Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 28

- Có thật à? Là cái gì?

Thường Nhạc có được chút hứng thú.

Áo gió nam bắt đầu cảm thấy Thường Nhạc hơi bị giấu tài, xoay mặt lại thần bí nói:

- Đương nhiên là cuộc đua xe ngầm tối nay ở ngoại ô phía Đông núi Dương Vĩ, toàn bộ tay đua cấp quan trọng của thành phố J đều tham gia, ha ha, anh bạn cố ý dò xét tôi đúng không?

- Đua xe ngầm?

Tinh thần Thường Nhạc rung lên, tia sáng kỳ dị trong mắt liên tục sáng lên.

- Anh bạn, cậu thật sự không biết?

Áo gió nam bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Thường Nhạc, xác nhận xem đối phương đến cùng có phải là nói dối hay không.

Thường Nhạc vẫn là bộ dạng gà mờ nói:

- Tôi thật sự không biết, là đua xe gì, xe máy hay là?

- Không sai, chính là xe máy!

Áo gió nam âm thầm thở dài một hơi, nhìn qua Thường Nhạc quả thật không hề đóng giả.

Thường Nhạc như một tiểu xử nam ngây thơ hoan hô một tiếng, lôi kéo cánh tay áo gió nam:

- Đại ca, đưa tôi đi được không?

- Được, tuy nhiên, cậu là muốn đi xem náo nhiệt hay muốn tham gia?

- Có thể tham gia mà nói thì không còn gì tốt hơn rồi…

Thường Nhạc vẻ mặt nhếch lên nói. nguồn TruyenFull.vn

Áo gió nam cẩn thận nhìn kỹ Thường Nhạc, ánh mắt có chút quái dị, dường như sợ làm tổn thương tự tôn của Thường Nhạc, do dự nói:

- Muốn tham gia mà nói, phải nộp phí đó…

- Bao nhiêu?

- Mỗi tay đua đều phải nộp mười ngàn!

- Oa, nhiều như vậy sao!

Thường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng lại cười đến sắp hết hơi rồi.

- Đúng vậy nha, quả thực rất nhiều, đua xe ngầm chưa bao giờ thưởng có người thứ hai, nếu đoạt được vị trí thứ nhất thì sướng rồi, ít nhất có hai trăm ngàn tiền thưởng, 30% nộp cho lão đại xã hội đen giữ gìn trật tự cuộc thi, còn có thể được hơn trăm nghìn!

Áo gió nam giảng giải, nhìn nhìn Thường Nhạc, thở dài:

- Đáng tiếc là tôi không có bản lĩnh này, đoán chừng cậu cũng không có, ha ha… Anh bạn, không phải tôi khinh thường cậu, có tiền đi đua xe, không bằng buôn bán bên ngoài, tôi có mật báo độc nhất vô nhị!

- Ha ha, tôi vẫn là thích đua xe hơn…

Thường Nhạc ngây ngô cười nói.

- Đua xe ngầm quá nguy hiểm, không cẩn thận là mất mạng, cậu vẫn là theo tôi buôn bán bên ngoài thôi.

Áo gió nam hướng dẫn từng bước, đột nhiên nhớ ra cái gì, kinh ngạc nói:

- Cậu muốn tham gia, cậu có mười nghìn tệ?

- Tôi không có.

Sắc mặt áo gió nam trầm xuống.

- Nhưng bạn gái tôi có!

Thường Nhạc bổ sung một câu.

- Thật sao?

Tinh thần của áo gió nam gặp đại chấn, lập tức đổi thành bộ mặt mới, mờ ám nhìn Thường Nhạc, ánh mắt vô cùng dâm đãng:

- Nhóc, tôi đã nói lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền biết cậu không đơn giản, té ra là câu được phú bà, khâm phục khâm phục!

- Ha ha, anh hai chê cười rồi.

Thường Nhạc rất phối hợp làm ra bộ dáng công tử bột.

- Đừng gọi tôi là anh hai, bây giờ tôi nên gọi cậu là lão Đại, tôi thật sự quá khâm phục cậu rồi! Lần đầu tiên nhìn thấy lão Đại tôi đã biết ngay cậu không phải người thường, quả nhiên là vạn người mê trong truyền thuyết!

Áo gió nam lấy gió đẩy thuyền, lập tức nhận "kẻ ngốc" Thường Nhạc làm lão Đại, sau đó nói:

- Lão Đại, nếu cậu muốn so tài, không có xe sao được!

Thường Nhạc phản ứng chậm chạp gật đầu, hỏi:

- Chẳng lẽ anh có bạn rành chuyện này?

- Đương nhiên, tôi sớm đã nói, lão Đại, cậu tin tưởng tôi, không sai đâu!

Áo gió nam vỗ ngực cam đoan.

- Phải không đấy?

Thường Nhạc tò mò hỏi.

- Lão Đại, tôi có thể có trách nhiệm và nói với cậu, xe ở chỗ đó là tốt nhất cả thành phố J, các sư phụ đều là những người giỏi nhất, rất nhiều tay đua đều đến đó để sửa xe… Hơn nữa ông chủ ở đó lại rất thân với tôi, nhớ năm đó chúng tôi còn đốt giấy vàng quỳ lạy kết nghĩa. Tôi giới thiệu cho cậu, cam đoan giảm được 20%!

Áo gió nam bốc phét, ba hoa chích chòe, lại một lần nữa dùng thực tế để đả động Thường Nhạc:

- Kỳ thật, đua xe thắng hay thua đều là chuyện nhỏ, tình hữu nghị đứng thứ nhất tranh tài mới đứng thứ hai, quan trọng là có xe rồi sau này sẽ rất phong cách! Lần trước một thằng nhóc lớp 10 của thành phố J cũng là tôi giới thiệu đến đấy mua xem, sau khi trở về thì uy phong lẫm lẫm, con ngựa kia vừa cất tiếng vang lên, không biết bao nhiêu thiếu nữ thanh thuần không buồn ăn cơm nữa, quả thực mẹ nó chỉ hận không thể lấy thân báo đáp! Lão Đại, cậu cũng mua một chiếc xe đi, kiểu người lãng tử giống như cậu phối hợp với xe máy dã tính, đám muội muội đó không phải sẽ phát cuồng sao? Đến lúc đó ôm một em đá một em, mẹ kiếp, nghĩ đã thấy kích thích rồi!

Thường Nhạc cố nín cười, biểu hiện trên mặt dường như có chút động lòng, gật đầu nói:

- Được rồi, đưa tôi đi xem xem.

Áo gió nam không ngừng kích động, theo nguyên tắc không bỏ con săn sắt sao bắt được cá rô, bỏ tiền gọi một chiếc taxi, kéo Thường Nhạc chui vào.

- Lão Đại, trò chuyện lâu như vậy, tôi còn chưa biết tôn tính đại danh của cậu, có thể tiết lộ chút không?

Áo gió nam ở trên xe hỏi.

- Thường Nhạc.

Áo gió nam không bỏ qua bất cứ cơ hội làm quen lôi kéo nào, cười mị hi hi nói:

- Thường Nhạc? Vừa nghe đã biết là cái tên tốt, là đủ vui vẻ, hay là khoát hoạt? Tên tôi là Cao Tiếu, ý nghĩa là vô cùng vui vẻ mở miệng cười, nói như vậy, hai người chúng ta ngay cả tên cũng giống nhau thế, thật đúng duyên phận…!

- Cao Tiếu? Tôi biết rồi.

Thường Nhạc gật gật đầu, chả trách thấy thằng nhóc này quen như vậy, hóa ra là đã nhìn thấy trong tư liệu của đám học sinh học viện Kiêu Tử.

Nói đến Cao Tiếu này, gã là nhân vật có chút danh tiếng trong học viện Kiêu Tử, chỉ là rất khó tưởng tượng thằng cha này lại luân lạc tới bước này… Thường Nhạc lâm vào trầm tư, âm thầm đưa ra quyết định gì đó.

Sau khi tới "cửa hàng xe tốt nhất thành phố J" như lời nói của Cao Tiếu, Thường Nhạc suýt thì hôn mê bất tỉnh. Nơi này rách nát đến không thể rách nát hơn được nữa, đoán chừng là nhà xưởng bỏ hoang, hơn nữa ở đây xe còn hư hỏng hơn cả nhà xưởng, thật khiến người ta hoài nghi không biết chúng nó có thể thuận lợi khởi động hay không… Cho dù có thể khởi động, cũng khiến người ta lo lắng không biết lái hai ba cây số bánh xe có đột nhiên bay mất hay không, toàn bộ chiếc xe đều rệu rã.

Mà hai vị "sư phụ về máy xe tốt nhất thành phố" kia thoạt nhìn thực không phải hữu danh vô thực bình thường, Thường Nhạc tùy tiện dùng hai câu nói để kết luận, hai người này khẳng định là loại không đủ tiêu chuẩn học nghề sơ cấp giả bộ đi mở cửa hàng xe…

Cao Tiếu và một vị sư phụ trong đó xì xào bàn tán một lát, bắt đầu khoa trương giới thiệu với Thường Nhạc về tính năng của mỗi bộ phận xe, sau đó tiến vào chủ đề theo tính thực tế kia, cái gọi là "ưu đãi giảm giá 20%" kia quả nhiên rất "rẻ", đến nỗi khiến Thường Nhạc suýt nữa ngã ngửa ngay tại trận…

Thường Nhạc hoàn toàn sụp đổ, cũng không còn tâm tư giả ngu làm càn nữa, rốt cục không kìm nổi lắc đầu rời đi.

Cao Tiếu hết lần này đến lần khác năn nỉ, liên tục hạ giá, Thường Nhạc từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.

Lần này đến lượt Cao Tiếu hỏng mất, đuổi theo Thường Nhạc, mặt mày nhăn nhó nói:

- Lão Đại, sao tôi lại có cảm giác cậu từ đầu tới cuối chơi tôi vậy?

- Anh đến giờ mới phát hiện sao?

Thường Nhạc vô cùng thẳng thắn, nụ cười trên mặt quả thực quá ngây thơ.

- Cậu…

Cao Tiếu nhất thời im lặng, trong mắt thoáng qua tức giận.

- Ha ha, vốn là muốn xem xem có xe tốt hay không, nhưng anh làm tôi quá thất vọng.

Thường Nhạc hoàn toàn bỏ qua phẫn nộ của Cao Tiếu:

- Còn nữa, kỳ thật tôi cũng có xe, ha ha…

Cao Tiếu có một loại kích động muốn quyết chiến với Thường Nhạc, Thường Nhạc lại chỉ cười nói:

- Kỳ thật anh nói không sai, chúng ta rất có duyên, hơn nữa còn có chỗ rất giống nhau…

- Có ý gì?

Cao Tiếu vẻ mặt nghi ngờ, đột nhiên không hiểu nổi Thường Nhạc rốt cuộc muốn làm gì.

Thường Nhạc thân mình 1m80 nhìn xuống Cao Tiếu, trên mặt tràn đầy vẻ bất cần đời, thản nhiên nói:

- Chúng ta đều là người của học viện Kiêu Tử mà từ ngày khai giảng đến bây giờ đều chưa đi học lấy một buổi, chẳng qua tôi là lười đi, còn anh là xin nghỉ ốm, chẳng lẽ không đúng sao?

- Làm sao cậu biết?

Cao Tiếu si ngốc, theo bản năng chân sau lùi về hai bước.

Thường Nhạc áp sát lên trước, trên mặt là nụ cười tùy ý thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi, dường như ngâm nga bài khóa thao thao bất tuyện nói:

- Cao Tiếu, học sinh lớp 11 – 10 học viện Kiêu Tử. Cha anh Cao Hùng vốn là ông chủ xí nghiệp Khải Dương, khoảng hai tháng trước công ty cha anh phá sản, cha anh hoàn toàn sụp đổ nên uống thuốc độc tự sát, đúng không?

Thân mình Cao Tiếu lui mạnh về sau, lại lui thêm vài bước, con ngươi co rút lại, mắt toát ra sát ý.

Thường Nhạc giả bộ không thấy tất cả những chuyện này, tiếp tục tới gần cười lớn, giọng điệu như đang kể một chuyện không hề liên quan đến mình:

- Không thể không nói anh che dấu vô cùng tốt, cha anh rơi đài trong kỳ nghỉ hè, chuyện này cực kỳ bí ẩn, hiện tại bạn học của anh vẫn chưa biết anh đã hai bàn tay trắng, đúng không?

Dừng một chút, Thường Nhạc tiếp tục dùng giọng nói lạnh như băng:

- Anh rất thiếu tiền, anh cần một số tiền lớn để trả học phí, còn phải chăm sóc mẹ mình đang mang bệnh nặng, cho nên anh luôn liều mạng kiếm tiền, thậm chí vừa rồi còn đen ăn đen đoạt tiền của bốn tên kia đúng không?

Vẻ mặt của Cao Tiếu đặc biệt thống khổ, "kẻ ngốc" trước mắt này rõ ràng là cao nhân giấu tài không để lộ, không ngờ lại hiểu rõ mình như lòng bàn tay, giọng điệu và ánh mắt như ác ma kia từng thứ từng thứ đánh thẳng vào tâm linh mình, phòng tuyến tinh thần thiếu chút nữa bị đánh tan hoàn toàn.

Hít sâu một hơi, Cao Tiếu dường như không đếm xỉa gì lạnh lùng nói:

- Cậu rốt cuộc muốn thế nào, đến chỉ vì muốn hạ nhục tôi sao?

- Chẳng thế nào, giống như mong muốn lúc trước của anh, về sau hãy cùng tôi lăn lộn!

Thường Nhạc rất tùy ý nói, giống như đang thu mua một thứ thương phẩm, nhìn Cao Tiếu trợn mắt há mồm, Thường Nhạc lộ ra một nụ cười mê người, giọng điệu bình tĩnh không để người khác có cơ hội kháng cự:

- Có thể nhìn ra anh cũng rất quật cường, cũng rất có cá tính, nhưng khuyên anh ngàn vạn lần đừng có ý cự tuyệt tôi, anh muốn cũng không cự tuyệt được… Tiện nói luôn một câu, đua xe tối nay tôi sẽ đi!

Sau khi ném xuống câu nói cuối, Thường Nhạc nghênh ngang rời đi.

Một lúc sau khi Thường Nhạc rời khỏi, Cao Tiếu mới dần dần hồi phục tinh thần, lắc mạnh đầu, trên mặt lại hiện ra vẻ mặt hài hước. Dọc theo đường đi, Cao Tiếu không ngừng đẩy mạnh tiêu thủ sản phẩm "hàng hiệu" của mình, bóng dáng bôn ba kia nhìn qua có một loại cô đơn và mệt mỏi không nói ra được.

Thường Nhạc rất cảm động nhìn Cao Tiếu ở phía xa, thở dài một tiếng:

- Ôi, gà mờ đáng thương, nếu hiểu cách dùng sức mạnh của chính mình, vậy cũng sẽ không thê thảm như vậy? Bắt đầu từ đêm nay, điềm xấu của anh sẽ chấm dứt, bởi vì anh đã gặp bản thiếu gia, ha ha…

Cao Tiếu sau khi đi qua hai con đường thì dừng lại, cả người có chút tâm thần không yên, cũng không còn tâm tư đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm nữa, cầm điện thoại di động bấm một dãy số:

- A Đạt, tao là Cao Tiếu…

- Bà mẹ nó, mày còn nhớ đến gọi điện thoại cho tao à, nghe nói mày bị bệnh, không phải mắc bệnh hoa liễu chứ?

Đầu bên kia của điện thoại truyền đến thanh âm đáng khinh.

Cao Tiếu vẻ mặt cười khổ nói:

- Tao sắp quay lại trường học rồi, hỏi mày chút chuyện, mày đã từng nghe nói qua về Thường Nhạc chưa?

- Thường Nhạc? Mày nói là Thường Nhạc Nhân Vương lớp 10? Chính là người nổi tiếng nhất trong PB6, là kẻ mà trưa hôm nay còn đánh cho Hoàng Dật Nhiên nằm bẹp dí? Thánh Mahler ơi, mày không phải là quen thằng đó chứ? Tao vẫn luôn muốn lăn lộn cùng nó đấy! Uy uy ~~ uy uy mày phải trả lời đó nha….

Giống như bị thiên lôi đánh trúng, Cao Tiếu ngây ngốc tại chỗ, cả người lâm vào tình trạng ngượng ngùng trước nay chưa từng có. Duy nhất có thể khẳng định là, từ giờ khắc này, cuộc đời gã đã phát sinh biến hóa long trời lở đất!

Bình Luận (0)
Comment