ra sức tìm cho mình lí do, chỉ cần hiện giờ đưa hai người này đi cùng, cho dù thiếu gia nổi giận, gã tin rơi xuống đầu mình cũng ít hơn nhiều.

- Câm miệng, anh chỉ biết chém giết, con quỷ háo sắc kia đêm qua nhất định là ra ngoài tìm gái rồi, nên mới không đưa chúng ta theo. Kim Hye vẻ mặt không hài lòng nói.

- Tìm gái.
Bên cạnh Quang Minh “hì” một tiếng, mỉm cười, Thường Đại thiếu gia khôi ngô tuấn tú đi tìm gái, vậy thì đàn ông trên toàn thế giới không cần tự sát hàng loạt.

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc tràn đầy sự tươi vui, lời nói của Kim Hye mặc dù có chút ấm ức, nhưng bên trong lại có chút ghen tuông, đây đúng là một sự khởi đầu tốt.

Chỉ sợ rằng ngay cả chính Kim Hye cũng không phát hiện ra, lòng mình trong lúc vô thức được là đã dần dần thay đổi rồi.
Bình Luận (0)
Comment